Chương 320
Ý tứ trong lời nói của Tịch nhị gia hôm nay cũng không hề che giấu.
Ông ta vốn dĩ không coi Tần Thu Uyển là một đại phu, sự miệt thị trong ánh mắt và sự khinh thường trong giọng nói cũng không che giấu được.
"Nhận hài tử làm con thừa tự?" Tần Thu Uyển cười nói: "Hai bọn ta không thiếu hài tử, nhi nữ song toàn. Không cần nhận ai làm con thừa tự hết."
Tịch nhị gia sửng sốt một chút, thật lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp. Ông ta nhìn nữ tử trước mặt, muốn tìm ra chút gì đó gọi là đùa cợt trên vẻ mặt của nàng.
Đáng tiếc, vẻ mặt nàng thành thật, không hề giống nói đùa.
Tịch nhị gia trầm mặc một lát, sau đó lại càng thêm khinh bỉ.
Quả nhiên là tiểu môn tiểu hộ chưa trải qua việc đời, nếu không thì sao có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy? Nếu mấy đứa con từ bên ngoài nàng mang tới cũng có thể tiếp nhận gia tài, vậy chẳng phải ông ta còn có tư cách hơn sao?
Tịch nhị gia đanh mặt lại: "Triệu đại phu có điều không biết, đại hộ nhân gia bọn ta có không ít quy củ, cũng rất coi trọng dòng dõi truyền thừa. Tịch phủ bọn ta đã truyền thừa chừng trăm năm, trong đó có một quy củ chính là, gia tài tuyệt đối không thể giao cho người khác họ."
Tần Thu Uyển vung tay lên: "Đây cũng không phải chuyện lớn, hài tử của ta có một tên phụ thân khốn nạn. Ta cũng không muốn để cho bọn nó mang họ của tên khốn nạn kia, lát nữa về ta sẽ sửa họ của ba chúng nó thành họ Tịch!"
Tịch nhị gia: "..." Tưởng chỉ sửa họ là xong sao?
Quan trọng không phải đổi họ, mà quan trọng là ba hài tử đó phải là huyết mạch của Tịch gia.
Nữ nhân này đúng là không hiểu chuyện, còn cố ý nói những lời làm ông ta buồn nôn?
Trước hôm nay, Tịch nhị gia có nghe nói qua đến thanh danh vị đại phu này, chỉ biết y thuật nàng cao minh chứ cũng không biết tính nết của nàng như nào.
Cho nên ông ta cũng không rõ rốt cuộc là nàng giả vờ ngây ngốc hay là thật sự không hiểu những quy củ này.
Nếu là cái sau thì tốt hơn.
Bởi vì không hiểu thì mới dễ dao động.
"Thứ ta nói chính là. phải là huyết mạch Tịch gia thì mới có thể tiếp nhận Tịch phủ!" Tịch nhị gia nghênh mặt lên: "Bất luận hài tử họ gì thì cũng đều phải là nhi tử của nam nhân Tịch gia ta."
Tần Thu Uyển giật mình: "Cho nên, ngài muốn con của ngài tiếp nhận gia tài?"
Tịch nhị gia không phản bác: "Các ngươi cần một đứa bé, mà ta vừa vặn có một đứa. Ngươi muốn gả vào cửa, tẩu tẩu ta lại không đồng ý, vừa hay ta có thể giúp ngươi. Chúng ta cùng hỗ trợ lẫn nhau, đây là chuyện tất cả đều vui. Triệu đại phu, ngươi xem thế nào?"
"Ngài phải cho ta suy nghĩ một chút." Tần Thu Uyển đứng lên: "Sắc trời không còn sớm, ta phải trở về."
Tịch nhị gia cũng không giữ lại, chỉ nói: "Về sau gọi ta là Nhị thúc."
Tần Thu Uyển làm bộ như không nghe thấy, đi ra ngoài xuống lầu.
Lúc nàng trở lại trấn, sắc trời đã muộn. Tần Thu Uyển bắt đầu phối đống thuốc mới mua rồi bảo Đại Mãn mang cho người ta.
Bôn ba một ngày rất là mệt mỏi, cho nên Tần Thu Uyển lên giường ngủ từ rất sớm.
Buổi sáng hôm sau, nàng vừa mới mở cửa không lâu đã thấy một chiếc xe ngựa có khung màu đỏ sậm.
Xe ngựa có màu sắc trang nhã, hán tử trung niên đi ra cũng có bộ dáng rất chất phác.
"Triệu đại phu, ta có việc tìm ngươi."
Tần Thu Uyển giương mắt nhìn lên, dù là chính nàng hay là Triệu Mộc Hương đều không nhận ra người này. Nhưng mà nhìn qua mặt ông ta, nàng cũng lờ mờ thấy được bóng dáng Tịch nhị gia hôm qua.
Hai người này rất có thể là huynh đệ.
Lại thêm những chuyện xảy ra gần đây thì người trước mặt này tám chín phần mười chính là Tịch tam gia.
Sắc trời còn sớm, không có bệnh nhân tới cửa. Tần Thu Uyển bèn mời ông ta vào cửa: "Lão gia khó chịu chỗ nào ạ?"
Tịch tam gia: "..." Ngươi mới khó chịu, cả nhà ngươi đều khó chịu!
Ông ta nâng cao giọng: "Ta không đến khám bệnh, ta tìm ngươi có việc."
Tần Thu Uyển không hiểu lắm: "Nhưng ta không biết ngài."
"Ta biết ngươi." Tịch tam gia nhìn quanh cửa hiệu: "Ngươi và chất nhi của ta qua lại thân mật, dường như là muốn kết thân với nó, có đúng hay không?"
Tần Thu Uyển giật mình: "Ngài là trưởng bối Tịch gia?"
Tịch tam gia gật đầu, tướng mạo ông ta chất phác, nhưng nói tới nói lui thì vẫn cay nghiệt hơn Tịch nhị gia rất nhiều: "Chất nhi của ta có tướng mạo tốt, gia thế tốt, ngoại trừ nữ tử nhà quan thì tất cả cô nương trong thành này đều mặc nó chọn lựa. Nhưng nó lại coi trọng ngươi... Nói thật, ta không nhìn ra ngươi có chỗ nào tốt, mấy nữ tử như ngươi, đặc biệt là còn từng gả cho người khác, sinh hài tử nữ tử, thì trong mắt của ta, ngươi không xứng với nó."
"Tẩu tẩu của ta không đồng ý mối hôn sự này, ta cũng có thể lý giải. Nhưng chất nhi ta từ nhỏ đã không có phụ thân, ta làm thúc thúc, từ nhỏ đã thương nó nên cũng muốn nó được toại nguyện... Ta có thể góp ý kiến để cho ngươi vào cửa, thậm chí còn có thể giúp ngươi thuyết phục tẩu tẩu. Nhưng có một điều kiện, ngươi phải đáp ứng ta."
Nếu như ngày hôm qua Tịch nhị gia đến còn mang theo ý dò xét thì Tịch tam gia thật sự không hề che giấu tâm tư chút nào.
Nói trắng ra là bọn họ không hề để Tần Thu Uyển vào mắt.
"Không phải ngài cũng muốn ta giúp ngài thuyết phục Tịch Dục nhận con của ngài hoặc là tôn tử của ngài làm con thừa tự đấy chứ?"
Hôm qua sau khi trở về, Tần Thu Uyển đã có thể hiểu được vì sao Tịch nhị gia lại muốn gặp mình.
Đời trước, mẫu tử Tịch gia không phát hiện được cữu cữu và hai thúc thúc nhà mình cấu kết. Bây giờ Tịch Dục đã tra ra chân tướng, Tịch phu nhân có phòng bị với nương gia nên đương nhiên sẽ không nghe bọn họ nữa.
Như vậy, huynh đệ nhà họ Tịch không thể toại nguyện, bây giờ tìm tới nàng cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Tịch tam gia hơi bất ngờ: "Đêm qua nhị ca đã nói với ngươi những việc này sao?"
Nếu như không nói thì nàng sẽ không thể biết được.
Tần Thu Uyển gật đầu một cái.
Tịch tam gia nhíu mày: "Ngươi đã đống ý với huynh ấy rồi?"
"Vẫn chưa." Tần Thu Uyển buông tay: "Ta còn muốn suy nghĩ thêm."
Tịch tam gia nhìn nữ tử trước mặt, nói: "Nếu về sau ngươi cần ta giúp một tay thì cứ mở miệng. Đúng rồi..." Ông ta lấy ra một cái hộp đặt lên trên bàn: "Ta đi gấp nên chưa kịp chuẩn bị lễ vật, đây là lễ gặp mặt ta tặng cho ba hài tử."
Tần Thu Uyển đưa tay đẩy về phía ông ta: "Chuyện này không phù hợp."
"Rất phù hợp." Tịch tam gia lại đẩy chiếc hộp kia về: "Về sau chúng ta chính là người một nhà, ta là Tam thúc của ngươi, cũng là gia gia của ba hài tử, tặng lễ gặp mặt là điều nên làm."
Nếu như Tần Thu Uyển không quen thuộc quy củ của đại hộ nhân gia thì đại khái sẽ thật sự cho rằng gả vào nhà phú quý lại đơn giản như vậy.
Nói thật, nếu không phải trong lòng mỗi huynh đệ đều có tâm tư riêng thì tuyệt đối sẽ không coi trọng một điệt tức* là đại phu chữa bệnh cho người trên trấn đâu.
(*: cháu dâu)
Hoặc nói đúng hơn, bất luận ai làm điệt tức thì cũng không cần bọn họ phải chủ động tới cửa.
Bây giờ bọn họ chạy đến tìm Tần Thu Uyển cũng là bởi vì Tịch Dục coi trọng nàng. Hai huynh đệ bọn họ đều cho rằng nàng có thể thay đổi ý nghĩ của Tịch Dục.
Nói thẳng ra thì Tần Thu Uyển có thể được hai người coi trọng như vậy là vì được hưởng lây ánh sáng từ Tịch Dục.
Lúc hai người đang khước từ thì Tịch tam gia còn thuận thế mở luôn cái hộp ra.
Bên trong là một chồng ngân phiếu rất dày, phía trên chính là một tờ mười lượng.
Nếu như là người trên trấn thực sự nhìn thấy một chồng ngân phiếu dày như vậy, dù là một tờ mười lượng thì cũng sẽ bị kinh sợ.
Mà đúng là Tịch tam gia muốn làm cho nữ nhân này kinh sợ.
Nhưng sau đó ông ta lại thất vọng, từ lúc nhận chiếc hộp đến khi nhìn ngân phiếu bên trong thì vẻ mặt nữ tử này vẫn không thay đổi. Rõ ràng là nàng vốn dĩ không có tham niệm gì.
Tịch tam gia tràn đầy ngờ vực.
Vừa rồi ông ta đã thấy ở bên cạnh bàn có một phương thuốc, trên đó còn có dòng chữ xinh đẹp nên không thể có chuyện nữ tử trước mặt này không biết chữ được.
Đã biết chữ thì đương nhiên phải biết ngân phiếu trong cái hộp có giá trị như nào.
Mà nếu đã biết có số bạc lớn như thế bày ở trước mặt thì sao nàng ta có thể thờ ơ như thế?
Đây thực sự là một đại phu xuất thân trên trấn sao?
Chẳng lẽ là vì chất nhi cho nàng ta quá nhiều, để nàng ta thấy qua việc đời, nên nàng ta mới không có cảm giác với thứ này?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tịch tam gia càng thêm quyết tâm phải làm cho nữ tử trước mặt này đứng về phía mình. Chất nhi nguyện ý cho nàng tiền thì chắc chắn cũng sẽ nghe lời nàng.
"Triệu đại phu." Tịch tam gia không còn khước từ, đưa tay ra: "Gần đây ta luôn cócảm giác chỗ eo này hơi hơi đau, nghe nói y thuật của ngươi cao minh, còn có không ít lão gia phú gia nội thành cũng tới tìm ngươi chẩn trị... Bệnh của ta là bệnh cũ, nếu như thuận tiện thì ngươi giúp ta xem qua một chút?"
Tần Thu Uyển đưa tay bắt mạch, lại hỏi triệu chứng ngày thường của ông ta: "Ngài bị thận hư, cần kiêng kị chuyện phòng the!"
Tịch tam gia: "..." Có cần phải nói thẳng ra như vậy không?
Quan trọng nhất là hai người cũng không phải là đại phu và bệnh nhân bình thường.
Mà đúng ra ông ta còn là trưởng bối của nàng.
Vãn bối phát hiện trưởng bối bị thận hư, hoặc là phải che giấu đi, hoặc là có cần đề cập thì cũng phải mịt mờ gợi ý. Nàng còn la ó lên như vậy, có biết xấu hổ hay không hả?
Ngay sau đó, Tịch tam gia và nhị ca của ông tâ xuất hiện cùng một ý nghĩ.
Quả nhiên không hổ là kẻ xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, một chút quy củ cũng không hiểu. Nếu vào cửa rồi thì còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu trò cười.
Tịch tam gia đằng hắng một cái, che giấu đi sự không được tự nhiên của mình: "Vậy ngươi giúp ta phối mấy bọc thuốc đi!"
Nói xong thì đẩy cái hộp trước mặt: "Nếu thân thể ta đã có bệnh thì phải phối nhiều thuốc bổ một chút. Ta không thiếu bạc, đây đều là dược phí, ngươi mau đi chuẩn bị đi! Phiền phức Triệu đại phu rồi."
Tần Thu Uyển ôm cái hộp đứng dậy, đi ra bên ngoài phối mấy bọc thuốc, sau khi cột chắc thì đặt ở trước mặt Tịch tam gia, dặn dò vài câu. Cuối cùng thì nhanh chóng đi ra bên ngoài xem bệnh cho bệnh nhân khác.
Nàng đối đãi với Tịch tam gia không có chút cung kính và cẩn thận nào như khi đối mặt với trưởng bối của người trong lòng mà chỉ là thái độ đại phu đối đãi với bệnh nhân bình thường.