Chương 299
Đại nhân vẫn còn chưa nói hết ý.
Tần Thu Uyển đã hiểu, nói: "Ta lập tức cho người đi sửa lại." Nghĩ một lát, nhớ lại mình từng nghe có người đề cập đến chuyện chỗ ở trong thiện đường quá đầy, có nhiều bất tiện, bèn nói: "Thuận tiện ta sẽ xây dựng thêm một vài phòng nữa. Về sau cứ hàng năm, Đàm phủ sẽ quyên góp một trăm lượng ngân dùng để thay đổi thiện đường."
Một trăm lượng bạc cũng không ít, nếu như đặt ở trong tay đại nhân thì đủ để xây lại một cái thiện đường mới.
Đại nhân cứ để mấy người Đàm Thiên ở đấy không phán tội chính là vì muốn Hạ Ngọc Nương ra ít bạc. Vốn hắn còn cho rằng mình phải tính toán để nói sao cho tốt, không ngờ nàng lại hào phóng như vậy.
Hào phóng đến mức hắn không biết làm gì.
Người ta thẳng thắn như vậy làm đại nhân hơi xấu hổ, hắn chắp tay nói: "Ta thay mọi người bên trong thiện đường đa tạ Chúc nương tử."
Tần Thu Uyển cười cười: "Vẫn là câu nói kia, nếu về sau đại nhân có gi cần ta giúp thì cứ mở miệng."
Nàng nghĩ nghĩ: "Ta muốn mua một mảnh đất bên cạnh thiện đường, tạo một công xưởng, chắc là có rất nhiều muốn có công việc kiếm sống. Đến lúc đó, ta sẽ ưu tiên người của thiện đường."
Nếu bọn họ có tiền công thì cũng không cần đại nhân nuôi nữa.
Mặt đại nhân lộ vẻ cảm kích, tiếp tục nói cảm ơn. Nhưng sau đó lại có chút do dự nói: "Đàm Thiên lừa gạt nguyên phối, chuyện thay con cho thấy hắn rất tàn ác, theo luật thì nên phán chừng mười năm. Tội danh của Đàm Khải Lang cũng phải trị nặng, đương kim dúng hiếu trị thiên hạ, đối với mấy đứa con bất hiếu thì đều phải xử phạt nặng, đại khái cũng là mười năm... Yên Vũ cũng không kém bao nhiêu..."
Từ những tổn thương mà Hạ Ngọc Nương đã nhận được, nếu chỉ để bọn họ ngồi tù mười năm thì cũng hơi khó nói.
Dù sao, Hạ Ngọc Nương cũng bị thất lạc nhi tử thân sinh nhiều năm, quan trọng nhất là, Trường An bị đưa đi làm mã phu, chậm trễ hơn mười năm quan trọng nhất. Tuy đại nhân biết Hạ Ngọc Nương bây giờ còn cho nhi tử đến thư viện đọc sách... Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Đứa bé này có thể đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Nói cho cùng, đại nhân cũng cảm thấy rất khó nghĩ.
Hắn đã nhận ân tình của Hạ Ngọc Nương, nhưng lại không thể hứa hẹn nàng những gì nàng muốn... Ví dụ như để ba người Đàm Thiên ở trong lao cả một đời.
Tần Thu Uyển cũng không tức giận, cười nói: "Đa tạ đại nhân đã thay ta làm chủ."
Nàng không phản bác, cũng không tiếp tục yêu cầu đại nhân xử nặng.
Thấy nàng như thế, trong lòng đại nhân càng thêm áy náy. Hạ Ngọc Nương đã rất thảm, hắn còn ép nàng phải ra sức như vậy thì cũng không tử tế lắm. Hắn ho nhẹ một tiếng: "Ngươi tu sửa thiện đường cũng coi là giúp ta một đại ân. Về sau nếu có người ức hiếp ngươi..." Hắn nhấn mạnh: "Nếu như ngươi thật sự bị người ta khi dễ!"
"Thì cứ tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi làm chủ."
Tần Thu Uyển cười cám ơn. Lúc đi ra khỏi nha môn, nàng lập tức sai người đi chuẩn bị chuyện tu sửa thiện đường, sau đó, lại đi vào trong đại lao.
Trong lòng Đàm Thiên đang thấp thỏm. Nếu Hạ Ngọc Nương thật sự đi tìm đại nhân thì hẳn là hai ngày sau sẽ có tin tức. Hắn theo dõi bên ngoài lan can, nếu có gặp được trông coi tới tuần sát thì vô luận như thế nào cũng phải gọi lại để nhờ hắn ta nói cho mình một vài lời.
Không, phải nhiều lời hơn một chút.
Trước hết là mời Hạ Ngọc Nương tới, sau đó lại mời trông coi đi đến mời thế gia phu nhân các nhà giúp đỡ thuyết phục.
Trông coi thì không thấy mà Hạ Ngọc Nương lại đến.
Đàm Thiên đang suy nghĩ biện pháp để được gặp nàng, sau khi nhìn thấy người thì nhãn tình lập tức sáng lên: "Ngọc Nương, ngươi mau tới đây."
Tần Thu Uyển không nhanh không chậm tới gần, ánh mắt đặt trên thân ba người nhìn từng người một, cười nói: "Lần này ta đến, là muốn nói cho các ngươi biết rất nhiều tin tức tốt."
Yên Vũ: "..." Chắc chắn là không có chuyện tốt gì.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu ai khiến nhi tử của nàng ta, đứa trẻ vốn nên phú quý cả đời, học văn tập võ trở thành một tên mã phu thì có lẽ nàng ta sẽ liều mạng với người ta.
Hạ Ngọc Nương hận nàng ta đến tận xương, làm sao có thể báo cho nàng ta tin tốt?
Đàm Khải Lang ở phía đối diện nghe nói như thế, trong lòng cũng có cùng suy nghĩ. Hắn chiếm vị trí nhi tử của Hạ Ngọc Nương, hưởng thụ hết thảy tất cả những gì nhi tử nàng có thể có được, còn lén lút nhận người khác làm nương. Nàng chắc chắn cũng sẽ không tha thứ cho hắn, nếu có chuyện tốt thì cũng không đến lượt hắn.
Đàm Thiên có chút bất an, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Là tin tức gì?"
Tần Thu Uyển chững chạc nói: "Vừa rồi ta đi tìm đại nhân, hắn nói ba người các ngươi đều bị phán giam mười năm. Người một nhà các ngươi tương thân tương ái, trong một tấc vuông này giúp đỡ lẫn nhau chẳng lẽ không phải là tin tốt sao?"
Mười năm!
Mắt Yên Vũ tối sầm lại. Nàng thật sự không chịu được nơi đại lao dơ dáy bẩn thỉu đầy côn trùng và chuột này, còn có đống đồ ăn cách thật xa đã ngửi thấy được mùi hôi thối. Hiện tại nàng chỉ nấc một cái thôi cũng cảm giác trong miệng đầy mùi kỳ lạ... Nhưng giờ nàng lại phải ở nơi đây tận mười năm!
Nụ cười trên mặt Đàm Thiên cứng đờ.
Đàm Khải Lang vễnh lỗ tai lên, nghe nói như thế, đúng là hận không thể thay một đôi lỗ tai khác. Hắn vẫn chưa nghe ra được tin này tốt ở chỗ nào.
Thưởng thức đủ biểu cảm sụp đổ trên mặt ba người, Tần Thu Uyển vui vẻ rời đi.
Gần đây nàng đang chỉnh lý cửa hiệu, trong lúc đó còn phát hiện chuyện Đàm Thiên ép người ta mua phương thuốc. Mấy ngày nay nàng vẫn tiếp tục tìm chứng cứ, để đến một lúc nào đó, hắn lại có thêm một tội danh nữa.
Lúc nàng đi tới cửa đụng phải Hồ Mẫn Y kéo một cái xe ba gác tới, trên xe ba gác là mấy hộp đựng thức ăn, còn có một đống lớn y sam và đệm chăn. Nhìn thấy Tần Thu Uyển đi ra, nàng ta cười hỏi: "Phu nhân phải đi về sao?"
Tần Thu Uyển gật gật đầu.
Mắt thấy bà bà giả lạnh nhạt với mình, Hồ Mẫn Y chỉ có thể cười gượng.
Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước nàng ta sẽ không theo Đàm Khải Lang làm chuyện đó. Nếu khi đó nàng ta lắm miệng nhắc nhở một tiếng thì bây giờ có thể nàng ta đã sớm hòa ly rồi tái giá. Bà bà giả từ trước đến nay đều ra tay hào phóng, có thể còn sẽ chuẩn bị cho nàng ta một phần của hồi môn...
*
Sau khi Tần Thu Uyển rời đi, tâm trạng ba người Đàm gia suy sụp cứ như phụ mẫu chết. Trong lúc đang sa sút lại chợt nghe thấy phía trước có thanh âm ồn ào truyền đến.
"Tiểu nương tử, ngươi mang nhiều đồ ăn như vậy, có thể thưởng ta một miếng được không?"
"Tiểu nương tử, lão bà tử ta sẽ sống không qua nổi mùa đông, chăn mền của ngươi..."
Ba người nghe được động tĩnh thì lập tức tỉnh táo tinh thần. Cuối cùng cũng có chuyện tốt rồi, sau khi liếc nhau bọn họ không hẹn mà cùng bò tới lan can bên cạnh.
Hồ Mẫn Y mang đến một đống lớn đồ vật, nhờ người trông coi giúp một tay đưa vào.
Nàng lén lút cho trông coi một chút bạc để cho bọn họ rời đi, rồi lại đặt những vật kia vào trong lối đi nhỏ, cam đoan ba người chỉ nhìn được nhưng không thể lấy được.
Sau đó, nàng móc ra từ trong ngực một tờ thư hòa ly.
Vừa rồi nàng đã tìm tiên sinh viết nó, thư hòa ly có nói Đàm Khải Lang thừa nhận mình làm sai, không xứng với thê tử nên cam nguyện thả nàng đi. Từ nay về sau, tình cảm phu thê nhất đao lưỡng đoạn, sẽ không quản chuyện đối phương nữa.
Vốn Đàm Khải Lang còn nghĩ sau khi lấy được đồ sẽ để nàng rời đi.
Thế nhưng bây giờ hắn phải ở trong này những mười năm.
Mấy thứ y sam thì miễn cưỡng đủ mặc, nhưng cơm và đồ ăn chỉ không đến ba ngày là sẽ thiu, nếu như về sau không có ai đưa cơm thì ngày khác bọn họ phải sống làm sao?
Hắn không tiếp nhận thư hòa ly, đưa tay nói: "Trước hết để cho ta ăn no đã."
Một bên khác, Đàm Thiên cũng nghĩ như vậy. Không thể trông cậy vào việc nữ nhân Hạ Ngọc Nương kia sẽ mềm lòng, về sau muốn có đồ ngon thì chỉ có thể dựa vào nhi tức trước mặt. Cho nên càng không thể thả nàng đi.
Hiểu con không ai ngoài phụ thân, mắt thấy nhi tử không nhận, trong lòng của hắn cũng hiểu ra, bèn đưa tay: "Ta cũng đói, trước tiên cho ta một chút cơm ăn đi."
Hồ Mẫn Y bất động: "Các ngươi đồng ý đã, sau khi đồng ý, tất cả đều là của các ngươi."
"Ta muốn ăn cơm." Đàm Khải Lang nói to lên: "Ta đếm tới ba, nếu như ngươi không cho ta đồ ăn thì chúng ta cứ bám lấy nhau cả một đời đi!"
Ai muốn bám lấy hắn cả một đời?
Hồ Mẫn Y trầm ngâm một lát, đưa cho hắn một hộp đựng thức ăn, nhấn mạnh: "Ngươi ăn xong thì lập tức phải đồng ý thả ta!"
Đàm Khải Lang không nói gì, nhận lấy hộp cơm ăn như hổ đói.
Một bên khác, Đàm Thiên thấy con của hắn đã được ăn, sốt ruột không thôi: "Mau cho ta."
Sau khi Hồ Mẫn Y và Đàm Khải Lang đính ước, không ít đồ vật của Hồ Mẫn Y đều được Đàm phủ chỉ trả. Trên thực tế, bây giờ Hồ gia dư dả như vậy cũng là nhờ thời gian trước Đàm phủ đã phụ cấp cho họ.
Nể tình những thứ này, Hồ Mẫn Y cũng đưa một hộp đựng thức ăn qua, lại nhấn mạnh: "Không thể cho Yên Vũ ăn, nếu không, ta sẽ bưng toàn bộ đi."
Yên Vũ: "..." Còn có kiểu như thế sao?.
Nàng ta trầm giọng nói: "Ta là trưởng bối của ngươi, là thân bà bà của ngươi!"
Hồ Mẫn Y xì một tiếng khinh miệt, không khách khí chút nào nói: "Nếu không nhờ có ngươi thì bây giờ sao ta có thể thảm như vậy?"
Thiên địa lương tâm, từ lúc nàng và Đàm Khải Lang quen biết, nàng thực sự chỉ biết hắn là nhi tử độc nhất của Đàm phủ, căn bản không biết mấy việc phức tạp trong này.
Mặc dù nàng biết có thể mình sẽ tái giá, nhưng nàng cứ giận chó đánh mèo thì đã làm sao?
Mấy tháng này, Đàm Thiên chỉ ăn thiu cơm. Khi cầm được hộp cơm, tuy bên trong chỉ là mấy thứ đơn giản như rau xào, hắn cũng cảm thấy so với tất cả trân tu trước kia hắn ăn đều ngon y như nhau, lúc này cũng ăn như hổ đói.
Yên Vũ ở bên cạnh thấy thế lập tức nuốt nước miếng, lén lút đạp hắn hai phát.
Không thể công khai cho thì cũng có thể giấu cho nàng một chút!
Đàm Thiên đang ăn, vốn dĩ không cảm giác được nàng đang đạp mình. Mà cho dù có cảm thấy thì hắn cũng không muốn để lại.
Tự mình ăn không ngon sao? Vì sao phải chia cho người khác?
Tình cảm những năm trước của hai người đúng là sâu đậm, nhưng sau này lúc sớm chiều ở chung, Đàm Thiên mới phát hiện tính tình của Yên Vũ rất có vấn đề.
Không hề rộng lượng chút nào, lại còn luôn mồm lải nhải, nói thật, so sánh ra còn không bằng Hạ Ngọc Nương.
Hơn nữa, Đàm Thiên tự nhận vì nàng ta mà hắn đã phải trả giá rất nhiều, thậm chí vì nàng ta mà mình còn rơi vào lao ngục. Yên Vũ không những không thông cảm, mà lúc hai người ở cùng, nàng còn thường xuyên gây chuyện cãi nhau, huyên náo đến mức hắn không được sống yên ổn. Với Đàm Thiên mà nói, mười năm lao ngục rất đáng sợ, nhưng ở cùng nữ nhân này mới càng đáng sợ hơn.
Lúc hai phụ tử cơm nước xong xuôi thì cũng mới qua được mấy phút.
Hồ Mẫn Y chạm vào hai cái hộp đựng thức ăn còn lại, nói: "Ngươi đồng ý xong thì đây đều là của ngươi."
Những ngày qua Đàm Khải Lang chỉ ăn nửa bát cháo loãng, bây giờ nếu ăn nhiều quá thì có thể sẽ không chịu nổi. Hắn sợ bụng bể mất, sinh bệnh ở trong đại lao này cũng không có thuốc trị.
Một chút xíu bệnh vặt cũng có thể lấy đi tính mệnh một người. Hắn tới đây ba tháng mà cảm giác như đã bốn năm.
Hắn cũng không muốn bị người khác vây xem rồi bị kéo ra ngoài như những người kia.
Hắn cắt cái chổi tên trông coi để lại để xỉa răng, nói: "Ngươi mang về đi! Hôm nay ta cũng không có tâm trạng."
Hồ Mẫn Y tức giận ngã ngửa.
Vậy là, hắn còn muốn tiếp?
Nàng lại thuyết phục vài câu, Đàm Khải Lang vẫn mắt điếc tai ngơ, vẫn luôn ngồi ở nơi hẻo lánh xỉa răng, chân còn hơi rung rung. Quả thực làm người ta tức giận!
Hồ Mẫn Y cười lạnh một tiếng: "Vậy chúng ta cứ bám lấy nhau đi!"
Đồ vật quá nhiều, một mình nàng cầm không hết. Sau đó ánh mắt nàng thay đổi, trực tiếp đưa cho những người chung quanh.
Tóm lại, những người ở gần nhà tù ba người Đàm gia hoặc nhiều hoặc ít đều có được một chút đồ vật.
Lần này, đến phiên Đàm Khải Lang giận không nhịn nổi.
Cái Hồ Mẫn Y muốn chính là làm hắn tức giận, phóng khoáng đưa đồ vật xong, nàng cười lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà tù, nước mắt nàng lập tức tràn mi mà ra.
Có tên trông coi ở bên cạnh, nàng còn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn không khóc, nhưng mới vừa đi ra đường cái, nàng đã không nhịn được ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, làm cho người qua đường rối rít ghé mắt.
Trước đó nàng từng nói, nếu nàng không thoát khỏi được Đàm Khải Lang thì sẽ không vào được gia môn đều là sự thật.
Hôm qua ca ca đã đi thi thử, chỉ hơn một tháng nữa là sẽ có kết quả. Sáng nay lúc nàng ra cửa, song thân đã nói rõ với nàng, nếu như không thể hủy bỏ được hôn ước thì nàng cũng không cần trở về nữa.
Trừ phi một tháng sau ca ca thi cử không trúng thì phải đợi thêm ba năm nữa thi lại.
Nhưng trong vòng hơn một tháng này, nàng phải tìm được nơi đặt chân!
Từ nhỏ Hồ Mẫn Y đã luôn giúp đỡ việc trong nhà nên cũng coi như là một cô nương có thể chịu khổ. Nhưng một phụ nhân trẻ tuổi như nàng cũng không dễ sống.
Nàng phải tìm được nơi có thể bao ăn ở, cho nên, người cùng làm việc cũng đặc biệt quan trọng. Không nói những cái khác, lỡ như trong đêm bị người ta tiến vào cửa phòng hãm hiếp thì phải làm sao bây giờ?
Tìm kiếm nửa ngày, nàng vẫn không kiếm được.
Bất tri bất giác nàng liền đi tới ngân lâu Đàm phủ, Hồ Mẫn Y ngẩng đầu nhìn, bất chợt giật mình, quay người đi thẳng đến Đàm phủ.
Biết Hồ Mẫn Y tới cửa, Tần Thu Uyển không hề có ý định gặp.
Nha hoàn chạy đi xem rồi trở về bẩm báo: "Nàng nói muốn tìm một công việc."
Tần Thu Uyển vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến cái gì, bèn cười nói: "Bảo nàng ta đến ngân lâu giúp một tay."
Mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không thể cầm những thứ mình đã từng tùy tiện cầm, mùi vị đó không hề dễ chịu.
*
Hồ Mẫn Y biết mình đã có nơi đặt chân thì rất là vui vẻ, cám ơn nha hoàn liên tục.
Sau khi được đưa đến ngân lâu thì sắc trời đã tối. Vì vừa mới đổi chỗ nên nàng ta không ngủ được, suốt một đêm trằn trọc, hôm sau trời tờ mờ sáng đã bị kêu đi quét dọn.
Nhìn những món đồ trang sức sáng ngời dưới ánh nến, trong lòng Hồ Mẫn Y vô cùng khó chịu.
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Hồ Mẫn Y đang nhìn đồ trang sức, đột nhiên nghe thấy âm thanh vang ở bên tai, nàng lập tức giật mình.
Quản gia rất là bất mãn: "Đừng tưởng rằng ngươi là người phu nhân nhận vào thì có thể lười biếng. Ngân lâu bọn ta không nuôi người rảnh rỗi." Hồ Mẫn Y cúi đầu, không phản bác một câu nào, vội vàng bắt đầu làm việc.
Thấy thế, quản gia cũng không còn nhắc nữa, nhưng lúc quay người lại thì bỏ lại một câu: "Những món đồ này rất quý giá, nếu thiếu một cái, chúng ta chắc chắn sẽ báo lên công đường. Đến lúc đó, ai cũng không cứu được ngươi."
Hồ Mẫn Y: "..." Nàng cũng không muốn trộm.
Chỉ là muốn nhìn xem mà thôi.
Đứng cả ngày, Hồ Mẫn Y vừa mệt mỏi vừa đau lưng.
Nhìn đông đảo khách nhân tới lại đi, trong đó có rất nhiều người phóng khoáng vung tay lên mua xuống mười bộ, tám bộ đồ trang sức, cũng có rất nhiều người do dự cả buổi chỉ mua một chiếc nhẫn bạc. Hồ Mẫn Y nhìn thấy, nhớ tới ngày trước nàng còn phóng khoáng hơn cả những khách hàng này, muốn cầm thế nào thì cầm thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Nếu như Đàm Khải Lang thật sự là đích tử Đàm gia thì tốt biết bao.
Sớm biết Hạ Ngọc Nương khôn khéo như vậy, lúc trước nàng nên chủ động nói cho nàng ta chuyện Yên Vũ. Làm việc đó xong thì bây giờ nàng cũng không trở thành người bị kêu đến hét đi như vậy.
Ngày hôm đó, Hồ Mẫn Y đang ở trong cửa hiệu làm việc, bỗng nhiên cảm giác được tiểu nhị chung quanh đều đang lên tinh thần. Nàng ngờ vực ngẩng đầu, trông thấy Hạ Ngọc Nương ở trước cửa và người gọi là Lục nhi cô nương đứng bên cạnh.
Cả ngày Hồ Mẫn Y ở trong cửa hiệu nghe thấy đám tiểu nhị bàn tán rất nhiều chuyện của Đàm gia.
Nàng nghe nói Lục nhi cô nương này là đồ đệ của Hạ Ngọc Nương. Mà trên thực tế là bởi vì Đàm Trường An một lòng yêu cầu cưới nàng, Hạ Ngọc Nương không lay chuyển được nhi tử nên mới đành phải kéo nàng về dạy bảo.
Nhìn Lục nhi bây giờ, Hồ Mẫn Y tựa như là thấy được mình trước kia. Thời điểm đó nàng cũng giống như Lục nhi, được mọi người ngưỡng mộ.
Chúng tiểu nhị nhìn thì như nghiêm túc làm việc nhưng kỳ thật đều lén lút chú ý đến Hạ Ngọc Nương bên kia, Hồ Mẫn Y cũng giống vậy.
Lập tức liền nghe thấy nàng nói: "Chọn cho phụ mẫu con mỗi người một món đi."
Hồ Mẫn Y: "..." Lời này rất quen thuộc!
Quen thuộc đến mức khiến nàng ta hoài niệm.
Bên kia, Lục nhi cười cự tuyệt: "Vô công bất thụ lộc, phụ mẫu con cũng phải làm việc, mang theo những thứ này không tiện lắm."
Tần Thu Uyển lại khuyên thêm hai câu, Lục nhi vẫn từ chối.
Mặc dù nàng ta cự tuyệt hảo ý của mình nhưng Tần Thu Uyển cũng rất vui vẻ.
Một cô nương có nguyên tắc có ý tưởng, dám cự tuyệt như vậy thì càng thích hợp với việc làm ăn hơn.
Nghe thấy bên kia nói chuyện, Hồ Mẫn Y không ngừng bóp cổ tay. Bộ trước mặt nàng và cả bộ đỏ bảo bên trong đều có giá trị không nhỏ, mang về bán đi cũng phải giá trị ít nhất mười mấy lượng ngân.
Tần Thu Uyển cười tủm tỉm nói: "Vậy ta sẽ nhớ kỹ, về sau sẽ bỏ vào sính lễ cho con."
Nghe nàng nói như thế, Lục nhi vừa thẹn vừa mừng.
Đã nói đến sính lễ thì chẳng phải là về sau Đàm phủ sẽ lên cửa cầu thân sao?
Nàng ta níu lấy cái khăn, ngượng ngập nói: "Sư phụ, sính lễ không cần quá phong phú, phụ mẫu con nói, bất luận đưa nhiều hay ít thì cũng mang trả lại."
Tần Thu Uyển lắc đầu bật cười.
Hồ Mẫn Y nghe thấy thế, trong lòng chua chua, cảm giác vô cùng khó chịu.
Vẫn là câu nói kia, nếu Đàm Khải Lang là thân sinh của Hạ Ngọc Nương thì tốt biết bao. Hoặc là ngay từ đầu nàng đã không nên qua lại với Đàm Khải Lang. Nếu nàng sớm biết thân phận của Trường An thì làm gì có chỗ cho nha đầu xấu xí này?
Càng về sau, mỗi lần nghe được tin tức của Đàm phủ, nàng đều sẽ hối hận suốt cả buổi.
Hơn nửa năm sau, Tần Thu Uyển tự mình mang người tới cửa cầu thân.
Đàm Trường An không kìm được vui mừng, cầm thiếp mời đi phát khắp nơi. Thế là, người trong ngõ nhỏ Khổng gia bao gồm cả người ở mấy con phố chung quanh đều biết nữ nhi Khổng gia sắp gả vào Đàm phủ.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghị luận ầm ĩ.
Thứ nói đến nhiều nhất chính là Đàm phu nhân đúng là không biết chọn người.
Đến cả Lục nhi cũng có thể được chọn, vậy tại sao bao nhiêu cô nương trên phố đều không được? Lúc nghe nói Lục nhi và Trường An đã từng có mấy năm tình cảm thì rất nhiều người đều cho rằng Lục nhi gặp vận may.
Ai có thể nghĩ ra một tên mã phu vậy mà lại là đích tử trong phủ?
Nhưng bất luận ngoại nhân nghị luận như thế nào thì hôn sự cũng đã được định rồi.
Hơn nửa năm qua, Lục nhi đi theo Tần Thu Uyển đồng tiến đồng xuất nên thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Đi ra ngoài đường, kẻ không quen biết sẽ nói rằng nàng là khuê tú nhà nào đó chứ không phải là một cô nương làm nha hoàn cho người khác.
Trường An ở thư viện đọc sách, mỗi tuần chỉ trở về một ngày nên không được thấy người trong lòng quá nhiều, nên lúc tận mắt nhìn thấy Lục nhi thay đổi, hắn đã rất là kinh ngạc. Dung mạo của nàng không thay đổi mấy, nhưng khí chất Cao Hoa quanh người thực sự làm cho người ta không dám khinh thị.
Người trong lòng thay đổi đều là nhờ mẫu thân giúp đỡ làm hắn càng thêm cảm kích Tần Thu Uyển hơn. Cho nên, bất luận là cách nói chuyện hay là xử sự thì hắn đều coi nương là quan trọng nhất.
Lục nhi cũng sẽ không bởi vậy mà bất mãn. Bà bà tương lai nguyện ý tiếp nhận nàng, lại còn quan tâm đến nàng nhiều như thế nên trong lòng nàng chỉ có đầy cảm kích. Nàng còn sợ hai người từ nhỏ đã không được ở cùng nhau nên tình cảm mẫu tử lạnh nhạt, bình thường cũng có không ít lần giúp hai người nói tốt cho nhau.
Một bên khác, Tần Thu Uyển đã tìm ra chứng cứ Đàm Thiên ép người ta mua phương thuốc, còn cổ vũ khổ chủ đi cáo trạng.
Cả nhà khổ chủ bởi vì phương thuốc này nên cuộc sống vốn yên ổn, lại bị Đàm Thiên làm cho cửa nát nhà tan.
Đại nhân tiếp đơn kiện, cẩn thận thẩm tra qua thì liền phán quyết Đàm Thiên ba mươi năm tù.
Chuyện thảm hại hơn so với giam mười năm chính là giam bốn mươi năm.
Đàm Thiên có nằm mơ cũng không ngờ chuyện phát sinh hơn mười năm trước lại bị lật ra một lần nữa. Trên công đường thẩm tra xong, hắn liền bị định tội ngay tại chỗ.
Lúc bị người ta kéo về đại lao, vẻ mặt hắn hốt hoảng, cả người xụi lơ giống như là đã bất tỉnh.
Yên Vũ không biết chuyện phát sinh với hắn, nhưng cũng đoán được việc hắn bị được đưa tới công đường chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Đàm Khải Lang cách lan can nhìn thấy phụ thân cứ như đã già nua thêm mười tuổi, hơi lo lắng hỏi: "Phụ thân, người làm sao vậy?"
Hắn từ nhỏ đã được sủng ái, một văn tiền cũng không biết kiếm, nghĩ đến sau này có ra ngoài thì đại khái cũng phải dựa vào phụ thân làm ăn để sống qua ngày. Cho nên bình thường hắn rất quan tâm đến tình trạng của phụ thân.
Hắn thầm nghĩ, nếu như Hồ Mẫn Y lại cho đồ thì hắn sẽ phân cho phụ thân một chút.
Đàm Thiên lau mặt một cái, nói: "Ta không sao."
Tần Thu Uyển vừa mới đi vào nghe được lời này, cười nói: "Đàm lão gia đúng là khí độ tốt, bị giam bốn mươi năm mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, đúng là làm cho người ta kính nể."
Con ngươi Đàm Khải Lang rung động, nghẹn ngào hỏi: "Bốn mươi năm?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Phụ thân ngươi vì ép người ta mua phương thuốc làm cả nhà người ta cửa nát nhà tan. Con người của ta thích nhất là bênh vực kẻ yếu nên đã giúp đỡ bọn họ tìm chứng cứ."
Đàm Khải Lang: "..."
Đàm Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hung ác trừng tới. Hắn hoàn toàn không biết chuyện trong này có liên quan đến Hạ Ngọc Nương.
Bây giờ hắn đã bị nhốt vào đại lao, sự kiện kia cũng đã trôi qua vài chục năm, khổ chủ cũng đã tiếp nhận hậu quả. Nếu như không phải có người cố ý thì những chuyện này cũng sẽ không bị lật ra.
Hắn bật thốt lên: "Hạ Ngọc Nương, dù gì cũng đã từng là phu thê, ngươi cần gì phải tàn nhẫn như thế?"
"Tàn nhẫn?" Tần Thu Uyển đưa tay chỉ chóp mũi của mình: "Ta giúp đôi người hữu tình các ngươi cả ngày ở gần nhau, còn cho nhi tử các ngươi hầu hạ ở bên cạnh, ta đã cảm thấy ta tốt lắm rồi đó. Nói đến đây thì phương thuốc của ngươi còn làm ta phải bồi thường khổ chủ kia một khoản bạc."
Nàng phất phất tay: "Không hài lòng thì các ngươi cũng cố gắng mà hưởng thụ đi!"
Nhìn váy áo nàng uốn lượn biến mất ở con đường, Yên Vũ thở dài một tiếng.
Nàng ta cũng nghĩ chờ sau này ra ngoài, còn phải dựa vào Đàm Thiên nuôi sống mình. Cho nên dù căm thù hắn, nàng ta cũng phải khắc chế rất nhiều.
Hiện tại xem ra, nam nhân này căn bản không trông cậy được.
Từ ngày đó trở đi, nàng ta không ngừng nói mỉa Đàm Thiên, chỉ cần nàng ta mở miệng là sẽ giễu cợt chửi rủa hắn.
Hai người huyên náo ầm ĩ.
Đàm Khải Lang ban đầu còn xen vào nói câu này câu kia, sau này thì cũng lười nói.
*
Năm năm sau, Đàm Trường An tham gia thi huyện, nhất cử thi đậu đồng sinh, thêm ba năm sau nữa thì thi đậu tú tài.
Về phần Đàm Lâm thì vẫn không muốn thành thân.
Tần Thu Uyển cũng không thúc giục nàng. Cuối cùng vào năm nàng hai mươi tuổi, tình cờ vừa mắt một đồng môn của Đàm Trường An nhỏ hơn nàng ba tuổi.
Hai người thường xuyên qua lại, Tần Thu Uyển cẩn thận quan sát rồi mới cho phép kết thân.
Mười năm sau, mẫu tử Đàm Khải Lang ra khỏi lao ngục thì huynh muội hai người đều đã có hài tử vỡ lòng.
Lúc Đàm Khải Lang ra khỏi ngục, mặc dù đã rửa mặt qua, nhưng cả người uể oải suy sụp. Bên cạnh là Yên Vũ, trên đầu thậm chí đã có tóc trắng, nhìn như là phụ nhân lục tuần.
Mười năm lao ngục gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với hai người.
Mười năm này, phủ thành thay đổi rất nhiều. Lúc hai mẫu tử đỡ lấy nhau đi qua đường thì chỉ có thể tìm ra được một chút quen thuộc đã từng trên con phố cũ.
Đi ngang qua một cửa hiệu son phấn, nhìn thấy người bên trong huyên náo nói chuyện, còn có mấy cô nương đứng ở cửa ra vào hô hào mọi người vào trong dùng thử miễn phí.
Yên Vũ là người ưa thích làm đẹp, nghe nói như thế lại không nhịn được sờ sờ mặt nói: "Lang nhi, lòng thích cái đẹp ai cũng có. Dù sao thì đống son phấn này cũng không cần bạc, hôm nay ta muốn thử xem, biết đâu có thể mau chóng tìm được công việc."
Đàm Khải Lang từ chối cho ý kiến.
Lúc còn chưa đi ra ngoài, hắn đã nghĩ tới cảnh tượng về sau.
Hắn từ nhỏ đã là phú gia công tử, bên cạnh có người hầu hạ, áo đến đưa tay, cơm tới há miệng, từ trước đến nay đều không phải làm việc gì.
Mấu chốt là, với thân phận của hắn bây giờ thì cũng không có ai nguyện ý thuê hắn.
Mẫu tử bọn hắn... chỉ có thể đi đến thiện đường.
Nhưng mà nếu nương có công việc thì sẽ tốt hơn nhiều.
Yên Vũ hơi sợ hãi, đi tới cửa nhìn thấy bên trong đúng là có không ít nữ tử đang thử son phấn liền có dũng khí hỏi: "Cô nương, ta có thể thử không?"
Nữ tử y sam màu hồng trẻ tuổi đứng ở cửa, mặt mày hớn hở: "Đương nhiên là có thể."
Nàng vừa dứt lời đã thấy quản gia đi tới. Đánh giá Yên Vũ một vòng rồi lại liếc mắt nhìn Đàm Khải Lang đang chờ ở cổng, sau đó thì thì thầm vài câu với nữ tử trẻ tuổi bên cạnh.
Không biết tại sao, Yên Vũ lại có chút bất an.
Chờ quản gia đi rồi, cô nương trẻ tuổi lập tức thay đổi sắc mặt, mặt đanh lại hỏi: "Ngươi là Yên Vũ, Yên phu nhân?"
Yên Vũ ngỡ ngàng.
Trong phút chốc, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, chẳng lẽ còn có người nhớ đến nàng? Là người muốn giúp nàng hay là muốn hại nàng?
Nàng đang cố gắng nghĩ lại những người từng có quan hệ tốt với nàng thì liền nghe thấy cô nương bên cạnh nói: "Phu nhân nhà ta đã nhắc nhở là không tiếp đãi mẫu tử các ngươi!" Nàng ta chìa tay ra: "Mời đi cho."
Đừng nói là thử mà đến mua cũng không cho.
Hai mẫu tử rời đi đã phải chịu một đả kích rất lớn.
Lề mà lề mề, mãi đến trước lúc trời tối, hai người cuối cùng cũng đi tới thiện đường.
Thiện đường không cự tuyệt hai người, sau khi tiếp nhận và biết thân phận hai người tuy bọn họ cũng không vui nhưng vẫn sắp đặt cho hai người chỗ ở.
Hai người cuối cùng cũng có thể có chỗ nương thân. Hôm sau thì chạy đi tìm Hồ Mẫn Y, nhưng sau khi nghe ngóng bốn phía lại phát hiện, buổi sáng mấy năm trước nàng đã biến mất ở phủ thành.
Đi khắp nơi không tìm được người, hai mẫu tử chỉ có thể nghĩ đến cách khác. Nghỉ dưỡng sức hai ngày xong, hai mẫu tử lại phát hiện có gì đó không đúng.
Người thiện đường đều là người già trẻ em không có nhà để về, nhưng bọn họ gần đây ngày nào cũng đi sớm về trễ. Sau khi nghe ngóng, biết được bọn họ đều có việc để làm, còn có cả tiền công của mình.
Ngày xưa thiện đường vốn không chứa nổi người, nhưng sau đó đã có rất nhiều người dọn sang công xưởng bên kia.
Hai người gặp được một đại nương hảo tâm, kiên nhẫn giải thích cho bọn họ quan hệ giữa công xưởng và thiện đường.
"Người thiện đường còn phải làm việc sao?"
Đại nương nghe nói như thế, lập tức bất mãn: "Nếu ai cũng nghĩ đến chuyện hết ăn lại nằm rồi chạy đến thiện đường thì ai nuôi nổi các ngươi?"
Bà ta miệt thị nhìn lướt qua hai người: "Các ngươi tay chân lành lặn, người cũng còn trẻ, sao đã nghĩ đến việc không làm mà hưởng rồi?" Bà ta đưa tay đẩy hai người ra khỏi cửa: "Lời đã nói xong, các ngươi ra ngoài đi, ta phải đi ngủ sớm, ngày mai còn phải làm việc đó."
Yên Vũ: "..." Những người này có bị bệnh không?
Đã có ăn rồi thì sao còn muốn làm việc?
Không chỉ có đại nương, mà buổi sáng hôm sau, đến cả quản gia cũng đến tìm hai người.
Ngụ ý cũng rất rõ ràng.
Tất cả mọi người bên trong thiện đường chỉ cần không bệnh không tai, hai tay đầy đủ thì đều phải đi làm việc. Nếu không nguyện ý làm thì đại môn rộng mở, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Đưa tiễn quản gia xong, hai mẫu tử hai mặt nhìn nhau.
Vốn cho rằng ra khỏi đại lao thì bọn họ sẽ được sống dễ chịu hơn, nhưng không ngờ đến cả nơi đặt chân cũng thành vấn đề của bọn họ.
Không thể nào làm việc được.
Yên Vũ đã hai ba mươi năm không làm việc, Đàm Khải Lang cũng thế, từ khi sinh ra đều chưa từng làm việc.
Sau khi hai mẫu tử thương lượng thì đều nhất trí cho rằng, cho dù phải làm việc cũng chỉ có thể làm cho người khác, không được giúp đỡ Hạ Ngọc Nương!
Thế là hai người ở lại một ngày, buổi sáng hôm sau liền tiến vào thành.
Sau khi vào thành, nhìn những con đường phồn hoa trước mặt, trong lúc nhất thời hai người lại không biết nên đi con đường nào.
Yên Vũ khá quả quyết, đi hỏi thăm con đường có cửa hiệu Đàm phủ, đến lúc đó sẽ có thể tránh được.
Nhưng sau khi nghe ngóng thì lại rất kinh ngạc.
Trước kia lúc Đàm Thiên còn bận làm ăn, Yên Vũ đã cố ý nghe ngóng, biết cửa hiệu trên danh nghĩa của hắn có chừng trăm cái, căn nhà và điền trang không ít. Khi đó nàng còn tưởng Đàm phủ đã rất lợi hại rồi.
Hiện tại sau khi nghe ngóng mới biết, cửa hiệu dưới tay Hạ Ngọc Nương đã tỏa ra từng cái phủ thành xung quanh. Đồng thời, nàng ra tay hào phóng, tu kiến thiện đường ở khắp nơi, rất nhiều người nhắc đến nàng đều tỏ ra tán thưởng.
Liên tiếp hỏi mấy người cũng nhận được kết quả không khác biệt lắm, cứ nhắc tới Đàm phủ thì đầu tiên là cảm khái, sau đó thì tán thưởng.
Đàm Khải Lang cũng không thể tiếp nhận nổi.
Đàm Trường An làm mã phu vài chục năm lại có thể thi đậu tú tài?
Hắn từng đọc sách, biết muốn thi đậu tú tài thì có bao nhiêu khó khăn. Hắn khổ đọc vài chục năm, đến cả đồng sinh cũng không đậu, vậy tên Đàm Trường An này thức ngày cày đêm để học sao?
Nếu không... chắc là Hạ Ngọc Nương đi khắp nơi đút lót, đại nhân nể tình bọn họ nên mới cố ý cho hắn ta một cái danh tú tài.
Đàm Khải Lang tự cho là mình đoán được chân tướng nên tỏ ra rất là khinh thường.
Nhưng bất luận trong lòng của hắn nghĩ như thế nào thì việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm được nơi đặt chân. Hai mẫu tử tìm một ngày nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Dù là cửa hiệu nhà ai thì đều sẽ hỏi trước đó bọn họ từng làm việc ở nơi nào.
Hai người biết, chuyện ngồi tù rất khó nghe nên cố ý không đề cập tới. Nhưng cửa hiệu tuyển người rất chú trọng nhân phẩm, người lai lịch không rõ cũng không dám dùng.
Hai người đi khắp cả một ngày, đến tận trước khi trời tối lại ủ dột trở về thiện đường.
Lần này thiện đường không còn tiếp nhận hai người nữa.
Hai người đành nằm dưới mái hiên đối phó một đêm, nghĩ không thể tiếp tục như vậy được. Đàm Khải Lang một đêm không ngủ, cẩn thận suy nghĩ đối sách. Sáng sớm hôm sau, hắn đi thẳng đến nội thành, tìm người nghe ngóng chuyện hai thứ tử còn lại của Đàm phủ.
Bàn về chuyện này thì hai đứa bé kia năm nay cũng đã mười tuổi.
Mặc dù gia tài Đàm phủ đều cho gần hết trưởng tử, còn con thứ thì không được phân. Nhưng nếu hai đứa bé kia có thì hắn cũng nhất định phải có.
Nếu như Đàm phủ không có thứ tử, vậy thì càng tốt hơn!
Việc này chứng minh Hạ Ngọc Nương chỉ giả vờ hào phóng giả rộng lượng. Nếu chuyện nàng lén lút mưu hại thiếp thất bị cáo lên công đường thì sẽ có thể nhập tội.
Bất luận như nào thì đối với hắn cũng là một chuyện tốt.
Sau khi nghe ngóng, biết được hai đứa bé đều đã bình an sống đến mười tuổi, là một nam một nữ. Tam di nương và Lan di nương đều đã tự lập môn hộ bên ngoài thành, không những có viện tử của mình mà trên danh nghĩa còn có ba gian cửa hiệu, không tính là đại phú đại quý nhưng cũng có thể áo cơm không lo.
Đại di nương và Nhị di nương cũng có căn nhà riêng, nhưng cửa hiệu chỉ có một gian. Bây giờ đang sống ở bên cạnh nhà hai đứa bé, mấy nhà bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống coi như là thoải mái.
Biết được việc này, tâm trạng Đàm Khải Lang rất là phức tạp.
Bởi vậy mới có thể thấy được, Hạ Ngọc Nương thật sự rộng lượng lại còn hào phóng.
Nếu như lúc trước hắn không lừa gạt nàng thì dựa vào nhiều năm tình cảm mẫu tử, bây giờ hắn cũng lấy được hơn nhiều hai thứ tử kia.
Yên Vũ nhìn thấy vẻ mặt của nhi tử, biết hắn đã hối hận, thậm chí còn có thể trách mình, nhịn không được cười nhạo: "Nếu ta có nhiều bạc như nàng ta thì ta cũng sẽ rất hào phóng."
Đàm Khải Lang không quan tâm tới mấy lời này, trực tiếp tìm tới cửa.
Đại môn Đàm phủ vẫn giống như trước kia, nhưng bởi vì niên đại xa xưa nên lộ ra vẻ nặng nề. Sau khi nói ra thân phận, mẫu tử bọn họ đã có thể vào cửa.
Trong viện, Tần Thu Uyển đang luyện chữ cho hai đứa bé.
Nhìn thấy hai người tới, nàng cười một tiếng: "Từ khi chia tay đến giờ hai vị không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Nàng khẽ dặn dò hai đứa bé nghiêm túc luyện chữ, cất bước ra khỏi viện tử.
"Tìm ta có việc gì?"
Đàm Khải Lang lập tức nói: "Ta là trưởng tử Đàm phủ, đồ trong nhà phải chia cho ta một chút."
Hắn nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
Tần Thu Uyển bật cười: "Nếu ta không cho thì sao?"
Đàm Khải Lang trầm mặt: "Vậy ta sẽ đi tìm đại nhân làm chủ."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Phần thuộc về ngươi đã bị ngươi tiêu hết trong hai mươi năm trước rồi. Trên thực tế, ngươi còn tiêu tốn thêm không ít, ta còn chưa đòi của ngươi đâu."
Đàm Khải Lang: "..."
Yên Vũ không muốn đi làm, không muốn khổ cực một ngày chỉ vì ba bữa cơm, mệt gần chết còn ăn không ngon. Cho nên bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt nàng ta đều bày ra vẻ hiền lành: "Đàm phu nhân, trước kia ta đã làm một vài chuyện không tốt, nhưng ta cũng đã trả giá cho chuyện mình làm. Ta hi vọng ngươi đừng so đo chuyện trước kia... mau trở lại một phần thuộc về bọn ta cho bọn ta."
Tần Thu Uyển phì cười: "Các ngươi thật sự muốn đòi đến cùng?"
Nàng cất giọng nói: "Đi đến nha môn dâng đơn kiện lên, ta còn muốn tính toán lại mấy thứ những năm qua đã cho mẫu tử bọn họ."
Đàm Khải Lang: "..."
Hắn không nhớ những năm qua mình đã tiêu xài xa hoa như thế nào, nhưng cũng biết đống sổ sách đó tính toán ra xong thì hắn chắc chắn sẽ phải bồi thường. Chỉ với số bạc Hạ Ngọc Nương quyên góp trong những năm gần đây, đại nhân chắc chắn sẽ có khuynh hướng hướng về phía nàng... Đến lúc đó, chỗ tốt không chiếm được mà ngược lại còn mắc thêm một đống nợ.
Hắn vội vàng nói: "Đàm phu nhân, là ta sai, bọn ta sẽ lập tức rời đi."
Hắn kéo Yên Vũ còn muốn lên tiếng vội vàng rời đi, chạy nhanh cứ như là sau lưng có quỷ đuổi.
Hai mẫu tử vừa đi ra ngoài cửa lớn, Đàm Khải Lang đã lập tức hối hận. Càng hối hận lại càng thêm chướng mắt nương mình.
Nếu như hắn không phải do Yên Vũ sinh ra, hoặc là Yên Vũ sau khi sinh ra hắn xong không hi vọng đến những thứ xa vời không thuộc về mình, không tính toán nhiều như vậy thì hắn cũng không có mười năm lao ngục kia. Mà có thể bây giờ hắn đã thi đậu công danh, gia tài Đàm phủ chia một chút cho hắn thì cuộc sống của hắn sẽ sống vô cùng dễ chịu...
Thời gian còn lại, Đàm Khải Lang không giờ khắc nào là không oán hận Yên Vũ.
Ban đâu Yên Vũ còn không cảm giác được, nhưng sau khi phát giác được thì rất là thương tâm.
Bị nhi tử mình một lòng thương yêu ghét bỏ, nàng vô cùng đau lòng, sau đó thì trực tiếp mắc bệnh không dậy nổi.
Không bao lâu sau, ngay tại thiện đường, nàng đã tắt thở qua đời.
Người đã gần như có được hết thảy như nàng, vào lúc chết lại không có bất kỳ ai bên cạnh.
Đàm Khải Lang không để ý đến nàng, gần đây hắn bận rộn đi tìm công việc, những việc quá mệt mỏi hắn đều không làm, nhẹ nhõm thì lại không đến lượt. Dù sao hắn cũng đã ăn quen cơm thiu nên cuối cùng dứt khoát đi vào cửa thành làm một tên ăn mày.
Ở phủ thành đã có thiện đường nên mấy tên ăn mày rất bị người ta ghét bỏ.
Vào một ngày mùa đông, hắn vì muốn giành ăn với người khác nên đã bị đánh một trận. Bởi vì bị thương quá nặng, không thể di chuyển, nên vào buổi sáng bị người ta phát hiện thì thi thể đã nguội rồi.
Sau khi Tần Thu Uyển dạy dỗ Lục nhi xong thì đã giao gia tài lại cho đôi tiểu phu thê, còn chính nàng thì cùng Chu Tử Phong đi ngao du thiên hạ.
Gặp người bị bệnh nặng có thể trị được liền trị, gặp được chuyện bất bình có thể quản được liền quản. Sau này Đàm Lâm đi theo trượng phu đến Kinh thành, nàng cũng tự mình đi đến thăm nó.
Trong mắt người ở phủ thành, cuộc đời Hạ Ngọc Nương chập trùng lên xuống, bị phu quân phản bội, nuôi một ngoại thất tử gần hai mươi năm.
Nếu người bình thường chịu phải đả kích này thì chỉ sợ là sẽ không gượng dậy nổi.
Nhưng nàng thì khác, xử lý tên nam nhân và Bạch Nhãn Lang xong thì thành hôn rồi còn sinh nhi tử, tự mình tay nắm tay dạy dỗ nhi tức thân phận thấp kém làm quản gia tính toán sổ sách... Cả nhà họ đã dùng sự thực để chứng minh, chỉ cần muốn học thì dù là lúc nào cũng không muộn.
Thiên thanh khí lãng, Tần Thu Uyển ngồi trong xe ngựa, mỉm cười nhìn nam tử đối diện hỏi: "Lát nữa định đi đâu?"
Chu Tử Phong cười nhìn nàng, giọng nói rất thâm ý: "Nàng ở chỗ nào, ta ở chỗ đó. Chỉ cần có thể ở cùng nàng thì đi nơi nào cũng được."