Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 323

Chương 323
Thân thế của hài tử còn chưa rõ, hắn còn lâu mới đưa bạc cho nó.

Nếu như Vũ nhi thật sự không phải là huyết mạch của hắn, hắn đã bị lừa lâu như vậy thì có bị điên rồi mới có thể tiếp tục đưa bạc cho nó tiêu!

Trần Tam Bình dần dần tỉnh táo lại.

Hắn cho rằng mình cần phải biết rõ thân thế của hài tử.

Nếu như đó là huyết mạch của hắn, có khả năng hắn sẽ giúp đỡ đỡ. Nhưng vì có Phan lão gia trước mặt, hắn chắc chắn sẽ không thể đoạt lại công lao to lớn này, hắn sẽ tự lượng sức mà đi chứ không phải dốc hết toàn lực.

Nếu như không phải huyết mạch của hắn... thì chính là Tề Hoan Ngọc vì gả cho hắn mà cố ý lừa hắn!

Lừa hắn lâu như vậy, hại hắn bỏ rơi thê nhi, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tề Hoan Ngọc.

Nhưng chuyện này phải điều tra làm sao?

Trong lòng Trần Tam Bình rối bời, tùy tiện ứng phó vài câu rồi một mình đi ra cổng.

Sau đó, hắn đi đến nơi ở của trù nương trước kia.

Trù nương giúp bọn họ mấy năm nên biết được không ít bí mật của bọn họ.

Lúc Trần Tam Bình tìm tới cửa thì trù nương đang ôm một hài tử còn đang ở trong tã lót ra mở cửa.

Nhìn thấy người ở cổng là Trần Tam Bình, trù nương cũng rất bất ngờ: "Trần đại phu?"

Trần Tam Bình gật đầu một cái: "Đây là tôn tử của ngươi sao?"

Mặt mày trù nương đều là ý cười: "Đúng." Bà ta cầm lấy tay hài tử lắc lắc: "Vị này chính là Trần đại phu, về sau nếu con có thể học y thì cũng sẽ là đại phu."

Bà ta nói những lời này là cho hài tử nghe nên ngữ khí ôn nhu như nước.

Trần Tam Bình không rảnh nghe bà nói linh tinh, nhìn hài tử trong tã lót, nói: "Ta có một số việc cần thương lượng với ngươi, có thể vào rồi nói không?"

Trù nương kinh ngạc, lách mình để hắn vào cửa, nhịn không được hỏi: "Trong nhà mất đồ sao?"

Dưới suy nghĩ của bà ta thì có lẽ đồ quý giá trong nhà đã bị mất, Trần Tam Bình tưởng rằng bà ta trộm, cho nên mới tới tìm.

Trần Tam Bình lắc đầu, nhìn xem trong viện không có người nào, hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi biết lúc phu nhân chia tay với Phan lão gia là từ khi nào không?"

Trù nương kinh ngạc: "Đây là chuyện đã nhiều năm rồi..."

Trần Tam Bình lau mặt một cái: "Đại nương, ngươi giúp ta nhiều năm như vậy, chuyện mất mặt hay không mất mặt ngươi cũng biết rất nhiều. Ta cũng không gạt ngươi nữa, ta hoài nghi Vũ nhi không phải lànữ nhi của ta."

Trù nương trầm mặt.

Thấy thế, trong lòng Trần Tam Bình tỏa ra dự cảm không tốt.

Hắn lại hỏi: "Ngươi biết thân thế của Vũ nhi không?"

Trù nương lắc đầu: "Trần đại phu, ta chỉ là một trù nương chỉ biết giặt giũ nấu cơm, những chuyện khác ta hoàn toàn không biết. Ngươi hỏi nhiều đến mấy thì cũng chỉ là làm khó ta mà thôi."

Bà ta thuận miệng nói: "Sắc trời không còn sớm, ta cũng phải đi làm cơm tối. Nếu làm chậm thì nhi tử ta sẽ không vui đâu."

Rõ ràng là ra lệnh đuổi khách, Trần Tam Bình đương nhiên cũng hiểu.

Trù nương tránh không đáp rõ ràng vì đây là vấn đề khá khó nói.

Đi ra khỏi nhà trù nương, Trần Tam Bình rất là hoảng hốt. Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần thì liền phát hiện mình đã đứng bên ngoài viện của Tề Hoan Ngọc.

Lúc này đại môn đang đóng chặt, Trần Tam Bình nghĩ một lát sau đó lại tiến lên gõ cửa.

Người gác cổng nhìn thấy hắn, không nhịn được nói: "Chủ tử nhà ta đã nói, bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không cho ngươi vào cửa."

Trần Tam Bình: "..."

Đến cả cửa còn không thể vào được, vậy giờ phải hỏi nàng kiểu gì đâu?

Trần Tam Bình đe dọa: "Nếu nàng ta không cho ta vào, ta sẽ ngồi lì trước cái cửa này."

Căn nhà này vốn là Phan lão gia đặt mua để nuôi nữ nhân.

Chuyện nuôi nhân tình không những là chuyện mà phu nhân trong nhà không dễ chấp nhận, mà nếu việc này truyền đi thì sẽ làm cho người ta bàn tán, thật sự là nói thì dễ mà nghe thì khó.

Trần Tam Bình ăn vạ ở cổng nên chắc chắn sẽ có người tới vây xem, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người hiếu kì thân phận của Tề Hoan Ngọc.

Tề Hoan Ngọc rất nhanh đã nhận được lời nói này của hắn, lúc này đang phẫn nộ vô cùng.

"Cho người mời hắn đến."

Lại tiếp tục vào cửa, Trần Tam Bình không còn căng thẳng như trước mà đi đến viện tử, sau đó thì trực tiếp ngồi xuống đối diện Tề Hoan Ngọc.

"Ta đi tìm trù nương trước kia hỏi bà ấy một số việc." Trần Tam Bình nhìn nữ tử trước mặt: "Ngươi có lời gì muốn nói với ta không?"

Tề Hoan Ngọc thản nhiên đáp: "Ta không thẹn với lương tâm."

Trần Tam Bình bỗng nhiên tức giận, đập bàn một cái: "Ngươi không thẹn? Ngươi dùng nữ nhi của ngươi với người khác để gạt ta suốt nhiều năm như vậy, còn ép ta vì ngươi mà bỏ rơi thê nhi. Tề Hoan Ngọc, ngươi có lương tâm hay không? Làm chuyện thất đức như vậy, ngươi không sợ gặp sét đánh sao?"

Mặt mũi hắn tràn đầy vẻ hung ác giống như sắp định giết người, không còn vẻ ôn nhu như đã từng.

Tề Hoan Ngọc bị dọa giật nảy mình, vội vàng đứng dậy lui về sau.

"Trần Tam Bình, ta và ngươi sau khi thành thân mới có mang, chính ngươi là đại phu, chẳng lẽ vẫn không rõ thời gian như nào sao?" Tề Hoan Ngọc cười lạnh: "Ta thấy ngươi là đang cố ý tìm cớ để đe doạ bạc của ta. Dù gì cũng là phu thê, ta đã nói rồi, gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, vậy mà ngươi còn muốn tính toán ta. Trần Tam Bình, là ta nhìn lầm ngươi rồi!"

Nói đạo lý không được, còn bị trả đũa, Trần Tam Bình giận sôi lên, hắn từng bước một tới gần: "Tề Hoan Ngọc, ngươi hủy cả đời ta, việc này không xong đâu."

Tề Hoan Ngọc hơi sợ hãi: "Ngươi muốn như thế nào? Ngươi đừng phát điên, nếu ngươi dám động thủ thì ta sẽ báo quan mời đại nhân chủ trì công đạo! Còn cả Phan lão gia bên kia nữa, ông ấy cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Đến giờ phút này, Trần Tam Bình cuối cùng cũng suy nghĩ thấu đáo hết những chỗ không ổn thỏa trước đó.

Tề Hoan Ngọc đúng là không phải nữ nhân mà Phan lão gia thương nhất sủng nhất, nhưng nàng đã sinh ra một nữ nhi được đưa đến bên người hoàng tử. Chỉ bằng những thứ này thì Phan lão gia cũng sẽ không lạnh nhạt với nàng.

Về sau nếu Vũ nhi sống tốt thì chắc chắn sẽ không quên mẫu thân, cũng sẽ không quên phụ thân. Đối với Phan lão gia mà nói thì đây cũng chỉ là một công việc làm ăn mà thôi.

Trần Tam Bình cũng coi như hiểu rõ vì sao Tề Hoan Ngọc không làm thê mà lại muốn đi đến Phan phủ làm thiếp.

Thứ nhất là bởi vì việc Vũ nhi được vào biệt viện chỉ là bước đầu tiên, về sau muốn trèo lên trên sẽ phải tốn không ít bạc. Ví dụ như bây giờ để nàng được làm nha hoàn nhị đẳng, Phan lão gia hẳn là đã phải phí hết không ít tâm tư và tiền bạc! Hơn nữa, về sau còn phải chuẩn bị đủ thứ... Dựa vào tiền công của Trần Tam Bình và cái cửa hiệu nhỏ bé của Tề Hoan Ngọc thì chắc chắn sẽ không đủ.

Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, thân phận Vũ nhi còn nhiều điều nghi vấn! Nếu như về sau nàng có thể thuận lợi leo lên vị trí cao thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta điều tra. Nếu như bị người ta phát hiện nàng là nữ nhi của nhân tình, còn là một cô nương bị nương giao cho nam nhân khác nuôi. Thân thế phức tạp như vậy rất là bất lợi cho địa vị trong cung của nàng.

Nghĩ đến đây, Trần Tam Bình lại nhìn lên mặt Tề Hoan Ngọc, chỉ cảm thấy nàng thật là lạ lẫm. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tề Hoan Ngọc, ngươi tính toán thật tốt."

Tề Hoan Ngọc mím mím môi: "Ta không hiểu ý của ngươi. Ngươi nói phụ thân của nữ nhi là một người khác chẳng qua chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi. Trần Tam Bình, ta thật sự muốn sống cùng ngươi, ngươi hoài nghi ta như vậy đúng là oan ức cho ta."

Trần Tam Bình không hề hoài nghi việc nàng có muốn sống cùng hắn hay không.

Nếu như hoàng tử không tới phủ thành thì hai người bọn họ sẽ không nảy ra suy nghĩ đưa nữ nhi đến bên hoàng tử, thậm chí sau đó còn có thể sẽ ở gần nhau cả đời.

Thế nhưng đó chỉ là nếu như mà thôi.

Sự thật chính là Vũ nhi đã được đưa đến bên cạnh hoàng tử, nàng không thể có một thân thế phức tạp, cũng cần phải cấp bạc nuôi dưỡng không ngừng.

Cho nên, Tề Hoan Ngọc từ bỏ hắn để trở về bên cạnh Phan lão gia.

Trong lòng Trần Tam Bình đầy cảm xúc phẫn nộ.

"Tề Hoan Ngọc, ngươi còn muốn gạt ta đến khi nào?" Trần Tam Bình từng bước tới gần, ánh mắt đỏ như máu trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi hủy đi cuộc sống an bình của ta, ép ta tính toán cả đích thê, tính toán cả nữ nhi, ngươi sẽ chết không được yên lành!"

Nói xong còn hung hăng vung tay về phía nàng.

Tề Hoan Ngọc đương nhiên sẽ không ngồi yên để chịu một tát này, vội vàng lui về sau. Hô to: "Người đâu, hắn điên rồi, lôi hắn đi mau."

Lập tức có mấy hạ nhân vọt ra.

Trần Tam Bình là đại phu, sức lực không lớn, rất nhanh đã bị kéo ra ngoài.

Hắn không ngừng phản kháng, gắt gao trừng mắt nhìn Tề Hoan Ngọc: "Việc này không xong đâu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Tề Hoan Ngọc đứng yên tại chỗ, bị ánh mắt của hắn dọa đến mức không thể động đậy. Dần dần, nàng tìm lại tri giác toàn thân, hai tay để ở bên người nắm chặt.

Nàng đi đến bước đường này thực sự không dễ dàng, ngày tốt lành cũng sắp đến, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thay đổi nó.

"Người đâu, đi mời lão gia tới!"

Có một số việc làm ra sẽ rất sai trái, nàng không thể làm.

Vẫn nên mời người khác động thủ thì tốt hơn!

Bây giờ Phan lão gia rất xem trọng nàng, biết được tin tức thì ngay lập tức liền chạy tới.

Tề Hoan Ngọc như mỹ nhân lê hoa đái vũ nhào vào trong ngực ông ta: "Lão gia, xảy ra chuyện rồi."

Phan lão gia vội vàng an ủi, lại cẩn thận hỏi han. Tề Hoan Ngọc muốn ông ta ra tay giúp đỡ nên đương nhiên đã kể lại hết câu chuyện.

Khi biết được Trần Tam Bình đã biết hết chân tướng, sắc mặt Phan lão gia lập tức trầm xuống.

Hiện tại nữ nhi đã được đưa đến bên cạnh hoàng tử, nếu như hoàng tử biết nha hoàn này có thân thế phức tạp như vậy thì chắc chắn sẽ ngay lập tức vứt qua một bên, có thể còn truy cứu trách nhiệm với ông ta.

Phan lão gia tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Lập tức cười lạnh một tiếng: "Ta thấy hắn là không muốn sống nữa rồi!"

Lập tức liền gọi quản gia đắc lực tới, khẽ dặn dò.

 
Bình Luận (0)
Comment