Chương 300
Hạ Ngọc Nương với vẻ mặt tiều tụy, lúc này trên mặt lại tỏa ra ánh sáng: "Trường An, mãi mãi bình an." Nàng hành lễ với Tần Thu Uyển: "Bất luận Trường An hay là Lâm nhi thì đều nhờ có ngươi. Đa tạ."
Nàng hành lễ thật lâu, sau đó dần dần tiêu tán.
Cùng lúc đó, bình sứ trên bàn Tần Thu Uyển lại tăng thêm một chút, đã đầy hơn một nửa.
*
Tần Thu Uyển còn chưa mở mắt ra, đã ngửi thấy đủ loại mùi thuốc.
Nàng mở mắt nhìn lên, phát hiện trước mặt mình có một tủ thuốc rất lớn, lọt vào trong tầm mắt là đủ các loại dược liệu. Trên cái bàn phía sau là đủ loại bao vải to to nhỏ nhỏ, chỉ nhìn từ bên ngoài thì cũng biết bên trong chắc cũng toàn là dược liệu.
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bên cạnh mình là một hài tử chừng mười mấy tuổi, đang mở từng bao vải ra đặt ở bên tay nàng.
Đây rất rõ ràng là một gian Dược dường, lúc này hẳn là đêm tối, bên trong đường chỉ có một chiếc ánh nến hơi lờ mờ. Một bên khác, có hai cô nương khoảng chừng bảy tám tuổi đang dọn dẹp, một người lau bàn, một người quét rác.
Đại khái là thấy nàng đã lâu mà không nhúc nhích, nam hài bên cạnh lập tức nghi ngờ gọi tiếng: "Nương?"
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn về phía hắn, bỏ bao vải dược liệu trong tay vào bên trong tủ thuốc có tên cửa hàng, nói: "Ta đi ra đằng sau một chút."
Vừa nãy, nàng liếc mắt nhìn thấy bên phía cửa sau còn có một viện tử, trong viện có bàn đá và một góc mái hiên.
Đằng sau chắc là có người ở, như vậy, hẳn là sẽ có nhà xí.
Nàng nói như vậy, hài tử cũng sẽ không nghi ngờ.
Nàng vừa đi hai bước đã nghe thấy chỗ cửa lớn đang đóng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, tiểu cô nương đang lau bàn vứt khăn xuống vội vàng ra mở.
Sau đó, liền thấy một đám người ồn ào chen lấn đi vào.
Ba bốn người bê một cánh cửa, trên ván cửa có một lão phụ nhân hôn mê bất tỉnh đang nằm.
Phụ nhân mặc bộ y phục vá lung tung, tóc hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn, giữa lông mày hằn sâu nỗi khổ sở.
Nhìn vóc dáng kia, có thể đoán đươc bà ấy xuất thân từ hộ nông dân.
Nơi này là y quán, nhiều người tìm tới như vậy nhất định là vì chữa bệnh, Tần Thu Uyển cũng không thể đi ra hậu viện được nữa, bèn chạy lại bên trong đường.
Cách rất gần, nàng đã có thể thấy rõ mấy vết xanh đen trên mặt phụ nhân.
Người này trúng độc?
Tần Thu Uyển nghiêm túc, đưa tay tìm kiếm ở bên hông, rất nhanh đã sờ thấy một bao vải lớn chừng bàn tay. Lấy ra rồi mở ra, bên trong là một đống cây ngân châm., nàng nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Bà ấy ăn cái gì?"
"Không ăn cái gì! Lúc bọn ta phát hiện đã như vậy rồi." Một nam nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi vội vàng nói: "Đại phu, ngài mau cứu mạng người đi!"
Tần Thu Uyển bị bọn họ bao vây chặt chẽ nên không thi triển được y thuật, đẩy hai cái mà mấy người vẫn bất động, nàng giận dữ mắng: "Tản ra cho ta!"
Bảy tám người vội vàng lui về phía sau, để lại một khoảng trống rất lớn.
Tần Thu Uyển đã nhận ra được chung quanh người nguyên thân cũng toàn là mùi thuốc. Lúc này ngân châm trong tay như mưa đáp xuống, chỉ mấy hơi sau, lão phụ nhân đã “ọc” một tiếng phun ra.
Toàn bộ đường lập tức tràn đầy mùi hôi chua, nam hài chỉnh lý dược liệu khi nãy lúc này đang ôm một thùng nước tới.
Tần Thu Uyển chạy đến bên cạnh tủ thuốc cầm một cái bột phấn ném vào trong thùng, bắt đầu rót nước cho lão phụ nhân uống.
Uống xong lại để bà ta nôn, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, trong lúc đó lại đâm châm. Sắc mặt đã xanh xao của lão phụ nhân dần dần qua không còn màu xanh nữa mà biến thành trắng bệch.
Người đã uể oải, ánh mắt dường như lại sáng lên chút.
Mấy người bên cạnh thấy thế, vừa vui lại sợ.
"Đây không phải là hồi quang phản chiếu sao?"
"Vừa nãy còn có vẻ như sắp không sống nổi..."
Tần Thu Uyển mặc kệ bọn họ nghĩ gì, nói thẳng: "Tối nay bà ấy phải ở chỗ này."
Không được." Hán tử trung niên lập tức từ chối.
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ngươi có quan hệ gì với bà ấy?"
"Ta là con của bà ấy." Hán tử trung niên vừa nói vừa ra hiệu mọi người nhấc cánh cửa đi.
"Không được đi!" Tần Thu Uyển bước một bước xa đến bên cạnh cửa, ngăn bọn họ lại.
Hán tử trung niên sững sờ, đưa tay lấy ra một tiền đồng từ bên hông: "Đa tạ đại phu đã cứu nương ta, nhưng mà, ta là nhất định phải mang bà ấy trở về."
Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Lát nữa ta còn phải giúp bà ấy hành châm!"
"Không cần, cảm ơn đại phu." Hán tử trung niên nói, đưa tay muốn đẩy nàng đi.
Tần Thu Uyển không muốn đi, ai cũng không đẩy được.
Phụ nhân này trúng độc, nếu như cứ vậy mà rời đi thì dù vừa rồi bà ta đã nôn ra hơn phân nửa thì cũng không sống nổi mấy ngày.
Tuy Tần Thu Uyển đang không có ký ức, nhưng không hiểu sao nàng lại có linh cảm là không thể tuỳ tiện thả bọn họ đi.
"Các ngươi không đến thì thôi nhưng đã tới rồi phải làm cho đến cùng, bà ấy còn có thể cứu được, ta sẽ không để cho các ngươi mang bà ấy đi!"
Hán tử trung niên kinh ngạc, lập tức phì cười: "Đây là nương ta, không cần ngươi xen vào!" Hắn hung ác nói: "Người chết ở bên không thể vào gia môn làm tang lễ, về sau hồn phách cũng không nhập được vào gia môn, nếu ngươi làm chuyện đó xảy ra với nương ta, ta sẽ liều mạng với ngươi."
Nhìn thì như là hiếu tử, nhưng chỉ trong mấy câu ngắn ngủi nãy đã có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nếu bọn họ đã nhận định là bà lão này không cứu nổi thì vì sao lại đi đến đay? Không sợ trên đường vừa đi vừa về sẽ tắt thở sao?
Thấy thế nào cũng giống như là cố ý để nguyên thân cứu chữa là đã đạt được mục đích.
Tần Thu Uyển lại nhấn mạnh: "Bà ấy còn có thể cứu đươc!" Mắt thấy vẻ mặt mấy người bê cánh cửa không đồng ý, nàng cũng hiểu rõ có nhiều chỗ đúng là cũng có quy củ như vậy, lại nói: "Cho dù không cứu được, ta cũng cam đoan sẽ để bà ấy còn sống về nhà. Nếu không, các ngươi cứ việc đập chiêu bài của ta."
Bên ngoài cửa đúng là có treo một khối chiêu bài của Triệu gia y quán.
Tần Thu Uyển mượn sắc trời yếu ớt, nhìn thoáng qua đường đi, phòng ốc chung quanh cũng không được tinh xảo, nhiều nhất chỉ có hai tầng lầu nhỏ. Nơi này hẳn không phải là phủ thành hoặc là huyện thành mà có thể chỉ là một trấn nhỏ.
Nghe nàng nói, hán tử trung niên vẫn khăng khăng muốn mang người đi, nhưng mấy người giúp bê cánh cửa đều đã có chút lay động.
"Đi mau đi mau." Hán tử trung niên thúc giục.
Nam nhân bê cánh cửa trẻ tuổi hơn một chút đối diện với hắn có chút chần chờ: "Nếu đại đã đều nói như vậy thì chúng ta cứ thử một chút đi!" Hắn nhìn về phía hai người sau lưng: "Buông xuống, để đại phu thử một chút."
Hán tử trung niên dù không nguyện ý nhưng cũng bị mấy người đẩy lui về sau, hắn vội vàng kêu to: "Nương ta bảy mươi năm tuổi, đã thấy con cháu, đời này không lỗ. Hiện tại có chết cũng là hỉ tang, các ngươi đừng có mà làm loạn!"
Mấy người đã đặt cánh cửa xuống, Tần Thu Uyển lại lần nữa tiến lên giúp bà ấy hành châm.
Một cây ngân châm còn chưa đâm xuống, đã thấy lão phụ nhân khẽ hé con mắt, hung hăng kéo tay áo Tần Thu Uyển lại, nói: "Cứu... Ta..."
Tần Thu Uyển lập tức nói: "Nương ngươi còn muốn ta cứu, bà ấy vẫn không muốn chết!" Nàng đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với trung niên hán tử này, nói: "Nếu ngươi hiện tại mang nương ngươi về thì ngươi chính là hung thủ giết người."
Trong ánh mắt hán tử trung niên tràn đầy kinh hoảng, nghe vậy lập tức phản bác: "Ngươi mới là hung thủ! Nếu nương ta không vào được gia môn thì ai chịu trách nhiệm được đây?"
Tần Thu Uyển không để ý hắn nữa, ngân châm trong tay lại hạ xuống một lượt làm cho lão phụ nhân nôn hết lần này đến lần khác.
Lão phụ nhân nôn ra thiên hôn địa ám, nàng bèn dặn dò hài tử bên người: "Các ngươi nhìn đi, đừng để người nào động vào bà ấy, ta đi ra phía sau một chút."
Nam hài biết trước khi những người này vào cửa, nương đã muốn đi ra sau viện, chắc là muốn đi vệ sinh, mà giờ cũng đã chậm trễ gần nửa canh giờ.
Người có ba cái gấp, hắn hiểu rõ gật đầu: "Người cứ đi đi."
Tần Thu Uyển cũng không vội, trực tiếp tiến vào phòng bếp u tối.
Nguyên thân là Triệu Mộc Hương, sinh ra trong một cái trấn nhỏ ở ngoại ô thuộc địa bàn quản lý của Dư quốc. Các thế hệ Triệu gia đều làm nghề y, nghe nói tổ tiên còn từng làm thái y, hành nghề ở trên trấn đã đươc gần trăm năm.
Trước đời thứ ba đơn truyền thì đến chỗ nàng còn tệ hơn, bởi vì chỉ có một nữ nhi là nàng. Triệu phụ là đại phu, biết rõ dòng dõi như nào đều phải dựa vào duyên phận. Vào năm nữ nhi bảy tuổi, hắn đã hai mươi bảy tuổi, thê tử cũng hai mươi lăm, bắt đầu lo lắng cho dự định về sau nên không bao lâu sau đã thu nhận một người đệ tử.
Mặc dù thành kiến thế tục cho rằng nữ tử không thể tự thân lập hộ, nhưng Triệu phụ không có ý nghĩ này. Dù là nữ y có nhiều bất tiện nhưng mục đích ông ta thu đệ tử kì thực là để tuyển nữ tử.
Đại phu có thể được coi là một công việc rất tốt, cho nên khi biết được Triệu đại phu muốn thu đệ tử, rất nhiều hộ nông dân đều đưa hài tử tới.
Triệu phụ chọn lựa ở trong đó một hài tử tám tuổi, cũng chính là phu quân sau này của Triệu Mộc Hương Trần Tam Bình.
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại còn sớm chiều ở chung nên tình cảm coi như là sâu dậm. Chỉ là, chẳng biết từ lúc nào Trần Tam Bình lại lén lút qua lại với một vị nữ tử mỹ mạo. Đến sau này, còn không e dè ở cùng với nàng ta.
Triệu Mộc Hương từ nhỏ đã học y nên vốn cũng không phải là nữ tử tầm thường. Nàng không chịu được oan ức lớn như thế nên trực tiếp tìm Trần Tam Bình thương lượng hòa ly.
Trần Tam Bình còn ước được như vậy.
Hai người cứ thế mà nhất đao lưỡng đoạn.
Chuyện phu thê hòa ly mặc dù hiếm lạ nhưng cũng không phải là không có. Nữ tử sau khi hòa ly sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng Triệu Mộc Hương lại khác.
Nàng là một đại phu!
Không có ai muốn đắc tội với đại phu, cộng thêm những năm qua nàng cứu được không ít người, Trần Tam Bình lại từng nhận ân tình của gia đình nàng nên dù hắn có tìm rất nhiều lý do đường hoàng để rời đi thì cuối cùng hắn vẫn phải xin lỗi Triệu gia.
Cho nên, sau khi hòa ly, ngoại trừ bên cạnh Triệu Mộc Hương không còn nam nhân thì cuộc sống vẫn y như trước kia.
Vốn nàng còn cho rằng mình sẽ trong cái y quán này nhìn bọn nhỏ lớn lên thành thân rồi sinh con, còn nàng thì sẽ ngày ngày già đi... Thế nhưng người khác lại không buông tha cho nàng.
Vào một đêm khuya, có người đưa một lão phụ nhân trúng độc đến đây.
Với nhân tâm thầy thuốc, bệnh nhân được đưa đến trước mặt, nàng đương nhiên là muốn ra tay cứu trị. Dựa vào y thuật của nàng, cho dù không cứu được lão phụ nhân thì cũng có thể để bà ta tạm hoãn độc phát, chí ít có thể sống thêm khoảng một hai tháng.
Thế nhưng nhi tử lão phụ nhân đặc biệt sốt ruột, sợ nương không vào được gia môn nên vào lúc nàng còn chưa châm xong đã sai người khiêng phụ nhân đi.
Triệu Mộc Hương giữ lại không được, cũng chỉ có thể thở dài.
Bọn họ nói ra quy củ như thế, nàng cũng không thể cam đoan nhất định có thể cứu được người, không khuyên nổi thì cũng chỉ có thể nhìn.
Nhưng lão phụ nhân kia vừa trở về thì vào đêm đó đã tắt thở.
Sau đó, nhi tử lão phụ nhân chạy lên công đường cáo nàng là lang băm hại người.
Triệu Mộc Hương đương nhiên là không nhận.
Chuyện xảy ra nhân mạng, đại nhân đương nhiên phải tra rõ.
Lần điều tra này hết non nửa năm, trong năm này, Triệu Mộc Hương bởi vì tình nghi giết người nên vẫn luôn bị giam ở trong đại lao. Chờ nàng trở lại thì ba hài tử đều xảy ra chuyện.
Mà chính nàng hai ngày sau khi trở về, vào một buổi tối, đã bị một tặc nhân xông vào cửa, không chỉ cướp tiền mà còn giết nàng.
"Nương, bọn họ lại muốn khiêng người đi."
Tần Thu Uyển bị một tiểu cô nương đánh thức, lập tức chạy ra phòng bếp. Đứng ở phía ngoài chính là nữ nhi nhỏ nhất của Triệu Mộc Hương đang liên mồm nói chuyện, năm nay vừa mới sáu tuổi. Lúc nàng đi ngang qua, còn không nhịn được sờ lên trên cái đầu nhỏ của nàng.
Trong hành lang, hán tử trung niên lại bắt mấy người kia khiêng người đi.
"Các ngươi có thể đi nhưng phải để đại nương lại cho ta!"
Nghe nàng nói như thế, hán tử trung niên phì cười: "Đây là nương ta! Nếu để lại xảy ra chuyện thì ngươi đền mạng nổi không?"
Lúc này đại nương mặt mũi trắng bệch, gắt gao nắm lấy cánh cửa, lại nắm chặt tay áo một nam tử khác bên cạnh, dường như có lời muốn nói.
Nhưng bởi vì bà ấy nôn ra quá nhiều nên hơi bị thương yết hầu, lúc này một chữ cũng không nói nên lời.
"Đại nương còn có thể cứu được." Tần Thu Uyển không nhìn năm nam nhân kia, mà chỉ nhìn vào nam nhân lúc trước làm trái lời hán tử trung niên mang đại nương trở về: "Nếu các ngươi không muốn hại bà ấy thì mau thả người xuống."