Chương 311
Cả một buổi chiều sau đó, Tần Thu Uyển vẫn luôn bắt mạch khai căn cho người ta.
Triệu Đại Mãn hiểu nhiều chuyện, bốc thuốc cũng là công việc của cậu nên cậu cũng đã giúp không ít việc. Tịch Dục cũng không đi đâu hết, ở một bên thỉnh thoảng lại phụ một tay.
Bệnh nhân đến đây đều là người trong làng và trên trấn, cũng đều nghe nói qua chuyện của Triệu gia. Nay đột nhiên phát hiện bên cạnh Triệu Mộc Hương có thêm một vị nam tử thì khó tránh khỏi đều sẽ nhìn lâu hơn một chút.
Tần Thu Uyển cũng không kiêng kị gì mà mặc cho bọn họ nhìn.
Đến chạng vạng tối, Tịch Dục rời đi.
Lúc ăn cơm tối, ba hài tử hơi trầm mặc.Triệu Đại Mãn là ca ca, muốn nói lại thôi hồi lâu, sau đó mãi mới hỏi: "Vị Tịch thúc thúc kia là bằng hữu của người ạ?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Các con muốn ta buông bỏ cả một đời cho phụ thân các con sao?"
Triệu Đại Mãn lập tức lắc đầu.
Hắn đã hiểu chuyện, biết lễ nghĩa liêm sỉ. Người bất tín bất nghĩa như phụ thân căn bản không đáng để nương dựa vào cả một đời.
"Ta nghĩ hắn là một người không tệ." Tần Thu Uyển nhìn mấy đứa bé: "Các con có thể giúp ta quan sát, nếu như phát hiện hắn không ổn thì hãy lập tức nói cho ta."
Ba hài tử nghe vậy, sau khi nhìn nhau thì tràn đầy phấn khởi đáp ứng.
Một khoảng thời gian sau đó, mọi chuyện của y quán đều như thường.
Nếu quả thật phải nói có cái gì đó dị thường thì chính là người Trịnh gia thôn không đến đây nữa.
Trong mắt ngoại nhân thì sẽ cảm thấy có thể là vì Triệu Mộc Hương có lỗi với người Trịnh gia nên họ mới cư xử như thế. Nhưng những chuyện xảy ra gần đây không ai là không biết, Trịnh gia bày tỏ thái độ như vậy... chẳng lẽ là bởi vì Trịnh Lang bị oan?
Những người biết chuyện đi theo đến nha môn đều không cho rằng như thế. Trịnh gia làm vậy rõ ràng là không biết điều.
Tần Thu Uyển thì không quan tâm lắm, dù sao nàng cũng đã trị bệnh cứu người, không thẹn lvới ương tâm. Người nhà họ Trịnh không đến là tổn thất của bọn họ.
Đời trước, Triệu Mộc Hương bị vu hãm vào tù, người Trịnh gia từ trên xuống dưới đều nói xấu nàng. Mặc dù bọn họ bị Trịnh Lang lừa, nhưng Triệu Mộc Hương cũng bởi vậy mà chịu không ít oan ức.
Tần Thu Uyển ra tay cứu Chu thị, thứ nhất là không muốn mang tội danh lang băm giống với Triệu Mộc Hương đời trước, thứ hai cũng là muốn nhờ vào đó để mình dương danh.
Thật ra tuy Chu thị đã giải được độc, nhưng thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, vẫn cần phải điều trị. Y thuật của mấy vị đại phu trên trấn chỉ đủ để kéo dài mạng sống của bà ta mà thôi.
Nếu không mời đại phu cao minh khác thì Chu thị sẽ chỉ càng ngày càng yếu, về sau đến cả xuống giường cũng không xuống được.
Người Trịnh gia không còn tới Triệu gia y quán là vì đã bàn bạc với nhau.
Dù sao Triệu Mộc Hương cũng không phải đại phu duy nhất ở đây, cần gì phải cầu nàng ta?
Nhưng lão thiên gia đúng là thích trêu đùa con người.
Ngày hôm đó, trong nhà Trịnh gia có một thiếu phụ lâm bồn, bà đỡ bận rộn suốt một đêm, nói là khó sinh, bảo bọn họ mời đại phu đến.
Trước kia khi gặp phải chuyện này, người trên trấn đều mời Triệu Mộc Hương đến.
Không chỉ là bởi vì y thuật nàng cao minh mà còn bởi vì nàng là nữ tử, có thể tùy ý ra vào phòng sinh mà không cần tị huý.
Nhưng lần này người nhà họ Trịnh đã nói với nhau là không đến cầu nàng nữa... Chẳng lẽ phải đi mời mấy vị đại phu khác sao?
Nam nhân thiếu phụ kia là Trịnh Dụng đang ngồi xổm trên mặt đất bứt tóc trông rất là khó xử.
Không phải hắn không nỡ mời đại phu, cũng không phải ngu muội đến mức không cho nam đại phu chẩn trị cho thê tử của mình, mà là trong những năm qua bởi vì có Triệu Mộc Hương nên gần như tất cả các phụ nhân khó sinh đều sẽ đến mời nàng.
Dần dà, trong mắt tất cả mọi người, mấy vị nam đại phu đều không trị nổi chứng khó sinh.
Mấy vị thẩm tử đến đây giúp một tay cũng có chút khó xử, có người đề nghị: "A Dụng, ta nghĩ ngươi vẫn nên đi mời Mã đại phu đi. Nếu thực sự không được thì hãy đến Triệu gia y quán."
Trịnh Dụng bực bội vô cùng.
Nhưng người chuyển dạ là thê tử của hắn.
Nếu cứu chữa chậm trễ thì người sẽ không còn, hắn sẽ mất thê tử sao?
Mấy người trong nhà không phải cũng đã quyết là không mời Triệu Mộc Hương chữa bệnh nữa ư?
Cây đao này rơi vào thân ai thì người đó mới biết đau như nào! Trịnh Dụng không muốn mạo hiểm, hắn tiến lên gõ cửa ầm ĩ.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, Trịnh mẫu hai tay đỏ như máu đi ra mở cửa.
Nhìn thấy màu đỏ thắm trên tay nương, Trịnh Dụng càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình: "Nương, con muốn đi mời Triệu đại phu."
Thật sự khi ở bên trong nhìn thấy nhi tức khó sinh, Trịnh mẫu cũng cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
Việc này chỉ sơ sót một chút sẽ là một thi hai mạng, bà ta chỉ đắn đo một lát, sau đó lập tức gật đầu: "Con đi nhanh lên đi. Nhớ là phải lấy xe bò, nhất định phải mang được người đến." Bà ta cắn răng nói: "Nếu Triệu đại phu tức giận thì con cứ trực tiếp quỳ xuống cầu xin nàng."
Chuyện mạng người quan trọng, Tần Thu Uyển cũng không làm khỏ.
So với gây thù đối nghịch với người nhà họ Trịnh, Tần Thu Uyển càng muốn bọn họ tiếp nhận Triệu Mộc Hương rồi sau đó sẽ mâu thuẫn với những người đối nghịch với Triệu Mộc Hương.
Vào trong căn phòng toàn mùi máu tươi, Tần Thu Uyển giúp phu nhân trên giường thi châm. Sau khi nàng đặt hộp thuốc xuống dưới, rất nhanh sau đó đã truyền ra tiếng trẻ sơ sinh khóc to vang vọng.
Bà đỡ nhìn thấy mà than thở, không ngớt lời tán dương.
Sau đó còn bí mật tìm Tần Thu Uyển học chiêu này từ nàng.
Tần Thu Uyển cười: "Nếu bà muốn học thì lát nữa hãy đến y quán tìm ta, ta rảnh rỗi thì sẽ dạy bà."
Bà đỡ vô cùng vui sướng vì không ngờ nàng lại dễ tính như vậy. Lúc nói chuyện phiếm với người nhà họ Trịnh, bà ta còn không ngớt lời tán dương y thuật của Triệu Mộc Hương.
Bởi vì người trong viện khó sinh nên có rất nhiều phụ nhân chạy tới giúp một tay. Nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng họ đều cảm thấy rất phức tạp.
Mọi người ngoài miệng không nói nhưng đều rất khách khí với Tần Thu Uyển.
Lúc ra khỏi thôn, Tần Thu Uyển đi ngang qua viện tử Chu thị, nhìn thấy bên trong không có một ai.
Nàng không đi vào mà trực tiếp rời đi.
Người Trịnh gia thôn nhìn thấy liền biết được Triệu Mộc Hương vẫn còn đang tức giận Trịnh gia.
Phải biết, trước kia đừng nói là đi ngang qua, mà Triệu Mộc Hương ba ngày thì hai ngày sẽ cố ý tới thăm Chu thị, xem bệnh xong còn sai người tiện đường mang thuốc tới.
Tiền bạc còn chưa từng thúc giục.
Nhớ tới những thứ này, mọi người bỗng nhiên nhớ lại lúc trước Triệu Mộc Hương giúp đỡ những bệnh nhân kia.
Người Trịnh gia thôn có không ít người không bỏ ra nổi tiền thuốc, nàng cũng có thể cho bọn họ nợ, từ trước đến nay chưa bao giờ làm chậm trễ việc điều trị của bọn họ.
Một người như vậy, bọn họ thật sự phải đối nghịch với nàng sao?
Có chuyện của Trịnh Dụng, mọi người khó tránh khỏi bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Nữ nhân nhà nào cũng phải sinh con, mà sinh con thì lại giống như bước một bước vào Quỷ Môn quan, ai cũng không thể cam đoan là mình có thể thuận lợi, vì lỡ như khó sinh thì sao?
Chẳng lẽ phải liều mạng một thi hai mạng chỉ vì đối nghịch với Triệu Mộc Hương?
Làm gì có ai ngu xuẩn như vậy?
Sau đó, người Trịnh gia thôn lại dần dần tới cửa.
Tần Thu Uyển đối đãi bọn họ vẫn như lúc trước. Không bao lâu sau, nàng liền nghe nói người đến chăm sóc Chu thị càng ngày càng ít, sau này thì không có ai tới nữa.
"Chuyện này cũng không thể trách người Trịnh gia thôn bạc bẽo." Đông gia phu nhân sát vách đã hết bận bịu, cố ý tới nói chuyện phiếm với Tần Thu Uyển: "Ta nghe nói lão thái thái kia gặp người là lại khuyên bọn họ đừng đến chỗ ngươi."
Mà người Trịnh gia thôn thì cũng không muốn đối đầu với một đại phu cao minh, dần dà, bọn họ cũng không muốn đối mặt với Chu thi nữa.
Đông gia phu nhân tức giận: "Bà già này đúng là không biết điều. Sớm biết như thế thì lúc trước ngươi không nên cứu bà ta!"
Nếu không cứu, hôm nay Tần Thu Uyển đã ở trong đại lao không thoát thân được.
Lão thái thái không nói đạo lý có thể bỏ qua, vì vậy nếu thật sự muốn so đo thì phải so đo với kẻ cầm đầu.
Vừa nghĩ đến kẻ cầm đầu thì Trần Tam Bình lại xuất hiện ở cổng.
Đông gia phu nhân dò xét hắn: "Trần đại phu, sao vẫn rảnh rỗi trở về thế?"
Mặt Trần Tam Bình lộ vẻ xấu hổ, gật đầu nói: "Dương tẩu tử cũng ở đây, ta quay lại thăm mấy đứa bé một chút."
"Mấy đứa bé đều rất tốt." Đông gia phu nhân có ý riêng: "Gần đây bọn nó đều ăn đồ ăn ta làm, đã cao lớn hơn không ít."
Ngày trước Trần Tam Bình từng chỉ vào nhà bọn họ nói thịt của bọn họ không tốt, đông gia phu nhân nhớ rất kỹ.
Trần Tam Bình càng thêm xấu hổ: "Mộc Hương, ta có lời muốn nói với ngươi."
Dương tẩu tử hừ lạnh một tiếng, nói lời rời đi: "Trần đại phu bây giờ là người trong thành, xem thường những nhà nông dân như bọn ta cũng là dễ hiểu. Ta trở về đây, không ở nơi này làm cay mắt ngươi nữa."
Trong giọng nói tràn đầy vẻ giễu cợt.
Trần Tam Bình định đáp trả thì Dương tẩu tử đã ra khỏi cửa.
Hắn hơi bực mình, nhưng lúc đối mặt với Tần Thu Uyển lại không dám biểu lộ ra.
"Ta nghe nói gần đây có một vị Tịch công tử thường xuyên tới đây?"
Tịch Dục đúng là thường xuyên đến. Gần như toàn bộ người trên trấn đều biết bây giờ có một vị công tử trong thành thường xuyên tới thăm Triệu Mộc Hương, quan hệ của hai người không bình thường, chắc là chẳng mấy chốc sẽ đính ước.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Chuyện này không liên quan gì đến ngươi!"
Trần Tam Bình mím mím môi: "Ta không thể xen vào chuyện ngươi tái giá, nhưng ta vẫn là phụ thân cúa ba hài tử, ngươi muốn tìm kế phụ cho bọn nó thì ta cũng phải nhìn xem nhân phẩm của người này như thế nào? Lỡ như hắn ngược đãi hài tử của ta..."
"Ngươi bây giờ mới đến lo lắng có phải là đã quá muộn rồi hay không?" Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Khuê nữ kia của ngươi đã được đưa vào bên cạnh hoàng tử chưa?"
Trần Tam Bình: "..." Vẫn chưa.
Bạc không đủ.
Mà người biết việc này càng ngày càng nhiều, ma ma bên kia cũng chào giá càng ngày càng cao. Người giàu có trên đời này không ít nên cũng đã đưa vào khá nhiều người.
Cho nên đến sau này cho dù có góp đủ bạc thì người ta cũng không cần Vũ nhi nữa.