Chương 313
Lý do rất thuyết phục.
Trong lúc nhất thời Trần Tam Bình không thể nghĩ ra cách phản bác.
Hắn nghĩ nghĩ, đành nhờ việc khác: "Con chỉ cần giúp phụ thân tìm, lát nữa ta sẽ tự tới lấy."
Triệu Miên Miên vẫn không muốn làm.
Trần Tam Bình lấy một cái đồ chơi làm bằng đường từ trong ngực ra: "Đây là đồ phụ thân mang từ phủ thành tới cho con, trên trấn không có thứ như vậy đâu. Lát nữa con mang đi khoe với đám bằng hữu của con, bọn chúng nhất định sẽ rất hâm mộ."
Triệu Miên Miên lắc đầu: "Con không muốn cái này."
Trần Tam Bình: "..." Tiểu hài tử mà cũng không dễ bị lừa gạt như vậy sao?
Hắn truy vấn: "Cái này vừa ăn ngon lại đẹp mắt, con không muốn thật sao?"
Triệu Miên Miên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn: "Nương thổi còn đẹp hơn." Nàng ưỡn cái bộ ngực nhỏ: "Nương còn dạy con thổi, như vậy thì con cũng có thể thổi."
Trần Tam Bình: "..." Có thật không vậy?
Hắn bán tín bán nghi: "Sao nương con biết làm thứ đồ chơi này được?"
"Nương biết mà!" Triệu Miên Miên rất tự tin vào năng lực của mẫu thân, luôn cảm thấy không gì là nương không làm được.
Trần Tam Bình bị nghẹn lại, á khẩu không trả lời được.
Buổi sáng, trên trấn rất là náo nhiệt, trời càng ngày càng sáng thì người chung quanh càng ngày càng nhiều. Lần này Trần Tam Bình không muốn bại lộ hành tung của mình nên đã trốn vào một chỗ bí mật. Trước khi đi lại một lần nữa dặn dò Triệu Miên Miên nhờ nàng tìm cái tờ giấy kia.
Nhưng hắn lại không biết là, Triệu Miên Miên vừa về cửa hiệu đã nói việc này cho ca ca và tỷ tỷ.
Triệu Đại Mãn đã hiểu chuyện, nghe muội muội kể lại lời phụ thân đã nói cũng có thể đoán được hắn muốn muội muội giúp hắn tìm khế nhà.
Cậu đã biết những toan tính của phụ thân, luôn cảm thấy đây đúng là chuyện không thể xảy ra. Cậu không rõ, chuyện này nhìn là biết không đáng tin, tại sao phụ thân lại cảm thấy mình nhất định có thể thành công.
Lát nữa, cậu sẽ nói cho nương biết việc này.
Tần Thu Uyển vừa đoán là đã biết, Trần Tam Bình chỉ muốn tìm khế đất của cửa hiệu nơi đường phố kia. Suy nghĩ một chút bèn nói: "Không cần phải để ý đến hắn. Nếu như hắn muốn quấy rầy muội muội của con thì con cứ nói tờ giấy kia để ở bên bàn trang điểm của ta."
Trần Tam Bình chắc chắn là sẽ lại đến quấy rầy.
Triệu Miên Miên bị hắn làm phiền không chịu được, đã nói cho hắn biết như vậy.
Buổi tối, phía sau tường viện Triệu gia y quán có một người lén lén lút lút, Tần Thu Uyển nghe được động tĩnh, lập tức hô to: "Có trộm!"
Ánh nến chung quanh nhanh chóng sáng lên, tiếp đó là tiếng mở cửa liên tiếp. Trần Tam Bình vội vàng chạy trốn, trong lòng sợ hãi không thôi.
Chạy thật xa, xác định sau lưng không có ai đuổi theo, lúc này hắn mới ngừng chân. Hắn ôm bụng thở hồng hộc, thật lâu mà không đứng dậy nổi.
Sau khi tỉnh táo lại, hắn phát hiện trên người mình toàn là mồ hôi, vừa mệt vừa sợ.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ tại sao mình lại tự mình đi làm chuyện trộm cướp này, nếu như bị bắt tại trận thì chí ít phải vào tù hai năm.
Nếu hắn tiến vào đại lao, Vũ nhi có một phụ thân ngồi tù, cho dù có nhiều tiền nhiều bạc thì ma ma kia cũng sẽ không cho vào. Nghĩ đến đó, Trần Tam Bình ngồi xổm ở dưới cây đại thụ ở cửa trấn, thật lâu sau không đi đâu.
Gió mát chầm chậm thổi tới, Trần Tam Bình bị thổi thì càng ngày càng tỉnh táo.
Vì việc này hắn đã bỏ ra rất nhiều, tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng. Dù đường này không thông, hắn cũng phải tìm ra một con đường khác.
Hắn ngồi dựa vào trên cây đại thụ nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác trước mắt tối sầm, mở mắt ra liền thấy trước mặt có rất nhiều bóng người.
Hắn vừa cảm thấy kinh hãi, lại vừa thấy khuôn mặt đau xót.
Ngay sau đó toàn thân hắn chỗ nào cũng vô cùng đau đớn, Trần Tam Bình muốn kêu to nhưng miệng lại bị người ta đá vào, sau đó thì miệng đầy mùi máu tươi.
Người tới đổ ập xuống đánh hắn một trận, Trần Tam Bình muốn phản kháng cũng không thể.
Tần Thu Uyển đánh hắn một trận xong, chân đạp vào bộ ngực của hắn, nói: "Tên trộm bên ngoài nhà bọn ta chính là ngươi đúng không?"
Nhiều năm phu thê, dù hiện tại có tối tăm thì chỉ cần đối mặt, Trần Tam Bình cũng nhận ra bóng người trước mặt.
Nhưng hắn không dám nhận.
Tính tình Triệu Mộc Hương sảng khoái, ngoài miệng lưu loát, nhưng chưa từng động thủ với người khác.
Nhất là người này khi đánh người đều đành vào chỗ đau nhất, rõ ràng không giống với tính cách của Triệu Mộc Hương.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Trần Tam Bình không tin cũng phải tin. Người đánh người chính là Triệu Mộc Hương.
Hắn nghĩ lại, nữ tử sau khi hòa ly tính tình đúng là có thể dữ dội hơn một chút, ra tay cũng hung ác hơn một chút. Nếu không, chắc chắn sẽ bị người ta khi dễ.
Thấy nàng lại muốn đấm, Trần Tam Bình vội vàng hô to: "Mộc Hương, đừng đánh nữa, đều là hiểu lầm..."
Không nói hiểu lầm còn tốt, vừa thấy hắn chết không thừa nhận, Tần Thu Uyển lại đánh một trận.
Sau đó, Trần Tam Bình chỉ có thể nằm trên mặt đất rên hừ hừ, không thể động đậy.
"Trần Tam Bình, chúng ta từng là phu thê, cho nên nể tình mấy đứa bé ta vốn không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi luôn muốn bị đánh." Tần Thu Uyển lại đạp hắn một cái: "Đây đều là những gì ngươi tự tìm đến, về sau ngươi muốn làm chuyện xấu với ta thì hãy nhớ rõ... Bên này xa như thế, nếu ngươi chết rồi thì chắc là cũng sẽ không có ai phát hiện."
Nghe nàng nói như thế, Trần Tam Bình rùng mình một cái. Quanh thân hắn đau đớn, lại còn đầy mồ hôi lạnh.
"Mộc Hương, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết." Trần Tam Bình run rẩy nói: "... Đừng đánh ta..."
Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng, trước khi đi lại đạp hắn một cái.
Lần đầu tiên Trần Tam Bình được lĩnh hội thủ đoạn tàn nhẫn này của nàng, trong đau đớn, hắn cũng đã có ý buông bỏ tất cả.
Nếu không lấy được bạc trong tay Triệu Mộc Hương thì chuyện Vũ nhi muốn tiến vào biệt viện cơ hồ là không thể nào.
Hắn nằm trên mặt đất không thể động đậy, nhìn chung quanh đêm càng ngày càng đen, bất tri bất giác đã ngủ say.
Hoặc phải nói là ngất đi mới đúng.
Trần Tam Bình bị hàng loạt tiếng bánh xe đánh thức, mở to mắt liền thấy một chiếc xe ngựa màu xanh đậm.
Lúc trước hắn đã nghe người ta nhắc đến, vị Tịch công tử qua lại với Triệu Mộc Hương gần đây có đi một chiếc xe ngựa khung màu xanh đậm.
Hắn vội vàng kêu lên: "Cứu mạng."
Tịch Dục vén rèm lên, nhìn thấy người sưng mặt sưng mũi bên đường thì hơi kinh ngạc: "Ngươi... bị người ta đánh hả? Ai lớn gan như vậy, dám ở ngay trên đường phố đánh người?"
Trần Tam Bình vốn muốn xin hắn chút bạc, nghe hắn nói như thế, trong lòng nhất thời xoay chuyển, nói: "Tịch công tử, ngươi có hiểu rõ Triệu Mộc Hương hay không?"
Hắn vừa mở miệng thì từ trong đến ngoài thân thể đều đau, đau đến mức phải hút khí: "Tổn thương toàn thân ta... Chính là từ nàng mà ra đó..."
Tịch Dục sờ lên cằm: "Ngươi đang nhắc nhở ta để ta diệt khẩu ngươi sao?"
Trần Tam Bình: "..." Đầu óc người này có bị bệnh không vậy?
Nam tử bình thường nghe thấy người mình thích là một hãn phụ đanh đá thì phản ứng đầu tiên nên là từ bỏ mới đúng.
Nhưng người này lại muốn giúp Triệu Mộc Hương diệt khẩu!
Trần Tam Bình sửng sốt quay đầu lại, nhưng nhìn thấy trong tay nam tử trước mặt chẳng biết lúc nào lại có thêm một thanh dao găm sắc bén, lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng hô to: "Không phải."
Tịch Dục gật gật đầu: "Vậy ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, ta còn có việc, đi trước một bước."
Nhìn hắn lên xe ngựa rời đi, Trần Tam Bình mất một lúc vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Nam nhân này đi thật sao?
Thật sự không sợ bị đánh sao?
Nói thật, nếu Trần Tam Bình biết Triệu Mộc Hương có những thủ đoạn này thì lúc trước hắn sẽ nhất quyết không lấy nàng.
*
Tịch Dục ở trên trấn này cũng quen biết không ít người.
Đây đều là những người hắn quen biết sau khi bắt mạch giúp Tần Thu Uyển, nên lúc hắn đi trên đường có rất nhiều người nhìn thấy chào hỏi. Đương nhiên cũng có một số người nói với hắn buổi tối hôm qua mẫu nữ Triệu gia lại gặp trộm.
Tịch Dục buồn rầu đáp: "Ta rất không yên lòng để cô nhi quả mẫu các nàng ở chỗ này. Trước đó ta còn thương lượng với nàng, chờ sau này thành thân sẽ chuyển về phủ thành ở. Nhưng nàng không đồng ý, không phải là vì không từ bỏ được những bệnh nhân nàng đang chăm sóc bao lâu nay sao."
Hắn vừa nói xong thì mọi người lại càng thêm cảm kích Triệu Mộc Hương hơn.
Tần Thu Uyển ở y quán nghe thấy hắn nói ở bên ngoài, nhịn không được bật cười.
Tịch Dục đợi mọi người đi xong thì vào cửa, đúng lúc nghe được tiếng cười của nàng, cũng không nhịn được cười: "Trần Tam Bình hiện tại vẫn còn nằm ở cửa trấn đó."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Chàng có sợ không?"
Ngụ ý là hỏi hắn có sợ nàng sẽ đánh hắn hay không.
Tịch Dục nhướng mày: "Nàng không đánh lại ta."
Đợi có cơ hội, hắn thật sự muốn thử một chút.
Mỗi khi Tịch Dục tới thì luôn có không ít người tò mò tới bắt mạch, cho nên cả ngày Tần Thu Uyển vẫn chưa được chợp mắt.
Tịch Dục cũng có việc, đến chạng vạng tối, lại lên xe ngựa hồi phủ thành.
Tần Thu Uyển có hỏi hắn có cần mình giúp một tay hay không thì liền bị hắn cự tuyệt.
Sắc trời dần dần muộn, Tần Thu Uyển đang chuẩn bị đóng cửa thì lại nhìn thấy trước cổng có một chiếc xe ngựa thanh bồng.
Xe ngựa kia nhìn thì bình thường, nhưng chất vải của nó lại khác biệt với các loại xe ngựa rẻ tiền khác.
Một vị phú quý phu nhân thân mang y sam màu tím từ trên xe bước xuống, bà đỡ bên cạnh thì cẩn thận từng li từng tí đỡ bà ta.
Phú quý phu nhân trực tiếp bước vào cửa, hỏi: "Trên trấn này có mấy nhà Triệu gia y quán?"
Tần Thu Uyển lén dò xét bà ta: "Chỉ có nhà ta. Phu nhân tới bắt mạch sao?"
"Ngươi mà cũng xứng?" Bà đỡ không khách khí chút nào phun ra một câu: "Những người có thể bắt mạch khai căn cho phu nhân nhà ta đều là danh y nội thành, thậm chí còn có người từng là đệ tử thái y trong cung!"
Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Nơi này của ta là y quán, nếu phu nhân cảm thấy ta không xứng giúp ngài chữa bệnh thì xin phu nhân ra ngoài."
Phú quý phu nhân nhướng mày, dường như đã tức giận.
Bà đỡ tiến lên một bước: "Không biết Triệu đại phu có biết, nhà trượng phu của phu nhân nhà ta họ Tịch không?"
Thanh danh Triệu Mộc Hương không hiển hách, lúc vào phủ thành từng gặp mấy bệnh nhân, nhưng đều không có người nào phú quý như vậy.
Đời trước Triệu Mộc Hương không gặp phải những người này, Tần Thu Uyển không nhận ra người là ai nên cũng đã hoài nghi là người bên phía Tịch Dục. Bà đỡ cũng đã xác nhận ý nghĩ của nàng.
"Tịch phu nhân?" Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Ngài tìm đến ta có chuyện gì?"
Bà đỡ không khách khí chút nào: "Không tìm ngươi thì chủ tử nhà ta cũng không cần bôn ba bên ngoài."
Tịch phu nhân khoát tay áo, dặn dò hạ nhân lui ra.
Sau đó, bà ta đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Ngươi không xứng với nhi tử của ta."
Hóa ra là mẫu thân của Tịch Dục.
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Sau đó thì sao?"
"Ta muốn ngươi rời khỏi nó." Tịch phu nhân lạnh nhạt nói tiếp: "Ngươi muốn cái gì?"
Tần Thu Uyển: "..."
Nàng hiếu kì hỏi: "Bà định cho ta cái gì?"
Tịch phu nhân nhíu mày: "Chỉ cần không phải là yêu cầu quá phận thì ta sẽ tận lực thỏa mãn. Triệu đại phu, nhân quý tại tự tri, ngươi mang theo ba đứa hài tử, lại còn lớn hơn con ta mấy tuổi, hai người các ngươi không hề hợp nhau. Nên buông tay thì liền buông tay, đừng làm mình khó xử."
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Chuyện bà tới nơi này, Tịch công tử có biết không?"
Lát nữa còn phải hỏi qua tình hình bên đó.
Tịch phu nhân đanh mặt lại: "Ngươi cũng là nương, hẳn phải biết tấm lòng một mẫu thân dành cho hài tử. Ta ước gì có thể lấy tất cả thứ đồ tốt nhất trên đời này dâng đến trước mặt nó..."
Rất rõ ràng trong mắt Tịch phu nhân, Tần Thu Uyển không phải là tốt nhất.
"Về sau nó sẽ hiểu, cũng sẽ cảm kích ta." Tịch phu nhân nói với giọng điệu chắc chắn.
Vị mẫu thân này dường như rất thích điều khiển nhi tử.
Có lẽ đây chính là mục đích bà ta tới đây.
Hai người ngồi đối diện, Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ, còn sắc mặt Tịch phu nhân thì càng ngày càng khó coi.
Bỗng nhiên, có người đẩy cửa ra.
Hai người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tịch Dục với khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện tại cửa ra vào.