Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 313 - Chương 318

Chương 318
Sức khỏe Trần Tam Bình dần dần tốt đẹp hơn, đã có thể xuống giường đi lại tự nhiên.

Gần đây quan hệ giữa hắn và Tề Hoan Ngọc rất căng thẳng nên cũng không tiện hỏi xin bạc của nàng. Thế là sau khi hắn khỏe lên thì liền trở về y quán làm đại phu tọa đường.

Bởi vậy, canh giờ Tiểu Oánh tới làm việc cũng đổi thành buổi sáng và buổi tối.

Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, Tề Hoan Ngọc lại không trở về.

Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, có một số việc, muốn che giấu người khác cũng không có khả năng. Tiểu Oánh gần như ở lại đây cả ngày, rất nhanh đã phát hiện Tề Hoan Ngọc thường xuyên không về ngủ qua đêm, hai phu thê nhà này vẫn luôn ở riêng, tình cảm cũng không sâu đậm.

"Trần đại phu, phu nhân lại không trở về nhà sao?" Tiểu Oánh cẩn thận hỏi.

Trần Tam Bình cười gượng: "Ta đã quen rồi."

Tiểu Oánh cúi đầu, níu lấy tay áo, rụt rè nói: "Ta thực sự thấy bức xúc thay ngài. Ngài là người tốt như vậy, vì sao phu nhân lại cứ ra bên ngoài... Mà ngài còn không so đo với ngài ấy, thật sự là..."

Lúc Tiểu Oánh tới, Vũ nhi đã bị đưa đi. Cho nên cũng không tận mắt thấy phu thê hai người mưu tính đủ thứ vì bạc, cũng không biết Tề Hoan Ngọc phải hầu hạ Phan lão gia là bởi vì cần bạc.

Trần Tam Bình cũng không muốn giải thích cho nàng, chỉ cười khổ nói: "Nàng ấy đã từng rất quan tâm đến ta, bọn ta thực tình ái mộ đối phương. Yêu nhau dễ dàng gần nhau thì khó, duyên phận cả đời người có thể không đi được đến cùng, nhưng không ai nói rõ được."

"Trần đại phu, lời này của ngài rất có đạo lý." Tiểu Oánh tán thưởng, sau đó lại an ủi: "Ngài đừng buồn quá làm hao tổn tinh thần, không chừng ngày nào đó phu nhân sẽ nghĩ đến tình cảm giữa ngài ấy và ngài..."

"Không có ngày đó đâu." Trần Tam Bình cũng hiểu rõ, cho dù Tề Hoan Ngọc thật sự muốn quay đầu thì hai người bọn họ cũng không thể trở về được như trước kia.

Hắn chỉ chỉ vào cái ghế đối diện: "Cô cũng ngồi xuống đi, ngồi uống cùng ta."

Tiểu Oánh không được tự nhiên lắm: "Ta chỉ là một trù nương, chuyện này không phù hợp lắm."

"Lúc ta bị thương, ta luôn bị nhốt ở trong nhà. Hiện tại ta được đi đến y quán tọa đường nên tâm tình cũng đã tốt hơn một chút. Nhưng cảnh náo nhiệt bên kia lại càng tôn thêm sự cô đơn đáng thương của ta... Tiểu Oánh, cô ngồi xuống cùng ta uống một chén đi." Trần Tam Bình khăng khăng muốn uống, Tiểu Oánh vốn dịu dàng ngoan ngoãn, một lát sau, mới nhút nhát ngồi xuống.

Hai người nâng ly cạn chén, ban đầu Tiểu Oánh còn có chút ngại ngùng, nhưng sau khi uống mấy chén thì liền bắt đầu khóc lóc kể lể về số phận của mình.

"Lúc phụ thân ta không sinh bệnh, bạc kiếm được đều cho hai ca ca của ta, mà lúc ông ấy vừa ngã xuống thì hai người ca ca đều thay nhau từ chối. Cuối cùng vẫn cần ta phải chăm sóc ông ấy." Tiểu Oánh khóc rất thương tâm: "Nữ đại tị phụ, ta chỉ là một cô nương gia, sao có thể chăm sóc được ông ấy! Ta cũng không có bạc... Cũng may ta gặp được Trần đại phu, ngài là người tốt. Nếu ta không quen biết ngài thì phụ thân của ta… nói không chừng đã không còn ở đây nữa..."

Nói xong còn ợ một hơi.

Vì say rượu nên mặt nàng đỏ ửng, trông càng thêm động lòng người. Mà từ sau khi Trần Tam Bình bị thương, đã không còn ở cùng phòng với Tề Hoan Ngọc nữa.

Sắc đẹp động lòng người, cộng thêm hiện tại chính hắn cũng uống chút rượu. Thừa dịp còn men say, hắn phóng túng chính mình, vươn người lên hôn cô nương trước mặt.

Tiểu Oánh từ chối, Trần Tam Bình lại càng thêm kích động. Hắn ôm nàng đặt lên giường, thân thể bao trùm lấy người nàng.

"Về sau ta sẽ chăm sóc nàng."

Căn phòng dần tối đi.

Đêm khuya, Tề Hoan Ngọc ngồi xe ngựa trở về. Sau khi mở cửa ra nàng vốn muốn về phòng của mình, nhưng lúc đi vào trong viện lại nhìn thấy trên bàn là chén bát bừa bộn. Nàng nghĩ đến cái gì đó, bèn tiến lên đẩy cửa chính phòng ra.

Đôi nam nữ đang ngủ say bị đánh thức, Trần Tam Bình dụi dụi mắt, thấy rõ ràng bóng người mảnh khảnh ở cổng bèn nói: "Ta đã nói với nàng là muộn như vậy cũng đừng trở về nữa."

Đêm hôm khuya khoắt, mắt người đúng là không thể nhìn thấy xe ngựa, thế nhưng ở chung quanh ngõ nhỏ có không ít nhà nuôi chó. Tiếng chó sủa liên tiếp làm người ta mất ngủ, mà còn xảy ra thường xuyên như thế cũng sẽ làm cho người ta hiếu kì.

Gần đây Tề Hoan Ngọc thường xuyên như vậy nên cũng đã bị mọi người phát hiện hành tung của nàng.

Một nữ nhân ngày nào cũng đến nửa đêm mới về có thể làm được công việc gì tốt?

Cho dù còn chưa nghe ngóng, Trần Tam Bình cũng có thể đoán được người bên ngoài sẽ có những lời nghị luận kia.

Tề Hoan Ngọc khoanh tay đứng ở cửa, đốt sáng cây châm lửa, thấy rõ ràng bóng người mảnh khảnh trên giường. Nàng chậc chậc lắc đầu: "Nếu ta không về thì cũng không thể biết hai người các ngươi ở sau lưng ta làm những chuyện này!"

Thực ra lúc Trần Tam Bình mở miệng thì đã phát giác được người bên cạnh đang co lại ở trong chăn. Sau đó, hắn nhanh chóng nhớ lại trước khi ngủ đã phát sinh những chuyện kia, lập tức chột dạ.

Lúc này nghe được tiếng Tề Hoan Ngọc mỉa mai, hắn bèn giải thích: "Vừa rồi ta uống quá nhiều rượu..."

Tề Hoan Ngọc đưa tay kéo cái chăn mền ra.

Tiểu Oánh không ngừng co lại, gấp đến độ hai mắt đỏ bừng.

Trần Tam Bình không nhịn được, kéo tấm chăn mền xuống: "Hoan Ngọc, bọn ta thật sự uống quá nhiều."

Tề Hoan Ngọc không còn khăng khăng muốn kéo ra nữa, thu tay về: "Chuyện giữa nam nữ cũng không có gì đẹp mắt. Bất luận là uống rượu mất lý trí hay là lưỡng tình tương duyệt thì tóm lại, ngươi cũng đã chiếm đoạt thân thể trong sạch của người ta." Nàng cười lạnh một tiếng: "Ngươi định làm như thế nào?"

Trần Tam Bình nhìn thoáng qua nữ tử không ngừng run rẩy trong chăn, không cần nhìn, hắn cũng biết nữ tử bên trong đang khóc. Hắn chần chờ nói: "Ta nạp nàng ấy vào cửa?"

Tề Hoan Ngọc cười nhạo: "Tại sao ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi nạp?"

Trần Tam Bình nói năng hùng hồn: "Tề Hoan Ngọc, ta không nợ ngươi. Ngươi ở bên ngoài như vậy... Vì sao ta không thể?"

"Lúc trước hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ta nằm mơ cũng không ngờ chúng ta sẽ đi đến ngày hôm nay." Tề Hoan Ngọc cảm khái: "Trần Tam Bình, ta là thân bất do kỷ, ngươi cũng có tân hoan, chúng ta như vậy... nên cắt đứt lương duyên thôi."

Mặt mũi Trần Tam Bình tràn đầy kinh ngạc: "Hoan Ngọc, nàng có ý gì? Từ trước đến nay ta không hề muốn rời xa nàng..."

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên nhớ lại trước đó vài ngày Tề Hoan Ngọc từng đùa giỡn với hắn.

Nàng nói là muốn rời khỏi hắn, đi đến Phan phủ làm thiếp.

Bây giờ hắn mới nhớ ra, nàng tuy nói đó là trò đùa, nhưng lúc đó ánh mắt của nàng rất nghiêm túc, làm gì giống với nói đùa?

Nói cách khác, Tề Hoan Ngọc đã sớm có ý rời đi.

Ánh mắt Trần Tam Bình không khỏi nhìn xuống nữ tử run rẩy trong chăn, vậy nữ trù nương này... rốt cuộc là trùng hợp, hay là Tề Hoan Ngọc cố ý tìm đến để câu dẫn hắn, dùng cái này để thoát khỏi hắn?

"Trần Tam Bình, ngươi đừng giả bộ nữa đi." Tề Hoan Ngọc cười lạnh nói: "Nam nhân nếu thật sự uống say thì sẽ chỉ muốn ngủ chứ sẽ không muốn ôm nữ nhân. Ngươi làm như vậy bởi vì ngươi đã sớm động tâm, lấy cớ là say rượu mất lý trí để phóng túng bản thân mình!"

Trần Tam Bình vội vàng giải thích: "Không phải như vậy."

"Chính là như vậy!" Tề Hoan Ngọc khoát tay áo, lại ngáp một cái: "Ta cũng thừa nhận, tình cảm của ta đối với ngươi đã không còn sâu đậm như trước rồi. Dù có bắt gian tại giường, ta ngoại trừ hơi ngạc nhiên thì cũng không quá thương tâm, hiện tại ta chỉ muốn trở về ngủ. Cứ như vậy đi, có lời gì buổi sáng ngày mai hẵng nói."

Nói xong nàng lắc eo đi ra ngoài, còn tri kỷ khép cửa phòng lại.

Ngay sau đó liền truyền ra tiếng mở cửa của căn phòng sát vách.

Dưới ánh nến mờ tối, Trần Tam Bình rốt cuộc cũng không ngủ được.

Thật lâu sau, trong chăn phát ra tiếng xột xoạt, Tiểu Oánh lộ ra một cái đầu.

Đầu nàng đầy mồ hôi, trên mặt lại có không ít nước mắt, nức nở nói: "Trần đại phu, ta biết ngài là người tốt, ngài chắc chắn không phải cố ý. Chuyện tối hôm qua ta cũng không thể trách ngài... Lúc ấy ta... Ta cũng động tình, cho nên mới không nhất quyết đẩy ngài ra. Ngài không cần phụ trách với ta. Lát nữa trời sáng ta sẽ lập tức rời đi, về sau ta sẽ không đi tìm ngài nữa."

Nói xong, nàng chui ra khỏi chăn mền, nhảy xuống đất nhặt y sam.

Trong lúc này, nàng xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, vì quá bối rối còn suýt chút nữa trượt chân.

Trần Tam Bình vội vàng đưa tay kéo nàng lại: "Nàng cẩn thận một chút."

Sắc mặt Tiểu Oánh càng đỏ, vì né tránh nên còn lui về sau mấy bước.

Bộ dáng kia thật giống như là chú thỏ trắng bị kinh sợ.

Trần Tam Bình không nhịn được cười nhẹ một tiếng.

Nước mắt Tiểu Oánh lại rơi tiếp: "Trần đại phu, về sau... Về sau ngài coi như là không quen biết ta đi!"

Nói xong liền quay người muốn đi ra ngoài.

Trần Tam Bình vội vàng xuống giường kéo người lại: "Đã hơn nửa đêm rồi, nàng còn muốn đi đâu?"

Tiểu Oánh cúi đầu khóc nức nở: "Ta đi về nhà."

"Nếu ta làm đúng như lời nàng nói thì ta còn là người sao?" Trần Tam Bình kéo nàng về giường: "Nàng an tâm ngủ lại đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa nàng về nhà. Còn về sau..." Hắn nhìn thoáng qua cửa phòng sát vách: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ phụ trách với nàng."

Trần Tam Bình thực sự muốn nạp nàng vào cửa, nhưng chuyện Tề Hoan Ngọc muốn làm hắn cũng không ngăn được. Nếu như nàng ta khăng khăng muốn đi, vậy thì hắn sẽ có thể lấy Tiểu Oánh.

Thực ra từ tận đáy lòng hắn cũng không muốn để Tiểu Oánh phải ấm ức làm thiếp, nhưng lý trí nói cho hắn biết, giữ lại Tề Hoan Ngọc đối với hắn mới là lựa chọn tốt nhất.

Tiểu Oánh e dè nói: "Ta không muốn làm cho ngài khó xử. Ta... không nỡ."

Nghe nàng nói như thế, Trần Tam Bình lại càng cảm thấy trong lòng được an ủi, không kiềm chế được ôm nàng vào trong ngực.

Trời tờ mờ sáng, Trần Tam Bình liền tự mình đưa Tiểu Oánh về nhà nàng.

Về đến nhà, lúc hắn dự định thay một thân y sam để đi đến y quán thì liền phát hiện Tề Hoan Ngọc luôn dậy trễ đã ngồi ở trong viện.

"Hôm nay dậy sớm như vậy sao?"

Tề Hoan Ngọc bưng một chén trà lên, dò xét hắn: "Trần đại phu, đêm qua như thế nào?"

Trần Tam Bình cũng muốn nói chuyện với nàng, bèn đi đến ngồi xuống đối diện nàng, nói: "Hoan Ngọc, ta không muốn phản bội nàng. Buổi tối hôm qua đúng là ta đã uống quá nhiều rượu nên mới..."

Mắt thấy trên mặt Tề Hoan Ngọc lộ vẻ mỉa mai, hắn tiếp tục nói: "Ta biết nàng không tin ta. Nhưng ta vẫn muốn nói, ta thật sự muốn sống cùng nàng đến hết đời."

Tề Hoan Ngọc khoát tay áo: "Ta sẽ không cho nàng ta qua cửa. Tóm lại, có nàng ta thì không có ta, có ta thì không có nàng ta."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng Trần Tam Bình nghe được sự nghiêm túc trong lời nói của nàng.

Có lẽ... hắn thật sự không giữ được nàng nữa rồi.

Không giữ được hắn cũng muốn giữ, Trần Tam Bình nhẹ giọng nói: "Hoan Ngọc, nàng tha thứ cho ta lần này đi!"

Tề Hoan Ngọc lắc đầu: "Ta không tha thứ được. Trừ phi ngươi cắt đứt với nàng ta, không qua lại nữa."

Trần Tam Bình: "..." Không thể nào.

Tiểu Oánh là một cô nương trong sạch bị hắn chiếm đoạt thân thể, nếu hắn làm xong mà không chịu trách nhiệm thì đúng là khốn nạn.

Tề Hoan Ngọc chỉ nhìn vẻ mặt đã hiểu được suy nghĩ của hắn, bèn nói: "Hai chúng ta hòa ly đi! Với cả hai đều tốt."

Trần Tam Bình lại lên tiếng giữ lại, nhưng vẫn bị nàng cự tuyệt không chút lưu tình.

Nhìn nàng đã quyết định ra đi, Trần Tam Bình hiểu rõ, nàng đang muốn đi đến Phan phủ.

Nghĩ đến đây, đáy lòng của hắn lập tức sinh ra một cảm giác phẫn nộ do bị lừa gạt.

"Tề Hoan Ngọc, ngươi cố ý mời Tiểu Oánh tới có đúng hay không?"

Nghe hắn chất vấn, Tề Hoan Ngọc lập tức bật cười, nàng cũng không phản bác mà nói thẳng: "Ta mời nàng ta đến đây, nhưng không mang nàng ta lên trên giường của ngươi!"

Ngụ ý là chính Trần Tam Bình động tâm trước.

Trần Tam Bình thẹn quá hoá giận: "Nếu không phải ngươi mang nàng ta đến thì sao ta có thể quen biết nàng ta?"

Tề Hoan Ngọc phì cười: "Ta giúp ngươi mời trù nương, nếu ngươi thực sự coi nàng ta là trù nương để sai khiến thì làm sao có những chuyện này?"

Nàng khoát tay áo: "Tóm lại, chuyện ngươi và một cô nương làm chuyện phu thê là thật. Bất luận ngươi say rượu mất lý trí hay là ngươi thực tình yêu thương nàng ta thì cũng là ngươi động tâm tư trước. Trần Tam Bình, ngươi đã phản bội tình cảm giữa hai chúng ta!"

 
Bình Luận (0)
Comment