Chương 301
Thấy mặt mấy người đều lộ vẻ đắn đo, hán tử trung niên lại liên tục thúc giục. Tần Thu Uyển cắn răng: "Dù không cứu được, ta cũng có thể giúp bà ấy giữ lại một hơi để đi về nhà."
Nghe nàng nói như thế, trừ hán tử trung niên thì mấy người bên ngoài đều mang bà ấy trở về.
Lão phụ nhân thấy thế cuối cùng cũng yên lòng hôn mê bất tỉnh.
Hán tử trung niên kia rất là kiên quyết, chỉ cần để hắn ở chỗ này thì rất có thể hắn sẽ nhân lúc nào đó rồi mang lão thái thái đi mất. Tần Thu Uyển không muốn lại phải thuyết phục bọn họ một lần nữa, liền nói ngay: "Trong nhà đại nương còn có người nào khác không? Tốt nhất là tìm một phụ nhân tới hầu hạ, về phần những nam nhân các ngươi... vẫn nên tránh đi là tốt nhất."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Trong đó một người trẻ tuổi lại hỏi: "Ngươi chắc chắn là đại nương còn có thể cứu sống?"
"Đương nhiên!" Tần Thu Uyển nói với giộng điệu chắc nịch: "Chí ít là sẽ không phải chết ngay lập tức."
Nghe lời này, mọi người cuối cùng cũng yên tâm.
Mặt mũi hán tử trung niên tràn đầy vẻ bối rối, nhìn lão phụ nhân hôn mê bất tỉnh sắc mặt đã có sự thay đổi.
Mấy người thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, vội vàng khuyên: "Lang ca, đại phu đã nói như vậy thì chúng ta cứ thử một chút có sao đâu? Chúng ta cứ trở về, để nữ nhân trong nhà tới giúp một tay."
Có người chạy về báo tin, sau gần nửa canh giờ đã có rất nhiều phụ nhân chen nhau tiến lên. Người được gọi là Lang ca kia muốn nói gì đó nhưng lại bị mọi người lôi đi.
Tần Thu Uyển cũng không ngạc nhiên lắm.
Một đại phu như nàng đã chắc chắn nói mình có thể cứu người thì Lang ca có muốn mang người về cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhìn các phụ nhân ồ ạt xông vào, tâm trạng Tần Thu Uyển có chút phức tạp.
Đời trước, Triệu Mộc Hương bị chửi là lang băm, những người này đại khái cũng là thân quyến của lão phụ nhân, mà người mắng nàng vô cùng tàn nhẫn nhất lại chính là các nàng.
"Không cần nhiều người như vậy, hậu viện nhà ta không lớn không chứa nổi các ngươi, chỉ cần hai người ở đây là được."
Tần Thu Uyển nhận ra một vị trong đó là thê tử của Lang ca, nói: "Vị tẩu tử này, sắc mặt ngươi không tốt lắm, cần phải chú ý nghỉ ngơi."
Nghe lời này, dù thê tử Lang ca muốn ở lại thì cũng bị mọi người khuyên rời đi khỏi đây, cuối cùng chỉ để lại là một vị phụ nhân hơn năm mươi tuổi và một cô nương trẻ tuổi.
Tần Thu Uyển một đêm không ngủ, trong lúc hành châm thỉnh thoảng cũng dỗ ba đứa hài tử trở về trên giường.
Buổi sáng hôm sau, lão phụ nhân tỉnh lại.
Bà ta mở to mắt, biết được mình bây giờ đang ở hậu viện y quán, lập tức nước mắt tuôn đầy mặt.
Hai người bên cạnh vội vàng hỏi bà ta nguyên do, nhưng bà ta không nói một tiếng nào.đọc truyện miễn phí tại viptruyen full.net
"Tỉnh là tốt rồi." Tần Thu Uyển phối một bộ thuốc cho các nàng: "Cầm thuốc này đi, để bà ấy uống hết."
Lúc này bên ngoài sắc trời đã hơi sáng, đã có người sang đây xem bệnh.
Tần Thu Uyển ngồi ở vị trí ngày xưa của Triệu Mộc Hương bắt mạch khai căn cho mọi người, cả một cái buổi sáng đều không nhàn rỗi. Trong lúc này, còn dành thời gian đi thăm lão phụ nhân Chu thị phía sau.
Chu thị tỉnh dậy không bao lâu thì rất nhanh đã lại ngủ say.
Mắt thấy sắp đến buổi chiều, Tần Thu Uyển gọi Triệu Miên Miên tới bảo nó đi sang quán ăn sát vách mang đồ ăn tới.
Triệu gia y quán tọa lạc ở trên trấn nhiều năm, y thuật không tệ, tiền thuốc cũng rẻ.
Bởi vậy, bệnh nhân đến đây rất nhiều, dù giá tiền thấp thì cũng kiếm lời không ít. Trước kia, Triệu Mộc Hương quá bận rộn nên thường xuyên không làm cơm mà cho mấy đứa bé tự đi ra trấn mua đồ ăn.
Cho nên, nghe thấy nàng dặn dò, Triệu Miên Miên không nói câu nào, rất nhanh đã chạy đi mua đồ.
Sau khi ăn được mấy miếng cơm, lại có một đôi bà tức đi tới. Tần Thu Uyển đi sang đó bắt mạch cho họ, lần này xem ra hỉ mạch, làm đôi bà tức vui vẻ không thôi.
Bầu không khí đang vui vẻ thì lại có người tới.
Hắn vừa mới đứng ở cổng, ba đứa hài tử đang vừa nói cười vừa thu bát đũa lập tức ngừng miệng. Hai bà tức phát hiện không khí kỳ lạ, để lại tiền xem bệnh xong thì lặng lẽ rời đi.
Người tới là Trần Tam Bình từ lúc hòa ly chưa hề xuất hiện.
"Ồ, đây không phải là Trần đại phu sao?" Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Nghe nói gần đây ngươi sống không tệ?"
Trần Tam Bình cũng đang đánh giá nàng.
Triệu gia có câu: Thân là đại phu, bất luận hay bất cứ lúc nào, đều không được hứa hẹn với bệnh nhân là mình nhất định có thể chữa khỏi cho họ.
Tối qua cũng không phải như vậy.
"Mộc Hương, gần đây ngươi ổn chứ?"
Buổi sáng, Tần Thu Uyển chưa lúc nào được ngơi tay, bây giờ hai tay đang lắc qua lắc lại thả lỏng, nói: "Rất ổn. Ngươi có chuyện gì?"
"Không có gì cả, chỉ là đột nhiên đi tới nơi này nên muốn nhìn ngươi và bọn nhỏ một chút." Hắn nhìn về phía mấy đứa bé trên bàn nhỏ, vừa nhìn thấy sứ thanh hoa trên bàn, mặt mũi hắn lập tức bất mãn: "Các ngươi lại đi đến quán ăn bên cạnh mua đồ ăn, ta đã sớm nói, thịt nhà bọn họ là rẻ nhất, bên trong rất có thể có nhiều thịt bệnh..."
"Không cần ngươi xen vào." Tần Thu Uyển nhàn nhàn ngắt lời hắn, nhấn mạnh: "Lúc trước hòa ly, chúng ta đã nói rõ rõ ràng, là ngươi tự nguyện rời đi, ba đứa trẽ không có quan hệ gì với ngươi nữa."
Trần Tam Bình không đồng ý nói: "Bọn nó dù gì cũng là huyết mạch của ta..."
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Ngươi một năm không xuất hiện, bây giờ còn nhớ tới bọn nó là huyết mạch của ngươi? Không phải ngươi đã có huyết mạch khác sao?"
Chuyện Trần Tam Bình âm thầm qua lại với một nữ nhân khác, Triệu Mộc Hương không hề hay biết.
Bởi vì người đi xa đều sẽ ở lại phủ thành nghỉ ngơi, mấy năm trước, mỗi lần đi vào phủ thành lấy dược liệu Trần Tam Bình đều sẽ ngủ lại. Lúc đó Triệu Mộc Hương không có chút nào hoài nghi đối với hắn.
Mãi đến năm ngoái, nàng mới biết được từ trong miệng một vị phu nhân cũng đi nhập hàng trên trấn. Nàng còn tận mắt thấy Trần Tam Bình dẫn cùng một đôi mẫu tử đi dạo trên đường, nhìn ra có chút thân mật.
Triệu Mộc Hương rất khác biệt với những nữ tử bình thường phụ thuộc vào nam nhân mà sống, biết được việc này xong nàng cẩn thận suy nghĩ, phát hiện trên người nam nhân nhà mình có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nàng vốn dĩ cũng không phải người có thể nhẫn nhịn, lập tức xông lên chất vấn.
Sau khi chất vấn Trần Tam Bình đã trực tiếp thừa nhận. Đồng thời, còn ở phủ thành vài ngày liền không trở về, nghiễm nhiên là muốn làm phu thê với nữ tử kia luôn.
Trần Tam Bình không tiếp lời, chậm rãi đi vào.
"Ngươi gần đây bận việc hay rảnh rỗi? Bệnh nhân có nhiều hay không?"
Tần Thu Uyển không thèm để ý hắn, liếc mắt ngồi xuống.
Ở trước mặt mấy đứa bé, thấy thê tử coi thường mình, Trần Tam Bình cảm thấy thật là mất mặt, trách mắng: "Triệu Mộc Hương, ta hỏi cả buổi, ngươi điếc sao? Nếu lỗ tai ngươi không tốt thì tự phối cho mình một bộ thuốc mà uống đi. "
Tần Thu Uyển muốn nói lời khó nghe, nhưng có hài tử trước mặt nên lại băn khoăn một lát, sau đó dặn dò: " Đại Mãn, ngươi dẫn muội muội đi mang trả chén đũa đi. Thuận tiện dẫn các nàng qua cửa hiệu bên kia chọn một đóa đầu hoa về cho ta."
Ba đứa hài tử nhìn nhau, rất nhanh đã biến mất tại cửa ra vào.
Mặt Trần Tam Bình lộ vẻ bất mãn: "Ta còn chưa được nói với mấy đứa bé một câu, ta là phụ thân của bọn nó!"
"Phụ thân ngươi đã có hài tử khác rồi, sợ là thương không đến đâu." Tần Thu Uyển giễu cợt: "Thế nào, chợt phát hiện hài tử nữ nhân kia sinh không phải của ngươi nên mới nghĩ tới mấy đứa Đại Mãn rồi hả?"
Trần Tam Bình tức giận không thôi: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ngươi thẹn quá hoá giận sao? Thật sự bị ta nói trúng rồi hả?"
Trần Tam Bình tức giận đến mức ngực phập phồng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói tiếp như nào.
Thấy hắn không nói gì, Tần Thu Uyển càng thêm hăng hái: "Khác biệt lớn nhất của nam nhân và nữ nhân chính là hài tử của ta nhất định là do ta sinh, còn ngươi thì cũng không nhất định đâu."
Trần Tam Bình: "..."
"Triệu Mộc Hương!"
Tần Thu Uyển móc móc lỗ tai: "Ta nghe rõ, ngươi không cần lớn tiếng như vậy."
Trần Tam Bình tức giận tôt cùng, ngón tay chỉ về phía nàng cũng hơi run rẩy. Hắn oán hận thu tay lại, cắn răng nói: "Lúc trước ta hòa ly với ngươi quả nhiên là đúng đắn."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, ngươi có ngàn vạn thứ không tốt, nhưng có một thứ rất tốt." Mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy giễu cợt: "Ngươi ra đi rất dứt khoát, ta rất cảm kích ngươi."
Ánh mắt Trần Tam Bình hữu ý nhìn về phía sau.
Thấy thế, Tần Thu Uyển lập tức hiểu rõ hắn đang nhìn về phía lão phụ nhân ở hậu viện kia.
Tần Thu Uyển trực tiếp vạch trần: "Ngươi nhìn cái gì?"
Trần Tam Bình thu tầm mắt lại, nói: "Sáng nay trên đường đến trấn, ta nghe nói hôm qua ở chỗ của ngươi có một phụ nhân trúng độc?" Hắn thở dài một tiếng: "Ngươi vẫn giữ cái tính cách này, hạng người gì cũng dám trị. Đến lúc đó lỡ như xảy ra nhân mạng thì ta nhìn xem ngươi kết thúc như thế nào!"
"Ngươi đang lo lắng cho ta sao?" Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nếu như bị nữ nhân trong nhà ngươi biết được, chắc là sẽ không vui lắm đâu."
Trần Tam Bình không phản ứng lại, tiếp tục nói: "Ta còn nghe nói, nhi tử người ta mấy lần muốn mang người về xử lý tang sự nhưng đều bị ngươi ngăn cản. Ngươi nghe ta, mau đưa người đi đi." Lại nhấn mạnh nói: "Không phải ta lo lắng cho ngươi, chỉ là thay mấy đứa bé cân nhắc mà thôi."
Tần Thu Uyển càng ngày càng phát hiện hắn dối trá.
Nếu thật sự quan tâm đến hài tử thì đừng ra bên ngoài làm loạn, đừng có hài tử khác bên ngoài mới là đứng đắn.
"Hài tử là của ta, ta sẽ không hại bọn nó. Về phần cứu người, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm." Ánh mắt Tần Thu Uyển miệt thị nhìn hắn: "Phụ thân ta dạy ngươi rất nhiều, nhưng ngươi lại không học được nhân tâm thầy thuốc. Thử nghĩ lại những lời ngươi nói đi, đây là lời một đại phu nên nói sao?"
"Ta là vì muốn tốt cho ngươi." Trần Tam Bình lại lần nữa nhấn mạnh.
"Ta không cần." Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Bây giờ hai chúng ta là người dưng, ngươi bớt xen vào chuyện bao đồng. Mau cút nhanh lên đi!"
Câu nói cuối cùng trực tiếp đuổi người.
Trần Tam Bình cả giận: "Ngươi vẫn bướng bỉnh giống y như trước đây, cứng đầu nghe không người khác thuyết phục. Không biết lòng người tốt!"
Tần Thu Uyển nhặt cái chặn giấy để viết phương thuốc ném về phía đầu của hắn.
Trần Tam Bình sợ hã vội vàng lui lại, cái chặn giấy vừa vặn rơi vào dưới chân của hắn, hắn lập tức thở dài một hơi.
Thân là đại phu, đầu là nơi không thể chạm vào. Ném tới chỗ khác, dù là gãy mất xương cốt thì đều trị được, nhưng miếng chặn giấy lớn như vậy mà rơi xuống trên đầu thì coi như không chết, cũng phải bị thương nặng.
Sau khi thở dài một hơi, hắn mới phát hiện mình đã toát đầy mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ mà sợ, sắc mặt trầm xuống: "Triệu Mộc Hương, ngươi điên rồi hả?"
Tần Thu Uyển lại bưng nghiên mực lên, bắn về phía hắn.
Trần Tam Bình mặc y sam sáng rõ, nếu như bị mực dính vào thì sẽ rất xấu hổ không dám gặp người mắt?
Mắt thấy mực nước sắp bay tới, hắn vội vàng lui về sau.
Trước khi ra cửa, bởi vì quá mức bối rối, còn vấp vào cánh cửa suýt chút nữa ngã xuống.
Hắn đứng vững thân thể xong, cả người đều có chút chật vật.
Tần Thu Uyển lại nhặt cái ép thuốc bên cạnh lên rồi ném ra. Món đồ này làm từ một tảng đá cứng rắn, giá tiền không quý nhưng cũng không dễ mua. Mỗi lần đi nhập hàng, Triệu gia đều sẽ đi mua mười cái, tám cái chồng chất đầy ở khố phòng.
Nàng cầm lấy ném, không hề đau lòng chút nào.
Lại một khối đá bay tới, Trần Tam Bình làm gì còn dám đứng ở đây nữa?
Giờ là ban ngày, trên đường không ít người đi đường đều tận mắt thấy cảnh tượng Triệu Mộc Hương đuổi người.
Đông gia phu nhân hai nhà y quán bên cạnh có quan hệ không tệ với nàng còn trực tiếp nói ra: "Phi! Không biết kiểm điểm mà còn đi khắp nơi thông đồng với nữ nhân khác mà còn có mặt mũi trở về, lão thiên tại sao còn chưa đánh chết ngươi chứ?"
Trần Tam Bình: "..."
Hắn không muốn lý luận với mấy vị phụ nhân mồm miệng như tép nhảy này, nhanh chóng rút đi, thấy thế nào cũng đều giống như chạy trối chết.
Đông gia phu nhân tiệm ăn bên cạnh lúc này đã rảnh rỗi một chút, cười nói đi vào y quán: "Triệu đại phu trở về xin quay lại à?"
"Không phải." Tần Thu Uyển nhìn về phương hướng hắn biến mất, cười lạnh nói: "Theo ta thấy, hắn đang ngứa da nên muốn ăn đòn đến điên rồi!"
Đông gia phu nhân còn tưởng rằng Trần Tam Bình muốn về nhà, đang muốn khuyên Triệu Mộc Hương suy nghĩ nhiều hơn chút, không nên tùy tiện đáp ứng.
Nghe nàng nói như thế, lại nhìn vẻ giữa lông mày sắc bén nữ tử trước mắt, bà ta lập tức hiểu rõ. Bất luận Trần Tam Bình có muốn quay về hay không thì hắn cũng không thể về được.