Chương 316
Ở một bên khác, vào một ngày buổi chiều, Tịch phu nhân lại tới cửa.
Lúc đó, trong y quán của Tần Thu Uyển có mấy bệnh nhân đang chờ nên không rảnh tiếp bà ta.
Tịch phu nhân được mời đến hậu viện, ban đầu bà ta còn kiên nhẫn chờ nhưng thời gian dần qua liền không kiên nhẫn được nữa.
Tần Thu Uyển cũng có thể hiểu được suy nghĩ của bà ta. Từ nơi này đến phủ thành không phải chỉ qua một đường, nếu như trì hoãn quá muộn thì rất có thể sẽ không vào được thành.
Mà những phu nhân nhà giàu bình thường đều sẽ không ngủ lại bên ngoài.
Tần Thu Uyển rảnh rỗi xong mới tiến vào hậu viện, nói: "Nếu phu nhân có việc gấp thì có thể nói với ta trước."
Tịch phu nhân nhìn những bệnh nhân chờ đợi bên ngoài, nói: "Ta cũng không quanh co lòng vòng làm gì, mục đích ta tới đây chỉ có một. Đó là nếu về sau nhi tử ta tới đây, ngươi đừng để ý đến nó nữa."
Tần Thu Uyển: "..."
"Ngài không muốn hắn đến thì có thể trực tiếp nói với hắn."
Nếu Tịch phu nhân khuyên được thì cũng không tới chỗ này. Bà ta lấy ra một cái hộp đặt ở trên bàn: "Ta vẫn giữ suy nghĩ kia, hai người các ngươi không thích hợp. Thứ này ngươi cứ nhận lấy, về sau đừng qua lại với nó nữa."
"Thật xin lỗi." Tần Thu Uyển trả cái hộp lại: "Nếu như phu nhân tới đây là vì việc này thì xin mời trở về đi! Ta còn có bệnh nhân bên ngoài, không có quá nhiều thời gian để chiêu đãi ngài. Nếu có gì thất lễ, vẫn xin ngài lượng thứ."
Nói xong lại tiếp tục đi ra ngoài bắt mạch cho người ta.
Tịch phu nhân không ở lại thêm, cũng không quấy rầy, rất nhanh đã lên xe ngựa rời đi.
Chỉ là cái hộp kia vẫn ở lại hậu viện.
Cứ ba ngày thì có hai ngày Tịch Dục đến trấn, nay có lẽ là vì nghe nói Tịch phu nhân đến đây nên tối ngày hôm đó hắn lại đến nữa.
"Bà ấy không làm khó nàng chứ?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không."
Tịch Dục nhìn nàng hoàn hảo không tổn hại, cảm xúc cũng bình ổn thì mới yên lòng.
"Bà ấy xưa nay đều không chịu nghe ta nói, hai mẫu tử vừa thấy mặt đã cãi nhau."
Cho nên, hắn cũng vô pháp.
Tối ngày hôm đó, Tịch Dục ở lại một nhà trọ trên trấn.
Lại hai ngày trôi qua, sau ngày Tịch Dục tới, cửa hiệu bán vải bên trái y quán đột nhiên bắt đầu bán đổ bán tháo vải vóc, giá tiền không khác gì cho không.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, vải vóc đã bị tranh đoạt hết.
Tần Thu Uyển cách gần đó, cũng thuận đường mua vài tấm.
Nàng thật sự tò mò nguyên do giá tiền lại rẻ như vậy, nhưng nàng vẫn luôn rất bận nên cũng chưa kịp hỏi.
Nhưng mà vào lúc chạng vạng tối, Dương đại tẩu sát vách lại đến gặp nàng nói chuyện phiếm.
"Cái đổ nhang muỗi ngươi phối cho ta thật sự rất có hiệu quả, tiểu tôn tử của ta suốt hai ngày qua đều không bị muỗi đốt lần nào." Dương đại tẩu tràn đầy phấn khởi: "Hay là ngươi phối mấy cái bán đi, đến lúc đó ta sẽ mua thêm mấy cái đưa cho hài tử thân thích của ta."
Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Ta cũng muốn phối nhưng ta quá bận rộn."
Dương đại tẩu cũng biết nàng bận bịu nên cũng không thúc giục. Ngược lại nói: "Ngươi có biết vì sao nhà bên kia lại bán đồ rẻ như vậy hay không?"
Tần Thu Uyển nhướng mày, ra hiệu bà ta nói tiếp.
Dương đại tẩu cũng không câu giờ, thấp giọng nói: "Nghe nói là được một phú thương phủ thành mua đứt, muốn mở một cửa hiệu son phấn ở chỗ này, chủ tiệm là một cô nương trẻ tuổi."
"Bà nghe ngóng kỹ thật đó." Tần Thu Uyển mỉm cười nói.
Dương đại tẩu chọc vào trán nàng một cái: "Thế mà ngươi còn cười được, ta nghe nói cô nương kia đến đây là vì Tịch công tử." Bà ta đột nhiên nói nhỏ lại: "Nghe nói đây là ý của Tịch phu nhân."
Mắt thấy Tần Thu Uyển mặt không đổi sắc, Dương đại tẩu vô cùng kinh ngạc: "Ngươi không sợ hắn bị người ta cướp đi sao?"
Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp lại: "Số mệnh không phải lúc nào cũng cưỡng cầu được, là của ta thì chính là của ta, không phải của ta thì có giữ lại cũng không giữ được."
Dương đại tẩu lập tức lo lắng: "Nếu ngươi cứ giữ ý nghĩ như này thì không được đâu. Mọi việc đều phải dựa vào chính mình, đó là lí do mà buổi chiều ngày nào ta cũng đứng ở cổng chào khách đó."
"Ta đã thử qua rồi, chỉ cần ngày ta gào to thì việc buôn bán ắt sẽ tốt hơn rất nhiều. Cho nên, nên gò ép vẫn phải gò ép một chút, mối hôn sự tốt như vậy không có cơ hội thì thôi, bây giờ có cơ hội thì vô luận như thế nào cũng phải thử một lần!"
Tần Thu Uyển gật gật đầu, mỉm cười tiễn bà ấy đi.
Cửa hiệu sát vách đóng cửa xong thì đã sửa sang lại, rất nhanh cửa hiệu lại khai trương.
Cùng lúc đó, ở phía đối diện Tần Thu Uyển lại có một quán ăn đóng cửa, lần này là Tịch phu nhân mua.
Tịch Dục không ngăn cản nương, cũng không có ngăn cản người bên kia. Hắn vẫn giống như ngày thường, giúp xong chuyện ở phủ thành là sẽ về trấn, mà hầu như lần nào về thì đều sẽ ở lại nhà trọ.
Nửa tháng sau, cửa hiệu đối diện khai trương.
Ngày khai trương, Tịch phu nhân đích thân đến, còn sai người ta lưu lại phòng ở hậu viện. Sau đó tuyên bố với người ngoài là trên trấn sơn thanh thủy tú, về sau bà ta có thể sẽ thường xuyên tới ở.
Mà cô nương chủ tiệm sát vách nổi tiếng là lãng phí trong truyền thuyết vào ngày cửa hiệu đối diện khai trương cũng đã đến.
Nghe nói là một vị nữ tử phú thương họ Tưởng ở phủ thành.
Tướng mạo tú mỹ, quy củ cũng tốt, gặp người là cười, đúng là một mỹ nhân đoan trang lịch sự tao nhã.
Ngày đó nàng ta cũng ở lại, lúc chạng vạng tối còn mang điểm tâm sang cho Tần Thu Uyển.
Lúc đó, Tịch Dục cũng biết nương khai trương cửa hiệu đối diện, sợ bà ta chạy tới gây khó xử cho nàng nên cũng đến trấn.
Lúc Tưởng Linh Lung mang điểm tâm đến thì hắn cũng ở đây.
Hoặc nói đúng hơn, là Tưởng Linh Lung thừa dịp hắn ở đây mới đưa điểm tâm tới.
"Tịch công tử cũng ở đây sao?"
Nói xong, trên mặt Tưởng Linh Lung còn có chút ửng đỏ.
Sắc mặt Tịch Dục vẫn như thường, gật đầu nói: "Sau này sẽ là hàng xóm, đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, về sau chúng ta hãy chiếu cố lẫn nhau."
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Tưởng Linh Lung tái đi.
Hàm ý bên trong lời này của Tịch Dục rõ ràng là đang coi mình là chủ tiệm y quán.
Mà y quán này rõ ràng là do tổ tiên Triệu gia truyền thừa, chỉ cho một mình Triệu Mộc Hương sở hữu.
Nói cách khác, ở trong lòng của hắn thì hắn và Triệu Mộc Hương đã là một thể.
Tưởng Linh Lung lập tức nức nở chạy đi.
Buổi sáng hôm sau lúc trời tờ mờ sáng, nàng ta đã an vị trên xe rời khỏi đó.
Tịch phu nhân lạ giường, thêm nữa do mới tới trấn nên không ngủ được. Bà ta trằn trọc một đêm, đến tận hừng đông mới đi ngủ.
Đợi bà ta tỉnh lại thì Tưởng Linh Lung đã rời đi rồi.
Bà ta đến y quán nhìn thấy nhi tử đang làm giúp ở bên trong, tức đến mức thở hổn hển: "Tịch Dục, con muốn chọc ta giận chết sao?"
Mặt Tịch Dục tràn đầy hiếu kì: "Nương, lại xảy ra chuyện gì nữa? Vì sao người lại tức giận như vậy?"
Tịch phu nhân: "..."
Bà ta chỉ vào nhi tử: "Con thật sự muốn qua lại với nữ nhân này sao?"
Tịch Dục gật đầu: "Đúng! Con muốn cưới nàng, nếu như người nguyện ý thì con sẽ lập tức chọn ngày tốt giờ lành tới cửa cầu thân."
"Không được!" Tịch phu nhân hoảng hốt ngăn lại.
Tịch Dục không hiểu: "Trước kia con không muốn thành hôn, người không hài lòng, còn hạ dược để con ở bên cạnh một nha hoàn. Hiện tại con có người mình thích, muốn thành hôn, người lại không hài lòng, rốt cuộc người muốn như thế nào?"
Tịch phu nhân há hốc mồm: "Con không thể chọn một nữ tử bình thường sao?"
Tịch Dục tiến lên kéo tay áo bà ta lại, kéo luôn vào trong hậu viện của cửa hiệu đối diện.
"Nương, người đã từng cho con uống hổ lang chi dược!" Tịch Dục nhắc nhở: "Thuốc kia rất là hại thân."
Tịch phu nhân hơi chột dạ: "Tìm đại phu điều trị là được."
"Muộn rồi." Tịch Dục nhắm mắt lại: "Con đã không thể có con được nữa!"
Tịch phu nhân hoảng hốt lui lại một bước, lắc đầu nói: "Không, không thể nào!"
"Là thật!" Tịch Dục nghiêm mặt hỏi: "Ai cho người thuốc?"
Tịch phu nhân nhanh chóng trừng lớn mắt.
"Con hoài nghi cữu cữu của con?"
Tịch Dục thành thật nói: "Đích chi Tịch gia chỉ có một mình con, người vẫn luôn đề phòng thiên phòng, nhưng lại không hoài nghi cữu cữu. Con đã tra ra được chân tướng, chính là Nhị thúc và Tam thúc tìm cữu cữu để ông ta hạ dược con. Mục đích... chính là vì để con nhận con của bọn họ làm con thừa tự."
Tịch phu nhân bịt miệng hắn lại.
Tịch Dục tháo tay bà ta ra: "Hai ngày gần đây con mới tra ra được chân tướng, người đừng nói gì với con hết nữa. Người mà làm gì tiếp thì thật sự là có lỗi với phụ thân của con."
Thực ra từ lúc Tịch phu nhân không thể giữ nhi tử lại thì đã cho rằng mình có lỗi với người phu quân đã mất kia rồi.
Bà ta ngây người lui lại mấy bước: "Ta đi mời đại phu cho con!"
Tịch Dục nhắc nhở: "Con đã đi xem qua hết các đại phu cao minh trong phủ thành rồi, người không cần giày vò nữa. Lỡ như để cho người ta phát hiện thì lại sinh thêm sự cố."
Tịch phu nhân lập tức ngã xuống đất.
Cũng may mà nha hoàn bên cạnh phản ứng nhanh lập tức đưa tay ra đỡ bà ta.
Bà ta lẩm bẩm nói: "Ta không tin. Tại sao Quảng Sinh lại hại con chứ?" Bà ta đứng dậy, chật vật chạy ra bên ngoài: "Ta phải đi hỏi nó."
Lần này Tịch Dục không ngăn cản.
Một lát sau, Tần Thu Uyển cũng được nghe về chân tướng hắn điều tra ra. Nàng tò mò dò xét hắn: "Chàng... có biết hắn chết như thế nào hay không?"
"Hắn" trong miệng nàng đương nhiên là chỉ Tịch Dục đời trước.
Tịch Dục hiểu rõ ý của nàng, thở dài nói: "Bị hạ độc chết, lúc ra đi còn chưa tới ba mươi."
"Cũng là bởi vì tôn bối Tịch gia chưa có nên hắn chỉ có thể thay phụ thân nhận đệ đệ làm con thừa tự."
Nói cách khác, người được chọn là đường đệ của hắn.
Đường đệ của Tịch Dục lớn nhỏ đều có, nhưng mà vì không được cho phép nên người nhận làm con thừa tự tuổi tác cũng không được quá nhỏ.
"Tịch phu nhân không ngăn cản sao?"
Tịch Dục thở dài một tiếng: "Bà ta quá nghe lời nương gia, không biết nên khuyên như thế nào nên đã đáp ứng. Hắn muốn ngăn cản cũng không thể."
*
Tịch phu nhân bởi vậy mà bị bệnh nặng một trận, rất lâu sau vẫn chưa xuất hiện.
Cuộc sống của Tần Thu Uyển dần an bình trở lại, y quán cũng bắt đầu sản xuất ra thêm nhiều gói thuốc. Y quán bên phủ thành cũng không nghe ngóng được tác dụng của những bao thuốc nên đã đến đây lĩnh giáo.
Tần Thu Uyển trực tiếp bán phương thuốc cho bọn họ, giá tiền cũng coi như là phúc hậu. Rất nhanh các y quán lớn bên trong nội thành đều có gói thuốc của nàng.
Mà cũng bởi vậy nàng lại kiếm được số tiền lớn.
Đối với việc này, Trần Tam Bình cùng là đại phu cũng rất nhanh đã nghe nói đến.
Mặc dù hắn còn chưa khỏi hẳn, không được đi ra ngoài, nhưng dược đồng của y quán đến thăm hắn đã rất là nhiệt tâm nói những chuyện này cho hắn biết.
Dược đồng không muốn làm đại phu thì không phải dược đồng bình thường.
Nếu như không thể thành công bái sư thì cả đời sẽ chỉ có thể làm một tiểu nhị bốc thuốc. Dược đồng này muốn bái Trần Tam Bình làm sư nên đương nhiên là sẽ biết gì nói nấy.
Mặt mũi Trần Tam Bình tràn đầy vẻ không thể tin, hỏi lại: "Là Triệu Mộc Hương ở Thanh Thủy trấn?"
Dược đồng gật đầu: "Nghe nói trước kia ngài cũng là người Thanh Thủy trấn, ngài biết nàng ta không?"
"Đúng rồi, nữ đại phu tinh thông y thuật cũng không nhiều, ngài chắc chắn đã nghe nói qua, có đúng hay không?"
Nào chỉ là nghe nói, hai người còn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn đã từng cùng giường chung gối suốt nhiều năm sinh ra những ba hài tử. Đây không phải là nghe nói và quen biết mà là vô cùng quen thuộc.
Nhưng khi nghe được cái tên Triệu Mộc Hương từ trong miệng người khác thì Trần Tam Bình lại cảm thấy như là một người xa lạ.
Nếu trong tay Triệu Mộc Hương có phương thuốc tốt như vậy thì vì sao hắn không biết?
Chẳng lẽ lúc trước sư phụ đã giấu nó đi?
Nói thật, lúc đầu Trần Tam Bình bái sư, lý do thứ nhất là muốn học cho mình một món nghề. Thứ hai cũng là bởi vì hắn một thân một mình, chỉ có một thúc thúc không thân cận. Nếu như không bái sư thì hắn chỉ có thể ăn cơm trăm nhà lớn lên.
Cũng may Triệu đại phu chọn trúng hắn. Chỉ là chuyện cũ từng dạy: Dạy hết cho đệ tử thì sư phụ chết đói, phàm là truyền kỹ truyền nghề bình thường thì đều sẽ không dốc túi tương thụ.
Trần Tam Bình cũng biết, nếu như y thuật không tinh thì cũng chỉ có thể làm một đại phu bình thường, rất có thể sẽ còn lấy cả mạng của mình góp vào đó.
Cho nên, hắn vừa vào cửa không lâu thì đã quyết tâm muốn trở thành tế tử của Trần đại phu.