Chương 302
Thấy rõ thái độ của Triệu đại phu, đông gia phu nhân nghĩ, về sau mà nói chuyện với Trần Tam Bình cũng không cần khách khí, trực tiếp mắng thẳng vào mặt hắn là được.
Nửa ngày sau đó mọi chuyện đều diễn ra như thường.
Lúc chạng vạng tối, Tần Thu Uyển nghe người chăm sóc Chu thị nói, sáng nay đã không thấy Lang ca đâu nữa. Sau khi nghe ngóng thì biết được hắn đã ngồi xe ngựa đi đến phủ thành.
Chu thị nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt yên lặng rơi lệ.
Lại một ngày trôi qua, Tần Thu Uyển ở bên trong y quán làm việc càng ngày càng thuận tay.
Không có bệnh nhân, nàng lại chỉnh lý dược liệu. Chợt nghe trong hậu viện có người đang gọi, nàng vội vàng đi vào, nhìn thấy Chu thị đã rơi xuống đất.
Nàng nhanh chóng tiến lên, đỡ người dậy, nói: "Người bên cạnh bà không ở đây, nếu bà muốn lấy đồ thì có thể gọi nữ nhi ta giúp một tay."
Mặt mũi Chu thị tràn đầy áy náy: "Ta cứ tưởng là mình có thể làm."
Lớn tuổi rồi mà còn bị giày vò như vậy, sao có thể dễ dàng khôi phục?
Tần Thu Uyển vừa ra đến cửa, nghĩ đến cái gì lại hỏi: "Đêm đó bà uống thuốc độc không rõ nguồn gốc. Ta còn chưa kịp hỏi bà, vì sao bà lại nghĩ quẩn đi tìm cái chết như vậy?"
Chu thị trầm mặc.
Tần Thu Uyển hỏi tiếp: "Hay là... Có người rót thứ thuốc kia đưa cho bà?"
Chu thị bỗng nhiên ngẩng đầu.
Đối mặt ánh mắt Tần Thu Uyển sau thì mới phát hiện mình phản ứng quá mạnh, lại vội vàng cúi đầu xuống: "Sống rất khổ nên cũng không muốn sống nữa."
Tần Thu Uyển truy vấn: "Thật sự là như vậy sao? Vừa rồi ta có nghe nói, nhi tử kia của bà tốt qua đã biến mất. Nếu hắn không làm việc gì trái với lương tâm thì hắn chạy làm gì?"
Nàng cười lạnh nói: "Đến cả mẫu thân mà còn hạ độc, đúng là không xứng đáng làm người."
Chu thị lại trầm mặc, hai hàng nước mắt thuận theo những tia nếp nhăn chi chít trên gương mặt chảy xuống, thậm chí còn có tiếng khóc truyền ra.
Đây cũng là chuyện làm bà đau lòng nhất, nhưng bà vẫn không thể nói với người khác. Đồng thời, lúc người khác nhắc đến nó, bà còn phải giải thích cho họ.
"Triệu đại phu, ngươi hiểu lầm rồi, là chính ta không muốn sống, không phải nó đưa cho ta."
Phụ nhân nông thôn không có tâm nhãn nên cũng sẽ không che giấu ánh mắt của mình, nói đến đây, bà đã nghẹn ngào khó tả.
"Đêm hôm đó, ta nói là bà có thể cứu, nhưng hắn vẫn muốn khiêng bà đi." Tần Thu Uyển nhìn mặt mày của bà: "Lúc ấy bà có nghe thấy không?"
Chu thị có nghe thấy.
Chỉ là khi đó mí mắt bà ta nặng nề, mở ra không được. Nếu như bị nhấc về, bà ta nhất định sẽ độc phát thân vong. Cho nên, bà ta cố gắng mở mắt, kéo tay áo vị đại phu trước mặt.
"Triệu đại phu, ta mệt mỏi quá." Chu thị vuốt vuốt mi tâm: "Mấy ngày nay tiền thuốc chắc đắt lắm nhỉ? Nhà ta cũng không dư dả, nếu như có thể, ta muốn cầm thuốc rồi trở về nhà ở luôn."
Tần Thu Uyển cũng không định giữ lại, nhìn sắc trời bên ngoài: "Chắc là sắp mưa, còn phải tìm người tới mang bà về. Như vậy đi, sáng sớm ngày mai bà lại bảo bọn họ đến, đỡ phải đang đi nửa đường lại bị dầm mưa ướt người. Đại nương, thân thể bà hao tổn nghiêm trọng, lại bị giày vò trận này, sau này trở về bà phải nghỉ ngơi nhiều hơn, về sau cũng cần phải cẩn thận. Nhớ là trời lạnh mặc y phục, không thể để cảm lạnh."
Nghe nàng tha thiết dặn dò, vẻ mặt Chu thị tràn đầy bi thương.
"Triệu đại phu, ngươi là người tốt."
Đáng tiếc người tốt không được báo đáp.
Triệu Mộc Hương từ nhỏ tuân theo ý chí của phụ thân, nhìn thấy bệnh nhân là nhất định phải ra tay cứu giúp. Từ lúc y quán mở ra đến này, rất nhiều người ghi nợ ở đây, toàn là người có gia cảnh thực sự khó khăn.
Nàng thật sự có thể coi như là một đại phu tốt có y đức.
Buổi sáng hôm sau, lúc Tần Thu Uyển đưa Chu thị ra cửa đã cố tình gây ra động tĩnh rất lớn, chỉ kém khua chiêng gõ trống một chút.
Nàng phải làm cho tất cả mọi người nhìn thấy Chu thị rời đi, như thế thì cho dù sau này Chu thị lại xảy ra chuyện cũng đều không có liên quan gì đến nàng.
Đưa tiễn Chu thị xong, Tần Thu Uyển thu hồi tâm trạng, lúc rảnh rỗi lại bắt đầu dạy y thuật cho ba hài tử.
Trước kia, Triệu Mộc Hương cũng làm như.
"Đại Mãn, ngày mai ta muốn tới phủ thành một chuyến."
Triệu Đại Mãn là ca ca, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, trước kia còn thỉnh thoảng tùy hứng. Nhưng từ năm ngoái khi Trần Tam Bình rời đi, cậu bỗng nhiên trưởng thành. Nghe được lời của mẫu thân, cậu gật gật đầu: "Lát nữa con sẽ nói việc này cho người bên ngoài biết."
Muốn xem đại phu thì phải mời sớm, nếu không thì phải chờ đến ngày sau.
Buổi sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tần Thu Uyển đã ngồi lên xe ngựa những người bán đồ ăn đi vào trong thành.
Lúc Triệu Mộc Hương và Trần Tam Bình làm phu thê, có đôi khi một năm cũng không tới được một lần. Nhưng sau khi hai người hòa ly Triệu Mộc Hương gần như mỗi tháng đều đến, có đôi khi mấy ngày lại đi một chuyến.
Y quán mở ra, người xem bệnh nhiều, cho nên không thể thiếu thuốc được.
Nhìn thấy Tần Thu Uyển, vẫn có rất nhiều người chào hỏi với nàng. Có người hàn huyên vài câu, cho dù không hỏi thì cũng biết nàng đến phủ thành làm gì.
Còn nhiều người thì nhân cơ hội này để hỏi nàng về một vài chứng bệnh.
"Đứa bé nhà ta mới hai tuổi nhưng cứ đến tối là lại bừng tỉnh. Ta suy nghĩ đủ loại biện pháp nhưng cũng đều vô dụng. Nó không thích ăn cái gì, người rất nhỏ bé, các hài tử khác đều cao hơn nó một cái đầu... Triệu đại phu, như vậy là vì sao?"
"Chắc là có trùng rồi." Tần Thu Uyển không xác định lắm: "Ngươi nhớ đưa tới để ta nhìn xem."
Phụ nhân gượng cười hai tiếng.
Ở chỗ này hỏi, hỏi xong thì thôi. Nhưng nếu đi đến y quán thì sẽ phải trả tiền xem bệnh, lại còn phải mua thuốc...
"Triệu đại phu, ngươi dậy sớm như vậy, có muốn ngủ một chút hay không?"
Tần Thu Uyển gật đầu, tựa vách trên xe ngủ thiếp đi.
Lúc vào thành, sắc trời đã sáng tỏ.
Sau khi nàng xuống xe ngựa thì đi thẳng đến trạch viện Trần Tam Bình ở bây giờ.
Lúc trước khi hòa ly Triệu Mộc Hương đã rất tức giận, trong đầu chỉ có suy nghĩ đuổi nam nhân buồn nôn này đi. Cho nên cũng không có tính toàn hắn suốt những năm gần đây.
Mà Trần Tam Bình đi lấy dược liệu suốt bảy tám năm, nếu như hắn không thành thật thì có thể sẽ lén lút giấu cho mình không ít.
Triệu Mộc Hương bình thường rất bận, vốn dĩ không nghĩ đén chuyện này. Mai sau khi hòa ly nàng đi đến phủ thành mua thuốc, sau đó giữ lại những danh sách so sánh, thì mới phát hiện, dược liệu Trần Tam Bình mang về bị lệch một chút giá tiền.
Đừng nhìn chỉ là một chút, nhưng góp gió thì sẽ thành bão! Y quán Triệu gia dùng rất nhiều dược liệu, những năm gần đây Trần Tam Bình hẳn là đã làm chuyện này không ít lần.
Triệu Mộc Hương muốn so đo với hắn nhưng nàng bình thường phải bận rộn chữa bệnh, còn phải trông ba đứa hài tử. Hơn nữa, Trần Tam Bình vẫn luôn ở phủ thành, mỗi lần nàng tới đó đều phải về luôn, căn bản không rảnh đi tìm hắn gây phiền phức. Một lí do nữa cũng là bởi vì nàng không muốn qua lại với dạng người thối nát này.
Tần Thu Uyển trực tiếp tiến lên gõ cửa.
Trong viện truyền ra một cái giọng nữ êm ái: "Ai vậy?"
Tần Thu Uyển không nói lời nào, lại gõ cửa thêm hai lần nữa.
Sau đó chính là tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt của nữ tử đi tới gần phía sau cửa, ngay sau đó chốt cửa vang lên một tưởng. Cửa mở ra một đường nhỏ, lộ ra một khuôn mặt phù dung trắng tới.
Nhìn thấy Tần Thu Uyển, bên trong cặp mắt hạnh kia tràn đầy kinh ngạc. Ngay sau đó liền muốn đóng cửa.
Tần Thu Uyển đưa tay chặn lại, đè chặt tấm cửa: "Phu nhân đừng có gấp, ta hiếm khi mới được tới một chuyến, có một số việc muốn thương lượng với Trần Tam Bình."
Nữ tử ôn nhu mỹ mạo da trắng này chính là nhân tình qua lại nhiều năm với Trần Tam Bình - Tề Hoan Ngọc.
Tề Hoan Ngọc hơi sợ Triệu Mộc Hương, vội vàng nói: "Hắn không có ở nhà, lát nữa ngươi lại đến."
Nói xong lại muốn đóng cửa.
Tay Tần Thu Uyển không hề động một chút nào: "Đã nói phu thê như một thể, hắn không ở đây, ta cũng không muốn đi một chuyến tay không. Những chuyện này ta nói với ngươi cũng giống vậy."
Tề Hoan Ngọc bán tín bán nghi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tần Thu Uyển móc một xấp trang giấy từ trong ngực ra: "Hôm nay ta tới đâu là để đòi nợ."
Tề Hoan Ngọc: "... Bọn ta không nợ ngươi."
Đồ bọn họ nợ Triệu Mộc Hương cũng không chỉ có thế.
Tần Thu Uyển đưa danh sách những dược liệu kia tới trước mặt nàng: "Lúc ta và Trần Tam Bình là phu thê, ta rất tín nhiệm hắn. Cho nên, ta mới không để ý đến giá tiền những món dược liệu này. Nhưng một năm gần đây ta mới phát hiện, giá tiền những dược liệu này rất ổn, căn bản không có đắt như hắn nói. Hắn đi lấy hàng nhiều năm như vậy, rất nhiều danh sách không có ở đây, nhưng cũng có thể tính được ra đại khái."
"Hôm nay ta tới chính là muốn cùng các ngươi tính toán, để hắn trả số bạc hắn lấy lúc trước lại cho ta."
Tề Hoan Ngọc á khẩu không trả lời được.
Nàng thỉnh thoảng cũng nghĩ, mình và Trần Tam Bình qua lại nhiều năm, nếu như bị Triệu Mộc Hương biết thì rất có thể sẽ bị tìm tới cửa.
Nhưng nàng chưa hề nghĩ tới, một năm sau khi Trần Tam Bình hòa ly với nữ nhân này mà nàng vẫn tìm tới cửa.
Hiện tại mới tính đến các khoản đó, có phải là hơi quá muộn rồi hay không?
Lúc trước Triệu Mộc Hương nghĩ rất đẹp, cứ tưởng chỉ cần mình sống tốt cuộc sống của mình, không nên so đo với nam nhân này. Nhưng sự thật chứng minh, đó chỉ là một hi vọng xa vời.
Tần Thu Uyển tới đây chính là vì muốn hai mặt một lời với nam nhân này nên đương nhiên là không sợ phiền phức.
"Các ngươi muốn cùng ta tính nói? Hay là tìm một tiên sinh trưởng phóng tính hộ?" Tần Thu Uyển mỉm cười: "Ta không chiếm thứ gì của các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ tới việc lừa gạt ta."
Tề Hoan Ngọc á khẩu không trả lời được.
"Chuyện lớn như vậy, ta phải cùng hắn thương lượng. Hay là ngày mai ngươi hẵng đến."
"Không được." Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Ta tới một chuyến này cũng không dễ dàng, ngươi trên dưới mồm mép là liền muốn ta ngày mai lại đến. Nếu ngày mai ta tới, ngươi lại chuyển sang ngày mốt thì phải làm sao bây giờ? Ta còn có chuyện khác phải làm, cũng không phải chỉ đến để đòi chút nợ ấy... Các ngươi muốn dây dưa với ta, nhưng ta thì không muốn ngày nào cũng phải nhìn đám người buồn nôn như các ngươi đâu, ngán!"
Tề Hoan Ngọc tức giận: "Ngươi nói chuyện thì cứ nói, đừng có mà mắng người."
Tần Thu Uyển không chút khách khí: "Mắng thì làm sao? Ta không mắng người khác mà lại đi mắng ngươi, ngươi không cảm thấy chính ngươi cũng có lỗi sao?"