Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 308

Chương 308
Lý do oán hận, Trịnh Lang cũng không biết nên nói như nào.

Đồng thời cũng không thể nói.

Trịnh Lang nguyện ý đi đến y quán hỗ trợ gần như là đã hạ thấp mình rồi mà Triệu Mộc Hương vẫn còn không chịu. Trong lúc nhất thời hắn rất là nản chí.

Trên đường đi đều ỉu xìu, không có chút tinh thần nào.

Mỗi ngày ở cửa thành đều có rất nhiều người đứng xếp hàng chờ đi vào, người từ bên trong ra cũng không ít. Lúc một đoàn người đi đến cửa thành thì cổng thành đang đúng lúc bận rộn nhất.

Bọn họ cũng không vội, kéo xe bò xe ngựa lui sang một bên chờ.

Nhân cơ hội này, không ít người bỏ lương khô ra ăn.

Tần Thu Uyển cũng giống vậy, đêm qua nàng mới dự định đi nên cũng không kịp chuẩn bị, lúc này chỉ có thể ăn một bánh bao khô cứng.

Bỗng nhiên, bên cạnh nàng xuất hiện một người.

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn lên, phát hiện người bên trên là Trần Tam Bình.

Hôm qua ở trên trấn xảy ra chuyện mà lúc này hắn lại chờ ở cửa thành. Nếu bảo chuyện này không có quan hệ gì đến hắn thì Tần Thu Uyển chắc chắn sẽ không tin.

"Ồ, ta nhớ là trước kia ngươi rất bận mà! Quanh năm suốt tháng đều không về trấn được một lần mà gần đây mới chỉ mấy ngày, ta cũng đã thấy ngươi trở về ba lần rồi." Tần Thu Uyển nói với giọng điệu giễu cợt: "Hôm qua có người bắt cóc Miên Miên, cũng may ta cảnh giác mới mang hài tử về được, chuyện này không phải cũng liên quan đến ngươi đó chứ?"

Cho dù thật sự có thì Trần Tam Bình cũng không thừa nhận!

"Ta ra khỏi thành để chữa bệnh cho người ta, vừa vặn nhìn thấy người Trịnh gia thôn nên mới lắm miệng hỏi một câu. Ta cũng mới biết được chuyện Miên Miên suýt nữa bị người ta bắt cóc.” Trần Tam Bình tỏ vẻ vô tội: "Ngươi đừng có nghĩ chuyện gì cũng là do ta mà ra, ta có ngoan độc đến mấy thì cũng sẽ không động thủ với hài tử..." Nói đến đây, hắn chuyển sang chuyện khác: "Ta nghe nói, trong này có hiểu lầm. Trịnh Lang rõ ràng đã nói là vì muốn chuẩn bị tạ lễ cho ngươi, lại không chắc chắn đó có phải dược liệu hay không nên mới dẫn Miên Miên đi theo. Chỉ là hắn đi rất gấp, chưa kịp nói cho ngươi... Mộc Hương, nếu lên trên công đường tra ra là hiểu lầm thì ngươi cũng không thoát thân được."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ý của ngươi là ta nên dừng tay?"

Trần Tam Bình trầm mặc: "Ngươi vẫn còn hoài nghi ta?"

Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Ngươi bây giờ đang thiếu bạc, vừa vặn trong tay ta cũng có không ít. Ngươi sai người bắt cóc hài tử để đe doạ ta thì có thể lấy được tất cả bạc của ta."

Nghe nàng nói như thế, Trần Tam Bình phẫn nộ: "Ngươi coi ta là loại người nào? Hai chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lại là phu thê nhiều năm, còn có ba hài tử. Ở trong lòng ngươi, ta là người hèn hạ như vậy sao?"

"Đúng vậy!" Tần Thu Uyển cười lạnh: "Có thể coi nữ nhi thay tiền để hiến dâng cho người khác thì là người tốt hả?"

Trần Tam Bình: "..."

Nói thật, từ ngày Triệu Mộc Hương biết hắn cần bạc thì không những không nguyện ý ra tay giúp đỡ hắn mà ngược lại còn giễu cợt hắn làm hắn vô cùng hối hận vì đã nói ra những kế hoạch đó.

Lúc này nghe nàng lại đề cập đến, sự hối hận trong đáy lòng hắn lại tăng thêm một tầng.

"Đó là chuyện thiên phú đại quý!" Trần Tam Bình cường điệu nói: "Nếu làm tốt thì về sau..." Còn có thể là quốc phụ.

Tần Thu Uyển đã hiểu ý của hắn, sắc mặt một lời khó nói hết: "Ngươi đúng là cái gì cũng dám nghĩ!"

Trần Tam Bình: "..." Hắn lại bị giễu cợt à?

Nhưng mà, hắn không tức giận.

Trong mắt hắn, bởi vì Triệu Mộc Hương xuất thân quá thấp, tầm mắt quá thấp nên mới cảm thấy đây là chuyện không thể nào xảy ra.

Nàng không tin thì hắn càng muốn làm cho nàng nhìn!

Đương nhiên, trước đó cần phải ngăn nàng lại.

Nếu không, để nàng đưa Trịnh Lang lên trên công đường, lỡ như hắn không chịu nổi đại hình nhận tội... thì rất có thể sẽ liên lụy đến mình. Nghĩ đến đây, Trần Tam Bình đè xuống đủ loại ý nghĩ trong lòng, nói: "Mộc Hương, bây giờ ta có thê có nữ, không chăm sóc được ba hài tử. Nếu đến ngươi cũng xảy ra chuyện thì hài tử phải làm sao bây giờ?"

"Ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con cái chứ. Hôm nay ngươi ở nhà, hài tử bị người ta bắt đi thì ngươi còn có thể đuổi được, nếu như ngươi không có. Hài tử... chắc chắn sẽ bị người ta ức hiếp!"

Cửa thành càng ngày càng rộng rãi, Tần Thu Uyển cũng không có tâm tư dây dưa với hắn. Mắt thấy đã đến phiên của mình, nàng vội vàng đứng dậy lên xe ngựa.

Trần Tam Bình thấy thế, cũng muốn nhảy lên xe ngựa.

Nhưng hắn mới nhảy lên được một nửa, Tần Thu Uyển đã đưa chân ra đạp hắn, làm hắn lăn xuống mặt đất.

Đợi đến khi Trần Tam Bình chật vật bò dậy thì xe ngựa đã tiến vào thành.

Tần Thu Uyển đi thẳng đến nha môn.

Chuyện lừa bán hài tử được nha môn rất coi trọng, lúc này đại nhân đã tiếp đơn kiện, đợi mọi người vào cửa.

Trịnh Lang mặt cứng đờ, trong lòng hoảng sợ không thôi.

Đáng nhắc tới chính là Chu thị thân thể còn chưa khỏi hẳn cũng đi cùng.

Trong lúc chờ đại nhân gọi vào, bà ta đã tìm được Tần Thu Uyển: "Triệu đại phu, ngài tâm địa thiện lương, xin hãy bỏ qua cho con ta lần này đi!"

Dù Tần Thu Uyển từ trước đến nay đều rộng lượng thì nghe bà ta nói như thế nàng cũng phì cười.

"Tâm ta thiện lương thì nên bị người ta ức hiếp sao?"

Chu thị bị hỏi, á khẩu không trả lời được, miễn cưỡng nở một nụ cười giải thích: "Rất có thể đây chỉ là hiểu lầm. Con ta mặc dù đã làm không ít chuyện khốn nạn, nhưng đó đều là việc nhỏ, chuyện bắt cóc hài tử... nó tuyệt đối không dám làm."

"Người mang hài tử lên núi là hắn, nhiều người tận mắt thấy rõ ràng." Tần Thu Uyển đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với vị lão thái thái này: "Ta không đổ oan cho hắn. Cụ bà, bà sống cả một đời thì nói gì cũng phải nghĩ đến lương tâm. Lúc trước nếu không phải ta cứu bà thì sao bà còn có thể ở đây quấy rầy ta?"

Chu thị gượng cười.

"Bà cũng là mẹ, bà có thể mặc kệ hài tử của mình sao?"

Cái thứ khốn nạn như Trịnh Lang nên chết càng sớm càng tốt.

Lúc lên công đường, chuyện Trịnh Lang bắt cóc hài tử này được rất nhiều người đứng ra làm chứng, hắn không thể giải thích được.

Thế là hắn một mực chắc chắn mình muốn mang hài tử lên núi để xem dược liệu.

"Ngươi nói bậy!" Tần Thu Uyển nói với giọng chắc chắn: "Miên Miên là nữ nhi nhỏ nhất của ta, học y trễ nhất. Người trên trấn đều biết đại nữ nhi và đại nhi tử của ta có thiên phú y thuật, duy chỉ có Miên Miên là trí nhớ không tốt, ta cho nó học lý thuyết y học, rõ ràng đã đọc thuộc làu làu, nhưng không quá ba ngày, nó sẽ lại quên mất. Ngươi chọn người để đi xem dược liệu thì sẽ chọn một người có khả năng phân biệt thuốc kém nhất sao? Ngươi không sợ nó nhận lầm chỉ cỏ thành thuốc để ngươi phải liều mạng leo lên trên giữa sườn núi sao? Hơn nữa, Đại Mãn muốn lên núi cũng không cần người khiêng, vì sao ngươi không tìm nó?"

Đây đều là điểm đáng ngờ.

Trịnh Lang không trả lời, chỉ một mực chắc chắn mình không có ý xấu.

Có đông đảo chứng nhân ở đây, đại nhân thấy Trịnh Lang không chịu nhận tội, cũng không chịu nói thật nên đã trực tiếp sai người đánh hắn.

Chu thị đau lòng không thôi, đừng ở một bên gào khóc, đồng thời cũng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Tần Thu Uyển nhìn thấy bèn nhắc nhở: "Biết sai thì sửa, chủ động khai ra đồng mưu thì có thể xử lý nhẹ hơn chút!"

Trịnh Lang trừng mắt.

Chu thị dừng dập đầu, còn có suy nghĩ muốn nhận tội. Nhưng vừa mới mở miệng đã thấy ánh mắt hung tợn của nhi tử nhìn tới, bà ta đành phải nuốt lời vừa ra đến khóe miệng vào lại.

Trịnh Lang đã nghĩ rồi, việc bắt cóc hài tử đúng là sẽ bị phạt nặng, nhưng cũng không nặng bằng tội giết người.

Nếu như hắn nói ra người phía sau thì rất có thể sẽ bị lật ra chuyện hắn hạ độc nương, dùng cái này để nói xấu đại phu.

Đến lúc đó đừng nói là xử lý nhẹ, mà tội danh sẽ chỉ càng nặng thêm.

Âm thanh đánh gậy liên tiếp vang lên, Trịnh Lang cắn chặt hàm răng, con mắt trừng đỏ.

Đại nhân thấy hắn vẫn không nhận tội, lại bắt đầu lấy lời khai từ mọi người vì sợ là phán sai.

Tần Thu Uyển lại nói: "Đại nhân, trước đó mẫu thân hắn bị trúng độc đã được đưa đến y quán của ta, lúc ấy ta muốn cứu người nhưng hắn lại nhất định muốn đón người về. Nếu không phải ta khăng khăng giữ lại người để cứu thì nương hắn đã sớm chết. Theo lý thuyết, ta đã giúp hắn ân tình lớn như vậy thì hắn phải tràn đầy cảm kích với ta mới đúng, nhưng sự thật lại không phải như thế."

Nghe nàng đề cập đến chuyện hạ độc, Trịnh Lang nhấc mắt lên.

Tần Thu Uyển nhìn hắn: "Lại là ánh mắt này."

Đại nhân ngồi ở phía trên, nhìn cái là hiểu rõ.

Trịnh Lang dường như không muốn đại phu này nói lắm.

Vì sao?

Đại nhân cũng bắt đầu nghi ngờ, trực tiếp hỏi: "Triệu đại phu, ngươi thấy có gì đáng ngờ thì cứ việc nói thẳng."

Tần Thu Uyển không nói lan man mà nói thẳng luôn: "Sau đêm hắn đưa nương của hắn tới đã lén đi ra khỏi thị trấn, mất nhiều ngày sau mới trở về. Ta hoài nghi chuyện nương hắn trúng độc có liên quan đến hắn!"

Trịnh Lang không còn dám trừng mắt nữa mà rũ mắt che khuất vẻ mặt.

Nhìn như bình tĩnh nhưng kì thực trong lòng đang bối rối không thôi.

Lỡ như đại nhân thật sự tin nàng thì hắn phải giải thích thế nào?

Nương rất là bất mãn chuyện hắn hạ độc, lỡ như cũng thuận thế giúp xác nhận... Thí mẫu là chuyện rất khủng khiếp, nếu bị nhập tội, nhẹ thì thu hậu vấn trảm, còn nặng thì rất có thể sẽ bị chặt đầu.

Trịnh Lang đến giờ mới phát hiện, cái chết lại cách mình gần như vậy.

Hắn nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong lòng bối rối không thôi. Trong đầu phút chốc hiện lên rất nhiều ý nghĩ, hắn không muốn chết!

Hắn không thể chịu tội danh thí mẫu được!

Nếu như hắn bị chặt đầu, hắn chết cũng không sao, nhưng về sau con của hắn cũng sẽ bởi vì hắn mà cả một đời đều không ngóc đầu lên được... Nghĩ đến đây, lòng hắn tràn đầy hối hận, gần đây hắn đã làm những gì vậy chứ?

 
Bình Luận (0)
Comment