Chương 312
Trần Tam Bình gần đây vẫn luôn phát sầu vì bạc, hắn đến đây vốn là muốn hỏi một chút về quan hệ của vị Tịch công tử và Triệu Mộc Hương phải chăng có giống như truyền ngôn của ngoại giới hay không? Thứ hai cũng là vì muốn mượn bạc của Triệu Mộc Hương.
Trong tay Triệu Mộc Hương không có nhiều nhưng năm trăm lượng nhất định là có.
Lấy được số bạc này, cộng thêm tích lũy trong nhà hắn thì đã đủ bạc để đưa nữ nhi vào đó.
"Mộc Hương." Trần Tam Bình nghiêm mặt: "Bất luận giữa chúng ta có tình cảm như thế nào thì ta cũng không có ý xấu với mấy đứa bé. Chỉ cần ta sống tốt thì ta nhất định sẽ không quên bọn chúng."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Thế nào, ngươi vẫn muốn mượn bạc của ta?"
Trần Tam Bình trầm mặc một lát rồi nói: "Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi. Nếu chuyện thuận lợi, ta sẽ trả lại ngươi gấp bội."
Tần Thu Uyển cười hỏi: "Nếu không thuận lợi thì sao?"
Trần Tam Bình: "..."
Hắn rất có lòng tin nữ nhi về sau sẽ được sủng ái, cho nên mới không tiếc hết thảy mọi thứ để đưa nó đi. Về cái gọi là không thuận lợi thì hắn chưa hề nghĩ tới.
Hắn không thích nghe lời này: "Ngươi đừng nói lời xúi quẩy như vậy."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ta không nói là được chứ gì. Nhưng có câu ta không nói ra thì không thoải mái, trong mắt của ta, hai phu thê các ngươi đúng là giỏi mơ mộng hão huyền. Hoàng cung là nơi ăn người không nhả xương, cho dù quý nữ vọng tộc đi vào đó thì cũng không nhất định có thể kiếm được đường ra."
Huống chi là một nha đầu từ nhỏ được sủng ái lớn lên, chưa từng trải sự đời.
Trừ phi Vũ nhi vừa thông minh lại có vận khí.
Quan trọng nhất vẫn là vận khí!
Nhưng thứ này thì ai có thể chắc chắn được?
Trước kia Tần Thu Uyển đã từng ở Kinh thành, cũng đã từng làm hoàng thân quốc thích, biết những thứ nông sâu ở trong đó. Trần Tam Bình là một người bình thường, suy nghĩ còn thiếu nhiều lắm.
Trần Tam Bình chưa nghe hết ý của nàng đã lập tức nghiêm mặt: "Mộc Hương, không phải là ta nói chuyện khó nghe, mà với ý nghĩ như ngươi thì cả một đời này ngươi cũng chỉ xứng làm bách tính phổ thông mà thôi. Những phú quý kia cho dù đưa đến tay ngươi, ngươi cũng không dám nhận."
Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Ngươi nói đúng. Bảo ta tiêu nhiều bạc như vậy để đi cầu xin một thứ hư vô mờ mịt thì ta cũng không muốn. Đưa cho ngươi, còn không bằng ta cầm đi để buôn bán."
Trần Tam Bình: "..."
Hắn thầm xem thường nàng, nhưng cũng không thể nói lời quá khó nghe, đỡ phải đắc tội nàng rồi trực tiếp bị đuổi ra ngoài, cuối cùng còn không lấy được bạc.
"Mộc Hương, ngươi từ nhỏ đã học y, từ trước đến nay chưa từng học làm ăn. Lỡ như phải bồi thường..."
Tần Thu Uyển ngắt lời hắn: "Ta đã dùng số bạc của mình để mua một căn nhà ở phủ thành, chờ ta rảnh rỗi thì sẽ đi qua đó rồi xây căn nhà đó thành một cửa hiệu, con đường đó cũng có rất nhiều cửa hiệu mới. Chờ đến khi cửa hiệu xây xong, ta chuyển tay buôn bán thì chí ít cũng có thể kiếm được một chút."
Nói đến đây, Trần Tam Bình lập tức đã biết đó là đường phố nào.
Hắn cũng ở trong thành, đương nhiên cũng đã nghe nói đến việc này. Căn nhà trên đường kia đã sớm bị người ta mua mất. Bạc trong tay hắn còn cần dùng cho chuyện khác, nếu không, hắn cũng không bỏ qua.
Những chuyện này đều không cần gấp, quan trọng chính là... Triệu Mộc Hương đã xài hết bạc rồi!
Đầu óc Trần Tam Bình trống rỗng, thật lâu sau mới phản ứng được.
"Mộc Hương, ngươi vừa nói cái gì?"
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ta nói rõ ràng như vậy mà ngươi cũng không nghe rõ. Lỗ tai ngươi bị hỏng rồi hả?"
Lỗ tai Trần Tam Bình đương nhiên vẫn bình thường, hắn chỉ không thể chấp nhận kết quả như vậy mà thôi.
Cả người hắn hốt hoảng.
Lúc trước hắn muốn mua căn nhà nên đã để dành ba trăm lượng kia.
Bây giờ bạc bị Triệu Mộc Hương mang đi xài hết, nữ nhi không thể đưa vào biệt viện. Nếu giờ hắn muốn mua căn nhà, thứ nhất là căn nhà đã bị người ta chia cắt gần hết, thứ hai là trong tay hắn không có đủ bạc.
Nói cách khác, hắn bôn ba như vậy cuối cùng thứ rơi xuống lại là quả trứng gà vỡ.
Trên đường đi hồi phủ thành, Trần Tam Bình vẫn chưa thể tiếp nhận kết quả như vậy. Lúc đi vào cổng sân nhà mình, hắn vẫn còn có chút hoảng hốt.
Trong viện không có một ai, Trần Tam Bình tìm một cái ghế ngồi xuống, trong đầu dường như suy nghĩ rất nhiều, nhưng giống như lại không nghĩ được gì. Cả người ngỡ ngàng không biết làm sao, ngay sau đó, hắn bị một tiếng nước làm bừng tỉnh.
Tiếng nước?
Nơi truyền ra tiếng nước chính là chỗ để tắm rửa, Trần Tam Bình nhìn sắc trời đang dần dần tối đi. Lúc này đi rửa mặt thì thật là quá kì quái.
Nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt hắn lập tức đen như đáy nồi. Vốn hắn còn đang chán nản lại tự nhiên điên cuồng, đạp bay cửa chính phòng, chạy về gian phòng nhỏ.
Trong gian phòng nhỏ hơi mờ tối, trong chiếc thùng tắm rộng là Tề Hoan Ngọc.
Tề Hoan Ngọc bị tiếng đạp cửa làm giật nảy mình, thấy là hắn thì đưa tay vỗ vỗ ngực: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Trần Tam Bình nhìn nàng, hỏi: "Nàng có lấy được bạc không?"
Tề Hoan Ngọc rũ mắt: "Không!" Nàng hiếu kì hỏi: "Hôm nay chàng về trấn có thu hoạch được gì không?"
Trần Tam Bình không tin nàng, bỗng nhiên quay người tìm kiếm khắp nơi trong phòng.
Nghe phía bên ngoài có tiếng binh binh bang bang, sắc mặt Tề Hoan Ngọc khó coi vô cùng: "Trần Tam Bình, chàng nổi điên cái gì vậy?"
Trần Tam Bình cất giọng nói: "Cho dù ta có điên thì đó cũng là do nàng ép. Tề Hoan Ngọc, ta vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, bỏ rơi con cái thê tử, vậy mà nàng lại đối xử với ta như thế?"
Tề Hoan Ngọc không ngồi yên được nữa, khoác áo đứng dậy, chất vấn: "Ta làm gì với chàng? Ta làm cái gì? Chàng vừa từ trên trấn trở về đã nổi điên với ta, có phải chàng bị bệnh rồi hay không?"
Trần Tam Bình dừng tìm kiếm lại, hung dữ trừng mắt nhìn nàng: "Tề Hoan Ngọc, hai chúng ta quen biết chừng mười năm, ta tự nhận là hiểu rõ nàng nhất." Hắn chỉ một ngón tay lên bầu trời bên ngoài: "Đã giờ này rồi vì sao nàng còn tắm rửa?"
Tề Hoan Ngọc nói năng hùng hồn: "Vừa rồi ta ở phòng bếp bị đổ canh lên người, khắp người đều là dầu nên ta mới đun nước đi tắm." Nàng hung hăng nhìn hắn chằm chằm: "Chàng nghĩ đến cái gì đó? Chàng cho rằng vì sao ta phải tắm rửa? Trần Tam Bình, chàng không tin ta!"
Nói xong, khóe mắt nàng đầy nước mắt, bỗng nhiên úp sấp người lên giường gào khóc. Vừa khóc vừa nói: "Chàng là đồ khốn nạn. Ta vì chàng sinh con dưỡng cái, kết quả chàng lại hoài nghi ta! Người ta phú quý như vậy, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì còn có rất nhiều nữ nhân tranh nhau mà đến. Cho dù ta tự tiến cử thì người ta cũng chưa chắc đã để ý đến đâu..."
Trong lòng hai người đều hiểu, người ta mà nàng nói chính là Phan lão gia.
Đây cũng là lời nói thật.
Trần Tam Bình nhìn nàng khóc thương tâm không giống như là giả vờ, cộng thêm lúc nãy tìm kiếm hắn cũng không phát hiện ra đồ vật quý giá gì. Sắc mặt hoà hoãn lại, tiến lên khuyên: "Hoan Ngọc, nàng đừng khóc."
Tề Hoan Ngọc không nghe, vẫn gào khóc thảm thiết.
Trần Tam Bình kiên nhẫn dỗ lúc lâu, tiếng khóc của nàng mới dần dần nhỏ lại.
Hắn lại kiên nhẫn bưng nước trà đến cho nàng uống, lại nhẹ giọng khuyên cả buổi. Sắc mặt Tề Hoan Ngọc dần dần chuyển biến tốt hơn, nàng nói: "Chàng có phát hiện hay không, mỗi một lần chàng gặp Triệu Mộc Hương xong thì trở về là lại cãi nhau với ta."
Trần Tam Bình nhớ lại một chút thì thấy hình như đúng là như vậy. Nhưng mà Triệu Mộc Hương đâu có châm ngòi li gián hai người bọn họ. Chuyện hôm nay thuần túy là vì chính hắn suy nghĩ nhiều mà ra.
Hắn ăn ngay nói thật: "Chuyện hôm nay không có liên quan gì đến nàng ta."
Tề Hoan Ngọc cười lạnh: "Hai chúng ta cãi nhau mà chàng còn giải vây cho nàng ta. Có lúc người ta cũng không cần phải nói rõ mới tính là châm ngòi, nàng ta có thể sẽ để lại ám hiệu cho chàng cũng không chừng."
Nhưng hôm nay Triệu Mộc Hương chắc hề không nhắc đến một chữ Tề Hoan Ngọc chứ đừng nói là châm ngòi.
Nhưng mà vừa mới dỗ dành nàng xong, hắn cũng không muốn tranh cãi với nàng nữa, bèn nói: "Triệu Mộc Hương đã xài hết bạc, chuyện bên kia có lẽ không làm được rồi."
Nghe hắn nói như thế, Tề Hoan Ngọc nghiêm mặt hỏi: "Đó là mấy trăm lượng, nàng ta xài như thế nào?"
"Nàng ta đi mua cửa hiệu ở trên phố." Nhắc tới việc này, Trần Tam Bình lại đầy tiếc nuối, trong giọng nói cũng lộ ra một chút: "Nếu không có ý định đưa Vũ nhi đến biệt viện thì chúng ta chắc chắn cũng mua căn nhà đó."
Tề Hoan Ngọc rất tán thành.
Hai người vì muốn đưa nữ nhi đến biệt viện nên đã phí hết không ít tâm tư và của cải. Vốn chỉ kém một chút nữa thôi, Triệu Mộc Hương lại tới đòi ba trăm lượng, trực tiếp làm xáo trộn toàn bộ mưu tính nhiều ngày qua của bọn họ.
Nếu không thể làm mọi chuyện chuyển biến tốt thì việc này chỉ có thể bỏ không.
Tề Hoan Ngọc không khóc nữa, lông mày nhíu chặt: "Căn nhà đã không mua được, bạc cũng không có, vậy Vũ nhi phải làm sao bây giờ?"
Trần Tam Bình cũng muốn biết.
Tề Hoan Ngọc liếc trộm vẻ mặt của hắn: "Hay là ta đi tìm Phan lão gia?"
"Không được!" Trần Tam Bình lập tức từ chối: "Cho dù ta có phải bỏ lỡ việc này thì cũng tuyệt đối không cho phép nàng đi tìm hắn." Hắn nhấn mạnh: "Tề Hoan Ngọc, bây giờ nàng là thê tử của ta, dù là bởi vì chuyện gì thì ta đều không cho phép nàng tới gần nam nhân khác."
Tề Hoan Ngọc e dè nói: “Biết đâu Phan lão gia sẽ nể tình tình cảm đã từng mà không làm gì ta, mà lại cho chúng ta mượn bạc thì sao?"
Đó cũng là dựa vào tình cảm mới cho.
Trần Tam Bình không thể dễ dàng tha thứ cho việc nàng và nam nhân khác hữu tình, liền nói ngay: "Không được!"
Tề Hoan Ngọc: "..."
Nàng oán hận cầm cái khăn bện tóc: "Vậy chàng tự nghĩ biện pháp đi!"
Trần Tam Bình: "..." Hắn có thể có biện pháp gì?
Không khí trong phòng trầm mặc, chỉ có tiếng lau tóc của Tề Hoan Ngọc. Thật lâu sau, nàng nói: "Cửa hiệu ở đường phố có tiền cũng không mua được. Nếu như chàng có thể lấy được khế đất thì cũng có thể bán đi lấy bạc."
Bên kia sắp phải xây phố mới, nơi ở mới luôn luôn tốt hơn so với cũ. Dù là dùng đầu gối nghĩ cũng biết, cửa hiệu đó về sau sẽ rất náo nhiệt.
Có rất nhiều người muốn chiếm được một chỗ ở bên đó. Chờ đến khi cửa hiệu được bán xong, giá tiền vượt lên thì tốt nhất là tìm cách lấy được khế đất. Bất luận về sau là ba tầng hay là năm tầng thì đó cũng là lầu nhỏ của mình. Nếu chịu khó có thể tự mình làm buôn bán, nếu lười thì có thể chuyển tay, dựa vào tiền thuê cũng có thể giúp cho cả nhà già trẻ sống thoải mái vô cùng.
Những đạo lý này Trần Tam Bình đương nhiên hiểu rõ.
Nên nghe Tề Hoan Ngọc nói, hắn cũng hơi trầm mặc.
Sau đó bỗng nhiên lại đứng lên: "Ta về trên trấn một chuyến."
Tề Hoan Ngọc tự mình tiễn hắn ra cổng, vẫn không quên trấn an: "Số mệnh không phải lúc nào cũng cưỡng cầu được, nếu chúng ta dùng hết sức lực mà còn không được thì chàng cũng không cần để ở trong lòng, đó là mạng của chúng ta."
Trần Tam Bình không tin vào số mệnh.
Hắn không giành giật cho bằng được thì sẽ không xong.
Trước khi trời tối, hắn lại ra khỏi cửa thành.
Lúc trở lại trên trấn, sắc trời đã mông lung, hắn đửng ở bên ngoài cổng y quán, một mực chờ đến sáng sớm ngày hôm sau mới nhìn thấy Triệu Miên Miên một mình ra ngoài mở cửa.
Trong ba hài tử cũng chỉ có Triệu Miên Miên là nhỏ nhất, có thể sẽ nghe theo hắn.
"Miên Miên, ta nghe nói hai ngày qua con ở cùng nương con. Trong phòng nương con tờ giấy nào hay không?" Hắn kéo đứa bé đến một chỗ hẻo lánh, một bên nói một bên khoa tay múa chân.
Triệu Miên Miên lắc đầu: "Con không nhìn thấy."
Trần Tam Bình kiên nhẫn dỗ dành: "Tờ giấy kia rất quan trọng với ta, con có thể lặng lẽ đi giúp ta tìm được không?" Lại nhắc nhở: "Nương con ghét ta, tốt nhất là đừng để nàng biết."
Triệu Miên Miên lắc đầu: "Con không đi."
Trần Tam Bình kinh ngạc: "Chẳng lẽ con không muốn giúp phụ thân sao?"
Triệu Miên Miên nghiêm túc nói: "Con không muốn bị đánh!"