Chương 317
Triệu đại phu cũng muốn đồ đệ cưới nữ nhi để hai phu thê cùng trị bệnh cứu người. Thấy đồ đệ cũng có suy nghĩ này nên ông ta càng dạy nghiêm túc hơn.
Trần Tam Bình cũng cảm nhận được sự tận tâm của sư phụ. Trước năm hắn gặp gỡ Tề Hoan Ngọc thì hắn cũng từng nghĩ sẽ chăm sóc Triệu Mộc Hương thật tốt, cùng nàng mở rộng y quán.
Tóm lại, Triệu đại phu không thể giấu phương thuốc mà không nói cho hắn.
Các y quán lớn trong Liên thành đều cam tâm tình nguyện dùng bạc để mua phương thuốc đó, há lại là phương thuốc bình thường?
Có thể thấy được, phụ tử Triệu gia vẫn đề phòng hắn.
Trong phút chốc, tâm trạng Trần Tam Bình phức tạp khó tả.
Dược đồng thấy hắn không cao hứng, còn tưởng vị nữ đại phu kia từng có lục đục gì với hắn.
Dược đồng nghĩ như vậy cũng rất bình thường, bởi vì hai người cùng ở một trấn thì chắc chắn sẽ có sự so sánh. Hắn tưởng là mình đã đoán được chân tướng, nhìn thấy sắc mặt Trần Tam Bình không tốt, vội vàng lên tiếng khuyên: "Người trong y quán đều nói, nữ đại phu cho dù lấy được bạc thì cũng không nhất định giữ được."
"Nàng ta sẽ giữ được." Trần Tam Bình nói một câu không rõ nghĩa.
Có thể đề phòng sư huynh từ nhỏ cùng nhau lớn lên và người bên gối nhiều năm như vậy thì Triệu Mộc Hương cũng chẳng phải người bình thường.
Đều là hắn quá coi thường nàng.
Biết được việc này, chút áy náy cuối cùng trong lòng Trần Tam Bình đối với Triệu Mộc Hương đã triệt để tiêu tán.
Nàng đã không thực tình với hắn thì hắn có phản bội cũng không hề quá đáng.
Dược đồng đang muốn tiếp tục khuyên thì lại nghe được lời này, lập tức sững sờ. Nhiều lời nhiều sai, hắn sợ mình cứ vỗ mông ngựa* lại chạm vào đùi ngựa để bị ngựa đá, bèn dứt khoát đứng dậy cáo từ.
(*: nịnh nọt)
Trong phòng, Trần Tam Bình ngồi ở phía trước cửa sổ, mãi mà vẫn chưa hết ngây người.
Tề Hoan Ngọc từ bên ngoài đi vào, nhìn ánh mắt hắn bất động, hiếu kì hỏi: "Chàng đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Nghe được giọng nói, Trần Tam Bình hoàn hồn. Nhìn thấy nữ tử trước mặt lại đổi một bộ váy áo màu xanh nhạt, gần như mỗi ngày đều đổi một bộ, hắn đã chết lặng.
"Triệu Mộc Hương bán phương thuốc cho các y quán lớn, bọn họ trả cho nàng ta chừng gần ngàn lượng."
Sau khi Tề Hoan Ngọc đi theo Phan lão gia thì không còn thiếu bạc nữa. Nhưng ngàn lượng không phải con số nhỏ, nàng hiếu kì hỏi: "Vì sao thế?"
"Nghe nói trong tay nàng ta có mấy phương thuốc tốt." Trần Tam Bình vừa nói ra lời này thì trong lòng lại có cảm giác khó chịu.
Tề Hoan Ngọc nhíu mày lại: "Hai người cùng giường chung gối nhiều năm như vậy mà chàng không biết những phương thuốc đó sao?"
Trần Tam Bình thật sự không biết.
Vừa rồi lúc tên tiểu dược đồng rời đi, hắn còn nhờ hắn ta mang một hương bao tới để hắn mở ra nhìn xem dược liệu bên trong.
Lúc chạng vạng tối, Trần Tam Bình đã lấy được hương bao.
Hương bao bị mài thành bột phấn, nếu như là người bình thường thì chắc chắn sẽ không phân biệt được. Mà hắn là đại phu cũng chỉ có thể phân biệt được mười mấy vị trong đó.
"Phương thuốc này rất là cao minh."
Trần Tam Bình thở dài một tiếng: "Sư phụ còn giữ lại bí quyết. Ông ấy không tin ta."
Tề Hoan Ngọc ngồi ở một bên, nghe vậy thì mặt lộ vẻ mỉa mai: "Không tin chàng thì có gì lạ, chàng cũng không đáng được tín nhiệm."
Trần Tam Bình nghe nàng nói lời này, lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, bèn phản bác: "Nếu như không phải gặp gỡ ngươi thì ta cũng sẽ không phản bội Triệu gia!"
Ngón tay dài nhọn trắng nõn của Tề Hoan Ngọc trượt xuống khỏi mặt: "Trần Tam Bình, ngươi đừng có đổ tội cho ta. Lúc trước ngươi coi trọng ta, vốn là bởi vì dung mạo của ta. Ngươi tự xưng là tình thâm với ta, kỳ thật cũng chỉ có như thế. Nếu như ngươi gặp phải một cô nương mỹ mạo hơn ta, còn có tình cảm với ngươi thì chỉ sợ ngươi cũng không chút do dự mà phản bội ta."
Nghe nàng nói như thế, mặt mũi Trần Tam Bình tràn đầy vẻ không vui: "Trong mắt ngươi, ta chính là hạng người như vậy sao?"
Tề Hoan Ngọc khẽ cười một tiếng.
Bỗng nhiên, nàng nghiêm túc nói: "Trần Tam Bình, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện."
Trần Tam Bình nhìn nàng đột nhiên nghiêm túc, hắn liền cảm thấy có chút bất an.
Tề Hoan Ngọc tiếp tục nói: "Ta muốn đến Phan phủ!"
Trần Tam Bình kinh ngạc: "Ngươi không làm thê của ta, vậy mà muốn đi làm thiếp cho người khác?"
"Đúng!" Tề Hoan Ngọc nói năng gọn gàng dứt khoát: "Cho dù ta đã làm chuyện có lỗi với ngươi, nhưng vẫn mong ngươi tranh thủ thời gian chuyển ra khỏi cái viện này đi."
Trần Tam Bình vừa qua một trận đau ốm, từ bỏ hết thảy mọi thứ mới có được thời gian như bây giờ. Dù là ngày đó Tề Hoan Ngọc và nam nhân khác qua lại không minh bạch, trong lòng của hắn cũng rất bất mãn, nhưng chưa hề nghĩ tới sẽ bỏ nàng.
Không ngờ, nàng lại muốn bỏ hắn!
"Hoan Ngọc, chúng ta đã từng có nhiều năm tình cảm, sao ngươi có thể nói ra lời như vậy?" Trần Tam Bình bất mãn: "Ngươi muốn ta đi đâu? Triệu gia thì ta đã không thể quay về, ngươi muốn để ta ngủ ngoài đường à?"
Vừa nói hắn vừa sợ hãi.
Thật sự có một cảm giác thiên hạ tuy lớn nhưng không có chỗ dung thân.
Nghĩ đến chuyện Tề Hoan Ngọc muốn rời khỏi, hắn lại càng không cam tâm.
Tề Hoan Ngọc nhìn thấy vẻ mặt của hắn, bỗng nhiên bật cười: "Ta đùa giỡn với chàng thôi. Có câu thà làm thê người nghèo chứ không làm thiếp người giàu, ta cũng đâu có ngu xuẩn tự mình nhảy vào hố lửa như vậy? Chàng yên tâm đi, hai chúng ta là phu thê, chờ đến khi Phan lão gia từ bỏ ta thì ta sẽ trở lại sống cùng chàng. Nếu việc của Vũ nhi thuận lợi thì ngày tốt lành của hai chúng ta còn ở phía sau đó."
Nói xong nàng còn tiến lên cầm lấy tay Trần Tam Bình: "Chúng ta đều phải cẩn thận."
Trần Tam Bình thở dài một hơi, cầm ngược lại tay của nàng: "Hoan Ngọc, nàng đừng rời bỏ ta, ta rất là sợ hãi."
Tề Hoan Ngọc cười: "Kỳ thật ta cũng sợ, ta cũng sợ chàng rời bỏ ta."
Cãi nhau xong, hai phu thê lại ôm lấy nhau.
*
Qua mấy ngày, trù nương bỗng nhiên không tới nữa.
Tề Hoan Ngọc phải đến tửu lâu lấy cơm.
Đồ ăn tửu lâu so với đồ ăn trù nương làm ngon hơn rất nhiều, nhưng Trần Tam Bình lại có chút bất an.
Ngày nào cũng ăn đồ ăn tiệm cũng không thỏa đáng lắm. Trần Tam Bình đang bị thương, phải ở nhà dưỡng thương, nếu ngày nào cũng ăn như thế thì khó tránh khỏi sẽ bị ngoại nhân bàn tán.
Mặc dù hắn không đi ra ngoài, nhưng gần đây thường xuyên có xe ngựa qua lại đưa đón Tề Hoan Ngọc, cộng thêm dung mạo xinh đẹp của Tề Hoan Ngọc thì người bên ngoài chắc chắn đã đàm tiếu rồi.
Nếu bọn họ còn không làm cơm thì lời đồn đại bên ngoài sẽ chỉ càng khó nghe hơn.
Trần Tam Bình ăn hai ngày xong thì đứng ngồi không yên, trực tiếp đi tìm Tề Hoan Ngọc: "Chúng ta mời một trù nương khác đi!"
Tề Hoan Ngọc khó xử nói: "Chàng cho rằng ta không muốn sao? Người bên ngoài nói chuyện càng ngày càng khó nghe, chỉ là trù nương rất khó tìm, muốn tìm người hợp ý thì càng ít."
Trần Tam Bình nghe thấy nàng cũng nói đến mấy truyền ngôn bên ngoài thì càng thêm sốt ruột: "Vậy thì cứ tùy tiện tìm một người hầu hạ trước, về sau kiếm được người thích hợp thì đổi lại."
Đến đây thì Tề Hoan Ngọc cũng không cự tuyệt, chỉ là trong một thời gian ngắn như vậy cũng không tuyển được người thích hợp.
Một ngày sau, Tề Hoan Ngọc vẫn chưa trở lại, Trần Tam Bình nghe được tiếng đập cửa.
Hắn đi ra mở cửa, liền thấy một vị nữ tử tuổi trẻ thân mang y sam trắng thuần đứng ở cửa.
Nữ tử này dung mạo thanh lệ, trắng nõn non mịn, tóc đen như mây, dùng một cây trâm kéo nhẹ lên. Lúc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy bối rối và sợ hãi, cánh tay đang níu lấy tay áo, bộ dáng rất khẩn trương.
Trần Tam Bình chưa bao giờ thấy nàng, hiếu kì hỏi: "Cô nương, có phải cô đi nhầm nhà rồi hay không?"
Cô nương lắc đầu: "Chính là chỗ này. Ngài có phải là Trần đại phu hay không?"
Nàng mở miệng nói, giọng nói mềm mại, bên trong mang theo nỗi rung động vì sợ hãi làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy thương tiếc.
Trần Tam Bình nhẹ giọng hẳn: "Ta là…" Nghĩ một lúc, hắn hiếu kì hỏi: "Chẳng lẽ cô là trù nương mới tới?"
Cô nương dường như rất là căng thẳng: "Ta không được sao?"
Trần Tam Bình thấy ánh mắt nàng tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi, giống như mình mà nói không được thì sẽ dọa nàng ngất xỉu. Lập tức mỉm cười: "Cô cứ thử trước một chút!"
Nữ tử áo trắng tên là Tiểu Oánh. Nàng kể rằng phụ thân trong nhà bệnh nặng, thực sự không còn cách nào nên nàng mới chạy đến tìm việc để hoạt động. Trước khi đến nơi đây, còn suýt chút nữa bị lừa vào Hoa Lâu.
Tiểu Oánh làm một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, Trần Tam Bình ăn rất là hài lòng. Trước khi đi, còn đưa nàng hai lượng bạc.
Cầm được nhiều bạc như vậy, Tiểu Oánh rất là vui vẻ nhưng lại có chút bất an: "Ngài thật sự hài lòng với ta hay là nhìn ta đáng thương nên muốn tiếp tế cho ta?"
"Cô làm cơm rất ngon." Trần Tam Bình cười nói: "Chút bạc này cũng không phải tặng không cho cô, ngày mai cô nhớ đến sớm một chút. Đúng rồi, ta muốn ăn canh cay củ sen, khi nào đến nhớ mang theo đồ ăn."
Tiểu Oánh cảm tạ liên tục xong mới rời đi.
Đưa tiễn Tiểu Oánh, chút uất ức mấy ngày nay của Trần Tam Bình bỗng nhiên bớt đi rất nhiều.
Chạng vạng tối, Tề Hoan Ngọc từ bên ngoài trở về, thấy hắn đang tỉa hoa trong sân, bèn hỏi: "Hôm nay có một trù nương đến, chàng thử chưa?"
Trần Tam Bình dừng tay lại: "Thử rồi, đồ ăn làm rất ngon, y sam cũng rất sạch sẽ. Chỉ là... tuổi còn rất trẻ. Nếu nàng ta cứ thường xuyên qua lại như thế thì về sau sẽ làm cho người ta bàn tán, trừ phi nàng về nhà nhiều hơn."
Tề Hoan Ngọc khoát tay áo: "Bên kia lại có tân hoan, ta cũng không cần đi nữa."
Chuyện này đối với Trần Tam Bình mà nói cũng coi như là một tin tức tốt.
Nhưng lúc này hắn lại không vui mừng như hắn nghĩ.
Trần Tam Bình nhíu nhíu mày, không nhiều lời nữa.
Tề Hoan Ngọc vẫn luôn lén lút chú ý đến ánh mắt của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Từ ngày hôm đó, Tiểu Oánh mỗi ngày đều đi sớm về muộn, mặc dù Tề Hoan Ngọc vẫn thường ở nhà, nhưng dù sao cũng phải ra ngoài ứng phó với Phan lão gia, cửa hiệu cũng phải thường qua nhìn một chút.
Cho nên, cơ hội để Trần Tam Bình và Tiểu Oánh qua lại riêng với nhau cũng thật nhiều.
Một tới hai đi, hai người đều có tình ý với nhau, càng đến càng gần.