Chương 315
Tề Hoan Ngọc ngủ một ngày đêm, buổi sáng hôm sau, nàng mang theo Vũ nhi và ngân phiếu đi ra ngoài. Buổi chiều khi trở về thì chỉ còn lại một mình nàng.
Thấy thế, Trần Tam Bình thở dài một hơi.
Chuyện này đã khiến hắn phải tính kế quá nhiều, mặc dù hắn đã phải trả giá rất lớn, nhưng bây giờ cuối cùng cũng đã đạt được ước muốn, những thứ đã mất kia đều không phí công.
"Hoan Ngọc, tất cả đều thuận lợi chứ? Rốt cuộc là hắn đã cho nàng bao nhiêu bạc?"
Mặt mũi Tề Hoan Ngọc tràn đầy mỏi mệt, không muốn tiếp lời hắn nên so với sự nhiệt tình của hắn thì thái độ của nàng có vẻ khá lạnh nhạt: "Chàng không cần phải để ý đến nữa, dù sao chuyện cũng đã thành công. Ta phải trở về ngủ một lát."
Thấy thái độ của nàng như vậy, Trần Tam Bình lập tức cho rằng nàng vẫn còn đang giận mình.
Buổi chiều ngày đó, hắn lấy ra một lượng bạc còn lại, mời trù nương đi mua một bàn đồ ăn trở về, tất cả món ăn đều là những món mà Tề Hoan Ngọc thích ăn.
Dù đã nằm nghỉ ngơi mấy ngày, Trần Tam Bình vẫn không thể đứng dậy.
Tuy không thể đứng dậy, hắn cũng miễn cưỡng chịu đựng đau đơn để ăn cùng nàng.
Thế nhưng Tề Hoan Ngọc không hề phối hợp.
Trù nương đi gọi, nàng nói mình rất mệt nên không ăn.
Không ăn thì sao mà được?
Món ăn lúc này sắc hương vị đều đủ cả, nếu để tới buổi tối thì cả một bàn đồ ăn sẽ không còn giữ được hương vị như vậy nữa, cũng sẽ không thể đạt được mục đích của Trần Tam Bình.
Hơn nữa, Tề Hoan Ngọc có mệt đến đâu thì cơm vẫn phải ăn mới đúng. Nàng không ăn, rõ ràng là không muốn tha thứ cho hắn.
Trần Tam Bình thúc giục trù nương đi gọi.
Trù nương liên tiếp chạy đi chạy lại năm lần, kêu đến mức Tề Hoan Ngọc không thể ngủ được.
Nàng ta đã mấy ngày ngủ không ngon, tâm trạng bực dọc. Lúc này nàng nổi giận đùng đùng bước vào, nhìn thấy thức ăn trên bàn thì liền đưa tay gạt hết sạch.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên một loạt tiếng loảng xoảng.
Mảnh vỡ của bát đĩa và đồ ăn la liệt trên mặt đất.
Trần Tam Bình nhìn nàng đi vào, nâng khuôn mặt tươi cười chuẩn bị xin lỗi nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Tề Hoan Ngọc đã hành động như vậy.
Đây chính là đồ ăn dùng bạc mua được!
Nhất là khi bạc trong tay hắn không còn nhiều nên mấy thứ này càng trân quý hơn, lúc này hắn đã có chút tức giận: "Hoan Ngọc, ta biết tâm tình của nàng không tốt, cũng biết nàng đang giận ta. Nhưng đây đều là dùng bạc để mua, ta đã tiêu hết tháng tiền công của ta, nàng nhất định phải làm như vậy sao?"
"Nàng phải biết, thứ nàng chà đạp không chỉ là bạc của ta, còn có cả tâm ý của ta. Hoan Ngọc, nàng như vậy làm ta rất thất vọng."
Tề Hoan Ngọc giống như không nghe thấy, cũng không có ý định đáp trả lại hắn, chỉ hỏi: "Như vậy thì không ăn được nữa rồi đúng không?"
Nói xong thì hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
"Đừng gọi ta tới nữa."
Trần Tam Bình vốn đang nỗ lực ngồi trên ghế, nghe nàng nói như thế, cả người không khống chế nổi chậm rãi trượt xuống.
Trù nương nhìn thấy hai phu thê cãi lộn, núp ở một bên không dám lên tiếng, chỉ nhìn đồ ăn trên đất mà phát sầu.
Cả một đống đồ ăn như thế, không nói là lãng phí mà chỉ tính quét dọn thôi thì cũng không biết phải tốn bao nhiêu công sức.
Đang nghĩ ngợi thì liền thấy Trần Tam Bình bên kia đang trượt xuống, bà ta bèn vội vàng tiến lên đỡ.
Vừa đỡ vừa nghĩ, bây giờ trong nhà có thêm một bệnh nhân, công việc của bà ta cũng nhiều hơn không ít. Khi nào đó bà ta sẽ tìm một cơ hội xem có thể xin bọn họ thêm chút tiền công hay không.
Trù nương làm việc ở đây đã lâu nên cũng có chút sức lức.
Nhưng Trần Tam Bình là một đại nam nhân, trù nương nâng đỡ hắn rất là tốn sức. Sau khi chuyển hắn lên trên giường thì hai người đều đổ đầy mồ hôi.
Lúc Trần Tam Bình di chuyển còn đụng vào vết thương nên phải mất rất lâu mới đến được giường.
Trù nương mệt mỏi thở hồng hộc nói: "Trần đại phu, thương thế của ngài còn chưa khỏi, về sau đừng giày vò mình nữa."
Trần Tam Bình: "..." Hắn muốn giày vò sao?
Vừa rồi lúc trù nương đỡ hắn, còn bóp vào mấy chỗ đau của hắn, còn đụng phải tổn thương của hắn. Hắn còn chưa mắng trù nương vì phục vụ không tốt mà trù nương đã dám ghét bỏ hắn nhiều chuyện.
"Ngươi mau quét dọn mấy thứ trên mặt đất đi, toàn mùi gì đâu!"
Hắn rất là bất mãn với trù nương, nên trong lúc tâm trạng bực bội, lời nói khó tránh khỏi cũng thể hiện sự bực dọc.
Trù nương giúp nấu cơm giặt giũ hoàn toàn khác biệt với nha hoàn, trù nương thì là làm việc cho người ta.
Làm không được thì đương nhiên là có thể không làm nữa.
Vốn trù nương còn định xin thêm tiền công, uyển chuyển nhắc nhở một chút. Nhưng nghe thấy ngữ khí này của hắn, bà ta lập tức dừng lại, hai tay đặt ở bên hông, thái độ rất cung kính, nhưng ngữ khí thì không tốt lắm.
"Trần đại phu, một tháng các ngươi cho ta một bạc tiền công, nói thật, số tiền công này không hề cao." Trù nương bắt đầu thuyết giáo: "Nhà ta còn có tiểu tôn tử cần ta chăm sóc, các ngươi ở đây cũng không nhiều việc, mỗi ngày nhiều nhất cần làm hai canh giờ. Nhưng từ sau khi ngài bị thương thì ngày nào ta cũng phải ở chỗ này chừng năm sáu canh giờ. Hôm qua trở về nhi tức ta cũng nhắc tới chuyên này, nói là tiền công của ta không cao, mà còn phải làm nhiều, không giúp được việc gì trong nhà... Mong ngài xem lại số tiền công này?"
Chính Trần Tam Bình cũng làm tọa đường đại phu ở bên ngoài, cũng cầm tiền công sống qua ngày nên đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của trù nương. Hắn cũng cho rằng cần tăng tiền thêm một chút, bèn nói: "Chuyện này ngươi đi tìm phu nhân thương lượng. Nếu nàng đáp ứng thì ta cũng không có ý kiến."
Trù nương vui như mở cờ trong bụng.
So với Trần Tam Bình thì Tề Hoan Ngọc dễ nói chuyện hơn nhiều.
Nàng sở hữu một cửa hiệu, mỗi tháng đều có lợi nhuận, cho nên chuyện xài bạc từ trước đến nay đều rất hào phóng. Số tiền công này so với trù nương ở phủ thành khác đúng là không cao, nhưng mỗi tháng trù nương đều có thể lấy được không ít đồ tốt từ chỗ Tề Hoan Ngọc nên cộng lại cũng vẫn tạm được.
Trần Tam Bình không biết trù nương và Tề Hoan Ngọc thương lượng như nào, dù sao thì từ sau lúc đó, trù nương bắt đầu hầu hạ nàng càng thêm tận tâm, còn đối với hắn... thì cũng vẫn bình thường.
*
Trôi qua nửa tháng, Trần Tam Bình đã có thể miễn cưỡng xuống giường. Ngày hôm đó, tâm tình của hắn dâng trào muốn đi ra ngoài viện phơi nắng.
Cũng muốn tìm được cơ hội nói chuyện với Tề Hoan Ngọc.
Nửa tháng qua, mặc dù Tề Hoan Ngọc không còn tức giận như lúc ban đầu nhưng từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm với hắn.
Ban đầu Trần Tam Bình còn cho rằng nàng bởi vì cãi nhau cùng mình mà tức giận, nhưng dần dần, hắn lại phát hiện không đúng.
Trù nương đang ở trong sân quét dọn, nhìn thấy hắn ra thì lập tức tiến lên đỡ.
"Trần đại phu, ngài phải cẩn thận. Xương cốt còn chưa bình phục, lỡ như ngã một phát..."
"Đừng nói gở như vậy." Trần Tam Bình ngắt lời bà ta: "Ta sẽ cẩn thận."
Hắn nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, nói: "Ngươi đi giúp ta pha một bình trà giải nóng rồi mời phu nhân tới đây một chút."
Mấy ngày này, hai người đều không được ở cùng một chỗ.
Nghe vậy, trù nương có chút khó xử: "Phu nhân đã đi ra ngoài rồi."
Nghe được câu trả lời này, trong lòng Trần Tam Bình hơi thất vọng, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Tề Hoan Ngọc sở hữu một cửa hiệu, nàng phải trông coi buôn bán nên thỉnh thoảng đúng là cần ra ngoài.
"Có nói khi nào sẽ trở về không?"
Trù nương lắc đầu.
Bà ta xoay người đi vào phòng bếp pha trà, muốn nói lại thôi nhưng vẫn không nhịn được nói: "Đêm trước phu nhân không trở về."
Trần Tam Bình: "..."
Hắn không dám xác định có phải giống như ý nghĩ trong lòng của mình hay không, ngờ vực nhìn về phía trù nương: "Không trở về?"
Trù nương gật đầu một cái: "Phu nhân bảo ta nói cho ngài."
Việc một nữ nhân không thành thân không về ngủ cũng khó để mở miệng nói nên chuyện mới kéo đến tận bây giờ.
Sắc mặt Trần Tam Bình đen như đáy nồi, thật lâu sau không biết nói gì.
Trù nương mang trà giải nóng đến, hắn không uống một ngụm nào mà chỉ ngồi thẳng.
Trù nương hơi lo lắng, đánh bạo tiến lên khuyên hai câu. Mắt thấy Trần Tam Bình không chịu nghe, bà ta liền không khuyên nữa.
Trần Tam Bình cứ ngồi như vậy giống như một người mộc điêu khắc.
Sắc trời hết tối lại sáng, vết thương trên người hắn càng ngày càng đau, nhưng hắn vẫn không xê dịch.
Lúc trời sáng, có tiếng xe dừng lại nơi cửa.
Không bao lâu sau, cánh cổng bị người ta đẩy ra, Tề Hoan Ngọc một thân y sam vàng nhạt lắc mông đi vào.
Trên thực tế, nàng vừa đẩy cửa ra đã thấy người ngồi trong viện.
Nàng không mở miệng, đóng cửa lại rồi hỏi: "Chàng dậy sớm thế?"
Trong mắt Trần Tam Bình toàn là tơ máu, trừng mắt hỏi nàng: "Buổi tối qua nàng ở đâu? Ở cùng ai?"
Ánh mắt hắn dò xét toàn thân trên dưới của nàng, rất nhanh đã phát hiện giữa cổ nàng có vết đỏ, chỉ cảm thấy con mắt đau đớn, trong lòng cũng đau đớn.
Tề Hoan Ngọc kéo y sam lên, nói: "Tám trăm lượng bạc, chàng nghĩ dễ cầm như vậy sao?"
Nàng cười nhạo: "Không phải chàng cho rằng, ta ở cùng người ta một buổi tối là sẽ có thể kiếm được tám trăm lượng đấy à?"
Trần Tam Bình: "..." Đạo lý hay lắm.
Lòng hắn bất an, thậm chí còn có chút đau.
"Vậy nàng phải ở cùng hắn bao lâu?"
Ngón tay Tề Hoan Ngọc vuốt ve xung quanh gò má: "Tám trăm lượng đủ để mua mạng ta."
Cho nên, phải ở cùng cả một đời?
Trần Tam Bình nghĩ như vậy thì cũng hỏi như vậy.
Tề Hoan Ngọc thản nhiên nói: "Trước khi hắn chán ghét ta thì ta không thể rời đi."
Trần Tam Bình: "... Vậy ta là cái gì?"
Nghe hắn nói như thế, Tề Hoan Ngọc phì cười, ánh mắt miệt thị dò xét toàn thân hắn: "Nếu ngươi có chút bản lĩnh thì cũng không để thê tử của mình phải ra ngoài hầu hạ nam nhân khác."
Nàng ngáp một cái: "Cứ như vậy đi, ta về ngủ trước."
Trần Tam Bình còn muốn nói tiếp nhưng nàng lại không muốn nói.
Hắn ngồi một mình ở trong viện, nhìn bầu trời càng ngày càng sáng. Nghe tiếng trù nương mở cửa, hắn cũng không quay đầu lại.
Trù nương nhìn thấy có người ngồi ở nơi đó, đầu tiên là giật nảy mình, sau khi kịp phản ứng mới chợt nhớ ra người này đêm qua không trở về phòng, vội vàng hỏi: "Trần đại phu, ngươi ngồi ở đây cả một đêm sao?"
Có một số việc, không nên để ngoại nhân biết.
Trù nương hầu hạ hai bọn họ việc sinh hoạt thường ngày, còn biết Tề Hoan Ngọc đêm không về ngủ.
Nói cách khác, chuyện tình cảm của hai phu thê bọn họ bây giờ và chuyện Tề Hoan Ngọc làm bên ngoài, trù nương cũng đã đoán được chân tướng.
Trong lúc nhất thời, Trần Tam Bình chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng như phát sốt.
Hắn bỏ rơi thê nhi, bội bạc chạy tới nơi này là để bị Tề Hoan Ngọc phản bội sao?
Nhưng cái gọi là phản bội này lại là hắn ngầm cho phép, đồng thời, Tề Hoan Ngọc làm như thế cũng là vì nữ nhi của hai người. Cho dù hắn muốn trách thì cũng cảm giác như mình không có sức để trách.
"Đại nương, những việc xảy ra trong nhà bọn ta, ngươi đừng đi nói lung tung."
Trù nương khoát tay áo: "Ngài yên tâm. Phu nhân đã cho ta phí bịt miệng, mấy chuyện bí mật này ta một chữ cũng sẽ không nói ra bên ngoài."
Trần Tam Bình: "..."
Mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng trù nương nói ra như vậy cứ như là cố ý nhắc nhở Tề Hoan Ngọc phản bội hắn.
Tề Hoan Ngọc bỗng nhiên xuất hiện ở dưới mái hiên, lúc này nàng đã đổi thành y phục màu trắng trong, nói: "Chàng yên tâm, nếu đại nương dám nói lung tung thì Phan lão gia cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta đâu."
Lời này là nói cho Trần Tam Bình, cũng là nhắc nhở trù nương ngậm miệng.
Trần Tam Bình rủ đôi mắt xuống, nói: "Nếu Phan phu nhân biết nàng và hắn qua lại..."
Tề Hoan Ngọc phất phất tay, mặt mũi tràn đầy xem thường: "Nàng ta sẽ không biết."
Trần Tam Bình: "..." Lỡ như biết thì sao?
Lúc Tề Hoan Ngọc quen biết hắn, nàng đã là nhân tình của Phan lão gia, chỉ là khi đó Phan lão gia muốn nạp một mỹ thiếp, Phan phu nhân làm ầm ĩ khắp nơi. Hắn không chống lại được nên sau này mới dùng cửa hiệu để đuổi Tề Hoan Ngọc đi.
Nhớ tới chuyện trước kia, Trần Tam Bình rủ mi xuống, che khuất tâm tư trong đôi mắt mình.
Nếu như Phan phu nhân biết thì chắc là sẽ không cho phép Tề Hoan Ngọc tồn tại?