Chương 303
Tề Hoan Ngọc cũng không phải dạng người lương thiện, bị nghẹn lời một lát sau đó lại phản ứng rất nhanh. Nàng nhìn qua chung quanh tiểu viện, cười lạnh nói: "Ta thấy ngươi cố ý tới đây để gây chuyện."
"Đúng vậy." Tần Thu Uyển không e dè, trực tiếp thừa nhận.
Tề Hoan Ngọc im lặng hồi lâu.
Tần Thu Uyển nhìn sắc trời: "Khi nào Trần Tam Bình trở về?"
Tề Hoan Ngọc không muốn tính sổ sách với nàng, có thể đẩy liền đẩy, bèn nói ngay: "Hôm nay chàng không trở về! Ngươi tính sổ sách với ta cũng vô dụng, bạc trong nhà ở trên tay hắn, với cả mấy thứ này hắn rõ ràng nhất. Bất luận ngươi tính ra được bọn ta thiếu ngươi nhiều hay ít thì cũng không tin. Cho nên ta mới nói ngày mai ngươi hẵng tới, đó cũng không phải là vì ta muốn từ chối."
Nàng chỉ ngón tay chung quanh: "Đây là thế đạo giảng vương pháp. Ngươi vô duyên vô cớ chạy đến nhà ta đại náo như vậy thì ta có thể đi đến nha môn tố cáo ngươi."
Nghe nàng nói như thế, Tần Thu Uyển kinh ngạc đáp: "Vậy ngươi đi cáo đi!"
Tề Hoan Ngọc: "..."
Tần Thu Uyển cười nói: "Lúc trước khi biết hai người các ngươi âm thầm tằng tịu ta tức quá mụ mị cả đầu, chỉ muốn thoát khỏi hai người các ngươi nên mới tuỳ tiện thả hắn rời đi. Bây giờ thời gian qua đi hai năm, đầu óc ta càng ngày càng rõ ràng. Cho nên, nếu ngươi muốn báo quan, ta cũng rất tình nguyện tâm sự cùng ngươi chuyện phát sinh lúc trước."
Nàng nhìn về phía dưới mái hiên, nơi đó có hai tiểu cô nương khoảng chừng bảy tuổi, chải búi tóc song nha, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo. Chút nhìn qua bộ dáng cũng có thể nhìn ra mỹ mạo sau này.
Tề Hoan Ngọc thuận ánh mắt của nàng nhìn lại, sắc mặt hơi biến đổi: "Vũ nhi, vào nhà đi."
Vì quá mức sốt ruột nên nàng nói có hơi lạc giọng.
Hài tử bị dọa, rất mau đã trở về nhà.
"Ta rất hiếu kì, đứa bé này là huyết mạch nhà ai." Tần Thu Uyển sờ lên cằm: "Chẳng lẽ là của Trần Tam Bình?" Nàng chập tay lại, cười nói: "Nếu là thật thì Trần Tam Bình hắn….Ôi cái thanh danh này..."
Sắc mặt Tề Hoan Ngọc khó coi vô cùng: "Triệu Mộc Hương, trên đời này không phải tất cả phu thê đều có thể gần nhau. Hai người các ngươi không có duyên phận, ngươi cũng nên biết điều mà buông tay. Ngươi còn trẻ, hoàn toàn có thể tái giá, chọn người thích hợp với bản thân mà thành thân, không cần phải dây dưa không dứt với bọn ta như thế... Cả một đời dài như vậy, ngươi cứ đắn đo chuyện trước kia thì cuộc sống sẽ thành ra thế nào?"
"Ta không buông tha?" Tần Thu Uyển cười hỏi ngược lại hai câu, ý vị thâm trường: "Ta sớm không tới tìm, muộn không tới tìm, trong lòng các ngươi chẳng lẽ không hiểu?"
Ánh mắt Tề Hoan Ngọc kinh nghi bất định, nhưng chỉ ngay một cái chớp mắt, nàng ta rất nhanh đã rũ mắt che khuất vẻ mặt của mình: "Ta không hiểu ngươi."
"Hiểu cũng được, không hiểu cũng được." Tần Thu Uyển vuốt ve hai tầng giấy trong tay: "Tóm lại, kể từ hôm nay, không ai có thể chiếm hời từ ta! Cầm của ta phải trả lại, ăn của ta phải nôn ra hết cho ta!"
Nàng cười ha ha đi ra cửa, đi thật xa rồi cũng còn có thể cảm nhận được ánh mắt Tề Hoan Ngọc sau lưng.
Tần Thu Uyển tới phủ thành cũng không chỉ vì muốn tìm hai người bọn họ gây phiền phức. Ohương thuốc của nàng và Triệu gia có chỗ khác biệt nên nàng còn phải chuẩn bị chút dược liệu cho chính mình.
Nàng đi đến chỗ mua dược liệu trước kia cra Triệu Mộc Hương, sau khi mua đủ, lại tìm chỗ để ở tạm.
Hôm sau trời tờ mờ sáng, nàng lại đi đến viện tử của Trần Tam Bình.
Hai người trên giường nghe được tiếng đập cửa, Trần Tam Bình kéo chăn qua đầu, dự định ngủ tiếp.
Tề Hoan Ngọc nhíu nhíu mày, phàn nàn: "Công việc của chàng đúng là phiền phức, những bệnh nhân kia đã bảo bọn họ đi đến cửa hiệu rồi mà cứ đến nhà mình là có ý gì? Nếu không cần thiết thì chàng cũng đừng ra ngoài trị bệnh nữa. Lâu ngày quen thuộc, về sau còn có thể sống yên ổn hay không?"
Trần Tam Bình rất là buồn ngủ nên chỉ nghe được giọng nói líu ríu bên tai, một chữ cũng không lọt.
Tề Hoan Ngọc thấy hắn không lên tiếng, đạp hai phát vào người hắn: "Ngươi có nghe thấy không?"
Trần Tam Bình hàm hồ ừ hai tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Bộ dáng này của hắn khiến Tề Hoan Ngọc rất hoài nghi hắn có nghe thấy lời mình vừa mới nói hay không. Nàng đang định nhắc lại, nhưng tiếng đập cửa phía ngoài vẫn mãi không ngừng.
Cái viện hai người bọn họ ở không lớn, Tề Hoan Ngọc cũng không thích quá đông người. Cho nên, bọn họ chỉ mời hai trù nương giúp đỡ nấu cơm giặt giũ, trù nương nhà cách gần đó nên buổi tối cũng không ngủ lại ở đây.
Cho nên, tiếng đập cửa vang lên cả buổi cũng không có ai mở cửa.
Người đến gõ cửa nhà người khác, thấy bên trong không có động tĩnh thì cũng phải bết hoặc là chủ nhân không ở đây, hoặc là chủ nhân không tiện.
Người mà đến đây vào canh giờ này chắc chắn là cái người, phàm là người có suy nghĩ thì cũng không nên quấy rầy nhà người ta như vậy. Tề Hoan Ngọc nghe hồi lâu mà tiếng gõ cửa vẫn không có ý dừng lại. Nàng tức giận vô cùng, mang giày, dự định đuổi người đó về rồi ngủ tiếp.
Nàng vừa mở cửa, nhanh chóng trong lòng đã có suy nghĩ muốn đóng cửa
Nàng cũng thực sự đưa tay ra đóng cửa.
Đáng tiếc, Tần Thu Uyển vất vả gõ một lúc lâu, sao có thể tha cho nàng được? Nàng đưa tay ra cản, thuận thế tiến vào cửa.
"Trần Tam Bình, ngươi ra đây, ta có lời muốn nói với ngươi."
Nghe được giọng nữ quen thuộc, cơn buồn ngủ của Trần Tam Bình nhanh chóng biến mất. Hắn xoay người ngồi dậy, nghe hai nữ nhân bên ngoài ngươi tới ta đi, xác định mình không nghe lầm, sắc mặt hắn lập tức thận trọng.
Hắn vốn còn định chậm rãi mặc y phục, tronng lúc đó nghĩ cách ra ngoài ứng đối làm sao. Nhưng chưa được mấy hơi, Triệu Mộc Hương bên ngoài lại bắt đầu hô to giống như là đòi mạng.
Thấy thế, Trần Tam Bình cũng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ. Khoác tạm cái áo ra khỏi cửa, hắn lập tức nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Nghe hắn nói như thế, Tần Thu Uyển phì cười: "Ngươi giả vờ cái gì? Hai phu thê các ngươi cùng giường chung gối, ta không tin Tề Hoan Ngọc không nói với ngươi chuyện hôm qua ta tới đây." Nàng lấy ra một chồng giấy: "Nếu ngươi không thừa nhận mình trộm bạc của Triệu gia y quán thì chúng ta lên công đường nói chuyện."
Trần Tam Bình: "..."
Hắn ra vẻ ngờ vực: "Bạc gì cơ? Ta trộm bạc nhà các ngươi lúc nào?"
Tần Thu Uyển xoay người rời đi: "Nếu ngươi đã không muốn thương lượng, vậy thì ta cũng không cần nói nhảm nhiều nữa. Lát nữa chính ngươi đi đến giải thích với đại nhân đi!"
Trong viện hai người đối mặt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Lúc trước bởi vì Triệu Mộc Hương quá mức tín nhiệm người bên gối, không có chút phòng bị nào đối với hắn. Cho nên Trần Tam Bình mới dễ dàng lừa gạt nàng số bạc nhiều như thế.
Đương nhiên, cũng bởi vì Triệu Mộc Hương tín nhiệm nên lúc ban đầu Trần Tam Bình vẫn làm khá cẩn thận, Sau này làm đơn giản hơn nên chỉ cần nhìn qua là biết có vấn đề. Nếu như quả thật làm loạn lên công đường thì Trần Tam Bình rất khó giải thích được rõ ràng.
Hơn nữa, bách tính phổ thông đều không muốn dính líu đến nha môn.
"Triệu Mộc Hương, việc vẫn có thể thương lượng." Tề Hoan Ngọc tiến lên kéo người lại.
Tần Thu Uyển mặc cho bọn họ kéo mình về trong viện, nói: "Nếu các ngươi không muốn tính sổ sách cùng ta thì ta cũng không cần ở lại."
Trần Tam Bình: "... Ta chấp nhận, được chưa?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta tính toán sơ qua hai lần, ngươi đại khái đã cầm gần ba trăm lượng. Ngươi trả lại số bạc này cho ta, ta sẽ lập tức đi ngay."
Bây giờ Trần Tam Bình đang sứt đầu mẻ trán, vội vàng đi khắp nơi mượn bạc, sao có thể chấp nhận vô duyên vô cớ bỏ ra số bạc lớn như thế?
Mặt hắn khó xử: "Dù gì cũng là phu thê, lại còn có ba hài tử rồi, ta không muốn so đo với ngươi. Ngươi nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, nhưng bây giờ ví tiền ta rỗng tuếch, lo liệu cuộc sống bình thường còn không xong... Ta không bỏ ra nổi bạc đâu..." Mắt thấy sắc mặt nữ tử không đúng lắm, hắn nói bổ sung: "Ta có thể viết hai tờ giấy nợ cho ngươi."
Nếu một văn tiền cũng không trả thì có viết hai trăm tấm giấy nợ cũng có ích lợi gì?
"Ta chỉ muốn bạc, đnếuã ngươi không bỏ ra nổi thì không cần nói mấy lời vô dụng?" Tần Thu Uyển cất bước rời đi.
Trần Tam Bình thấy nàng thật sự muốn đi cáo trạng, cũng hoảng hốt: "Chúng ta đã có ba hài tử, ngươi thật sự muốn cùng với ta lên công đường thẩm vấn sao?"
"Ngươi cũng biết mình có ba hài tử hả?" Tần Thu Uyển mắng chửi không chút khách khí: "Vậy lúc ngươi làm những chuyện này, ngươi có nghĩ tới ba hài tử của ngươi không?"
Trần Tam Bình á khẩu không trả lời được.
Sắc mặt Tề Hoan Ngọc rất khó coi: "Chàng ấy không thể mang về nhiều như vậy, ta tính qua thì nhiều nhất cũng chỉ hai trăm lượng. Ngươi có muốn hay không!"
Tần Thu Uyển không muốn!
Mục đích nàng tới đây là vì khiến cho bọn họ khó chịu, không làm cho bọn họ thương cân động cốt thì không được.
Còn chưa đi được mấy bước, hai người lại đuổi theo.
Trần Tam Bình cắn răng nghiến lợi nói: "Ta trả cho ngươi!"
Sắc mặt Tần Thu Uyển khẽ buông lỏng, vươn tay ra: "Vậy ngươi đừng chỉ nói mồm, mau đưa cho ta ngân phiếu!"
Tề Hoan Ngọc trừng mắt nhìn nàng: "Triệu Mộc Hương, trong mắt ngươi chỉ có bạc, khó trách Tam Bình không cần ngươi."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Trong con mắt ngươi không có bạc, vậy ngươi gả cho người bình thường làm nương tử của ngươi ta không tốt sao? Vì sao lại phải qua lại với người có thê tử?"
Ngụ ý là lý do Tề Hoan Ngọc nguyện ý đi theo Trần Tam Bình, thuần túy là bởi vì trong tay hắn dư dả.
Lời nói này nghe thật khó nghe.
Trần Tam Bình lập tức nhíu lông mày: "Hai bọn ta lưỡng tình tương duyệt..."
Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Vậy ta chúc các ngươi cả một đời tương thân tương ái. Trước đó, thì trả ngân phiếu lại cho ta đi."
Trần Tam Bình còn muốn mở miệng từ chối.
Tần Thu Uyển không để hắn nói, nói trước: "Con người của ta không biết nhẫn nại, nếu ngươi lại kéo dài thì đừng trách ta không khách khí."
Địa thế còn mạnh hơn người, Trần Tam Bình chỉ có thể nắm lỗ mũi trở về nhà.
Tần Thu Uyển lấy được ba tấm ngân phiếu nhẹ nhàng, đột nhiên bật cười.
Trần Tam Bình thấy nàng cười mà sợ hãi trong lòng, không nhịn được hỏi: "Ngươi cười cái gì?" Lại thúc giục: "Ngươi đã lấy được ngân phiếu, vậy chúng ta đã thanh toán xong nợ nần. Ta có cuộc sống của mình, ngươi về sau ít tới thôi."
"Ta cũng có cuộc sống của mình." Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Thời gian qua đi quá lâu, ta suýt quên mất phải tính sổ với ngươi. Hôm qua nhìn thấy ngươi, ta mới bỗng nhiên nhớ lại những ân oán giữa hai chúng ta, càng nghĩ càng giận nên mới tìm tới cửa. Nếu ngươi không muốn ngày sau ta tới tìm ngươi gây phiền phức thì ngươi cũng đừng đi kiếm chuyện với ta."
Trần Tam Bình: "..."
Nếu thật sự là như thế, sớm biết tính tình Triệu Mộc Hương là như vậ thì ngày đó hắn sẽ không tìm tới cửa đâu.
Mấy cái đó đều là thứ yếu, hiện tại việc quan trọng nhất là cầm được bạc. Suy nghĩ biện pháp lâu như vậy, bạc không càng ngày càng nhiều lên được mà còn bị Triệu Mộc Hương cầm về không ít.
Đưa tiễn người xong, hai người trong viện không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tỉnh táo lại, Tề Hoan Ngọc truy vấn: "Chàng tới tìm nàng ta làm gì?"
Trần Tam Bình vuốt vuốt mi tâm, quay người đi vào trong phòng: "Ta đi ngang qua nơi đó nên thuận tiện vào xem."
Tề Hoan Ngọc lại truy vấn: "Có phải chàng buông bỏ được ba hài tử hay không?"
Dù gì cũng là máu mủ tình thâm, ba hài tử từ nhỏ đã hiểu chuyện, sao có thể nói buông liền buông đuộc? Trên thực tế, Trần Tam Bình cũng không suy nghĩ đến hài tử, nguyên do lúc ấy hắn tìm đến chính là muốn xác nhận bà lão Chu thị có ở hậu viện y quán hay không.
"Không phải." Trần Tam Bình biết nàng nóng tính, lập tức phủ nhận.
Tề Hoan Ngọc ngờ vực: "Vậy chàng có thể không đi vào mà!"
Trần Tam Bình không muốn nói nhảm với nàng nữa, mấy ngày nay hắn rất bận rộn, phải ngủ một giấc xong tìm cách góp bạc nữa.
Ba trăm lượng bị Triệu Mộc Hương lấy đi còn nhiều hơn so với số bạc còn lại trong nhà của hắn.
"Ta đi cũng đã đi rồi, nàng có nói nhiều đến mấy cũng chẳng để làm gì." Trần Tam Bình thở dài một tiếng: "Nàng yên tâm, trong tim ta chỉ có nàng, không có người nào khác."