Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 307

Chương 307
Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, Miên Miên ra ngoài thay thuốc mà vẫn mãi chưa trở về.

Từ lúc Trịnh Lang xuất hiện ở cửa hiệu, Tần Thu Uyển vẫn lén lút chú ý đến hắn, phát hiện chuyện của Miên Miên không bình thường, nàng liền lập tức cất bước đuổi theo.

Đầu tiên là chạy tới chỗ thay thuốc, nhìn thấy bình thuốc nơi đó trống không nàng lập tức co cẳng truy đuổi.

Nàng đoán được là Trịnh Lang làm nên cất bước đi về hướng Trịnh gia. Quả nhiên, còn chưa đuổi được bao xa đã thấy Trịnh Lang khiêng Miên Miên đang phản kháng mãnh liệt chạy thật nhanh.

Phía sau là trấn trên, lại là con đường người ở thưa thớt. Tần Thu Uyển hô lớn: "Có người bắt cóc hài tử!"

Một lời vừa ra, nhanh chóng có rất nhiều người xuất hiện.

Khi thấy trên đường nhỏ có một nam nhân đang khiêng hài tử, mọi người không chần chờ, lập tức đuổi theo.

Trịnh Lang nhìn thấy nhiều người đuổi theo sau lưng, nghĩ lúc này mà trở lại trong thôn thì chính là tự chui đầu vào lưới. Hắn bèn thay đổi bước chân, trực tiếp tiến vào trong núi.

Tần Thu Uyển theo đuổi sát sao, hắn vừa tiến vào phía sau núi không bao lâu nàng đã đuổi kịp. Nàng nhặt được một khối đá ném xuống dưới chân đến Trịnh Lang ngăn hắn lại, cuối cùng cũng tóm được tay của Miên Miên.

Miên Miên bị dọa, khóc lớn không ngừng. Sau khi được Tần Thu Uyển ôm lấy thì đã khóc khàn cả giọng.

Tần Thu Uyển trấn an vỗ vỗ lưng của nàng, Trịnh Lang trước mặt cũng ngay lập tức phát hiện đã mất đứa trẻ, biết dự định lần này lại không thành công, hắn không cam lòng, quay đầu trừng mắt liếc nhìn, sau đó thì lại tiếp tục chạy lên núi.

Sao Tần Thu Uyển có thể để hắn trốn được?

Vừa nãy có nhiều lần nàng đã có thể đánh hắn ngã sõng soài, nhưng bởi vì trên vai hắn có đứa bé nên nàng mới không động thủ.

Lỡ như Trịnh Lang ném đứa bé đi thì cũng rất nguy hiểm. Rơi xuống từ chỗ cao như vậy, nếu đập vào tảng đá thì cũng không phải là trò đùa.

Mắt thấy Trịnh Lang chạy thẳng lên núi, Tần Thu Uyển nhặt một khối đá khá lớn, ước lượng một lát rồi ném về phía sau lưng hắn.

Trịnh Lang chỉ cảm thấy phía lưng đau xót, cùng lúc đó thì chân cẳng mềm nhũn, cả người hắn ngã dài trên mặt đất. Lúc muốn bò dậy, chỉ cảm thấy hai chân đã mềm như mì sợi, một lúc lâu sau cũng không có khí lực.

Hắn quá sợ hãi, cố gắng chống đỡ thân thể để chạy trốn.

Còn chưa đứng lên, Tần Thu Uyển đã đến trước mặt, che con mắt hài tử lại rồi hung hăng đạp hắn mấy phát, trực tiếp đạp hắn lăn xuống dốc núi.

Trịnh Lang che bả vai bị đạp lại, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, thêm cả cái chân đang run. Lúc hắn lăn xuống vì đang phải chịu tổn thương nên hoàn toàn không bò dậy nổi.

Đúng vào lúc này, trong rừng truyền đến tiếng mọi người kêu gào.

Tần Thu Uyển cất giọng nói: "Ở chỗ này."

Mấy giây sau đó một đám người trùng trùng điệp điệp vây chung quanh, nhìn thấy người trên đất là Trịnh Lang thì không ai mảy may bất ngờ.

Con cái nhà mình cho dù không được yêu thương quá nhiều thì cũng không ai chấp nhận chuyện nó bị người ta bắt cóc. Kẻ làm đau hài tử càng bị người ta căm hận. Lập tức, có mấy người tiến lên ra sức đạp cho hả giận.

Trịnh Lang hai tay ôm đầu, không ngừng cầu xin tha thứ, chỉ nói là hiểu lầm.

Mọi người mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục đánh.

Ban đầu Trịnh Lang còn cầu xin, về sau thì chỉ có thể kêu gào. Mọi người cũng sợ chết người, đạp mấy cước xong liền ngừng lại.

"Ta muốn báo quan." Không đợi mọi người hỏi thăm, Tần Thu Uyển đã nói thẳng: "Ta hận nhất là kẻ bắt cóc hài tử người khác, để người thân cốt nhục tách rời nhau."

Trịnh Lang: "..." Xong đời!

Người trong làng và trên trấn trừ phi bị người ta làm chuyện quá khủng khiếp, nếu không thì cũng sẽ không đi báo quan. Lúc bị đánh một trận vừa rồi, hắn cứ nghĩ là có thể đã xong chuyện.

Không ngờ đã bị đánh gần chết mà Triệu Mộc Hương vẫn còn muốn báo quan!

Trên đời này tại sao lại có thể có nữ nhân bướng bỉnh như thế chứ?

Nàng không sợ mất mặt à?

Bất luận trong lòng mắng như nào thì Trịnh Lang cũng không dám lên tiếng, chỉ cầu xin tha: "Triệu đại phu, đây chỉ là hiểu lầm. Ta muốn vào trong rừng giúp ngươi hái thuốc, thế nhưng nơi có gốc thuốc địa thế hung hiểm, ta cũng không dám chắc đó có phải dược liệu hay không, cho nên mới dẫn theo con gái của ngươi đến, vốn là muốn nhờ nó giúp phân biệt. Nếu như đó là dược liệu thì dù ta có liều mất một cái mạng thì cũng sẽ đi lấy giúp ngươi, coi như là tạ lễ vì ngươi đã cứu nương ta."

Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Vậy ngươi dẫn đường đi, ta giúp ngươi phân biệt."

Bình thường Trịnh Lang ham ăn lười làm, đương nhiên là cũng không thích vào rừng, dược liệu như nào cũng là hắn lấy cớ. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, hắn có thể đi đến nơi nào tìm thuốc?

Hay là... Tùy tiện tìm một vách núi dốc đứng để đánh lạc hướng chuyện này?

Hắn dự định xong, lại nghe thấy người chung quanh thuyết phục: "Triệu đại phu, không phải ngươi thật sự tin hắn nói láo đấy chứ? Trịnh Lang này từ lúc mười tuổi đã đi trộm cắp ở trên trấn, nếu hắn có thể tìm được dược liệu thì tất cả mọi người ở đây đã đều là đại phu rồi."

Tần Thu Uyển cũng cảm thấy có lý, bèn gật đầu: "Các ngươi nói đúng." Nàng đạp một cước vào người hắn: "Mau dậy đi, chúng ta đi đến nha môn phân rõ phải trái, tránh việc ngươi nói ta hiểu lầm ngươi."

Trịnh Lang: "..." Không dậy nổi!

Không dậy nổi cũng không phải việc khó khăn, nhiều người ở đây như vậy, dù thân thể hắn cao tráng thì cũng bị mười nam nhân thay phiên nhau khiêng xuống núi.

Một đoàn người đi ra từ trong rừng nên động tĩnh đương nhiên là rất lớn, rất nhanh mọi chuyện xảy ra đã truyền vào trong tai người Trịnh gia thôn cách nơi này không xa.

Bởi vì người bị nhắc đến là Trịnh Lang nên người trong thôn phàm là người rảnh rỗi thì đều đến xem náo nhiệt.

Trịnh Lang bị mọi người vây vào giữa, toàn thân không được tự nhiên, vừa tìm được cơ hội đã bắt đầu giải thích với mọi người chung quanh.

Đáng tiếc, không ai giúp hắn.

Lúc này sắc trời đã tối, có muốn đưa người đến phủ thành thì cũng phải chờ đến sáng sớm ngày mai.

Ngày đó, Tần Thu Uyển đưa người đi đến nhà trưởng trấn, dự định ngày hôm sau sẽ đi đến phủ thành nên cũng có không ít người tỏ vẻ muốn giúp đưa nàng đi.

Phần lớn người trong này đều vì không ưa việc Trịnh Lang bắt cóc trẻ con nên mới ra tay tương trợ, còn một số nhỏ thuần túy là vì hóng chuyện.

Đương nhiên đến tối, người trong thôn bên cạnh cũng đã biết việc này.

Buổi tối, Tần Thu Uyển rửa mặt xong, nhưng nhớ ra ngày mai phải ra ngoài gấp, sẽ không có thời gian thu dược liệu nên đã đi đến cửa hiệu.

Đang chuẩn bị đi ra quầy sau thu dược tài thì liền nghe thấy có tiếng đập cửa.

Người bình thường sẽ không tới gõ cửa nhà đại phu, Tần Thu Uyển nhanh chóng mở cửa, vì tưởng rằng có người đến xem bệnh.

Khi thấy người đứng ở cửa là mấy vị huynh đệ của Trịnh Lang, nàng cũng không bất ngờ.

"Triệu đại phu, bọn ta nghe nói chuyện Lang ca bắt cóc Miên Miên, trong này liệu có hiểu lầm gì hay không?" Mấy người trẻ tuổi mồm năm miệng mười nói giúp hắn, chủ yếu là nói Trịnh Lang không phải muốn bắt cóc hài tử.

"Không có hiểu lầm đâu." Tần Thu Uyển chỉ tay lên trên đường: "Lúc ta nhận ra đuổi theo thì trên con đường này cũng có rất nhiều người đi hỗ trợ cùng. Nhiều người tận mắt thấy hắn ôm nữ nhi của ta đi vào trong rừng rậm thì còn có thể có hiểu lầm gì nữa?"

"Ta cứu nương hắn, không màng hắn cảm kích nhưng ta không ngờ vậy mà hắn còn oán hận ta, còn ra tay với nữ nhi của ta." Tần Thu Uyển thở dài: "Nếu ai ai cũng như thế thì sau này sao ta dám xuất thủ cứu người nữa chứ?"

Mọi người mồm năm miệng mười an ủi.

Đang nói chuyện thì bên ngoài lại có người tới.

Lần này người tới là Chu thị, bà ta chỉ có thể miễn cưỡng đi lại mấy bước, lúc này đang được mọi người đặt ở trên ghế giơ lên.

Thấy thế, mấy người trẻ tuổi của Trịnh gia lập tức nghênh tiếp: "Đại nương, bọn ta tới là được. Thân thể người yếu đuối, buổi tối gió lớn..."

Nhi tử bị người ta vu cáo bắt cóc hài tử, đừng nói gió thổi mà dù trên trời có đao phát xuống thì Chu thị cũng muốn đi một chuyến. Bà ta rất là vội vàng: "Đại phu, đây chỉ là hiểu lầm."

"Có phải hiểu lầm hay không thì cứ đi đến nha môn để đại nhân xác định." Tần Thu Uyển nhìn sắc trời: "Trời không còn sớm, ngày mai ta còn phải lên đường, mời mọi người trở về đi! Đúng rồi, nếu có người dự định ngày mai tới tìm ta chữa bệnh thì các ngươi thuận tiện nói cho họ một tiếng là ta không ở nhà. Nếu như bệnh bộc phát nặng quá thì hãy đi tìm đại phu khác."

Nói xong, nàng đưa tay muốn đóng cửa.

Chỗ khe cửa lại bị một đôi tay đầy nếp nhăn ngăn lại.

Tần Thu Uyển mất kiên nhẫn: "Có lời cứ nói."

Chu thị cố chấp nói: "Triệu đại phu, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi vài câu."

Tần Thu Uyển không cự tuyệt, để mọi người đưa bà ta vào.

Đợi đến khi cánh cửa đóng lại, lúc trong phòng chỉ còn lại có hai người, Chu thị trượt xuống từ trên ghế, dường như là muốn quỳ xuống cầu xin.

Tần Thu Uyển tiến lên kéo người ngồi lại lên ghế, nói: "Bà cũng là một người mẹ, nếu có người hại con của bà, bà có nhịn được không?"

Chu thị: "..."

Mặt mũi bà ta đầy vẻ đau khổ: "Ta cũng không biết Lang nhi đã làm gì, trước kia nó cũng không lớn gan như vậy. Triệu đại phu, ta chỉ cầu xin ngài buông tha cho nó lần này! Về sau nếu ngài cần bà già này hỗ trợ thì cứ mở miệng. Đời này báo đáp không hết, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa trả lại ân tình cho ngài."

"Ta phải biết rõ ràng vì sao hắn muốn làm tổn thương nữ nhi của ta." Tần Thu Uyển nghiêm mặt nói: "Phòng trộm phải phòng ngàn ngày, ta muốn xem xem, rốt cuộc ta đắc tội với hắn lúc nào!"

Chu thị thấy không thuyết phục đươc, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy bất lực.

Trên thực tế, bà ta đã đoán được một chút nguyên do.

Trước đó nhi tử cố ý hạ độc bà ta chính là vì muốn vu hãm Triệu đại phu xem mạng người như cỏ rác. Bây giờ lại nhằm vào Miên Miên cũng hẳn là vì muốn uy hiếp nàng.

Chu thị hận nhi tử không nên thân nhưng lại không nỡ nhìn nó khổ. Đối với đại phu, bà ta chỉ có thể tỏ vẻ áy náy.

Tần Thu Uyển cũng có thể đoán được ý nghĩ của bà ta, nói tóm lại, ở trước mặt một vị đại phu không quen biết thì bà ta đã lựa chọn giúp đỡ nhi tử của mình.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, Tần Thu Uyển đã đi đến gia trang trưởng trấn mang Trịnh Lang đi đến nha môn lý luận.

Việc cáo trạng đối với người trên trấn mà nói là một chuyện rất hiếm lạ, nên cho dù người không đi cùng đến phủ thành để hóng hớt thì cũng cố ý dậy thật sớm, đưa bọn họ đi ra bên ngoài trấn.

Trịnh Lang bị trói trên xe ngựa, bị nhiều người nhòm ngó như vậy, chỉ cảm thấy khó xử vô cùng.

Trong lúc khó xử, hắn cũng chưa quên suy nghĩ đối sách.

Chuyện tới bây giờ, biện pháp thoát thân đơn giản nhất chính là tìm tới khổ chủ, cũng chính là Triệu Mộc Hương để cầu tình, để nàng giơ cao đánh khẽ tha mình một lần, sau đó thì không đi đến nha môn cáo trạng nữa.

Bất luận có được hay không thì cũng nên thử một lần.

Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi chầm chậm. Đến lúc mặt trời mọc, mọi người đã hơi khát nước. Lúc cả đoàn dừng ở bên đường chỉnh đốn, Trịnh Lang cứ nhìn chằm chằm vào vị trí của Triệu Mộc Hương. Thấy nàng đi ngang qua mình, cảm thấy thời cơ đã đến, vội vàng gọi: "Triệu đại phu, ta có lời muốn nói với ngươi."

Lúc đầu Tần Thu Uyển cũng muốn tìm hắn trò chuyện, nhưng quan hệ của hai người không hòa thuận, thậm chí còn có thù. Ai mở miệng trước thì người đó sẽ thua.

Nghe thấy hắn gọi, Tần Thu Uyển dừng chân, đanh mặt lại nói: "Ngươi đừng có kêu oan nữa, ta có phải vu khống ngươi hay không thì sẽ do đại nhân định đoạt."

Trịnh Lang không tức giận, nói bằng chất giọng mềm mại: "Ta không muốn kêu oan, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút. Y quán của ngươi buôn bán tốt như vậy, có cần người nào giúp một tay hay không?" Lại vội vàng bổ sung: "Không cần tiền công gì cả, chỉ cần nuôi cơm là được rồi."

"Ta không thiếu người." Tần Thu Uyển thản nhiên nói: "Cho dù thiếu thì cũng không dám thuê một người oán hận ta."

Nàng hiếu kì hỏi: "Ta chỉ không hiểu, ta cứu nương ngươi thì ta làm gì có lỗi với ngươi? Vì sao ngươi còn muốn hạ độc thủ với nữ nhi của ta?"

Trịnh Lang: "..."

 
Bình Luận (0)
Comment