Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 322

Chương 322
Gần đây cuộc sống của Trần Tam Bình rất cực khổ.

Nơi ở dành cho tọa đường đại phu ở y quán mặc dù tốt hơn rất nhiều so với dược đồng, nhưng vẫn kém xa tiểu viện tử của Tề Hoan Ngọc, thậm chí còn kém cả hậu viện của Triệu Mộc Hương.

Phòng ẩm ướt đến mức chỉ ở mấy ngày mà Trần Tam Bình đã nhiễm phong hàn.

Thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại sinh bệnh. Đúng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Buổi sáng ngày hôm đó lại còn sốt cao, toàn thân xụi lơ không dậy nổi.

Trần Tam Bình không muốn xin phép nghỉ nên cũng chỉ có thể nằm ở trên giường nghỉ ngơi một ngày.

Mấy ngày gần đây, gần như mỗi ngày Tiểu Oánh đều tới, cũng nghiễm nhiên coi hắn trở thành người nàng sẽ dựa vào sau này.

Biết được hắn ngã bệnh, Tiểu Oánh ngồi ở trước giường lo lắng đến mức rơi lệ.

Trần Tam Bình an ủi nàng: "Nàng đừng lo lắng, ta là đại phu, ta biết bệnh tình của mình. Phong hàn chỉ là bệnh nhẹ, chỉ cần uống thuốc kịp thời thì sẽ không có việc gì. Hai ngày nữa là ta sẽ khỏi hẳn."

Tiểu Oánh khóc không thành tiếng: "Phụ thân ta bị bệnh rất lâu..."

Không những phí bạc, mà hầu hạ cũng phiền phức.

Trần Tam Bình lại giải thích: "Bệnh của ta không nặng như vậy đâu."

Hơn nửa ngày mới dỗ dành được nàng.

Hắn thực sự không muốn ở lại trong căn phòng ẩm ướt này nên đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện dọn đi.

Trần Tam Bình là tọa đường đại phu, bởi vì y thuật không tệ nên mỗi tháng tiền công đều rất cao.

Đương nhiên, vẫn không thể so sánh với những người làm ăn kia rồi.

Nếu như hắn ra ngoài thuê viện tử thì dựa vào tiền công, cũng chỉ có thể thuê được căn phòng bình thường, so sánh với Tề Hoan Ngọc thì hoàn toàn không thể bằng được.

Mấu chốt là hắn còn dự định sẽ lấy Tiểu Oánh, về sau có thể còn có hài tử, cho nên số bạc kiếm được hiện tại không thể phung phí. Nếu như có thể về tiểu viện trước kia, không cần trả tiền thuê là tốt nhất.

Bởi vì cái nhà kia vốn là do Trần Tam Bình mua, cho nên, hắn rất có lòng tin mình có thể trở về được.

Hắn tự mình trở về ngõ nhỏ, hỏi thăm những hàng xóm cũ về nơi ở bây giờ của Tề Hoan Ngọc.

Trên đời này không có bí mật nào là tuyệt đối nên tất cả đều bị Trần Tam Bình hỏi ra hết.

Tề Hoan Ngọc ở trong một tiểu viện hai cửa trên một con phố khác, so với cái tiểu viện để đó không dùng thì tốt hơn rất nhiều. Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Phan lão gia yêu thích nàng như thế nào.

Nói thật, sau khi biết được nơi ở bây giờ của Tề Hoan Ngọc, Trần Tam Bình lại không nghĩ ra nổi.

Trên đời này có nhiều mỹ nhân như vậy, Phan lão gia đã từng bỏ Tề Hoan Ngọc thì cho dù có đón nàng trở về, cũng không cần dụng tâm như vậy chứ?

Trần Tam Bình không nghĩ ra, nhưng đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn tới cửa đòi lại căn nhà.

Đến cổng, hắn nhờ người gác cổng bẩm báo. Trần Tam Bình vốn còn tưởng Tề Hoan Ngọc sẽ không gặp mình, hắn còn đang tìm biện pháp khác để gặp mặt nàng thì người gác cổng vậy mà lại mời hắn đi vào.

Trần Tam Bình đột nhiên sinh ra một chút chờ mong.

Chẳng lẽ nàng vẫn còn chưa quên mình? Chỉ là vì bạc mới ở cạnh Phan lão gia? Về phần hòa ly thì rất có thể là do nhìn thấy hắn và Tiểu Oánh cùng giường nên dưới cơn nóng giận mới đưa ra quyết định.

Tề Hoan Ngọc mặc một thân y sam mỏng nhẹ màu vàng nhạt, ẩn ẩn lộ ra da thịt trắng noãn.

Thấy được nàng, Trần Tam Bình không thể không thừa nhận, bây giờ nàng sống tốt hơn rất nhiều so với lúc hai người còn là phu thê.

Từ sa y đến đồ trang sức, còn cả son phấn trên mặt cũng có thể nhìn ra được, để có được nhiều thứ tốt như vậy cũng đã tốn không ít bạc.

"Ngươi gần đây sống thế nào?"

Tề Hoan Ngọc tựa ở trên ghế nằm, cười nói: "Ta rất tốt, ngươi thì sao?"

Trần Tam Bình không tốt lắm.

Hắn khàn giọng nói: "Phòng y quán cho ta quá ẩm ướt, ta còn bị bệnh nhiều lần. Hoan Ngọc, ta tới tìm ngươi là muốn về ở căn nhà này."

Không đợi Tề Hoan Ngọc cự tuyệt, hắn đã nhấn mạnh: "Căn nhà này là ta mua."

Tề Hoan Ngọc sờ lên cằm, đầy hứng thú nhìn hắn: "Trần Tam Bình, ta đã sớm nói rồi, đây là đồ đền bù ta chăm sóc ngươi nhiều năm qua. Ngươi thân là nam nhân mà đến cả mấy vật này cũng đòi lại, đúng là quá keo kiệt."

Trần Tam Bình: "..."

Chỉ cần có thể trở về thì có bị nói là hẹp hòi hắn cũng chấp nhận!

"Hoan Ngọc, nể tình hài tử, ngươi cũng không muốn để cho ta chết, có đúng hay không?"

Tề Hoan Ngọc khoát khoát tay chỉ: "Ngươi sai rồi, chúng ta đã nhất đao lưỡng đoạn, chuyện ngươi sống hay chết đều không liên quan gì đến ta." Nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm: "Trần Tam Bình, ta gặp ngươi chính là muốn tự mình nói với ngươi một tiếng, về sau người đừng tới tìm ta nữa."

Trần Tam Bình bị hạ nhân đưa ra khỏi đại môn, trên đường đi còn có chút hoảng hốt.

Lúc đi qua cánh cửa, hắn còn suýt nữa đụng vào một tùy tùng vội vã chạy ra bên ngoài.

Tùy tùng vẻ mặt hốt hoảng, phát hiện người mình đụng phải không phải là hạ nhân trong nhà thì lập tức nói lời xin lỗi.

Trần Tam Bình còn chưa mở miệng, tên tùy tùng kia đã chạy vào cửa, cuối cùng cũng gặp được một người khác.

"Có chuyện gì mà vội vã như vậy?"

Tùy tùng chạy vào vội nói: "Lão gia nói, có một cô nương muốn vào cửa cùng ngày với cô nương nhà chúng ta..."

Lúc nghe được câu này, Trần Tam Bình đã bước ra khỏi cánh cửa. Hắn còn muốn cẩn thận nghe nhưng hai người đã biến mất ở chỗ rẽ.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía bên kia, người gác cổng thúc giục nói: "Trần đại phu, ngài mau đi ra đi."

Trần Tam Bình bị đuổi ra khỏi đại môn, thất thần rất lâu.

Không phải là bởi vì mình bị đuổi, mà là hắn đang nghĩ đến lời đối thoại của hai người kia.

Phan lão gia muốn đồng thời nạp hai vị thiếp thất?

Hắn luôn cảm thấy ở bên trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hắn chưa đi xa, tìm một người trông giống hạ nhân cho hắn ta một vài tiền đồng rồi hỏi: "Ta muốn biết, chuyện của Phan lão gia... Chính là chuyện ông ta sắp nạp thiếp, ta muốn biết thân phận và dung mạo của hai vị thiếp thất kia..."

Trần Tam Bình cố ý nói nửa kín nửa hở.

Hạ nhân cầm tiền đồng lập tức hiểu lầm.

Phan phủ trong thành là đại hộ nhân gia, có rất nhiều người vót đến nhọn cả đầu để chen lấn thể hiện trước mặt Phan lão gia. Người này muốn nghe ngóng sở thích của Phan lão gia chắc cũng là một trong số đó.

Hạ nhân đi một chuyến, tìm tới chỗ tùy tùng của Phan lão gia, chia tiền đồng cho người kia một nửa xong thì rất nhanh đã biết được tin tức.

"Một vị trú tại Phương Nhai, năm nay đã hơn hai mươi tuổi, nghe nói còn từng gả cho người khác. Nhưng mà dung mạo xinh đẹp cực kì. Còn một vị khác ở ngõ Đồng Hoa, trước đó là thanh quan nhân bên trong Hoa Lâu, nghe nói..." Hạ nhân hạ giọng nói: "Nghe nói Phan lão gia đã nuôi nàng một khoảng thời gian rồi, cứ ba ngày thì có hai ngày đi qua đó thăm nàng ta, rất là sủng ai đó..."

Trần Tam Bình nghe xong thì trong lòng càng đầy ngờ vực.

Vị được sủng ái kia thì ở trong ngõ nhỏ, Tề Hoan Ngọc thì không được sủng ái, tuổi tác cũng lớn mà lại có thể ở Phương Nhai, thực sự làm cho người ta khó hiểu.

Chẳng lẽ... trong tay Tề Hoan Ngọc có nhược điểm của Phan lão gia?

Trần Tam Bình càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Hiện tại cuộc sống của hắn đã rất là gian nan, vì từ sau khi bái sư hắn chưa từng quẫn bách như bây giờ.

Vì vậy, vẫn phải tìm cách kiếm bạc, trong túi có bạc tâm không hoảng hốt.

Thế là hắn lại trở về viện của Tề Hoan Ngọc.

Tề Hoan Ngọc biết hắn đi rồi lại quay lại, lập tức nói thẳng: "Cứ nói là ta đang ngủ trưa, không tiện đãi khách."

Trần Tam Bình là người cứng đầu cứng cổ, cố chấp đứng ở cổng gọi vào.

Tề Hoan Ngọc nghe nói hắn vẫn không chịu rời đi, lập tức trong lòng tràn đầy bực bội: "Mời hắn vào."

Lần này Trần Tam Bình vừa vào cửa đã bắt đầu dò xét cảnh trí xung quanh và trên người Tề Hoan Ngọc.

Bất luận là bài trí trong nhà hay là quần áo cách ăn mặc trên người Tề Hoan Ngọc thì cũng nhìn ra được, Phan lão gia rất dụng tâm với nàng.

Tề Hoan Ngọc rất không kiên nhẫn, vừa thấy mặt đã hỏi: "Lại có gì chuyện?"

Trần Tam Bình vốn cũng không có chuyện gì, hắn muốn vào đây chỉ là để thăm dò, nhưng lại không biết nên mở miệng từ chỗ nào. Đột nhiên hắn suy nghĩ một lát, định sẽ ứng phó trước rồi nói sau nên thuận miệng hỏi: "Bên Vũ nhi có tin tức gì không?"

Lo lắng nữ nhi thì luôn luôn không sai.

Nghe hắn hỏi câu này, sắc mặt Tề Hoan Ngọc lập tức trở nên cổ quái.

Trần Tam Bình vẫn luôn âm thầm chú ý đến vẻ mặt của nàng nên đương nhiên cũng thu vẻ mặt này vào trong mắt. Hắn cảm thấy nghi hoặc không thôi, lại hỏi: "Ngươi cũng không có tin tức gì sao?"

"Nó sống rất tốt, đã là nha hoàn nhị đẳng rồi. Nghe nói vị công tử kia phải đầu xuân mới về Kinh thành, đến lúc đó, có thể sẽ mang theo nó."

Nhanh như vậy đã trở thành nha hoàn nhị đẳng?

Mặt Trần Tam Bình lộ vẻ nghi ngờ: "Ở trong đó thiếu nha đầu à?"

Nếu không thì một cô nương mới mấy tuổi sao có thể nhanh chóng trở thành nha đầu nhị đẳng như vậy?

Tề Hoan Ngọc nhìn hắn, ý vị không rõ: "Phan lão gia đã bỏ khá nhiều công sức."

Trần Tam Bình lại sững sờ.

Phan lão gia yêu nàng ta đến mức này sao?

Nghĩ đến cái gì đó, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn nữ tử trước mặt: "Lúc ta và ngươi quen biết nhau không lâu, Phan lão gia đã không cần ngươi, sau đó hai ta thành thân... Không đến một tháng ngươi đã có hỉ mạch..."

Sắc mặt Tề Hoan Ngọc biến hóa: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Nàng gằn giọng, cảm xúc rất là kích động.

Trần Tam Bình hơi sửng sốt.

Nếu như Vũ nhi là huyết mạch của hắn thì Tề Hoan Ngọc cũng không cần phải bày ra vẻ mặt và thái độ như vậy.

Như vậy... Vũ nhi sự thật không phải là con của hắn sao?

Nghĩ đến đây, trong đầu Trần Tam Bình ầm vang một tiếng, suýt nữa đã không đứng thẳng nổi!

Lúc trước hắn và Tề Hoan Ngọc lén lút qua lại, hắn đúng là muốn chăm sóc nàng nhưng cũng không nỡ buông bỏ thanh danh và tiền tài ở Triệu gia. Nhưng sau này vì biết được Tề Hoan Ngọc có bầu, hắn mới cắn răng hòa ly.

Nhiều năm như vậy, bởi vì có đứa bé kia mà tình cảm của hai người không hề tệ. Sau này, Trần Tam Bình lấy được tin tức ngầm nên mới nảy sinh ý nghĩ đưa nữ nhi đến biệt viện. Vì thế, hắn không tiếc tính toán cả đích thê, thậm chí ngay cả nhi nữ mình cũng bị lôi vào chuyện này cũng là vì Vũ nhi.

Nhưng Vũ nhi không phải là con của hắn!

Vậy hắn hao tâm tổn trí phòng bị hết thảy mọi thứ để làm gì?

Cho dù hết thảy mọi chuyện của Vũ nhi đều thuận lợi thì về sau khi nó leo lên vị trí cao, nó có còn nhớ đến Trần Tam Bình hắn không?

Phải biết, Phan lão gia bên kia liên tục xuất tiền rồi xuất lực, mà Trần Tam Bình thì không thể giúp được cái gì. Cho nên lựa chọn của Vũ nhi như nào hắn cũng có thể đoán được.

Vì đứa bé này, hắn đã mất đi nhiều thứ, còn suýt nữa bị người ta đánh chết. Bây giờ lại phát hiện, hài tử hắn che chở từ trước tới nay là con người khác.

Trần Tam Bình dựa vào một cái cây bên cạnh, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Tề Hoan Ngọc nhìn sắc mặt hắn thay đổi, bưng một ly trà đứng dậy đi đến trước mặt hắn: "Ngươi làm sao vậy?"

Trần Tam Bình bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, chất vấn: "Vũ nhi rốt cuộc có phải con của ta hay không?"

Tề Hoan Ngọc đối diện với ánh mắt của hắn, quả thực đã giật mình.

Ánh mắt đó đỏ như máu, bên trong tràn đầy sự tàn nhẫn, giống như là ngay sau đó sẽ động thủ giết người.

Vốn Tề Hoan Ngọc còn cho rằng mọi chuyện đã bị hắn nhìn ra nên không cần lừa gạt nữa. Nhưng đối diện với ánh mắt này của hắn, nàng lại không dám nói thật.

Tề Hoan Ngọc trừng mắt nhìn hắn "Đương nhiên là phải. Nếu không phải của ngươi thì còn có thể là của ai?"

Trần Tam Bình cười lạnh: "Ngươi đừng giả bộ ngốc nữa."

Tề Hoan Ngọc: "..."

Nàng hất cằm lên nói: "Nếu ngươi nói không phải thì cứ coi như là không phải đi. Dù sao chúng ta cũng đã chia tay, chỉ với chút tiền công đó của ngươi cũng không giúp được nữ nhi chuyện gì. Từ nay về sau, mẫu tử ta không cần ngươi lo, ngươi sống tốt cuộc sống của chính mình là được rồi."

Trần Tam Bình nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ngươi tưởng ta là kẻ ngu sao? Nếu không phải thân sinh thì tại sao Phan lão gia lại để bụng như vậy?"

"Yêu ai yêu cả đường đi mà!" Tề Hoan Ngọc nói năng hùng hồn: "Nếu ngươi muốn giúp đỡ thì đưa bạc cho ta, ta sẽ mang vào cho nó."

Trần Tam Bình: "..."

 
Bình Luận (0)
Comment