Chương 321
Tịch tam gia ôm mấy bọc thuốc mà trong lòng có hơi hoảng hốt.
Triệu Mộc Hương này đúng là không hiểu chuyện chút nào.
Chẳng lẽ nàng ta không biết với thân phận của nàng ta muốn tiến vào Tịch gia là chuyện không thể nào sao? Ông ta chủ động lấy lòng, cho dù nàng không cần phải nịnh nọt lại ông ta thì dù sao cũng nên khách khí một chút chứ?
Tần Thu Uyển không quan tâm ông ta nghĩ như thế nào, bởi vì người trên trấn hay là người trong thôn đều không dư dả, đã chạy đến nơi đây xem bệnh còn mất thời gian chen lấn nhau nên nàng cũng không muốn để bọn họ đợi uổng công.
Tịch tam gia lại đợi một lát, thấy không có người nào đến chào hỏi mình thì cũng không tự chuốc nhục vào người nữa, rất nhanh đã lên xe ngựa rời đi.
Tần Thu Uyển bận bịu một hồi, thấy hậu viện không còn ai, nàng cũng không hỏi.
*
Ở một bên khác, Tịch phu nhân biết được đệ đệ vì bạc đã nghe lời người khác phản bội mình, lúc này bị đả kích rất lớn phải nằm mãi trên giường.
Trong mấy ngày dưỡng bệnh, Tịch phu nhân cũng suy nghĩ rất nhiều.
Đệ đệ quả là đáng hận, nhưng bà ta cũng không muốn vì vậy mà nhận Triệu Mộc Hương làm nhi tức. Nhi tử rất ưu tú, ở trong mắt bà ta, chỉ có nữ tử có dung mạo và gia thế tốt thì mới xứng với nhi tử của bà ta.
Mà Triệu Mộc Hương... ngoại trừ có y thuật thì chẳng có cái gì.
Nếu nói về thuật thì chỉ cần đại phu cao minh, bỏ ra đủ bạc thì đều có thể mời đến. Mà Tịch gia vốn dĩ không thiếu bạc, cho nên, ưu thế duy nhất đó cũng không được Tịch phu nhân đặt ở trong mắt.
Nhi tử đã quyết tâm muốn cưới người ta, có ngăn cản cũng không được, Tịch phu nhân không muốn lấy cứng đối cứng với nhi tử nữa, nhưng mối hôn sự này thực sự không thể thành được.
Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển vừa mới đứng dậy, ở bên ngoài đã có một cái xe ngựa đợi sẵn.
Thấy nàng mở cửa, xa phu lập tức nhảy xuống: "Triệu đại phu, phu nhân nhà ta muốn mời ngài đến nhà khám bệnh."
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Phu nhân nhà ngươi ở đâu?"
"Ở phủ thành." Xa phu lên xe ngựa, nói: "Phu nhân nói, chỉ cần ngươi nguyện ý đi thì bạc không là vấn đề."
Triệu gia y quán ở trên trấn có danh khí rất lớn, rất nhiều người đều nghe nói qua. Ở bên phủ thành, cũng có một số ít người biết đến nơi này. Cho nên bây giờ có một vị phu nhân phú gia đến đây cầu bệnh, Tần Thu Uyển cũng không ngạc nhiên.
Có bạc đưa tới cửa, nàng nhất định phải lấy. Lúc này, nàng dặn dò Triệu Đại Mãn một chút, sau đó thì lên xe ngựa rời đi.
Vì dậy quá sớm, sau khi lên xe ngựa Tần Thu Uyển có chút buồn ngủ. Đến khi xe ngựa dừng lại, nàng vén rèm lên liền thấy cổng lớn của Tịch phủ.
Hai ngày trước nàng mới đến đây, vì đúng lúc Tịch Dục không ở nên nàng đã không đi vào.
Xe ngựa dừng lại, lập tức có bà đỡ tiến lên nghênh đón: "Triệu đại phu, phu nhân nhà ta đang đợi."
Tới cũng đã tới, tránh né không phải biện pháp. Tần Thu Uyển khẽ mỉm cười, đi theo bà đỡ vào cửa.
Tịch gia giàu có trăm năm, hoa cỏ và giả sơn trong viện đều không phải vật tầm thường. Bà đỡ dường như cũng cố ý để cho nàng biết giá trị của những thứ này, trên đường đi miệng nói không ngừng.
"Chậu đá cuội này nghe nói là lão gia mua về, chỉ những viên đá này cũng có giá trị mười mấy lượng ngân."
"Còn chậu Lan Hoa kia, nghe nói là đương kim Hồ phi nương nương sai người mang tới, có thợ tỉa hoa chuyên môn chăm sóc." Bà đỡ cảm khái: "Thợ tỉa hoa chỉ chăm sóc Lan Hoa một tháng mà có tận ba lượng tiền công, quả thực làm cho người ta hâm mộ. Có thể thấy được tay nghề này thật sự có thể nuôi sống gia đình..."
Suốt một đường nói chuyện, cuối cùng bà ta cũng dẫn Tần Thu Uyển tiến vào chính viện.
Bên trong chính viện, tinh thần của Tịch phu nhân đã tỉnh táo hơn, bên cạnh là một vị nữ tử trẻ tuổi, hai người đang đi dạo trong vườn. Nhìn thấy Tần Thu Uyển đến, Tịch phu nhân cười với cô nương bên người nói: "Bệnh đi như kéo tơ, đã rất nhiều năm rồi ta không sinh bệnh. Hôm trước vừa mới ngã xuống đã mất hết nửa tháng mà vẫn còn chưa khỏe hẳn."
Bà ta chỉ vào Tần Thu Uyển: "Vị này là Triệu đại phu ở trên trấn thuộc địa bàn quản lý của phủ thành, nghe nói y thuật rất cao minh."
Nói xong thì đi đến bên bàn đá ngồi xuống, hỏi: "Mạch chẩm của ngươi đâu?"
Khi Tần Thu Uyển biết người mời mình là Tịch phu nhân thì liền biết lần này cũng không hẳn chỉ đơn giản là xem bệnh mà thôi. Mà giờ nhìn thấy tình hình như vậy thì làm gì còn không hiểu nữa?
Tịch phu nhân coi nàng như đại phu bình thường, mục đích là muốn cho nàng hiểu rõ, nàng và Tịch phủ này hoàn toàn khác nhau.
Tần Thu Uyển lấy mạch chẩm ra: "Phu nhân đã rất lâu không đến trấn làm ta có chút không quen. Quan phu nhân khí sắc không tệ, hẳn là bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, ngày thường ít tưởng nhớ ít lo ngủ nhiều, rất nhanh là có thể khỏi hẳn."
Tịch phu nhân nghe rõ ý của nữ tử trước mặt, nàng muốn bà bớt rảnh rỗi lo mấy chuyện không đâu đi.
Rõ ràng hiện tại quan hệ còn chưa ra đâu vào đâu mà nàng ta đã không khách khí như vậy, nếu thật sự vào cửa thì bà bà là bà còn có thể có một ngày sống dễ chịu sao?
Cô nương bên cạnh không biết thân phận thực sự của hai người, nghe lời này cũng không nghĩ nhiều. Còn khen đồng đạo: "Bị bệnh thì phải nghe lời đại phu, phụ mẫu cần phải nghỉ ngơi nhiều, buổi sáng chăm sóc thân thể mới tốt."
Tịch phu nhân: "..."
Cô nương này không biết quan hệ của hai người nên nói như vậy cũng không kỳ quái.
Nhưng mà trong lòng Tịch phu nhân vẫn có chút bực mình.
Bà ta không vui thì sẽ muốn làm cho người khác cũng không dễ chịu, bèn nghiêng đầu hỏi nha hoàn: "Công tử trở về chưa?"
Nha hoàn phúc thân đáp: "Đã trở về rồi ạ, đang ở ngay thư phòng."
Tịch phu nhân gật đầu: "Mời nó tới, nói là có đại phu đến, "
Trước kia Tịch phu nhân cứ rảnh rỗi là sẽ bắt nhi tử xem mắt mấy cô nương khác, ban đầu nhi tử còn nguyện ý gặp nhưng sau này thì trực tiếp tìm đủ loại lý do để không tới.
Hôm nay cũng giống vậy.
Mục đích của Tịch phu nhân hôm nay vốn cũng không trong sạch gì, thứ nhất là muốn cho Triệu Mộc Hương thấy rõ ràng nàng ta và Tịch phủ khác nhau, thứ hai, bà ta cố ý mời một cô nương môn đăng hộ đối tới chính là vì để Triệu Mộc Hương tự ti mặc cảm.
Thứ ba, Tịch Dục không muốn gặp riêng các cô nương, nhưng nếu có Triệu Mộc Hương ở đây thì không sợ hắn không tới.
Quả nhiên, một khắc đồng hồ sau, Tịch Dục liền xuất hiện ở chỗ cổng vòm.
Nhìn thấy mấy người ngồi trên bàn đá trong viện, sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt.
Nhìn thấy vẻ mặt này của nhi tử, trong lòng Tịch phu nhân có chút sợ hãi. Nhưng lập tức lại nghĩ, mình là mẫu thân của nó nên sẽ không hại nó. Dù sao thì bà ta cũng không làm gì thẹn với lương tâm nên cũng không cần phải sợ hãi.
"Dục nhi, con qua đây." Tịch phu nhân vẫy vẫy tay: "Đây là Tam nữ nhi của Điền bá phụ con, các con trước kia hẳn là cũng đã từng gặp mặt nhau rồi."
Vị Điền cô nương kia có lẽ cũng đã biết ý tứ của Tịch phu nhân, lúc này gò má đỏ bừng, thấp giọng nói: "Bái kiến Tịch công tử."
Tịch Dục liếc nhìn nàng ta một cái, nói: "Ta nhớ ngày trước từng thấy Tam cô nương, lúc đó cô mới cao như vậy." Nói xong còn đưa tay đặt ở bên hông.
Sắc mặt Tam cô nương hơi hơi trắng lên.
Nếu hắn có ý với nàng ta thì hẳn là sẽ nói nữ tử mười tám đã có sự thay đổi, hoặc là sẽ trực tiếp khen ngợi dung mạo của nàng ta. Mà bây giờ hắn chỉ nhắc tới chuyện khi nàng ta còn bé, rõ ràng là không có cảm giác đối với nàng ta.
Điền cô nương xuất thân không tệ, dung mạo cũng tốt nên cũng không cần ép mình phải được gả vào Tịch gia. Sau khi biết Tịch Dục không có ý gì, nàng ta cũng không còn mất tự nhiên nữa, lập tức trở nên thẳng thắn vô tư.
"Mộc Hương, nàng đến khi nào vậy?" Tịch Dục nói xong còn đưa tay giúp Tần Thu Uyển sửa sang lại mấy cây trâm trên đầu.
Giữa nam nữ bình thường chắc chắn sẽ không đụng chạm như vậy, Điền cô nương nhìn thấy thì lập tức hiểu rõ, ý trung nhân của Tịch Dục chắc là vị đại phu này.
Mà Tịch phu nhân tìm đại phu tới, lại tìm nàng đến, dụng ý không cần nói cũng biết.
Điền cô nương có hơi bực mình.
Nàng ta cũng không phải là không gả cho ai được, cũng không cần phải bám lấy dạng người như Tịch Dục.
Không phải là hắn không tốt, mà là người ta có người trong lòng, nàng ta còn chặn ngang một cước. Cho dù có đạt được ước muốn, nếu phu thê cả một đời tương kính như tân thì còn may, nếu như Tịch Dục không buông bỏ được vị đại phu này thì chỉ sợ là sẽ oán hận nàng ta.
"Tịch phu nhân, nếu đại phu đã nói như vậy thì hẳn là ngài rất nhanh sẽ khỏi hẳn thôi." Điền cô nương khẽ chào: "Hiếm khi được ra ngoài một chuyến, ta còn có chút việc phải đi làm ngày. Phu nhân nhớ phải bảo trọng thân thể, mấy ngày nữa ta sẽ lại đến thăm ngài."
Những lời này đều chỉ là lời khách khí.
Trong lòng hai người đều rõ ràng, sau khi Điền cô nương rời đi thì đại khái về sau cũng chỉ có thể nhìn thấy nàng ta ở trong yến tiệc của nhà ca ca mà thôi.
Tịch phu nhân rất là nuối tiếc.
Bà ta từ trước đến nay đều rất cẩn thận với người được chọn là nhi tức của mình, phàm là người bà ta chọn cho nhi tử gặp thì đều là người hợp tâm ý của bà ta. Thế nhưng nhi tử lại không thích, nữ tử người ta cũng biết chừng mực, mắt thấy chuyện không thành thì đều tức khắc đứng dậy cáo từ... Đến đây bà ta cũng chỉ có thể bất lực nhìn.
Bà ta đang nghĩ, đợi khi Điền cô nương đi rồi sẽ nói chuyện cùng nhi tử về chuyện chung thân của hắn. Nhưng ai ngờ người bên kia vừa đi, bà ta còn chưa mở miệng, nhi tử đã nghiêm túc nói: "Nương, con biết người là vì muốn tốt cho con. Nhưng con đã có người trong lòng nên sẽ không nhìn nữ tử khác một cái nào đâu."
Tịch phu nhân: "..."
Bà ta nhấn mạnh: "Hôn nhân là việc lớn, cần môn đăng hộ đối!"
"Cũng đâu phải lai giống đâu." Mặt mũi Tịch Dục vẻ tràn đầy xem thường: "Hơn nữa, nhi tử của người đã không thể có con, thì càng không quan trọng phải cưới người nào, vậy vì sao con không thể chọn một người hợp tâm ý của mình? Nương, người cứ thoải mái tinh thần, về sau con sẽ sống tốt với Mộc Hương."
Tịch phu nhân thấy nhi tử quyết tâm như vậy thì cảm thấy rất tức giận: "Tịch Dục, ta cũng là vì muốn tốt cho con."
"Người cũng là vì muốn tốt cho con mới khiến cho con không thể có con!" Tịch Dục không khách khí nói: "Nhị thúc và Tam thúc phát hiện không thể thuyết phục được người đã lén lút đi tìm Mộc Hương. Nương, con phải làm rất nhiều chuyện, còn phải đề phòng Nhị thúc và Tam thúc, người đừng làm loạn thêm nữa."
Tịch phu nhân á khẩu không trả lời được.
Trong nội tâm bà ta hiểu rõ, nếu như nhi tử thật sự không thể sinh con thì sớm muộn gì bà ta cũng phải thỏa hiệp chuyện nhận con thừa tự.
Chỉ tưởng tượng thôi là đã không cam tâm.
Sau khi không cam tâm, đầu của bà ta lại bắt đầu đau.
"Tóm lại, ta không đồng ý mối hôn sự này."
Ánh mắt Tịch Dục thay đổi, nói: "Mộc Hương có thể trị hết bệnh của con.”
Tịch phu nhân nhíu mày lại, bán tín bán nghi: "Con không cho ta tìm đại phu chẩn trị cho con, vậy rốt cuộc con có thực sự sinh bệnh hay không?"
Tịch Dục phì cười: "Người đi tìm từng tọa đường đại phu trong các y quán lớn ở trong thành hỏi thử xem, xem bọn họ nói như thế nào."
Sắc mặt Tịch phu nhân trắng bệch: "Con đã đến tất cả y quán rồi?"
Thấy nhi tử không đáp, sắc mặt Tịch phu nhân càng thêm khó coi.
Bởi vì trong nội tâm bà ta rõ ràng, các đại phu trong các y quán lớn không dễ dàng mua chuộc như vậy, huống chi muốn mua chuộc tất cả đại phu càng là lời nói vô căn cứ.
Nhi tử đã nói như vậy, vậy chứng tổ hắn đã thật sự đi đến những nơi đó rồi.
Đường đường là nam nhi mà không thể có dòng dõi, nếu bị truyền đi thì thực sự mất mặt.
Tịch phu nhân nhấc mặt lên, hỏi: "Nếu nàng ta trị không hết thì sao?"
Bà ta nhìn về phía Tần Thu Uyển dò xét, xong rồi mới nói: "Ngươi thật sự có thể trị, hay là vì muốn gả vào Tịch phủ nên mới cố ý nói hươu nói vượn?"
"Nương!" Tịch Dục bất mãn: "Mộc Hương đương nhiên là có thể trị, người hoài nghi nàng cũng chính là hoài nghi con."
Tịch phu nhân không lên tiếng.
Tịch Dục dẫn theo Tần Thu Uyển đi dạo qua một vòng trong sân, quen thuộc phong cảnh các nơi, sau đó lại tự mình đưa nàng đi ra ngoài ngồi lên xe ngựa.
Vừa mới quay người đã thấy Tịch nhị gia sau lưng.
Tịch nhị gia nhìn phương hướng xe ngựa biến mất, nói: "Dục nhi, không phải là con thật sự đã chọn nàng ta rồi đấy chứ? Bên nương gia nhị thẩm con còn có một cô nương..."
Tịch Dục ngắt lời ông ta: "Đa tạ hảo ý của Nhị thúc."
Tịch nhị gia nhìn thái độ hắn qua loa thì có chút bất mãn: "Ta thật tâm muốn tốt cho con."
Tịch Dục giống như cười mà không phải cười: "Nhị thúc tốt với con, con đều nhớ kỹ, về sau nhất định sẽ trả lại."
Nghe hắn nói như thế, Tịch nhị gia có hơi rùng mình một cái.