Chương 314
Tịch Dục đột nhiên xuất hiện làm trên mặt Tịch phu nhân lập tức hiện lên vẻ bối rối, còn định đứng dậy.
Nhưng mà rốt cuộc bà ta vẫn nhẫn nhịn được, lại ngồi lại lên ghế, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Dục nhi, không phải con đã trở về rồi sao?"
"Con chuẩn bị về nhà, nhưng vừa rồi đang mua chút điểm tâm thì nghe nói có xe ngựa tới xem bệnh. Con hoài nghi là người..." Hắn sải bước vào cửa: "Không ngờ thật sự đúng là như vậy. Nương, con đã nói với người rất rõ ràng, chuyện của con chính con biết, không cần người nhúng tay vào."
"Ta là nương của con." Tịch phu nhân cường điệu: "Ta làm mọi chuyện cũng là vì muốn tốt cho con."
"Con không muốn người làm gì tốt cho con hết." Tịch Dục lạnh lùng nói: "Nương, con không còn là trẻ con nữa."
"Cho dù con có sống đến một trăm tuổi thì con cũng là nhi tử của ta." Tịch phu nhân tức giận, mặt mũi hồng rực: "Tịch Dục, ta là nương của con, ít nhất con cũng phải cung kính với ta một chút."
Sắc mặt Tịch Dục lạnh nhạt: "Con sẽ luôn giữ thái độ này, nếu người không muốn nhìn thì về sau nhìn ít đi là được."
Tịch phu nhân hết sức phẫn nộ: "Ngươi là cái đồ nhi tử bất hiếu!"
Tịch Dục thật ra là một đứa con rất hiếu thuận, nhưng nếu chuyện gì cũng thuận theo trưởng bối thì sẽ chỉ làm cuộc đời của mình rơi vào vũng bùn lầy.
"Nương, sắc trời không còn sớm nữa, người về nhà đi."
Tịch phu nhân vốn đang nổi giận phừng phừng, nghe hắn nói như thế càng giận không chỗ phát tiết, bà ta đỡ đầu: "Con muốn chọc tức ta sao?"
Bà đỡ vội vàng giúp bà ta xoa trán: "Phu nhân, chúng ta trở về tìm đại phu đi."
Nói xong thì phân phó người khiêng Tịch phu nhân đi.
Tịch Dục còn quan tâm mà tiến lên giúp một tay, nhưng vẫn không chịu chùn bước.
Tịch phu nhân nổi giận đùng đùng rời đi, nhìn xe ngựa biến mất ở phía góc đường, Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Bên chàng xảy ra chuyện gì vậy?"
Tịch Dục khẽ nâng cằm lên, chỉ vào hướng Tịch phu nhân biến mất: "Bà ta quá hung hăng, đã hại chết hài tử của mình."
Tần Thu Uyển lập tức đã hiểu ra, hóa ra suy đoán của nàng lại trở thành sự thật, trong nội tâm nàng cũng không còn nổi sự vui mừng nào.
"Hồi trước chàng đã trúng độc?"
Sắc mặt Tịch Dục một lời khó nói hết: "Chính là bà ta hạ. Mục đích là vì để nhi tử động phòng với một nha hoàn... Nàng không biết đâu, Tịch Dục không thích nữ nhân."
"Vậy hắn thích nam nhân?" Tần Thu Uyển e dè hỏi.
Tịch Dục lắc đầu: "Hắn không yêu ai hết, chỉ thích làm ăn. Toàn bộ Tịch gia nằm trong tay hắn chỉ ngắn ngủi mấy năm đã tăng lời lên gấp bội."
Cho nên, Tịch phu nhân cảm thấy nhi tử có bệnh khó nói nên cố ý hạ hổ lang chi dược để hắn động phòng với nha hoàn?
Sắc mặt của Tần Thu Uyển và Tịch Dục cũng không khác nhau là bao.
Nàng vốn đang tưởng rằng là một nữ tử nào đó hạ độc, hoặc là có nam nhân nào đó thích vẻ đẹp của Tịch Dục nên đã hạ độc, không ngờ lại là kết quả như vậy.
"Ta phải trở về rồi." Tịch phu nhân đã tìm được nơi này, nếu như không xử trí cho tốt thì bà ta rất có thể sẽ tới cửa lần nữa.
Tần Thu Uyển không giữ lại, đưa mắt nhìn hắn lên xe ngựa rời đi.
Một bên khác, Trần Tam Bình nằm ở ven đường vẫn đang nghĩ lấy cách tự cứu lấy mình.
Cuối cùng vào buổi sáng, hắn gọi một chiếc xe ngựa lại. Người trên xe ngựa rất tốt, phát hiện hắn ở bên đường thì lập tức để xe đưa hắn về phủ thành, còn quan tâm đưa hắn về tận nhà.
Tề Hoan Ngọc nằm mơ cũng không ngờ Trần Tam Bình lại có thể khiến bản thân mình trở nên thảm hại như vậy.
Người hảo tâm kia giúp hắn nằm lên giường xong, nàng nhìn mà lòng thì chết lặng.
Giờ này, trù nương đã rời đi, Vũ nhi thân phận đặc biệt nên không thể xuất đầu lộ diện. Trong nhà không có ai khác, nàng chỉ có thể tự mình đi mời đại phu.
Đại phu được mời đến, cẩn thận tra xét thì phát hiện trên thân Trần Tam Bình ngoại trừ hai chỗ xương cốt bị gãy mất thì còn lại vẫn ổn.
"Không nội thương nhưng phải kiên trì uống thuốc, tốt nhất là nằm luôn trên giường nghỉ ngơi, không được động đậy lung tung, thương cân động cốt cần một trăm ngày... Nhưng ngươi không cần nằm lâu như vậy, hơn một tháng là có thể miễn cưỡng xuống được giường." Vị đại phu mà Tề Hoan Ngọc mời tới chính là vị tọa đường đại phu làm việc trong y quán mà Trần Tam Bình làm cùng.
Hai người quen biết nên khó tránh khỏi nói nhiều hơn một chút.
"Sao lại bị thương thành ra như vậy?" Đại phu vừa phối dược, vừa hiếu kì hỏi: "Ta không biết là Trần đại phu còn có thù oán với ai. Tổn thương nặng như vậy là kết thù từ lúc nào thế?"
"Không có thù hận gì hết!" Tề Hoan Ngọc không chút nghĩ ngợi mà nói: "Chàng ấy đen đủi đụng phải tên điên."
Đại phu kinh ngạc: "Vậy thì cũng quá là xui xẻo."
Trần Tam Bình biết mình trông rất thảm hại nên cứ nằm ở trên giường không nói một lời, nhắm mắt lại giả bộ ngủ thiếp đi.
Đưa tiễn đại phu xong, Tề Hoan Ngọc cuối cùng cũng hỏi thăm chuyện xảy ra hai ngày qua.
"Là ai đả thương chàng?"
Trần Tam Bình không muốn trả lời, nhưng cũng biết tính cách của Tề Hoan Ngọc. Chuyện nàng muốn biết thì nàng chắc chắn sẽ hỏi cho bằng được manh mối.
Hắn lúc này toàn thân đau nhức, thật sự muốn nằm nghỉ một lát, không muốn tranh cãi với nàng nên nói thẳng: "Là Triệu Mộc Hương."
Tề Hoan Ngọc kinh ngạc: "Nàng ta ra tay?" Nàng lại hỏi: "Nàng ta là một nữ nhân, sao có thể đánh thắng được chàng?"
Đây cũng là điều mà Trần Tam Bình muốn hỏi.
Tính tình biến đổi còn có thể nói là vì hòa ly mà chuyển biến, thế nhưng sức lực này... là từ đâu mà ra?
Chẳng lẽ nàng găp được cao nhân trong truyền thuyết?
Tề Hoan Ngọc bán tín bán nghi: "Có phải là chàng cố ý để cho nàng ta đánh hay không?"
Trần Tam Bình: "... Nàng muốn thử không?"
Hắn quá mức tức giận, dưới cơn kích động lại đụng phải vào vết thương, hít khí mấy hơi mới bình thường lại được.
Tề Hoan Ngọc im lặng, nhìn người nửa chết nửa sống nằm trên giường, trong lòng biết mình thực sự không thể trông cậy được vào hắn. Nếu muốn đưa nữ nhi đi đến biệt viện thì phải cần biện pháp khác.
Nam nhân này... thực sự không đáng tin cậy!
Nàng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, còn chưa dậm chân đã phát hiện tay áo của mình bị người ta kéo lại. Nàng quay đầu nhìn về phía người trên giường: "Bị thương thì cứ nghỉ ngơi đi, có lời gì sau này hãy nói. Ta còn có một số việc phải ra ngoài một chuyến."
Trần Tam Bình đau đớn toàn thân nên ngay cả nói chuyện cũng khiến hắn đau rức từng cơn, hắn hít sâu mấy hơi, nói: "Trời đã tối rồi, nàng còn muốn đi đâu?"
Tề Hoan Ngọc: "..."
"Ta đi nấu thuốc cho chàng."
Trần Tam Bình không tin: "Có phải là nàng muốn đi tìm Phan lão gia hay không?"
Tề Hoan Ngọc bị nói trúng tim đen, lập tức thẹn quá hoá giận: "Chàng đã như vậy nên ta chỉ có thể tìm đường sống cho mình thôi, chẳng lẽ chàng muốn tất cả công lao của chúng ta đều thành công cốc hết sao?"
Trần Tam Bình cũng không muốn từ bỏ, hắn đắn đo hồi lâu, tay nắm tay áo nàng thả lỏng, chậm rãi rơi xuống giường.
Tề Hoan Ngọc thở dài một hơi, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Buổi tối ngày đó, nàng không trở về.
Trần Tam Bình đau đớn quá nên đã ngủ một giấc rất say, sau khi tỉnh lại thì thấy ngoài trời đen kịt, hắn không biết đây là giờ nào mà chỉ nhìn vào cánh cửa sổ đen xì ngoài kia, nhìn đến khi sắc trời sáng bảnh.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ hắn thì trong viện tử này hình như không có người nào khác.
Hắn biết Vũ nhi đang ngủ ở phòng bên, nhưng hắn lại không an tâm lắm.
Một nữ nhân đêm không về ngủ, nghĩ cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.
Ánh nắng ngoài cửa sổ dần dần dâng lên có hơi chướng mắt, Trần Tam Bình nhắm mắt lại, cố gắng thuyết phục mình chấp nhận mọi chuyện.
Dù sao thì Tề Hoan Ngọc và Phan lão gia cũng có tình cũ, đây là chuyện hắn đã sớm biết nên dù có thêm một hai lần hắn cũng không quan tâm.
Chỉ cần về sau nữ nhi có thể sống tốt, hắn có thể sống tốt thì tất cả những thứ đó đều đáng giá.
Tề Hoan Ngọc đến quá trưa mới trở về.
Lúc trở về, nàng đã thay đổi thành một bộ y sam màu vàng nhạt, đồ trang sức trên người cũng mới tình. Lúc nầng đi vào cửa, Trần Tam Bình còn thấy trên cổ nàng có mấy vết đỏ.
Mấy vết đỏ đó đâm vào mắt của hắn, hắn không nhịn được hít sâu mấy hơi, nói: "Sao rồi?"
Tề Hoan Ngọc móc ra từ trong tay áo một chồng ngân phiếu: "Đều ở đây."
Nhìn thấy ngân phiếu, hi vọng trong lòng Trần Tam Bình hoàn toàn tiêu tán.
Một nam nhân nguyện ý cho một nữ nhân nhiều ngân phiếu như vậy... thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Trần Tam Bình chỉ cảm thấy lòng của mình đau đớn, toàn thân vô cùng khó chịu.
Tề Hoan Ngọc thu hồi ngân phiếu: "Ta phải trở về ngủ bù, lát nữa trù nương làm xong đồ ăn chàng không cần gọi ta. Phụ tử hai người cứ ăn đi."
Nói xong, nàng xoay váy đi ra ngoài phòng.
Trần Tam Bình nhìn cửa phòng đóng chặt, hai mắt nhắm nghiền.
Lúc ăn sáng, Vũ nhi tới thăm hắn.
"Phụ thân, hôm nay người đã khá hơn chút nào chưa?"
Trần Tam Bình gật đầu một cái, nhìn nữ nhi đã bắt đầu có phong thái của mỹ nhân, trong lòng của hắn vô cùng vui mừng.
"Tốt hơn nhiều rồi." Trần Tam Bình nâng cái tay không bị thương lên sờ vào mái tóc rũ xuống bên vai nàng: "Chuyện mà chúng ta đã thương lượng chắc là qua hai ngày nữa sẽ có tin tức. Sau khi đi đến biệt viện, con nhớ là phải nói ít bớt làm. Tuổi tác của con còn nhỏ, không nên để lộ ý nghĩ của mình quá sớm mà phải chờ đợi thời cơ. Đúng rồi, đừng quên luyện múa, ăn uống cũng phải vô cùng chú ý. Chờ qua hai tháng nữa ta khỏe lên, ta sẽ phối một chút thuốc cho con phòng thân."
Nghe hắn dặn dò, Vũ nhi có chút bất an: "Phụ thân, con sợ."
Trần Tam Bình cười: "Không cần phải sợ, ta và nương của con đều ở đây."
Vũ nhi ghé vào bên giường, hiếu kì hỏi: "Buổi tối hôm qua nương đã đi đâu vậy ạ?"
"Đi đến nhà bằng hữu ở." Thấy nữ nhi không tin, Trần Tam Bình nói tiếp: "Tối hôm qua bọn ta tranh chấp vài câu, là do ta không tốt đã làm nương của con tức giận, lát nữa ta sẽ đi xin lỗi nàng. Con yên tâm, chuyện này về sau sẽ không xảy ra nữa đâu."