Chương 309
Trịnh Lang không muốn chết.
Nhất là chết sau khi mang tiếng xấu là giết mẹ, còn có thể đầu thân tách rời, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ngạt thở.
Trước khi nương mở miệng, hắn bèn lên án: "Triệu đại phu, giữa chúng ta không có thù hận nào, cho dù sau này có chút hiểu lầm thì ngươi cũng không thể gắn cho ta tội danh thí mẫu được. Ta chết đi không sao, nhưng nếu tội danh còn đó thì về sau con của ta sẽ sống như thế nào?"
Chu thị vốn hơi dao động, nghe hắn nói như thế, lập tức nhấn nỗi dao động đó trở lại.
"Chuyện ta trúng độc không có liên quan gì đến con ta." Chu thị dập đầu thật sâu xuống dưới: "Cầu xin đại nhân tra cho rõ."
Tần Thu Uyển cũng không thất vọng.
Cho dù chuyện thí mẫu không thể kết án thì chuyện Trịnh Lang bắt cóc hài tử cũng là ván đã đóng thuyền, dù sao thì tạm thời hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi đại lao.
"Đại nhân, ta cho rằng trên đời này không thể nào có chuyện vô duyên vô cớ hận thù, chỉ có thể là ta đã làm hỏng mưu đồ của hắn nên hắn mới ghi hận ta như thế."
Cuối cùng, bởi vì việc này không có chứng cứ, cộng thêm Chu thị bản thân là khổ chủ cũng giúp hắn giải vây nên việc này không giải quyết được gì.
Nhưng chỉ với chuyện bắt cóc hài tử thì Trịnh Lang đã bị phán án ba năm.
Tội danh này không tính là nặng cũng là bởi vì Tần Thu Uyển cướp hài tử lại quá nhanh, với cả hài tử cũng không bị thương nên mới dễ dàng xử phạt như thế.
Đi ra khỏi công đường, những người giúp Tần Thu Uyển đưa Trịnh Lang tới đều vỗ tay khen hay. Người nhà họ Trịnh cùng đi theo thì tâm trạng phức tạp khó tả, ngay cả chào hỏi cũng không buồn chào hỏi mà rời đi rất nhanh. Chu thị còn hung hăng trừng mắt nhìn nàng giống như nhìn kẻ thù.
Tần Thu Uyển ngoảnh mặt làm ngơ với thái độ của người nhà họ Trịnh, mỉm cười cám ơn mọi người đã giúp một tay, lại nói dối là cần mua dược liệu nên chào tạm biệt bọn họ lên xe ngựa rời đi.
Chờ khi xe ngựa biến mất ở góc đường, nàng liền quay đầu nhìn về một thân ảnh quen thuộc trong đám người.
Trần Tam Bình chột dạ trong lòng, cũng đi đến nha môn âm thầm quan sát động tĩnh trên công đường.
Nhìn thấy đại nhân lui đường, hắn mới chậm rãi thở phào một cái.
Sau đó, hắn vẫn đứng ở chỗ này không hề rời đi cũng là muốn nhìn xem thái độ của người nhà họ Trịnh với Triệu Mộc Hương.
Ai ngờ Triệu Mộc Hương bên kia vừa quay đầu lại đã thấy hắn.
Phải biết là Trần Tam Bình đã ẩn nấp kỹ lắm rồi.
Tần Thu Uyển mỉm cười chào hỏi: "Trần đại phu, ngươi cũng ở chỗ này hả?"
Trần Tam Bình ừ một tiếng, rất nhanh đã biến mất trong đám người.
Tần Thu Uyển cũng mặc kệ, dù sao nàng cũng không muốn nói nhảm với hắn.
Nàng mang theo Miên Miên đi cùng, dự định sẽ tìm một nơi dùng bữa trước. Hài tử đang tuổi mới lớn, không thể để đói bụng.
Miên Miên phải tỉnh dậy quá sớm, vừa nãy vẫn luôn quỳ, tinh thần cũng rất mệt mỏi. Lúc này bỗng nhiên được buông lỏng thì cả người lại mềm oặt, hình như là đã muốn ngủ rồi.
Còn chưa đi được mấy bước thì bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa khung màu xanh đậm dừng ở bên đường, một đôi tay thon dài vén rèm lên, ngay sau đó là giọng nam ôn nhuận truyền đến: "Phu nhân muốn đi nơi nào, ta có thể đưa ngài đi một đoạn đường."
Nếu nàng nhớ không lầm thì Triệu Mộc Hương rất ít khi tới phủ thành, ở chỗ này không có bằng hữu hay là thân thích. Tần Thu Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, khi đối diện với ánh mắt nam tử trẻ tuổi, nhịp tim nàng lập tức nổi trống.
Ánh mắt kia không chỉ quen thuộc mà khi nhìn vào ánh mắt đó, nàng cũng tràn đầy chờ mong.
Ánh mắt rất quen giống như hai người là người thân cận nhất.
Trên thực tế, hai bọn họ đúng là rất thân mật.
Tần Thu Uyển giấu tay vào trong tay áo, móng tay ghim vào lòng bàn tay mới không khiến cho mình quá mức kích động. Nàng nhìn thoáng qua hài tử bên cạnh, nói: "Bọn ta muốn đi dùng bữa trước, nhưng mà... bèo nước gặp nhau, không nên làm phiền công tử."
"Bằng hữu mới đầu đều không quen nhau." Nam tử trẻ tuổi kia nhảy khỏi xe ngựa, chìa tay ra: "Ta ngồi bên ngoài cũng được."
Tần Thu Uyển không cự tuyệt, kéo Miên Miên đi lên ngồi xuống, lại đặt nó để trên đầu gối mình.
Dù gì cũng là hài tử, Miên Miên rất nhanh đã ngủ say sưa.
Chỉ là nàng còn chưa ngủ được bao lâu thì xe ngựa đã lại dừng lại.
Tần Thu Uyển vén rèm lên, nhìn thấy bên ngoài là một tửu lâu bốn tầng, hẳn là nơi phồn hoa nhất trong thành này.
Nàng xuống xe ngựa, ôm Miên Miên đi ra ngoài rồi đi theo tiểu nhị lên lầu ba.
Sau khi vào nhà ngồi xuống, vì ở ngay trước hài tử trước mặt nên hai người không tiện nhiều lời. Nam tử chỉ nói mình tên là Tịch Dục, sau đó liền bảo người ta mang đồ ăn lên.
Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Tịch công tử dạo gần đây ổn chứ?"
Tịch Dục cười: "Có vài chuyện phiền toái." Hắn nhìn nữ tử trước mặt: "Nhưng mà cũng rất tốt, gần đây đầu óc thanh minh, suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện trước kia không hiểu."
Tần Thu Uyển cúi đầu xuống, không rõ trong lòng là tư vị gì.
Nàng tưởng trên đời này chỉ có mình là người khác biệt nhất trên thế giới này, nhưng bây giờ mới phát hiện, còn có một người cũng giống như mình.
Còn là người thân mật nhất của mình.
Ban đầu, nàng còn thấy phức tạp nhưng sau đó trong lòng nàng liền tràn đầy vui vẻ.
Miên Miên cứ tỉnh tỉnh mê mê, chờ đến khi đồ ăn được mang lên, nàng liền tỉnh dậy nghe hai người nói chuyện.
Ngay trước mặt hài tử, hai người có quá nhiều chuyện không thể nói. Nhưng mà còn nhiều thời gian, cũng không vội chút nhất thời.
Cửa sổ trên hành lang mở ra, Tần Thu Uyển đứng dậy đi ra đóng cửa thì bỗng nhiên phát hiện một gian phòng nào đó ở phía đối diện hành lang cũng đang mở cửa sổ, nàng còn thấy được một dáng quen thuộc.
Vị kia mặc hồng y, dung mạo tú mỹ, không phải Tề Hoan Ngọc thì là ai?
Nếu nàng nhớ không lầm thì Tề Hoan Ngọc đang ở một tiểu viện tử ở ngoại thành, hẳn là sẽ không đến được chỗ này.
Những chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là nam tử trông đầy phúc hậu chừng bốn mươi tuổi ngồi đối diện nàng.
Nam nữ cách biệt tuổi tác không có nhiều quy củ, nhưng cũng không thể ở riêng với nhau.
Tần Thu Uyển kinh ngạc một lát, sau khi nàng nhìn một thời gian, hai người đối diện hình như đã nhận ra, Tề Hoan Ngọc nhanh chóng đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Có lẽ là vì chột dạ nên nàng ta không nhìn sang bên này nên cũng không phát hiện Tần Thu Uyển.
Miên Miên hiếu kì: "Nương, người nhìn cái gì thế?"
Tần Thu Uyển đóng cửa sổ lại, ngồi trở lại ghế: "Con ăn no chưa?"
Miên Miên nhu thuận gật đầu: "Những thứ kia ngon quá, chúng ta mang về cho ca ca tỷ tỷ một chút có được hay không?"
"Được." Đối với hài tử, Tần Thu Uyển đều rất kiên nhẫn, lập tức bảo tiểu nhị bên ngoài chuẩn bị.
Tịch Dục từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Miên Miên nhận ra được ánh mắt của hắn, có chút bất an: "Nương, vị thúc thúc này là ai vậy? Tại sao trước kia con chưa từng gặp?"
"Thúc thúc ở phủ thành, con rất ít đến đây nên đương nhiên là chưa thấy rồi." Tần Thu Uyển cười, nhìn thoáng qua Tịch Dục: "Thúc thúc là người tốt, về sau tiếp xúc nhiều thì con sẽ hiểu."
Miên Miên cái hiểu cái không, chờ đến khi tiểu nhị đưa hộp cơm lên, ba người mới cùng đi ra cửa.
Lúc bọn họ chuẩn bị đi xuống lầu thì Tề Hoan Ngọc đối diện cũng đang mở cửa đi ra.
Nàng cúi đầu, chân tay vội vàng nên vẫn không nhìn thấy Tần Thu Uyển.
Mắt thấy người sắp ra khỏi cửa, Tần Thu Uyển lên tiếng gọi: "Tề Hoan Ngọc!"
Tề Hoan Ngọc vốn đang chột dạ, nghe thấy có người gọi cả tên cả họ của mình, nàng ta lập tức giật nảy mình, vô thức quay đầu lại. Lúc thấy người trước mặt, sắc mặt nàng ta hơi đổi một chút.
Nàng ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Triệu Mộc Hương, ngươi ở đây làm gì?"
Vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng sau khi câu hỏi được thốt ra khỏi miệng, nàng ta mới nhớ Triệu Mộc Hương không thể nào có khả năng dùng bữa ở đây.
Đương nhiên, thỉnh thoảng ăn thì vẫn có thể. Nhưng bạc của Triệu gia không nhiều nên bình thường nàng sẽ không muốn bỏ ra.
Ánh mắt nàng ta lướt qua Miên Miên, cuối cùng rơi vào Tịch Dục, lúc này có chút kinh hãi.
Tần Thu Uyển không quan tâm đến ánh mắt dò xét của nàng ta, nói: "Thật là trùng hợp."
Tề Hoan Ngọc: "..." Nàng ta không muốn trùng hợp như vậy.
Nàng ta không biết nữ tử trước mặt thấy được bao nhiêu, sợ nàng quay đầu nói hươu nói vượn. Lập tức hỏi: "Ngươi ở lầu mấy?"
Tần Thu Uyển chỉ chỉ, nói thẳng: "Vừa rồi lúc ta đóng cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy ngươi cũng đóng cửa sổ..."
Nghe nàng nói như thế, chút hi vọng cuối cùng trong đáy lòng Tề Hoan Ngọc lập tức biến mất, sắc mặt nàng ta trắng bệch trở lại, vội nói: "Đó là một vị khách hàng trong cửa hiệu của ta."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ừ."
Tề Hoan Ngọc: "..." Đây là có ý gì?
Đây rốt cuộc là tin hay là không tin?
Nói thật, Tề Hoan Ngọc thật sự cũng không muốn trò chuyện với nữ nhân Triệu Mộc Hương này. Nhưng lúc này nàng ta không thể không trò chuyện, lỡ như Triệu Mộc Hương chạy đến nói hươu nói vượn với Trần Tam Bình thì nàng ta biết phải làm sao?
Lúc này, nàng ta đè xuống sự bối rối và uất ức trong lòng: "Ta nghe nói ngươi đã đi cáo trạng, kết quả như thế nào?"
Nàng ta rất muốn biết kết quả.
Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: "Nhiều người làm chứng, tội danh của Trịnh Lang chắc chắn sẽ không thể chối cãi. Đại nhân phán hắn ba năm."
Tề Hoan Ngọc hơi mất tập trung: "Vậy là tốt rồi."
"Vị vừa nãy là khách hàng trong cửa hiệu của ta, bọn ta vừa mới nói chuyện làm ăn." Nàng ta lại giải thích một lần nữa: "Ta còn có việc, đi trước một bước."
Nói xong thì nhanh chóng chạy đi.
Vừa ra đến trước cửa, lại hiếu kỳ quay đầu nhìn thoáng qua Tịch Dục, ánh mắt tập trung vào bàn tay Tịch Dục đang xoa lên đầu Miên Miên.
*
Trong nhà còn có hai đứa bé, Tần Thu Uyển cũng không có ý định ở lại phủ thành thêm nữa.
Gặp gỡ Tịch Dục là việc ngoài ý muốn, nhưng an nguy hai đứa bé không thể xem thường. Lúc đi ra khỏi tửu lâu, nàng nói thẳng: "Ta phải về trấn."
Tịch Dục gật đầu: "Ta bảo xe ngựa đưa nàng trở về."
"Không cần." Buổi sáng Tần Thu Uyển đã bảo người ta chuẩn bị xong xe ngựa chờ ở cửa thành nên không thể để người ta đợi uổng công được.
"Ta ở Thanh Thủy trấn, bên đó phong cảnh không tệ. Nếu chàng rảnh rỗi, có thể tới thăm."
Tịch Dục không nỡ rời xa, nhưng cũng không giữ lại, chỉ gật đầu đồng ý.
Lúc đến cửa thành, xe ngựa quả nhiên vẫn chờ chỗ cũ. Chỉ là còn có thêm cả Trần Tam Bình ở đó.
Trần Tam Bình ngồi xổm trên mặt đất, thấy nàng tới, lập tức đứng lên tiến lên đón.
Hai người vừa cãi nhau, hắn muốn mở miệng nhưng không biết nói gì, đành phải nhìn về phía hài tử: "Miên Miên, có muốn trở về ở với phụ thân hai ngày hay không?"
"Không dám ở." Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Vừa rồi ở bên ngoài nha môn, Trần đại phu không nói gì. Ta còn tưởng là ngươi không muốn nhìn thấy ta nên mới chạy nhanh như thế, vậy vì sao lúc này lại chờ ở nơi này?"
Trần Tam Bình không biết phải làm sao: "Mộc Hương, chỗ đó nhiều người lắm tai mắt, ta có mấy lời không tiện nói cho ngươi. Hai chúng ta còn có ba hài tử, dù đã hòa ly nhưng chẳng lẽ nhất định phải cả một đời không thấy mặt nhau sao? Từ khi nào ngươi lại trở nên hùng hổ dọa người như thế?"
"Có chuyện mau nói." Tần Thu Uyển kéo Miên Miên lên xe ngựa.
Trần Tam Bình muốn nói lại thôi, rút hai tiền đồng ra đưa cho xa phu: "Đại ca một đường vất vả, đi qua bên kia uống một chén trà đi."
Hắn rõ ràng muốn để xa phu đi chỗ khác.
Xa phu cũng rất nhanh mắt, thấy Tần Thu Uyển không cự tuyệt liền cầm tiền đồng nhanh chóng biến mất.
Tần Thu Uyển khoanh tay: "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi." Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Trần Tam Bình, nàng thản nhiên nói: "Vừa rồi ở hoa lâu ta nhìn thấy Tề Hoan Ngọc và một người giống phú thương nói chuyện với nhau hình như là muốn mượn bạc. Vị lão gia kia rất là phú quý, những mưu đồ của ngươi có thể bớt đi rồi."
Trần Tam Bình: "..." Cái gì?
Sắc mặt hắn kinh ngạc tột cùng, bật thốt lên: "Có phải trên mặt người kia có một cái nốt ruồi hay không?"
Nói xong, còn chỉ vào bên cạnh mũi.
Cách xa như vậy, Tần Thu Uyển cũng không thấy rõ trên mặt nam nhân kia có nốt ruồi hay không.
Nhưng thái độ này của Trần Tam Bình là...