Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 314 - Chương 319

Chương 319
Nghe nàng lên án, Trần Tam Bình lập tức cãi lại: "Là ngươi cố ý tìm người dụ dỗ ta!"

Ánh mắt Tề Hoan Ngọc đầy vẻ miệt thị: "Nếu như trong lòng ngươi thật sự có ta thì sao có thể bị người ta dụ dỗ?"

Trần Tam Bình bị hỏi, á khẩu không trả lời được.

Lúc trước hắn đúng là rất thích Tề Hoan Ngọc, muốn cùng nàng sống đến hết đời.

Nhưng từ khí Tề Hoan Ngọc và Phan lão gia qua lại, hắn nhớ tới thôi là đã cảm thấy kinh tởm.

Trước kia thì khác, dù sao khi đó Tề Hoan Ngọc cũng đã bị Phan lão gia vứt bỏ, cho dù không mang thân thể trong sạch thì lúc đó nàng cũng chỉ có một nam nhân là hắn.

Nhưng hiện tại... sau khi thương thế của Trần Tam Bình chuyển biến tốt hơn, đã có thể động phòng thì hắn lại không còn cảm xúc với Tề Hoan Ngọc nữa.

Cho nên, trong lòng của hắn hiểu rõ, dù Tề Hoan Ngọc hồi tâm chuyển ý toàn tâm toàn ý với hắn thì hai người cũng không thể trở về được như lúc trước. Hắn không thể vượt qua được lá chắn trong lòng mình.

Tề Hoan Ngọc dâng nước trà lên uống cạn, nói: "Cứ như vậy đi. Sau đó ta sẽ sai người đưa tới cho ngươi một tờ thư hòa ly." Nàng nhìn sắc trời: "Phan lão gia hẹn ta uống trà, ta đi trước."

Nhìn thân ảnh mảnh khảnh của nàng biến mất tại cửa ra vào, Trần Tam Bình hơi ngỡ ngàng.

Tình cảm hắn bỏ rơi thê nhi để đổi lấy, cứ như vậy đã không còn nữa sao?

Cái viện này là hắn mua cho Tề Hoan Ngọc, lúc ấy chính là lúc tình nồng, cũng bởi vì hắn còn chưa hòa ly với Triệu Mộc Hương, cho nên, trên khế nhà hắn đã trực tiếp viết lên tên Tề Hoan Ngọc.

Nếu như hai người hòa ly, hắn thực sự không thể ở lại, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Đến lúc đó hắn phải ở đâu?

Trần Tam Bình miệng thì nói không muốn, nhưng trong đáy lòng đã nghĩ về đường lui sau này.

Nghĩ đến đường lui lại khó tránh khỏi nghĩ đến trước kia.

Nếu như hắn sớm biết Triệu Mộc Hương lợi hại như vậy thì lúc trước dù nói cái gì hắn cũng sẽ không qua lại với Tề Hoan Ngọc.

Hai người đi đến bước đường này cũng có một phần trách nhiệm của hắn. Nhưng trách nhiệm của Tề Hoan Ngọc càng lớn hơn, nếu như nàng giống như Triệu Mộc Hương khăng khăng cho rằng chuyện trù tình của hai người sẽ không thành thì có lẽ sẽ không liều mạng để Vũ nhi được đi đến biệt viện, cũng sẽ không đi tìm Phan lão gia, cũng sẽ không xảy ra rất nhiều chuyện phía sau này.

Giống như là vì tránh né, Trần Tam Bình không ở nhà mà đi đến y quán tọa đường.

Buổi chiều, có một tùy tùng trẻ tuổi đưa hai tấm giấy cho hắn, phía trên đã có hai phần chỉ ấn.

"Lão gia nhà ta sai tiểu nhân đưa tới. Trần đại phu, ngài mau ấn đi, tiểu nhân còn phải cầm tờ giấy trở về phục mệnh."

Trong y quán của Trần Tam Bình có rất nhiều bệnh nhân, lúc này cũng có không ít người đang chờ xem bệnh. Thấy hắn nhận tờ giấy, không ít người đều hiếu kỳ chú ý tới.

Hòa ly không phải chuyện gì tốt, nhất là hắn thân là nam nhân bị một nữ tử đưa ra lời hòa ly. Nếu truyền ra ngoài, càng sẽ làm cho người ta bàn tán.

Cho nên, bản hòa ly này không thể chấp nhận được!

Đặc biệt là khi hai người còn chưa thương lượng căn nhà sẽ thuộc về ai, chẳng lẽ hắn lại bị đuổi ra khỏi cửa như vậy?

Vừa nãy hắn đã nghĩ qua, căn nhà là do hắn mua, mà Tề Hoan Ngọc thì là người ruồng bỏ tình cảm hai người trước, muốn rời khỏi hắn trước. Cho nên, muốn hòa ly cũng được, Tề Hoan Ngọc muốn lấy căn nhà đi cũng được, nhưng phải cho hắn bạc.

So với việc không nhà để về thì mất thể diện lại không tính là chuyện lớn gì. Hắn cũng không sợ tên tùy tùng kia thúc giục, bèn trả tờ giấy lại: "Trở về nói cho phu nhân, nói ta muốn cùng nàng ta bàn bạc."

*

Chạng vạng tối, Trần Tam Bình xem bệnh cả một ngày, cộng thêm đêm qua ngủ không ngon nên đầu óc đã hơi mê man. Mới vừa vào viện tử, hắn liền thấy một bóng người mảnh khảnh dưới mái hiên.

"Hoan Ngọc, hai chúng ta nhiều năm qua có biết bao tình cảm, vì sao ngươi lại đến tận y quán, trước mặt nhiều người đưa cho ta thư hòa ly như vậy?"

Rất rõ ràng, nàng làm vậy là cố ý muốn khiến hắn khó xử.

Tề Hoan Ngọc không phản bác: "Trần Tam Bình, ta biết ngươi không cam tâm nên vốn muốn ép ngươi một chút, kết quả ngươi liều mạng không cần mặt mũi mà vẫn muốn dây dưa với ta."

Nàng quay đầu nhìn lại: "Nếu như ngươi muốn căn nhà này thì đó là chuyện không thể nào!"

Trần Tam Bình: "..."

Hắn tình nguyện viết tên người khác lên, cho dù có đi đến nha môn cáo trạng thì đại nhân cũng sẽ không giúp hắn.

Nói cách khác, giờ hắn muốn đòi lại căn nhà thì chỉ có thể xem xem Tề Hoan Ngọc có đủ tử tế không.

Từ khi biết nàng không nguyện ý trả lại căn nhà, Trần Tam Bình liền biết nàng chắc chắn không phải người tử tế gì.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Tam Bình lại có chút hối hận.

Nếu như hắn ở lại trấn, mặc dù không đến mức đại phú đại quý, nhưng cuộc sống cũng không có trở ngại. Nhất là trong tay Triệu Mộc Hương còn có phương thuốc có thể kiếm được bạc... Thật sự là càng nghĩ càng hối hận.

"Ngươi cho ta bạc cũng được."

Tề Hoan Ngọc giống như là nghe thấy chuyện cười: "Trần Tam Bình, trước đó ta đi theo Phan lão gia, mỗi tháng hắn đều cho ta đồ, tìm người hầu hạ ta. Sau này hắn có tân hoan, còn cho ta một cửa hiệu để mưu sinh. Sau đó hắn tìm ta, vừa thấy mặt đã cho ta tám trăm lượng... Ta hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, mà bây giờ ngươi lại đòi bạc? Trần Tam Bình, ngươi có biết nhục hay không vậy? Ngươi tính toán chi li như thế có còn là nam nhân hay không?"

Lời nói này giống như là Trần Tam Bình làm phu thê nhiều năm với nàng là để kiếm lời không bằng. Trên đời này có mấy Phan lão gia nguyện ý nuôi nàng chứ?

Trần Tam Bình quay mặt đi: "Hoan Ngọc, ngươi đi theo Phan lão gia nên việc ăn ở đều có người quản lý. Nếu như ngươi bán căn nhà này đi thì về sau ta phải ở đâu?"

Tề Hoan Ngọc sờ lên cằm, nghiêm túc nói: "Nể tình phu thê nhiều năm, ta cho ngươi ra quyết định. Bây giờ đối với ngươi mà nói, con đường tốt nhất chính là trở về tìm Triệu Mộc Hương. Nếu như có thể cầu xin nàng ta tha thứ thì ngươi cũng sẽ không thiếu bạc."

Trần Tam Bình cũng hiểu rõ những thứ này.

Nhưng trong lòng của hắn cũng rõ ràng đó là chuyện không thể nào. Tề Hoan Ngọc và Triệu Mộc Hương cũng từng có vài lần duyên phận nên cũng hiểu qua qua về Triệu Mộc Hương, còn lại phần lớn đều là từ trong miệng hắn mới biết được.

Mà hắn thì đương nhiên sẽ hiểu rõ Triệu Mộc Hương hơn rất nhiều so với nàng.

Ví dụ như hiện tại Triệu Mộc Hương còn hận không thể đánh chết hắn. Hắn mới nằm trên giường lâu như vậy, tổn thương còn chưa khỏi hẳn, sao có thể quên kẻ cầm đầu gây ra chuyện này chứ?

Triệu Mộc Hương ra tay nặng như vậy nên không thể nào còn có tình cảm với hắn. Cho nên, đường này chắc chắn không đi được.

Trần Tam Bình liên tục níu giữ, mà Tề Hoan Ngọc từ suốt lúc đó không hề hé miệng.

Hắn muốn bạc và căn nhà, Tề Hoan Ngọc không đồng ý, cuối cùng, hai người dây dưa cả buổi. Sau đó Tề Hoan Ngọc phải uy hiếp hắn, hắn mới không tình nguyện nhấn lên thủ ấn.

Tề Hoan Ngọc thổi trang giấy rồi đóng dấu, muốn xong chuyện càng nhanh càng tốt, sau đó mới nói: "Chậm nhất là ngày mai ngươi phải thu dọn hành lý đi. Nếu Phan lão gia biết ta còn qua lại với ngươi thì có lẽ sẽ không vui lắm."

Tâm trạng Trần Tam Bình rất phức tạp: "Hoan Ngọc, làm thiếp thất người ta là thân bất do kỷ. Vì sao ngươi đang làm nương tử ổn thỏa lại không muốn, mà lại muốn nhảy vào hố lửa?"

"Người sống trên đời đều luôn chọn cho mình cuộc sống an nhàn dễ chịu." Tề Hoan Ngọc cười nhẹ nhàng: "Đây chính là thứ ta muốn."

Trần Tam Bình mang theo hai bao phục đi bộ trên đường cái, thử tìm một vài viện tử nhưng sau đó đã dứt khoát đi đến phòng dành cho đại phu trong y quán.

*

Tần Thu Uyển ở bên kia rất nhanh đã biết được chuyện xảy ra với Trần Tam Bình.

Chỉ cần Trần Tam Bình không sống tốt là được, nàng vẫn chưa cần ra tay!

Mấy ngày gần đây, Tịch Dục chỉ cần rảnh rỗi là hơn phân nửa thời điểm sẽ ở lại trên trấn. Bởi vì hắn thường xuyên qua lại giữa phủ thành và thị trấn nên dược liệu bên trong y quán của Tần Thu Uyển cũng đều do hắn mua dùm.

Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển cần một vị dược tài nên dự định sẽ tự mình đi đến phủ thành một chuyến.

Tất cả đều thuận lợi diễn ra, nàng lấy được dược liệu, muốn thuận đường đi thăm Tịch Dục một chút.

Tịch phủ ở nội thành, phải mất một phần phí lớn Tần Thu Uyển mới tới được Tịch phủ.

Nàng đi lên trước nhờ người ta thông bẩm.

Tịch Dục từng nói với người gác cổng, nếu như Triệu Mộc Hương đến đây thì phải cung kính với nàng.

Cho nên, người gác cổng rất là khách khí, mặt mũi tràn đầy áy náy nói: "Chủ nhân không có ở nhà."

"Vậy thì thôi." Tần Thu Uyển quay người lên xe ngựa.

Xe ngựa còn chưa đi được bao xa thì đã bị người ta ngăn lại.

Vén rèm lên, nhìn thấy trước mặt là một tùy tùng trung niên, Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Ta biết ngươi sao?"

Tùy tùng thi lễ: "Lão gia nhà ta muốn tìm cô nương nói chút chuyện."

"Không đi." Người này không rõ thân phận, ý đồ đến đây cũng không nói. Trên người Tần Thu Uyển đã đủ nhiều chuyện, cũng không muốn ở không đi gây sự.

Nàng buông rèm xuống, dặn dò xa phu: "Làm phiền đại ca đi nhanh lên."

Tùy tùng thấy thế bèn nói ngay: "Lão gia nhà ta họ Tịch."

Tần Thu Uyển lập tức thò đầu ra: "Ông ta ở đâu?"

Vừa biết nàng đến đã đi kiếm nàng, hẳn là không có hảo tâm.

Nếu như nàng không gặp, Tịch lão gia chắc chắn sẽ tìm cách khác.

Để cho người ta núp trong bóng tối âm thầm tính toán mình thì còn không bằng cứ thoải mái đứng ra, nàng ngược lại muốn xem xem, vị Tịch lão gia này có dự định gì.

Người tìm nàng chính là Tịch nhị gia.

Cũng chính là Nhị thúc của Tịch Dục.

"Triệu đại phu, mời ngồi." Mặt mũi Tịch nhị gia vô cùng ôn hòa, không giống như là một lão gia nhà giàu mà giống như là một quản gia chu đáo hơn.

Tần Thu Uyển ngồi xuống trên cái ghế ông ta chỉ, hỏi: "Lão gia tìm ta có chuyện gì?"

"Uống trà trước đi." Tịch nhị gia đưa tay ra, giúp nàng rót trà rồi đưa chén tới trước mặt nàng: "Đây là trà Long Tỉnh mới có của năm nay, rất là hiếm thấy, ta cố ý mang từ trong nhà ra, ngươi nếm thử một chút."

Tần Thu Uyển đã sống lâu như vậy, loại trà trân quý nào mà chưa uống qua?

Liền nói ngay: "Ta chưa từng uống loại trà tinh tế như vậy, bây giờ uống cũng là chà đạp nó. Ta còn muốn về trấn, lão gia có việc gì thì cứ nói."

"Tẩu tẩu của ta thực sự quá cực đoan, tựa như là... người điên vậy." Tịch nhị gia có chút xấu hổ: "Không phải là ta phải mắng chửi tẩu ấy, mà là ta thực sự không tìm được ngôn ngữ nào để hình dung tẩu ấy. Ta nghe nói, tẩu ấy không đồng ý hôn sự giữa ngươi và Dục nhi?"

Tần Thu Uyển từ chối cho ý kiến: "Nếu ngài tới tìm ta là để nói chuyện phiếm thì có lẽ ngài tìm nhầm người rồi. Ta thực sự quá bận, không rảnh nghe những lời nói nhảm này."

"Đây sao có thể là nói nhảm?" Tịch nhị gia vội vàng trấn an: "Việc này liên quan đến chung thân đại sự của ngươi, ta cũng không gạt ngươi, chất nhi của ta từ nhỏ đã lạnh tình lãnh cảm, ta còn tưởng rằng nó sẽ không thành thân, cũng sẽ không động tâm với nữ tử. Mãi đến sau này gặp được ngươi... Ta thật sự rất muốn ngươi gả cho nó, thực tình hi vọng bên cạnh nó có thể có người chăm sóc."

Dừng một chút, ông ta tiếp tục nói: "Vế sau nếu ngươi có việc gì cần ta giúp một tay thì cứ mở miệng. Ta cũng là một trưởng bối, có thể thuyết phục tẩu tẩu đáp ứng mối hôn sự này."

Tần Thu Uyển dò xét ông ta: "Ngài thực sự nghiêm túc?"

"Đương nhiên." Tịch nhị gia cười cười: "Về sau ngươi qua cửa rồi thì chúng ta chính là người một nhà. Ta có một vài yêu cầu nho nhỏ... Kỳ thật cũng là vì muốn tốt cho hai người các ngươi."

Tần Thu Uyển bưng chén trà, làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.

Tịch nhị gia tiếp tục nói: "Là như vậy, tẩu tẩu kia của ta đầu óc không rõ ràng, vậy mà lại nghe đệ đệ bên nương gia hạ dược chất nhi của ta... Hổ lang chi dược rất là thương thân, chất nhi của ta đã không thể có con được rồi."

"Ta liền nghĩ, nó phấn đấu cả một đời lại không có người kế thừa gia tài thật sự là một chuyện rất thê thảm. Hơn nữa, hài tử tuy có chỗ đáng ghét, nhưng cũng thật sự đáng yêu. Nếu cả một đời không có hài tử thì cũng không tính là hoàn chỉnh..."

Thật đúng là muốn câu giờ.

Tần Thu Uyển lên tiếng ngắt lời ông ta: "Ngài muốn ta hỗ trợ cái gì thì cứ nói thẳng đi."

Tịch nhị gia nhìn thấy nàng không kiên nhẫn, giống như ngay sau đó sẽ đứng dậy rời đi, cũng không còn nói nhăng nói cuội nữa: "Ta muốn ngươi giúp ta khuyên bảo Dục nhi, để nó nhận một đứa bé làm con."

 
Bình Luận (0)
Comment