Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 301 - Chương 306

Chương 306
"Không nói lý!" Một lát sau, Trần Tam Bình mới nói ra một câu như vậy.

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Rất nhiều người trên trấn nói bọn ta là mỹ tâm thiện, người khác đều khen ta nhưng ngươi lại cảm thấy ta không nói lý. Quả nhiên đầu óc của ngươi khác xa so với người khác."

Mắt thấy sắc mặt Trần Tam Bình tái nhợt, nàng không khách khí tiếp tục giễu cợt: "Với loại đầu óc như ngươi mà sinh ra khuê nữ, còn muốn làm thiếp cho hoàng tử... Ha ha, đừng liên lụy toàn gia tru di cửu tộc đã là tốt lắm rồi!"

Trần Tam Bình: "..."

Hắn đề phòng nhìn thoáng qua cửa chính, đưa tay muốn tóm lấy Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển tránh đi, thoát khỏi cái tay của hắn.

"Có việc cứ nói, đừng động thủ."

Trần Tam Bình không giải thích, hạ giọng nói: "Ta tin tưởng ngươi nên mới nói với ngươi những lời này. Sao ngươi có thể tùy tiện nói lung tung khắp nơi chứ?"

Đừng nói hiện tại mọi chuyện còn chưa ra gì, cho dù nữ nhi đã vào phủ, thậm chí đã là nha đầu thông phòng thì những lời này cũng không thể nói ra ngoài.

Tần Thu Uyển nghiêng đầu: "Ta cứ nói, ngươi định làm gì?"

Trần Tam Bình nắm chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng, hít sâu mấy hơi thở mới đè xuống được phẫn nộ trong lòng.

"Triệu Mộc Hương, nếu ngươi không muốn rước họa vào thân thì ngậm kín miệng cho ta!"

Tần Thu Uyển hiếu kì đáp: "Ngươi đang uy hiếp ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người diệt khẩu?"

Trần Tam Bình hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Không phủ nhận thì chính là ngầm thừa nhận!

Bên cạnh, ba hài tử trầm mặc không nói, Tần Thu Uyển nhìn liếc qua mặt của bọn chúng: "Các con cũng nghe thấy rồi đấy, về sau nhớ cách hắn xa một chút."

Ba hài tử bán tín bán nghi.

Trần Tam Bình đúng là ra tay rất tàn nhẫn, nhưng ác độc đến ngay cả con của mình cũng sẽ giết... thì chắc sẽ không đến mức như vậy.

Mắt thấy ba hài tử không quan, Tần Thu Uyển lại nhấn mạnh: "Phụ thân của các con bây giờ muốn dựa vào một nhân vật lớn nên đã có hơi điên dại. Tên béo da đen đến nhà chúng ta trộm đồ chính là do hắn phái tới."

Nghe nàng nói như thế, Triệu Đại Mãn lập tức thận trọng.

Hai tỷ muội thì bị dọa, sắc mặt trắng bệch.

Thấy mấy đứa bé cuối cùng cũng bắt đầu coi trọng, Tần Thu Uyển tiếp tục nói: "Bây giờ hắn rất cần bạc, lại biết nhà chúng ta có bao nhiêu tiền. Trước đó, hắn mời người tới trộm thất bại, về sau có thể sẽ nhằm vào các con. Vì dụ như... bắt các con đi sau đó thì đòi ta tiền chuộc."

Triệu Đại Mãn lập tức nói: "Nương, con hiểu rồi, con sẽ cẩn thận." Lại liếc mắt nhìn hai muội muội ngây thơ nói: "Con cũng sẽ che chở cho muội muội."

Trong lúc đó, Trịnh Lang lặng lẽ trở về.

Một hộ nông dân không có bao nhiêu bạc để lại. Cho dù muốn trốn cũng phải có lộ phí đi đường.

Đối với chuyện này, Tần Thu Uyển cũng không bất ngờ.

Buổi chiều ngày đó khi Trịnh Lang về nhà, nàng lấy cớ bắt mạch Chu thị, một lần nữa tới cửa.

Lúc nàng đến, trong viện không có một ai.

Với tình hình bây giờ của Trịnh gia mà nói thì chuyện này khá là không bình thường.

Những ngày qua, trong viện Trịnh gia vẫn luôn đông người, đều là con dâu bản gia ở chỗ này hầu hạ đại nương. Bây giờ Trịnh Lang trở về, dù gì cũng coi như là một chuyện tốt, vậy người tới đây hẳn là phải càng nhiều hơn mới đúng. Những người này đã giúp Trịnh Lang, chẳng lẽ hắn không nên làm một bữa cơm cảm ơn ư?

Hơn nữa, người trong thôn đều rất hiếu kì phong cảnh bên ngoài, Trịnh Lang đi chơi nhiều ngày như vậy, chí ít cũng đã đi đến phủ thành, chắc cũng phải có không ít người sẽ hiếu kì muốn nghe ngóng chứ.

Tần Thu Uyển đừng ngoài hàng rào, nhìn thấy tình hình trong viện, hơi suy nghĩ một lát, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lúc đẩy cửa còn cố gắng đẩy chậm lại, cũng cố gắng không phát ra âm thanh.

Đi đến bên ngoài chính phòng, nàng nghe thấy Trịnh Lang đang giải thích: "Nương, nhi tử bất hiếu. Nhưng con cũng là bất đắc dĩ."

"Người khác tìm con nói ra chuyện cơ mật như vậy, nếu con không nghe theo hắn thì rất có thể sẽ bị diệt khẩu! Hơn nữa, một hai năm gần đây thân thể người không tốt lắm, thường xuyên sinh bệnh, cũng đã nói là sợ liên lụy đến bọn con... Con nghĩ, dù sao người cũng không muốn sống, còn không bằng vì bọn con mà làm một vài chuyện." Trịnh Lang khóc lóc nói tiếp: "Nương, sau khi nhi tử động thủ đã lập tức hối hận. Người tha thứ cho con lần này đi."

Cách một cánh cửa, Tần Thu Uyển không nhìn thấy tình hình bên trong.

Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy Chu thị mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của một phụ nhân truyền đến từ bên trong.

"Ngươi là đứa con bất hiếu." Chu thị nghẹn ngào mắng: "Sớm biết ngươi là thứ khốn nạn như vậy thì lúc trước khi sinh ngươi ra ta nên bóp chết ngươi thì hơn. Ngươi là cái nợ cái nần, đời trước lão nương rốt cuộc đã tạo nghiệt gì vậy?"

Tần Thu Uyển đưa tay gõ cửa.

Hai mẫu tử đang khóc lóc, trong lòng Trịnh Lang lập tức chột dạ.

Nếu hắn không nghe lầm thì tiếng đập cửa phát ra từ cửa phòng mẫu thân. Người bên ngoài đã đến bao lâu? Đã nghe thấy những gì?

Hắn hồi tưởng lại những lời mình và mẫu thân mới nói, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh. Thế là, càng vội vàng muốn hỏi thăm người ngoài cửa đã biết chuyện gì hay chưa.

Lúc này, hắn nhanh chóng đứng dậy mở cửa, khi thấy Tần Thu Uyển đứng ở cửa, sắc mặt hắn lập tức cứng ngắc.

Tần Thu Uyển làm bộ như không nghe thấy, chậm rãi bước vào cửa: "Đại nương, con của bà trở về khi nào thế?"

Chu thị còn đang lau nước mắt, nghe nàng nói như thế, miễn cưỡng lên tinh thần: "Tên khốn này ngày nào cũng chọc giận ta, ta sớm muộn sẽ bị hắn làm tức chết." Coi như là giải thích tại sao mình lại rơi lệ, lúc này mới tiếp tục nói: "Sáng nay nó về. Lúc ra đi thì lén lút, trở về cũng lén lút, người không biết còn tưởng rằng nó đã làm chuyện gì trái với lương tâm đấy."

Cố ý hại Triệu Mộc Hương vào đại lao, còn không tính là việc trái với lương tâm à?

Chu thị càng nói như vậy, càng có ý muốn giải vây cho nhi tử.

Lúc trước bà ta tỉnh lại xong còn không có đi báo quan, cũng không nói cho bất luận người nào biết chuyện nhi tử hạ độc bà ta. Tần Thu Uyển liền nhìn ra được, Chu thị đã quyết tâm che chở cho nhi tử.

Tần Thu Uyển không nói tiếp, tiến lên giúp bà ta bắt mạch, sau đó lại để lại hai bộ thuốc, cố ý làm ra vẻ mặt nặng nề.

Chu thị thấy thế, cảm thấy bất an, vội vàng hỏi: "Đại phu, bệnh tình của ta thế nào rồi?"

Tần Thu Uyển lắc đầu thở dài: "Thân thể của bà vốn đã yếu, lại còn bị giày vò một trận, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ... Hơn nữa đại nương, bà là trúng độc, người hạ độc làm bà thảm như vậy, bà có hoài nghi ai không?"

Chu thị cười gượng: "Có lẽ là do ta ăn nhầm thuốc diệt chuột. Đại phu, ngươi đừng nghĩ đông nghĩ tây, nhà ta là hộ nông dân, không có nhiều tâm nhãn như vậy, lại càng không dám hạ độc người khác."

Lời này cũng không có sai.

Nhà hộ nông dân bình thường đều giản dị, chuyện quá phận nhất có lẽ chỉ là bà bà trách móc nhi tức chứ tuyệt không để ảnh hưởng đến tính mệnh người khác.

Nhưng Trịnh Lang cũng không phải là người bình thường.

"Nhớ phải uống thuốc đúng hạn." Tần Thu Uyển cầm cái hòm thuốc chuẩn bị đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Trịnh Lang, bỗng nhiên nói: "Nói về chuyện này, ngươi hẳn nên cho ta một nói lời xin lỗi."

Trịnh Lang chột dạ trong lòng, vốn cho rằng Triệu Mộc Hương muốn đi nhưng lại bất ngờ nói như thế làm hắn không kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Đêm hôm đó ngươi không cho ta ra tay chữa trị, không phải là vì muốn để nương ngươi giữ lại một hơi về nhà sao... Ta ở trên trấn hành nghề y nhiều năm, cũng biết quy củ chung quanh. Nếu ta không cứu được nương ngươi thì lúc ấy ta đã thúc giục các ngươi mang người trở về rồi. Nhưng ta đã ra tay mà các ngươi vẫn không tin ta, còn nói khó nghe như vậy." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Chẳng lẽ ngươi không nên nói lời xin lỗi với ta sao?"

Trịnh Lang chỉ muốn tranh thủ thời gian đuổi vị ôn thần này đi, thuận miệng nói: "Đa tạ ngươi đã cứu nương ta."

Tần Thu Uyển hài lòng, cười nói: "Như vậy mới đúng, người trẻ tuổi không nên vội vã nóng nảy như vậy. Việc trị bệnh cứu người ta còn hiểu hơn so với ngươi. Ngươi bắt ép ta xong, không sợ ta sẽ lén ra tay với ngươi sao? Không nói những cái khác, chỉ cần cho nương ngươi uống thuốc đắng một chút là đã đủ để bà ta chịu nhiều đau khổ rồi. Còn có các ngươi..."

Nàng cố ý nói nhiều lời như vậy chính là vì muốn chọc giận Trịnh Lang.

Quả nhiên, còn chưa nói vài câu, Trịnh Lang đã giận: "Ngươi thích trị cứ trị, nói lời vô dụng làm gì? Trên trấn này cũng không phải chỉ có mình ngươi là đại phu!"

Tần Thu Uyển bị mắng, hài lòng quay lại cầm hai bộ thuốc rời đi: "Nếu đã như vậy thì các ngươi mời người cao minh khác đi."

Nàng nhanh chóng chạy đi.

Trịnh Lang: "..."

Chu thị thấy thế, vỗ ván giường khóc thét: "Ngươi muốn chọc giận chết lão nương sao?"

Tất cả mọi người đều biết chuyện Triệu Mộc Hương mới cứu sống một người uống thuốc độc, hàng xóm Trịnh gia càng rõ ràng hơn. Chu thị có thể nhặt cái mạng trở về hoàn toàn dựa vào tính cách bướng bỉnh của Triệu đại phu.

Nếu lúc ấy Triệu đại phu nghe theo Trịnh Lang thì không chừng lão thái thái đã qua đời rồi.

Lúc Trịnh Lang xúc động hét lên thì kỳ thật cũng có chút hối hận. Sau đó nhìn thấy đại phu mang thuốc đi, bộ dáng như sẽ không tiếp tục đến nhà nữa làm hắn cũng có chút hoảng loạn.

Nghe thấy nương vừa khóc, Trịnh Lang biết lần này mình đã thật sự làm chuyện ngu xuẩn, vội vàng đuổi theo.

Trên đường nhỏ trong thôn không có một ai, làm gì còn đại phu nào nữa?

Trịnh Lang cắn răng nói: "Lát nữa con sẽ đi cầu xin nàng ta."

Tần Thu Uyển thích cứu người, chỉ cần là người có thể giúp, nàng đều tận lực giúp một tay.

Hôm nay nàng cố ý chọc giận hắn mục đích đúng là vì không muốn chữa bệnh cho Chu thị nữa.

Trước đó Trịnh Lang không ở đây, nàng còn có thể giúp đỡ Chu thị, nhưng hôm nay người ta trở về, Tần Thu Uyển tuyệt đối sẽ không ra tay nữa.

Không nói những cái khác, chỉ cần Trịnh Lang nói xấu là trong dược của nàng có độc, lại lấy được một bộ dược liệu giả ở đâu đi cáo trạng thì Tần Thu Uyển cho dù có thể thoát khỏi tội danh cũng phải ở trong lao rất lâu. Cho nên, Trịnh Lang đã trở về, nếu nàng còn giúp Chu thị chữa bệnh nữa thì rất có thể sẽ bị vu hãm.

Dưới tình hình như vậy, Tần Thu Uyển đã tìm được đầy đủ lý do để rời đi, sao còn có thể chủ động tới cửa nữa?

Cho nên, bất luận Trịnh Lang cầu khẩn như thế nào thì nàng đều không hé miệng.

Trịnh Lang nhìn thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, nhìn đến mức toàn thân hắn không được tự nhiên, dứt khoát giậm chân một cái nói: "Ta đi nhờ Mã đại phu."

Hắn vừa đi, người xem náo nhiệt bên ngoài cũng rời.

Triệu Đại Mãn hơi nghi hoặc: "Nương, vì sao người..."

Tần Thu Uyển sờ lên đầu của hắn, nói: "Có cơ hội ta sẽ giải thích với con, tóm lại, con chỉ cần nhớ kỹ, hắn không có ý tốt với chúng ta, về sau con cứ phòng bị hắn là được."

Triệu Đại Mãn gật gật đầu.

Trên thực tế, người Trịnh Lang muốn vu hãm chỉ có Triệu Mộc Hương mà thôi, thay đại phu khác cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Gần đây Tần Thu Uyển cảm thấy Trịnh Lang rất thích đi dạo bên ngoài cửa hiệu nhà mình, đến cả đông gia phu nhân quán ăn sát vách cũng nhận ra, có lòng tốt lén lút nhắc nhở: "Tên Trịnh Lang này cả ngày hết ăn lại nằm, nổi danh là lưu manh vô lại. Gần đây ta thấy hắn cứ đi lại xung quanh cửa hiệu các ngươi, ngươi phải cẩn thận cho mấy đứa bé và tiền bạc của mình đó."

Lúc đó, Tần Thu Uyển đang cắt dây gai, nghe vậy giơ tay chém xuống, cắt ra một khoảng: "Nếu hắn dám đưa tay ra, ta sẽ chặt tay hắn."

Nói đến chữ "chặt", ngữ khí tăng thêm.

Đông gia phu nhân nhìn nữ tử lưu loát trước mặt, nghe nàng nói với chất giọng kia, trong lòng có chút sợ hãi. Trước khi đi, lại không yên tâm dặn dò: "Hai nhà chúng ta cách gần nhau, nếu ngươi gặp phải chuyện thì cứ lớn tiếng hô lên. Chúng ta bên này nghe thấy sẽ qua giúp ngươi một tay."

Tần Thu Uyển cười cám ơn.

Trịnh Lang ngày nào cũng đi loanh quanh bên ngoài cửa hiệu, đúng là có việc muốn làm.

 
Bình Luận (0)
Comment