Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 293 - Chương 298

Chương 298
Trong đại lao mờ tối, bốc lên mùi hôi thối chỉ có đại lao mới có, Tần Thu Uyển tới trước mặt hai người Đàm Thiên.

Cười hỏi: "Hồi lâu không gặp, gần đây có ổn không?"

Đàm Thiên: "..." Ở trong đại lao có thể ổn mới là lạ.

Lúc này trông hắn rất bẩn thỉu, trên mặt toàn là vết bẩn, núp ở trong một nơi hẻo lánh, làm gì còn có bộ dáng Đàm lão gia như trước nữa. Yên Vũ cũng không kém nhiều, núp ở góc bên kia, lúc này đang nhắm mắt lại, hình như là đang ngủ.

Đàm Thiên hít sâu mấy hơi, đè xuống phẫn nộ trong lòng: "Hạ Ngọc Nương, bây giờ việc buôn bán trong nhà là ai quản lý?"

"Ta!" Tần Thu Uyển bẻ ngón tay: "Ta tiếp nhận ba tháng, lợi nhuận bên trong cửa hiệu đều tăng."

Một chữ Đàm Thiên cũng không tin.

Những năm kia, Hạ Ngọc Nương vẫn luôn ở trong nhà làm nội trợ, chưa từng hỏi đến việc buôn bán. Cho dù nàng cũng đã từng làm, nhưng nhiều năm sống an nhàn sung sướng, nànng chắc chắn đã sớm quên hết đi.

Những ngày này hắn ở trong đại lao, một là sợ chuột và con trùng, hai là hi vọng tên trông coi đừng đưa thức ăn thiu tới, còn phần lớn thời gian đều đang lo lắng cho việc buôn bán trong nhà.

Hạ Ngọc Nương là một nữ lưu, Trường An là một mã phu, thấy thế nào cũng không đáng tin cậy.

"Ngọc Nương, ta có việc cần thương lượng với ngươi."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Nếu hôm nay ta không đến, ngươi định thương lượng thế nào?"

Đàm Thiên nhìn thoáng qua Hồ Mẫn Y: "Ngươi sẽ đến."

Ngữ khí hắn rất chắc chắn.

Tần Thu Uyển nheo mắt lại, nhìn về phía người bên cạnh.

Hồ Mẫn Y cúi đầu, chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu của nàng nhưng không thấy rõ vẻ mặt trên mặt nàng.

"Đại nhân còn chưa định tội cho ta." Đàm Thiên hạ giọng: "Ngọc Nương, ngươi cầm của ta nhiều bạc như vậy, ta chỉ muốn ngươi chia một ít ra giao cho đại nhân để hắn xử lý nhẹ một chút."

Với tính tình của vị Tri phủ đại nhân bây giờ thì rất có thể hắn sẽ đáp ứng.

Nhưng Tần Thu Uyển phí hết cả đống sức lực mới đưa được bọn họ vào đại lao, sao có thể chủ động cứu người được?

Giao bạc để đại nhân xử nặng hơn còn tạm được.

"Đàm lão gia, chẳng lẽ ngươi còn chưa tỉnh ngủ, ngươi đã quên khi đó ngươi đã làm với ta những chuyện gì sao?" Mặt Tần Thu Uyển tràn đầy vẻ giễu cợt: "Ngươi biến con ta thành một hạ nhân rẻ mạt, để cho ta nuôi hài tử của ngươi và nữ nhân khác sinh. Mối thù này, ả đời cũng không hóa giải được, muốn để ta ra bạc cứu người, ngươi quả thực là mơ mộng hão huyền."

Đàm Thiên á khẩu không trả lời được, không nhịn được cãi lại: "Ngươi cầm của ta nhiều như vậy, chỉ phân ra một phần nhỏ thôi..."

"Ta, không, muốn!" Tần Thu Uyển nói ra từng chữ: "Nhưng mà, nếu ngươi đã nhắc nhở ta thì lát nữa ta sẽ đi tìm đại nhân, cho hắn ít bạc để hắn xử ngươi nặng hơn."

Những chuyện Đàm Thiên làm mặc dù rất độc ác, nhưng rốt cuộc cũng không chưa có án mạng xảy ra nên về sau chắc là hắn cũng còn có thể ra ngoài.

Một bên khác, Hồ Mẫn Y đã đến trước mặt Đàm Khải Lang, lúc này đang đau khổ cầu khẩn: "Phu quân, chàng đã từng hiểu rõ ta nhất, không nỡ để ta khó xử. Hiện tại ta không có nhà để về, chỉ có thể ở nhờ nhà nương gia, chàng có thể thả ta đi được không... Coi như ta cầu xin chàng, ta cầu xin chàng vẫn không được sao?"

Đàm Khải Lang không nói một lời, Hồ Mẫn Y khóc cứ như ruột gan đứt từng khúc.

"Chàng muốn bức tử ta sao?"

"Chàng đã từng nói, cả một đời sẽ không làm ta phải khóc. Hiện tại ta khóc thành như vậy, chàng không thấy sao?"

"Phu quân, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, buông tha lẫn nhau không tốt sao?"

"Phu quân..."

Đàm Khải Lang móc móc lỗ tai: "Ngươi ồn quá."

Hồ Mẫn Y: "..."

Nội tâm nàng khó chịu không thôi: "Đàm Khải Lang, ngươi có lương tâm hay không?"

Nghe nàng nói như thế, Đàm Khải Lang cũng giận, hỏi lại: "Vậy ngươi có lương tâm hay không? Ngày trước ta đối xử với ngươi không tốt sao?

"Những ngày qua, ngươi tới thăm ta mấy lần? Ngươi từ đầu cũng chỉ nhìn trúng gia tài của ta, bây giờ ta nghèo túng, ngươi liền muốn chạy, ngươi nằm mơ đi!"

Hồ Mẫn Y đúng là coi trọng bạc của hắn mới qua lại với hắn, nhưng sau này nàng cũng thật lòng đối đãi với hắn.

Về phần sau đó nàng không đến thăm cũng là vì không ra được cửa. Hơn nữa, nàng một mình tới nơi âm thâm đen tối này nên rất sợ hãi. Mẫu thân và tẩu tẩu thì chắc chắn sẽ không đi cùng nàng.

Không chỉ không đi cùng mà còn có thể ngăn cản.

Ca ca đọc sách cần quá nhiều bạc, người một nhà các nàng cũng đã bỏ ra quá nhiều nên tuyệt đối không cho phép có bất kỳ thứ gì ảnh hưởng đến ca ca tồn tại.

Cho nên, mối hôn sự này nhất định phải bỏ. Ở một bên khác, Hồ tẩu tẩu đã giúp nàng tiếp xúc mấy người. Chỉ còn chờ hôn ước bên này gỡ thì bên kia lập tức sẽ đính ước.

"Ta không muốn chạy." Hồ Mẫn Y ghé vào lan can, khóc nức nở: "Phu quân, ta thật sự là cùng đường mạt lộ. Nếu chàng không bỏ hôn ước thì ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, ngủ đầu đường."

Trên người có hôn ước, nếu nàng dám gả cho người khác thì chắc chắn sẽ bị nhập tội. Hồ Mẫn Y tới đại lao này ba lần, tới một lần sợ một lần, nếu để cho nàng ở chỗ này thì nàng tình nguyện chết đi. Cho nên, trước khi hôn ước được giải, nàng sẽ không gặp mặt những nam nhân kia.

Nhưng mà, có mẫu thân và tẩu tẩu ép buộc, nàng không thể cố được nữa.

"Ta cầu xin chàng vẫn không được sao?" Nàng quay lại chỉ vào Tần Thu Uyển: "Chàng muốn thấy phu nhân, mặc dù chàng không nói ra, ta cũng hiểu. Ta cũng đã dẫn người tới nơi này, phu quân, ta nguyện ý giúp chàng, ta cũng hi vọng chàng giúp ta một chút."

Tần Thu Uyển đi đến phía sau nàng, nói: "Trong mắt của ta, cầu xin là thứ vô dụng nhất. Trên đời này từ con người đến sự việc chỉ cần dùng tới chữ "cầu" thì đều không đáng phải cầu."

Bởi vì tri kỷ chân chính đồng ý giúp đỡ thì không cần cầu xin người ta cũng đã đưa tay ra rồi.

Hồ Mẫn Y không có tâm trạng để ý đến Tần Thu Uyển, nằm rạp trên đất khóc nức nở.

Tần Thu Uyển nhìn xuống nàng, nói: "Ta dạy ngươi một câu, trên đời này hơn phân nửa chuyện đều có thể giải quyết được, nhất là đối với mấy người tham lam, chỉ cần lợi ích được đầy đủ thì khẳng định có thể đạt được ước muốn."

Hồ Mẫn Y nghe được cái hiểu cái không.

Tần Thu Uyển nhìn về phía Đàm Khải Lang: "Ngươi đã bao lâu không ăn thịt rồi? Bao lâu không đổi áo rồi? Thời tiết sắp chuyển lạnh, ngươi có lạnh hay không?"

Ở trong đại lao ba tháng, Đàm Khải Lang đã từng nhớ lại không ít lần mình được ăn những trân tu mỹ vị. Nghe được chữ "thịt", hắn đã không nhịn được bắt đầu nuốt nước miếng.

Hồ Mẫn Y cũng không ngốc, nghe nàng nói như thế, nhanh chóng hiểu ra, nói: "Ta đưa cơm, đồ ăn và đệm chăn cho chàng, chàng thả ta, có được hay không?"

Đàm Khải Lang cười lạnh một tiếng: "Ngươi là thê tử của ta, vốn nên đưa những thứ đó cho ta."

Hồ Mẫn Y nghe thấy hắn nói như vậy thì lập tức hiểu rõ Đàm Khải Lang đang cần đồ vật, bèn cường ngạnh nói: "Ta cứ không đưa, ngươi định làm như nào?"

Bây giờ Đàm Khải Lang bị giam ở trong đại lao, thân thích bằng hữu không có một ai đến thăm hỏi, hắn còn có thể làm gì?

Hắn trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt: "Ta đã từng đối xử với ngươi tốt như vậy, không để ý thân phận ngươi thấp hèn cũng muốn lấy ngươi. Bây giờ ta nghèo túng, vậy mà ngươi lại trở mặt không quen biết, ngươi có còn là người không? Ngươi vốn là nên đến thăm ta, bây giờ chỉ có tặng đồ thôi ngươi cũng nói điều kiện."

Tần Thu Uyển khoanh tay đứng ở một bên, dáng vẻ rất cao hứng.

Hồ Mẫn Y quyết tâm muốn rời khỏi hắn.

Nàng nói mình sắp bị đuổi ra khỏi nhà là thật, thật sự nếu không cắt đứt mối hôn sự này, nàng đúng là chỉ có thể ngủ đầu đường.

Lập tức nói: "Ta có thể đưa cơm cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải thả ta đi."

Đàm Khải Lang: "..."

Hắn muốn nói là mình không cần ăn.

Nhưng suốt hai tháng ăn cơm chua nước thối, hắn thật sự muốn tẩy rửa mồm miệng rồi.

Hồ Mẫn Y thấy thế, nói: "Thịt vịt nướng Duyệt Lai lâu, còn có cả thịt kho tàu..."

Đàm Khải Lang nghe được lập tức nuốt nước miếng.

Một bên khác, Đàm Thiên cũng không nhịn được, nói: "Bảo nàng đưa đên đây ba mươi sáu món ăn, rồi cho chúng ta mười bộ y sam và đệm chăn thì sẽ để nàng đi."

Hắn thấy, cứ sống chết giữ lại Hồ Mẫn Y thì còn không bằng thuyết phục Hạ Ngọc Nương lấy một chút bạc cho đại nhân, cầu xin đại nhân xử lý nhẹ một chút.

Bọn họ cũng còn trẻ, chỉ cần có thể mau chóng ra ngoài thì vẫn còn có tương lai.

Nếu phải ở trong đại lao này mãi thì mới thật là xong đời.

"Mẫn Y, ngươi đưa đồ vật tới thì ta sẽ cho ngươi thư hòa ly."

Hồ Mẫn Y vui sướng, lập tức chạy ra ngoài chuẩn bị.

Tần Thu Uyển đi ở phía sau, Đàm Thiên thấy thế, vội vàng hô to: "Ngọc Nương, ngươi nghe ta nói."

Còn nói cái rắm.

Tần Thu Uyển một chữ cũng không nghe, trực tiếp ra khỏi đại lao đi tìm đại nhân.

Hôm nay đại nhân rất rảnh, đang ở trong nha môn chơi cờ, biết được nàng đi đến thì lập tức mời nàng vào cửa.

"Ta vẫn luôn chờ ngươi."

Tần Thu Uyển hiểu ý của đại nhân.

Đại nhân đang chờ nàng đến đây để thương lượng tội danh của đám người Đàm Thiên.

Muốn sớm có kết quả thì phải cho lợi ích.

Nhưng mà đại nhân sống thanh giản, bạc mà hắn có đều dùng để sửa cầu trải đường tu thiện đường, cho hắn bạc thì cũng không tính là lãng phí.

"Gần đây ta rất bận nên đã quên mất."

Phạm nhân bình thường đều sẽ không phải chịu đến ba tháng còn chưa định tội, rất rõ ràng, đại nhân muốn xem thái độ của nàng.

Tần Thu Uyển tiến lên: "Nếu như đại nhân có chỗ nào cần giúp một tay thì cứ mở miệng. Nếu ta có thể giúp được thì nhất định sẽ hết sức."

Đại nhân cười: "Gần đây ta hơi phát sầu, nóc nhà thiện đường vẫn luôn rỉ nước..."

 
Bình Luận (0)
Comment