Chương 305
Tần Thu Uyển vẫn giữ được tâm bình khí hòa mời hắn vào hậu viện.
Nàng cũng phải nghe xem, tên nam nhân này có cái chuyện gì đáng gờm mà dám bất chấp cả nguyên phối thanh mai trúc mã cùng lớn lên và thân sinh cốt nhục của mình.
Trong viện tử quen thuộc, hai người đã từng là phu thê ngồi đối diện với nhau.
Trần Tam Bình cảm khái cảnh còn người mất, ánh mắt đảo qua từng chỗ quen thuộc trong viện.
"Ngươi làm gì đấy?" Tần Thu Uyển bất mãn: "Trần đại phu, ta nhớ lúc trước phụ thân ta từng dạy ngươi, thân là đại phu đi đến nhà khác chữa bệnh thì được nhưng đừng có nhìn loạn khắp nơi! Nhất là đại hộ nhân gia, nếu thấy được cái không nên thấy thì ai cũng không gánh nổi mệnh của ngươi đâu!"
Trần Tam Bình: "..."
Thiên địa lương tâm, hắn thật sự chỉ đang cảm khái chứ cũng không có ý tìm tòi gì ở đây.
"Có thể rót một ly trà giúp ta không?"
Tần Thu Uyển đứng dậy bưng một bát nước, đặt ở trước mặt hắn: "Chỉ có cái này."
Trần Tam Bình im lặng hồi lâu: "Mộc Hương, nhà chúng ta cũng đâu thiếu bạc, ngươi mời người về hầu hạ mình thì đã làm sao. Sao lại khiến mình sống khổ vậy?"
Mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy giễu cợt: "Ngươi nghĩ ngươi dùng thân phận gì để nói những lời này?"
Trần Tam Bình trầm mặc: "Những năm qua là ta có lỗi với ngươi, ngươi hận ta cũng đúng. Chúng ta không làm được phu thê thì cũng có tình cảm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta cũng miễn cưỡng coi là huynh trưởng của ngươi."
"Trên đời này, chúng ta mới là người thân nhất."
Tần Thu Uyển đặt cái bát lên bàn, nói: "Ta không nghe ra chuyện này có liên quan gì đến hài tử. Ngươi mà còn nói nhảm thì mau cút cho ta."
Trần Tam Bình lắc đầu: "Ngươi đừng có gấp thế."
Hắn uống chén nước kia, uống xong ho khùng khục vài tiếng, lúc này mới nói.
"Ngươi đã đi đến viện tử bọn ta ở hẳn là cũng từng thấy Vũ nhi."
Tần Thu Uyển nhớ lại tiểu cô nương ngũ quan tinh xảo kia, gật gật đầu: "Giống với nương nó, cũng là mỹ nhân như nhau."
Trần Tam Bình nghe nàng nói như thế, lập tức nhãn tình sáng lên: "Ngươi cũng cho rằng sau khi nó lớn lên sẽ là một mỹ nhân, có đúng hay không?"
Tần Thu Uyển ngờ vực nhìn hắn: "Có việc thì nói, đừng nói mấy thứ linh tinh này. Ta cũng không có tâm tư hàn huyên với ngươi nữ nhi ngươi sinh ở bên ngoài có tướng mạo tốt như nào."
"Ta phải nói, chuyện này có liên quan đến nó." Trần Tam Bình đề phòng nhìn thoáng qua chung quanh, hạ giọng nói: "Trong nội thành gần đây có một vị phú gia công tử từ nơi khác tới, cả ngày đi lung tung trong thành. Phụ nhân bên cạnh hắn đang tuyển nha đầu... Vũ nhi tuổi tác phù hợp, người cũng nhanh nhẹn, chờ nó lớn rồi, chắc chắn sẽ càng thêm mỹ mạo."
Nói đến đây, hai mắt Trần Tam Bình bắt đầu tỏa sáng.
Tần Thu Uyển hơi hiểu ra mọi chuyện, hỏi: "Vị phú gia công tử kia rất giàu có?"
"Há lại chỉ có từng đó!" Nói đến đây, vẻ mặt Trần Tam Bình thần thần bí bí: "Toàn bộ thiên hạ này đều là của phụ thân hắn."
Lời này rõ ràng đầy đủ ý tứ, vị phú gia công tử trong miệng hắn chính là hoàng tử.
Tần Thu Uyển lần này đã hoàn toàn hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hỏi: "Ngươi muốn cho Vũ nhi đi theo hắn, nhưng lại cần bạc mở đường?"
Trần Tam Bình thấy nàng đã hiểu, thấp giọng nói: "Ngươi nói xem, sau khi Vũ nhi lớn lên nếu như được chủ tử nhìn trúng, sinh hạ một nam hay một nữ thì danh lợi nhà chúng ta sẽ lên như diều gặp gió."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ba trăm lượng ngươi cho ta là số bạc dùng để chuẩn bị đưa nó đi?"
Trần Tam Bình cười khổ nói: "Đúng như ngươi nghĩ, nếu như bọn ta không kiếm đủ bạc thì Vũ nhi đến cả cửa cũng không thể vào được, càng không nói đến về sau."
"Chuyện này thì có liên quan gì đến mấy đứa Đại Mãn?" Mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy giễu cợt: "Bất luận về sau Vũ nhi có sống tốt hay là không tốt thì cũng có liên quan gì đến bốn mẫu tử bọn ta?"
Trần Tam Bình đã nói ra cả bí mật lớn như thế, vốn nghĩ chuyện sẽ nhất định thành công, lập tức đáp: "Chỉ cần ngươi cho ta bạc thì về sau ta sẽ bảo Vũ nhi hiếu kính với ngươi như mẫu thân của nó."
"Nó đã có mẫu thân, chỉ cần không bị ngốc thì cũng sẽ không nhận trưởng bối khác là mẫu thân!" Tần Thu Uyển xem thường: "Bạc của ta là do tổ tông Triệu gia cực khổ để dành được, có tốn cũng phải tốn vào chính hài tử của ta chứ không phải cho một tiểu cô nương chẳng có liên quan gì kia. Huống chi phụ mẫu của tiểu cô nương này còn có thù với ta..."
Trần Tam Bình thấy nàng không chút nghĩ ngợi đã từ chối, thở dài nói: "Ngươi đừng nói như thế! Vũ nhi và Đại Mãn là huynh muội, huynh muội thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Chỉ cần Vũ nhi sống tốt thì về sau nó cho huynh muội nó một chút thì cũng có thể giúp cho huynh muội nó sống thoải mái. Mộc Hương, làm phụ mẫu thì nên tính toán vì con cái, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!"
Hắn đứng lên, nói: "Vũ nhi tướng mạo đẹp, nếu có người quen biết biết mục đích của ta thì ta cũng sẽ không thiếu bạc."
Tần Thu Uyển phì cười: "Vậy ra đây là ý của ngươi, lấy bạc của ta rồi lại bù lại cho ta?"
"Đúng!" Trần Tam Bình gật đầu: "Mộc Hương, đây là phú quý đầy trời, ai lại không muốn chứ?"
"Vậy ngươi đi đi!" Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ta đã bị Tề Hoan Ngọc hại một trận nên không muốn để nhi nữ của ta cũng phải khúm núm dưới tay nữ nhi của nàng. Bạc chắc chắn không có, về sau ngươi cũng không cần đến nữa."
Trần Tam Bình đi ra cửa nghe thấy nàng nói, trong lòng lập tức có cảm giác bất lực.
"Sao ngươi bướng bỉnh như thế chứ?" Trần Tam Bình thở dài nói: "Nếu ngươi sớm thay đổi tính cách của mình thì hai chúng ta cũng không đi đến bước đường này."
"Rõ ràng là ngươi háo sắc, trời sinh là một cặp với nữ tử tham tiền Tề Hoan Ngọc kia." Tần Thu Uyển cười lạnh: "Hai người các ngươi tằng tịu mà còn dám trách ta không nói đạo lý. Có phải muốn ta làm tiểu nha hoàn hầu hạ hai người các ngươi thì mới gọi là giảng đạo lý hay không?"
Nàng dò xét sắc mặt khó coi của Trần Tam Bình, nói: "Da mặt của ngươi đúng là dày, chuyện gì cũng đổ lên đầu người khác."
Trần Tam Bình á khẩu không trả lời được.
Hắn lau mặt một cái, cảm giác bất lực trong lòng lại thêm một tầng: "Mộc Hương, đây là chuyện tốt đối với hài tử, vì sao ngươi không đồng ý?"
Tần Thu Uyển cảm thấy hắn vẫn chưa hiểu, liền nói thẳng: "Đừng nói là ta phải đưa bạc, dù ta có không đưa bạc thì nữ nhi của Tề Hoan Ngọc cũng phải nể tình cảm huynh muội mà chăm sóc bọn nó. Nhưng nàng ta có muốn chăm sóc thì bọn ta cũng không dám tiếp đâu."
Trên thực tế, bọn nhỏ đều còn nhỏ, có Tần Thu Uyển ở đây thì huynh muội ba người về sau sẽ như thế nào cũng không thể nói trước được.
Hiện tại nói ai chăm sóc ai khó tránh khỏi có chút quá sớm.
Mặt mũi Trần Tam Bình thực sự không biết làm sao: "Ta thật sự là vì tốt cho hài tử."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ngươi cứ giữ lấy Vũ nhi nhà ngươi đi, ba hài tử nhà ta không có liên quan gì đến ngươi."
Nghe nàng nói như thế, Trần Tam Bình giật mình.
Chẳng lẽ Triệu Mộc Hương lại giận hắn vì hắn quan tâm hài tử quá ít?
Trần Tam Bình tiến vào tiền đường, nhìn thấy hai nữ nhi đang quét dọn, nhi tử ở một bên mài thuốc. Hắn nghĩ nghĩ rồi đi tới bên cạnh nhi tử tiếp xúc với mình nhiều nhất, đưa tay giúp hắn thêm dược liệu: "Nếu con mệt thì đi nghỉ một lát đi. Ta sẽ giúp con mài."
Hắn đưa tay ra định lấy, Triệu Đại Mãn tránh đi: "Ta không mệt!"
Trần Tam Bình bị cậu uyển chuyển từ chối, vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục đưa tay ra lấy: "Cái đứa nhỏ này, không làm được cũng đừng ráng chống đỡ. Lát nữa ta sẽ nói một tiếng với nương con là nhân thủ không đủ, cứ mời một người đến đây. Sao có thể chỉ sai mấy đứa mãi thế?"
"Ta cảm thấy rất tốt." Triệu Đại Mãn lại tránh đi.
Nếu Trần Tam Bình còn đòi làm nữa thì không khí sẽ chỉ càng thêm cứng ngắc. Hắn không gò ép, tựa vào trên quầy, ánh mắt nhìn qua Triệu Mộc Hương vén rèm tiến vào, hắn e dè hỏi: "Đại Mãn, nếu có một cục phú quý bày ở trước mặt thì con có muốn hay không?"
Triệu Đại Mãn đưa tay đẩy hắn ra.
Vẻ mặt Trần Tam Bình vô cùng nghi hoặc.
Chỉ thấy Triệu Đại Mãn thản nhiên nói: "Ngài che mắt ta rồi."
Trần Tam Bình: "..."
Thấy nhi tử không chịu nghe mình, tâm tình của hắn có chút phức tạp. Nhưng hắn bây giờ đang có chính sự, rất nhanh đã đè nỗi phức tạp này xuống tận đáy lòng, tiếp tục nói: "Ta không nói đùa với con, ta nói thật! Con có muốn làm phú gia công tử hay không?"
"Tổ tông Triệu gia ta là đại phu, thứ ta muốn trở thành nhất chính là một đại phu cao minh!" Triệu Đại Mãn không ngẩng đầu lên: "Trần đại phu, ta không rảnh nói chuyện phiếm với ngài, ngài nên trở về đi!"
Trần Tam Bình bị hạ lệnh trục khách, còn là do nhi tử nói, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
"Ta là phụ thân của con!"
Triệu Đại Mãn gật gật đầu: "Ta biết. Nhưng ngài không quan tâm nương và bọn ta, bọn ta cũng không cần ngài. Từ nay về sau, ngài đừng nhắc đến hai chữ phụ thân nữa."
"Con là nhi tử của ta, cho dù không nói thì cũng không thay đổi được sự thật này." Trần Tam Bình cường điệu nói: "Đối đãi trưởng bối phải cung kính, con vừa mới nói cái giọng gì với ta thế?"
"Nói tiếng người." Tần Thu Uyển chậm rãi tiến lên: "Cả nhà bọn ta đều nghe thấy rất rõ ràng rồi, nếu ngươi vẫn không hiểu, đó là do ngươi ngu. Cũng đúng, chỉ bằng những chuyện ngươi làm thì cũng chỉ có súc sinh mới làm ra được."
Lại bị mắng!
Nhất là bị mắng ngay trước mặt hài tử, Trần Tam Bình lúc này hơi phẫn nộ: "Triệu Mộc Hương, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."
Tần Thu Uyển đi đến trước mặt hắn, cười lạnh nói: "Ta tiến vào nhiều như vậy, chừng một trượng rồi, ngươi định làm gì?"
Trần Tam Bình: "..."