Chương 304
Nghe hắn nói như thế, Tề Hoan Ngọc cuối cùng cũng hài lòng.
Một bên khác, Tần Thu Uyển sau khi lấy được ngân phiếu đã mang theo đống dược liệu hôm qua chọn mua xong về lại trấn.
Trấn nhỏ này rất an bình.
Sau khi Tần Thu Uyển trở về, lập tức đã có bệnh nhân tới cửa. Nàng vẫn bận rộn đến buổi tối mới đóng cửa, rốt cục cũng được thở một hơi.
Hôm sau, nàng mang theo hòm thuốc đi đến nhà bà lão Chu thị.
Chu thị lớn tuổi, sau khi trải qua những việc này thì cả người đều có chút uể oải, nằm ở trên giường mà cứ như sắp tạ thế.
Lúc Tần Thu Uyển đến, trong viện có mấy phụ nhân đang nói chuyện phiếm đều là tức phụ bản gia của Trịnh gia. Bảo là đến giúp một tay nhưng thật ra là chỉ để nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Tần Thu Uyển tới, lập tức có người tiến lên mở cửa, mỉm cười mời nàng vào.
"Triệu đại phu tới thăm đại nương nhà ta hả?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo chút."
"Đại nương của ta may mắn mới gặp được ngươi." Phụ nhân không nghi ngờ gì, trực tiếp dẫn nàng vào phòng, còn thuận tay giúp nàng kéo rèm.
Tần Thu Uyển thuận miệng hỏi: "Bà ấy có nói có chỗ nào đau đớn không?"
"Trên thân không đau, nhưng tinh thần bà ấy không tốt lắm." Một phu nhân khác nói tiếp: "Lão nhân gia mà không còn khí thần..." Đại khái cũng không sống được bao lâu.
Nàng còn chưa nói hết ý, tất cả mọi người trong viện đều hiểu rõ. Trước mắt lại có hai phụ nhân tiến lên, nhẹ giọng xin nhờ Tần Thu Uyển cứu người.
Trên giường, Chu thị nghe được động tĩnh đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Thu Uyển thì khuôn mặt lộ vẻ cảm kích, đưa tay vỗ vỗ vào cạnh giường.
"Triệu đại phu, mau tới đây ngồi."
Tần Thu Uyển không ngồi, đứng tại bên giường giúp bà ta bắt mạch.
"Đại nương, lá gan bà suy yếu, phải chăng là tích tụ tại tâm?" Tần Thu Uyển thở dài nói: "Lần này bà đã nhặt về được cái mạng, bất luận có chuyện gì thì cũng nên nghĩ đến việc sống tiếp. Sao lại còn như vậy chứ?"
Lão Chu thị cười gượng.
Tần Thu Uyển lại khuyên thêm vài câu, thấy bà ta không phản ứng thì chỉ để lại hai bộ thuốc rồi rời đi.
Ra khỏi Trịnh gia, Tần Thu Uyển không tiếp tục đi dạo nữa.
Nàng hiểu rõ ràng những chuyện có thể xảy ra trên người mình, bên trong y quán lúc nào cũng có thể sẽ có người tới cửa gây chuyện, cho nên, nàng không thể để lại ba hài tử một mình.
Nàng đi chuyến này cũng là bởi vì lão Chu thị là một người rất quan trọng đối với nàng.
Nếu như bà ấy chấp nhận đi lên công đường cáo trạng nhi tử thí mẫu thì Tần Thu Uyển cũng có thể nhẹ nhõm hơn phân nửa.
Đương nhiên, người làm nương thì bao giờ cũng suy nghĩ vì hài tử.
Thậm chí nương vì hài tử mà chuyện gì cũng đều làm ra được. Cho nên, muốn thuyết phục Chu thị cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Đời trước, Triệu Mộc Hương vì chuyện của bà ấy mà vào đại lao.
Nhưng bây giờ, Trịnh gia đối với Triệu Mộc Hương mà nói chỉ là một bệnh nhân được nàng cứu sống mà thôi.
Cho dù sau khi nương trúng độc Trịnh Lang đã lén trốn đi thì đó cũng là việc nhà người ta.
Bản gia Trịnh gia nhiều người như vậy, Triệu Mộc Hương là một ngoại nhân nếu còn khuyên quá nhiều thì có thể sẽ bị mọi người trách cứ.
*
Trở lại trấn, sắc trời còn sớm.
Ba hài tử đang thay phiên nhau bắt mạch, nhìn thấy Tần Thu Uyển vào cửa, Triệu Đại Mãn lập tức mở một tờ phương thuốc ra đưa cho nàng, muốn để nương chỉ điểm một chút.
Tần Thu Uyển thuận tay nhận lấy, nếu nói về dược lý thì cũng trọn vẹn được một nửa.
Trong lúc đó, không có người nào đến cửa hết.
Tần Thu Uyển dứt khoát đóng cửa lại, đi ra hậu viện tự mình xuống bếp nấu cơm. Bầu không khí trong viện rất ấm áp, vui vẻ hòa thuận.
Đêm khuya, Tần Thu Uyển bỗng nhiên mở mắt, nhẹ chân nhẹ tay đi tới cửa. Sau khi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đi về phía căn phòng của mình, nàng bèn giơ một cây gỗ phòng thân lên cao.
Cửa đẩy ra một đường nhỏ, có một bóng người cao lớn chui vào.
Cây gậy trong tay Tần Thu Uyển vung lên, người bị đánh kêu lên rồi ngã xuống đất.
Có thể là vì thân thể quá nặng nên lúc rơi xuống đất còn phát ra tiếng “ầm” rất vang dội.
Tần Thu Uyển dùng cây gỗ chọc chọc, thấy người trên mặt đất không động đậy, lúc này mới cất giọng hô: "Người đâu, có trộm!"
Cả đường phố đều sáng bừng ánh nến, rất nhanh đã có một đám người trùng trùng điệp điệp xông tới.
Người nằm dưới đất là một tên béo da đen, Triệu Mộc Hương không biết, Tần Thu Uyển cũng chưa từng thấy người này.
Nhưng mà trông hắn bẩn thỉu, quần áo trên người dúm dó, nhìn qua là biết không phải người tốt lành gì.
"Người này ở đâu ra?"
"Chưa từng gặp ở trên trấn!"
"Vậy là trộm đồ hay là muốn ăn vụng?"
"Phòng bếp nhỏ hơn nhiều, người sáng suốt nhìn qua là biết hắn tới để trộm đồ!" Phụ nhân còn thiếu một câu chưa nói là, nhà của quả phụ thường xuất hiện khá nhiều kẻ trộm, mặc dù Triệu Mộc Hương không phải quả phụ nhưng nàng cùng với hài tử sống một mình, trong tay lại có rất nhiều bạc. Người này có vẻ là muốn làm nhục nàng để gạo nấu thành cơm.
Một nhà toàn nữ nhân và trẻ em rất dễ khiến ngoại nhân nảy lên ý đồ xấu.
"Ta không biết người này." Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua chung quanh: "Các ngươi có ai quen biết hắn không?"
Mọi người lắc đầu. Có người đề nghị: "Đêm hôm khuya khoắt như vậy cứ đánh một trận rồi ném ra bên ngoài là được."
Vậy thì cứ đánh một trận đi.
Tên béo da đen trong cơn mê ngủ bị đánh tỉnh, mặc dù hắn to cao nhưng không địch nổi nhiều người nên rất nhanh đã bị đánh giống như một bãi bùn nhão, bị mọi người ném ra bên đường.
Tên béo da đen muốn di chuyển nhưng chỉ hơi động đậy thôi đã động đến vết thương trên người, đau đến mức hắn nhe răng nhếch miệng.
Buổi sáng hôm sau trời tờ mờ sáng, Tần Thu Uyển mở cửa tiền viện ra, nhìn thấy tên béo da đen nằm dưới đất. Nàng bèn đi về phía trước đạp đạp vào vai của hắn.
Tên béo da đen cũng bị thương trên vai, bị nàng đạp như thế lập tức tỉnh lại.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một giọng nữ thanh duyệt lạnh nhạt hỏi: "Ta biết ngươi muốn trộm đồ của ta, nhưng ta đoán ngươi bị người khác sai khiến."
Tên béo da đen kinh ngạc trừng lớn mắt.
Tần Thu Uyển thấy thế, trong lòng càng tin tưởng với suy đoán của mình.
Người mời tên béo da đen đến gây chuyện với nàng, ngoại trừ Trần Tam Bình thì không có ai hết.
Nam nhân này quả nhiên là tên khốn nạn, dù không là phu thê thì cũng có tình cảm từ nhỏ đến lớn. Hắn vậy mà lại tìm một nam nhân đến làm nhục nàng.
Triệu Mộc Hương là một nữ tử yếu đuổi, nếu người tới có lòng xấu xa thì sao nàng có thể phản kháng được?
Thực ra đời trước, nam nhân trốn trong phòng nàng cũng là bởi vì làm nhục nàng. Nhưng vì nàng liều chết phản kháng, làm đau nam nhân kia, mới bị nam nhân kia tức giận đánh chết.
Ba hài tử đều gặp chuyện, nên sau khi nàng chết, tất cả y quán và dược liệu trên trấn đều do phu quân cũ của Triệu Mộc Hương là Trần Tam Bình tiếp nhận.
Trần Tam Bình tính toán nhiều như vậy, mục đích đúng là vì căn cửa hiệu mà Triệu gia đã nhiều năm góp nhặt này.
Tần Thu Uyển biết hắn thiếu bạc, cho nên mới tới nhà hắn đòi bạc.
Thấy tên béo da đen không nói lời nào, Tần Thu Uyển nhíu mày: "Ngươi mà không mở miệng, ta sẽ đưa ngươi lên công đường."
Tên béo da đen lập tức hoảng hốt: "Là một lão nhân sai ta đến trộm đồ của ngươi. Ta chỉ muốn kiếm bạc chứ tuyệt đối không nghĩ đến việc làm nhục ngươi, càng không nghĩ tới việc sẽ giết ngươi."
Ngụ ý là ta không giết ngươi nên ngươi cũng đừng đuổi tận giết tuyệt.
"Lão đầu kia đang ở đâu? Bộ dạng thế nào? Họ gì tên gì?" Tần Thu Uyển giận dữ nói: "Nếu ngươi không nói rõ ràng thì ta sẽ đưa ngươi vào trong đại lao."
Tên béo da đen sợ hãi, vội vàng nói: "Đó chẳng qua chỉ là một lão đầu, ta hoài nghi, người phía sau sai khiến không phải là hắn."
Còn phiền toái như vậy sao!
Tần Thu Uyển nhíu mày: "Nhà ngươi ở đâu?"
Tên béo da đen lúng túng hồi lâu, nói ra vị trí nhà mình.
Tần Thu Uyển hung ác đạp hắn một phát: "Ngươi mau cút đi cho ta."
Tên béo da đen vốn không di chuyển được, nhìn nàng hung ác như thế, lại sợ nàng thật sự chạy đi cáo trạng mới vội vàng lăn đi.
*
Trần Tam Bình đợi nửa ngày mà mãi vẫn không có tin tức gì. Hắn vô cùng nóng ruột đi quanh trong sân, hai tay không ngừng bóp bóp.
Bên cạnh, Tề Hoan Ngọc nhìn hắn xoay qua xoay lại đến choáng đầu, nói: "Chàng yên tĩnh một chút đi. Chuyện này có sốt ruột cũng vô dụng. Trấn đó cách nơi này rất xa, chàng cứ kiên nhẫn chờ xem!"
Trần Tam Bình nghĩ nghĩ thấy cũng đúng.
"Nếu tên béo da đen kia dám lấy bạc thì ta nhất định sẽ không buông tha cho hắn."
Tề Hoan Ngọc gật đầu: "Bạc của chúng ta còn không đủ, không biết ở đó nàng ta kiếm được bao nhiêu."
Trần Tam Bình buồn bực nhéo nhéo mi tâm: "Nàng cứ yên tâm đi, vì tương lai của nữ nhi chúng ta, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác."
Tề Hoan Ngọc nghe hắn nói như thế, rõ ràng rất vui mừng.
"Không trọng nam khinh nữ, tính tình này của chàng thật tốt."
Trần Tam Bình nói: "Không phải là ta yêu ai yêu cả đường đi hay sao? Hơn nữa, nếu nuôi nữ nhi thành người thì còn tốt hơn so với nhi tử nữa."
Tề Hoan Ngọc chỉ có một khuê nữ này, cho nên rất là đồng ý.
Hai người đợi từ buổi chiều đến khi trời tối mà vẫn không có tin tức gì từ tên béo da đen. Trần Tam Bình càng chờ càng nóng ruột, trong lòng cũng dần dần hoảng hốt.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, trong lòng hai phu thê đã tràn đầy sợ hãi.
Tên béo da đen chắc chắn là không thành công rồi!
Hoặc là sau khi thành công đã cầm bạc chạy mất.
Bất luận là như nào thì đều không thể toại nguyện mục đích của Trần Tam Bình lần này.
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: "Ta phải về trấn hỏi thăm một chút." Nhìn xem ngân phiếu Triệu gia có còn ở đó hay không.
Nếu như đã bị tên béo da đen kia trộm đi thì phải đòi lại từ tên béo da đen đó, không cần thiết phải bám lấy Triệu gia không thả.
Đương nhiên, nếu như bạc của Triệu Mộc Hương vẫn còn thì tên béo da đen chỉ thất thủ, với hắn mà nói cũng là chuyện tốt.
Dù sao, chỉ cần số bạc đó còn ở trong tay Triệu Mộc Hương thì cũng sẽ không bị phung phí.
Hơn nữa, lấy ngân phiếu từ trong tay một nữ nhân dù sao cũng dễ dàng hơn nhiều so với lấy từ trong tay một đại tráng hán cao to.
Tần Thu Uyển đã đoán được trước. Cho nên khi nhìn thấy Trần Tam Bình lại tới y quán nhà mình, nàng cũng không bất ngờ.
Hai phu thê nhìn nhau từ xa, Trần Tam Bình có tật giật mình, cúi đầu đổi qua góc đường khác, tránh né ánh mắt của Tần Thu Uyển.
Lúc chạng vạng tối, Trần Tam Bình lại đến nữa.
Tần Thu Uyển thấy thế, giống như cười mà không phải cười: "Không phải ngươi trở về để cầu xin ta quay lại đó chứ?”
Trần Tam Bình: "..." Chắc chắn là không phải.
So với người từ nhỏ đã học y, bởi vì suốt ngày phải mài đủ loại dược liệu nên toàn thân thô ráp là Triệu Mộc Hương thì người bạch ngọc như Tề Hoan Ngọc đương nhiên càng được hắn yêu thích hơn.
"Ta có việc cần thương lượng với ngươi." Trần Tam Bình chững chạc nói: "Ta mời ngươi uống trà..."
"Hai chúng ta đã nhất đao lưỡng đoạn, nếu ngươi còn lởn vởn quanh ta thì người trên trấn sẽ nói chúng ta là tình cũ quay lại với nhau đây." Nói đến đây, Tần Thu Uyển nở nụ cười trào phúng: "Giữa chúng ta căn bản cũng không có cái gì gọi là tình cũ, ta không muốn uống trà, càng không muốn ở chung với ngươi."
Trần Tam Bình đã hạ quyết tâm.
Nếu đã không trộm được, vậy thì đành mượn của nàng!
Tóm lại, số bạc này hắn nhất định phải cầm được.
"Mộc Hương, đây là một chuyện rất quan trọng." Mắt thấy thê tử vẫn xem thường, hắn cường điệu nói: "Liên quan đến cả một đời ba hài tử!"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy ngươi nói đi, ta nghe!"
Chuyện không thành công trước đó chỉ có thể giữ bí mật. Vừa hay còn có ba hài tử, bởi vậy mà Trần Tam Bình mới có nhiều chuyện để nói như thế.
"Ta cần nói riêng với ngươi." Trần Tam Bình chân thành nói: "Mộc Hương, ngươi nghe xong tuyệt đối sẽ không hối hận."
Nói thật, mặc dù Triệu Mộc Hương chết vì mưu đồ của hắn, nhưng nàng thật sự không biết vì sao Trần Tam Bình lại cứ như bị điên nhất quyết muốn giết chết bốn mẫu tử bọn họ chỉ vì cái cửa hiệu này.
Chẳng lẽ còn có cái gì quan trọng hơn việc ba hài tử còn sống sao?