Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 310

Chương 310
Tần Thu Uyển nhìn kỹ vẻ mặt của hắn.

Thấy sắc mặt Trần Tam Bình rất khó coi, nắm đấm bên người bóp chặt đến mức gân xanh nổi lên đầy trên mu bàn tay, có thể thấy được hắn đang dùng sức lực lớn như nào.

Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Ta chỉ nhìn thoáng qua từ phía xa nên không nhìn ra trên mặt hắn có nốt ruồi hay không, chỉ biết đó là người khá mập mạp."

Sắc mặt Trần Tam Bình đột nhiên thay đổi, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Thấy thế, Tần Thu Uyển thúc giục: "Bọn ta còn phải đi, ngươi có chuyện gì thì mau nói đi."

Trần Tam Bình mới chạy trốn lúc ở bên ngoài nha môn nên sau đó có nghĩ lại thì vẫn cảm thấy nên giải thích một chút.

Nếu không, Triệu Mộc Hương vẫn sẽ cho rằng hắn nhúng tay vào chuyện bắt cóc hài tử. Lỡ như nàng ta thuyết phục được Trịnh Lang làm chứng, lại tìm ra được hắn... Mặc dù ở trong đó đã qua tay mấy người, nhưng lỡ như…

Trần Tam Bình không chịu được lỡ như.

Hắn làm hết thảy mọi thứ là vì để cho bản thân mình sống tốt hơn, cũng không phải vì đẩy mình vào đại lao.

"Ta tới đây chính là muốn nói với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không động thủ với hài tử." Sắc mặt Trần Tam Bình rất nghiêm túc: "Mộc Hương, ta là phụ thân bọn nhỏ, ta sống tốt thì cũng sẽ không quên bọn nhỏ. Ta đúng là đã làm chuyện có lỗi với ngươi, nhưng ngươi cũng không nên coi ta là kẻ thù như vậy."

Nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Trên đường trở về, trong lòng Trần Tam Bình rất rối bời.

Lúc hắn về đến nhà thì thấy Tề Hoan Ngọc đang rửa mặt.

Vũ nhi ở bên phòng khác học múa, hắn không tiện quấy rầy nên đã ngồi ở gian ngoài.

Tề Hoan Ngọc toàn thân ẩm ướt đi ra, hỏi: "Chàng rời khỏi công đường rồi lại đi đâu đấy? Sao đến giờ này mới về?"

Trần Tam Bình ngờ vực nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Nàng không đi đến nha môn, sao biết ta đi ra công đường lúc nào?"

Động tác xoa tóc của Tề Hoan Ngọc dừng lại, nàng nói: "Chàng đói bụng chưa?"

Trần Tam Bình càng cảm nhận được nàng chột dạ, nói: "Ta không trở về là muốn tìm Triệu Mộc Hương giải thích, ta còn ở cửa thành đợi nàng ta cả buổi."

Nghe thấy hắn đề cập đến Triệu Mộc Hương, Tề Hoan Ngọc hoảng hốt, mí mắt giật đùng đùng. Lúc đó nàng đã muốn đuổi theo hỏi, nhưng lại sợ Triệu Mộc Hương không biết, nếu nàng chủ động hỏi thì nàng ta sẽ sinh lòng nghi ngờ.

Không thể hỏi trực tiếp, vậy thì cứ hỏi qua qua đã: "Trò chuyện như thế nào?"

Trần Tam Bình nhìn đỉnh đầu của nàng, nói: "Ta đã giải thích, tin hay không là tùy nàng ta. Chỉ là trước khi nàng ta đi đã nói cho ta biết một chuyện, ta cảm thấy cần phải chứng thực lại với nàng."

Tề Hoan Ngọc hoảng hốt trong lòng, nhưng trên mặt vẫn trấn định: "Chuyện gì?" Không đợi hắn lên tiếng, nàng đã tiếp tục nói: "Nhưng mà Triệu Mộc Hương sẽ không có ý tốt với hai chúng ta, lời nàng ta nói ra chàng chỉ có thể tin một nửa."

Trần Tam Bình tiến lên tóm lấy vai của nàng, đối mặt với nàng: "Hôm nay nàng ta đi đến hoa lâu, còn nói là gặp được nàng."

Lông mi Tề Hoan Ngọc run lên, đưa tay đẩy hắn ra: "Tóc ta còn chưa khô, chàng đừng cản trở ta! Không khí ẩm ướt như vậy, thời tiết lại không tốt, không nhanh lau khô thì sẽ rất dễ bị cảm lạnh."

Nàng càng trốn tránh thì càng chứng minh trong này có bí mật.

"Nàng đi gặp Phan Vân Khang?"

Tề Hoan Ngọc: "..." Triệu Mộc Hương quả nhiên đã nói cho hắn biết!

Nàng nắm chặt cái khăn trong tay, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ma ma bên kia liên tục thúc giục khuê nữ đi vào nên ta có chút nóng nảy. Cho nên ta mới tìm Phan lão gia, muốn hỏi xin ông ta mượn một chút bạc."

"Chúng ta không trả nổi!" Trần Tam Bình nhìn vẻ mặt của nàng, chất vấn: "Nàng định lấy gì trả? Lấy thân trả sao?"

Hắn cười lạnh một tiếng: "Dù sao hai người cũng đã từng cùng giường chung gối nhiều năm như vậy, quen thuộc với nhau như vậy, loại chuyện này dù có làm một lần hay là mười lần cũng không khác nhau..."

Tề Hoan Ngọc tức giận, gương mặt xinh đẹp trắng bệch: "Trần Tam Bình, chàng coi ta là dạng người gì vậy?"

Trần Tam Bình còn giận hơn so với nàng: "Ta nói là ta sẽ nghĩ biện pháp, vì sao nàng còn muốn đi tìm hắn?"

"Không phải là vì nữ nhi của chúng ta sao?" Nước mắt của Tề Hoan Ngọc liên tục rơi xuống, nằm úp sấp trên giường khóc không thành tiếng: "Nam nhân của ta không có bản lĩnh, ta còn không thể nghĩ cho con của mình ư?"

Nàng khóc đến mức toàn thân run rẩy, bộ dáng oan ức thương tâm không thôi.

Trần Tam Bình cảm giác khó chịu trong lòng, thật lâu sau mới vỗ vỗ lên bờ vai của nàng: "Nàng đừng khóc."

Tề Hoan Ngọc tránh đi, vẫn tiếp tục khóc.

Trần Tam Bình đuổi theo nàng, ôm nàng vào ngực: "Lúc ta nghe thấy nàng và Phan Vân Khang gặp nhau thì trong phút chốc, trong lòng ta tựa như là bị dao đâm. Ta sợ nàng lại theo hắn... Hoan Hgọc, ta sợ."

Tề Hoan Ngọc úp mặt vào lồng ngực của hắn: "Chàng là cái đồ không có lương tâm. Ta không muốn ở cùng chàng nữa... Hu hu hu..."

"Là ta sai rồi." Trần Tam Bình ôm nàng thật chặt: "Nàng đừng rời bỏ ta."

Tề Hoan Ngọc khóc rất lâu, sau đó mới dần dần ngừng lại.

"Nữ nhân Triệu Mộc Hương kia không có ý tốt, nàng ta rõ ràng cố ý châm ngòi." Tề Hoan Ngọc lau nước mắt, oán hận nói: "Nếu chàng lại tin nàng ta nói hươu nói vượn thì về sau cũng không cần gặp lại mẫu tử bọn ta nữa. Chàng trở về sống cùng với nàng ta là được rồi... " Nói đến đây, nàng nghĩ đến cái gì lại lau nước mắt, nhìn Trần Tam Bình muốn nói lại thôi.

Trần Tam Bình nói tiếp: "Ta vì nàng mà không tiếc vác trên lưng thanh danh bất nghĩa, đến cả nhà cũng đã bỏ. Nàng đúng là không có lương tâm, sao có thể nói ra lời như vậy?"

Nói xong còn vuốt vào chóp mũi của Tề Hoan Ngọc một cái.

Tề Hoan Ngọc đẩy tay của hắn ra: "Triệu Mộc Hương làm gì có tiền mà đi đến hoa lâu."

Nghe nàng nói như thế, Trần Tam Bình ngờ vực hỏi: "Nàng muốn nói cái gì?"

"Nàng ta đi cùng một nam nhân." Tề Hoan Ngọc nói với giọng điệu mờ ám: "Nam nhân kia toàn thân lộng lẫy, chắc là một phú gia công tử. Ta còn nhìn thấy hắn xoa đầu Miên Miên..."

Trần Tam Bình: "..."

Lúc trước khi hòa ly, hắn cũng từng nghĩ đến việc Triệu Mộc Hương sẽ tái giá.

Nhưng nữ tử và nam nhân khác nhau.

Nam nhân chỉ cần vẻ ngoài đẹp, lại có chút bản lãnh thì không lo không có lương duyên. Nhưng nếu nữ tử hòa ly rồi tái giá thì cũng chỉ có thể gả cho người thân phận thấp hơn.

Hắn chưa hề nghĩ tới, Triệu Mộc Hương có thể gả cho phú gia công tử ở phủ thành. Lúc này bán tín bán nghi nói: "Nàng không nhìn lầm chứ?"

Tề Hoan Ngọc lườm hắn một cái: "Chàng không tin cũng được."

Đương nhiên là Trần Tam Bình tin.

Triệu Mộc Hương đã chính miệng thừa nhận nàng ở hoa lâu nhìn thấy Tề Hoan Ngọc, vậy thì nàng ta chắc chắn cũng đi đến đó.

Chuyện Tề Hoan Ngọc vừa mới nói là Triệu Mộc Hương không có tiền đi đến hoa lâu cũng không phải không thể tin nổi.

Một bữa cơm ở hoa lâu ít thì mười mấy lượng, nhiều thì mấy chục đến mấy trăm lượng.

Ăn một lượng thì còn có thể, nhưng con người sống trên đời không phải chỉ có ăn. Bạc phải tiêu vào chỗ cần thiết, cuộc sống cũng không chỉ có thể.

Hơn nữa, Triệu Mộc Hương tiêu bạc trước nay không hề hào phóng, tốn nhiều bạc chỉ vì ăn một bữa cơm cũng không phải tính cách của nàng.

Trần Tam Bình truy vấn: "Nàng có biết nam nhân kia là ai không?"

Nghe vậy, Tề Hoan Ngọc ném cái khăn trong tay ra, chất vấn: "Chàng ghen sao?"

Nếu không để ý thì cũng không nên hỏi mới đúng.

Nếu đã hỏi, vậy chính là hắn vẫn để tâm đến Triệu Mộc Hương, nếu không thì sao lại quan tâm nàng ta qua lại cùng ai, qua lại như thế nào?

Trần Tam Bình nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của nàng, biết nàng hiểu lầm mình, vội vàng giải thích: "Ta muốn biết nam nhân kia thực tình với nàng ta bao nhiêu, có thể trở thành trợ thủ của nàng ta rồi đối phó với chúng ta hay không, nàng nghĩ đi đâu đấy?" Hắn cố gắng giải thích: "Sau khi ta rời khỏi trấn thì chẳng mấy khi trở về. Gần đây trở về cũng là vì chính sự, Hoan Ngọc, nàng hẳn phải thấy rõ tâm ý của ta, nàng còn hoài nghi ta như vậy, ta sẽ thương tâm đấy."

Nghe thấy hắn giải thích, sắc mặt Tề Hoan Ngọc hoà hoãn lại. Lắc đầu nói: "Ta không biết vị công tử kia. Nhưng mà bộ y phục đó có giá trị không nhỏ, cho nên xuất thân chỉ cao hơn chứ chắc chắn không thấp hơn."

Sắc mặt Trần Tam Bình bắt đầu thận trọng: "Triệu Mộc Hương trước kia cũng không hay tới phủ thành, sao lại có thể quen biết một nam nhân như vậy?"

Còn chưa gì đã cùng người ta dùng bữa... Ở giữa nam nữ, nếu như ở cùng một phòng thì cho dù không có hôn ước, chí ít cũng là đã nảy sinh hảo cảm.

Nghĩ đến đây, Trần Tam Bình cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, kéo nàng đến thư phòng bên cạnh bắt đầu mài mực: "Nàng họa cho ta nhìn."

Tay của Tề Hoan Ngọc bị lấp vào một cái bút lông, nàng không làm mà bán tín bán nghi nhìn nam nhân bên cạnh.

Trần Tam Bình nghiêm túc nói: "Biết người biết ta, ta nhất định phải điều tra thân phận của người này. Sau đó xem xem hắn và Triệu Mộc Hương rốt cuộc có quan hệ gì!"

*

Sau khi mọi người trở lại trên trấn thì chuyện Trịnh Lang bị đại nhân phán quyết cũng nhanh chóng được truyền ra.

Đến cả đại nhân cũng đã phán quyết, vậy thì có thể nói lúc ấy Trịnh Lang thật sự đã bắt cóc hài tử.

Sau khi mọi người bàn tán xong thì đều trông chừng hài tử nhà mình kỹ một chút.

Trí nhớ Miên Miên không tốt lắm, rất nhanh đã quên đi chuyện xảy ra trước đó rồi một lần nữa trở nên hoạt bát như thường.

Triệu Đại Mãn càng thêm nghiêm túc, nửa đêm còn xem sách thuốc.

Nếu không phải Tần Thu Uyển nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đi quan sát trong đêm thì cũng không phát hiện được.

Lúc nàng đi vào thì Triệu Đại Mãn đã thu dọn sách và đèn lại.

"Nên ngủ thì ngủ, con đang ở cái tuổi phát triển, cẩn thận không lớn được đâu!"

Triệu Đại Mãn không phản bác, chỉ hỏi: "Nương, sao giờ này người còn chưa ngủ?"

"Ta đi dạo." Trong viện ba hài tử mỗi đứa ở một phòng, không cẩn thận một chút thì sao mà được?

Lỡ như hài tử bị người ta bắt đi thì lại phải hao tâm tổn trí tìm về.

Vào ngày thứ hai nàng trở lại trấn, Tịch Dục đã tìm tới cửa.

Hắn cố ý đổi một bộ y sam mộc mạc, xe ngựa cũng đổi thành thanh lều bình thường, giống như là một bệnh nhân từ trong thành tới tìm đại phu nên cũng không làm người khác chú ý tới.

Tần Thu Uyển mời hắn đến hậu viện.

Hai người đã từng rất thân mật ngồi đối diện nhau, Tần Thu Uyển giúp hắn rót nước trà: "Sao chàng có thể nhớ ra ta?"

"Về sau ta sẽ vẫn nhớ." Tịch Dục nâng chung trà lên, trong ánh mắt đầy thâm ý: "Ta biết nàng đang làm chuyện gì. Thực ra ta đến đây cũng không giống như nàng."

Tần Thu Uyển lập tức đã hiểu, đáy lòng dần dần vui vẻ.

Nàng cuối cùng cũng không còn là người duy nhất nhớ rõ mọi chuyện nữa rồi.

Tịch Dục vươn tay ra cầm tay của nàng: "Về sau, ta cũng có thể tới tìm nàng."

Triệu Đại Mãn vừa vào cửa đã thấy hai người nắm tay nhau, không nhịn được ho một tiếng.

Nghe được động tĩnh, Tịch Dục lập tức rút tay về nói: "Ta có thể tìm mấy người giúp cho nàng."

"Tạm thời không cần đâu." Tần Thu Uyển có thể ứng phó được.

Nàng nhìn kỹ mặt mày Tịch Dục, đột nhiên đưa tay ra giúp hắn bắt mạch, nhướng mày nói: "Thân thể này của chàng... hình như là bị bệnh."

Tịch Dục không được tự nhiên sờ lên mũi, nói: "Về sau sẽ dưỡng thật tốt. Nàng là đại phu, ta tin tưởng nàng."

Hắn trúng hổ lang chi dược nhưng không có dược giải thế là phải nhịn gần chết. Hơn nữa, hổ lang chi dược vốn thương thân, đúng là phải điều trị thật kỹ.

Xem ra bên đó cũng xảy ra không ít chuyện.

Ngay trước mặt Triệu Đại Mãn, Tần Thu Uyển không tiện hỏi nhiều.

"Đại Mãn, có chuyện gì sao?"

Triệu Đại Mãn chỉ chỉ bên ngoài nói: "Có bệnh nhân đến xem bệnh."

Y quán Triệu gia ở trên trấn này nhiều năm, người Triệu gia y thuật không tệ, cộng thêm dược liệu không đắt nên việc buôn bán vẫn luôn rất tốt. Đêm Tần Thu Uyển tới, Triệu Mộc Hương còn đang chỉnh lý dược liệu.

Sau khi Tần Thu Uyển tới nơi này cũng từng xem cho không ít bệnh nhân, chỉ cần ở lại cửa hiệu thì nàng chưa bao giờ nhàn rỗi.

 
Bình Luận (0)
Comment