Chương 324
Gần đây thời tiết thay đổi rất nhanh, nhiều người sinh bệnh. Cho nên Tần Thu Uyển không đi đâu cả mà luôn ở lại trấn.
Người lớn còn đỡ, chỉ sợ gặp phải hài tử sốt cao. Bởi vì chỉ cần sơ sót một cái thì có thể biến đứa trẻ thành đần độn.
Dù đã đến chạng vạng tối mà Tần Thu Uyển vẫn còn chưa đóng cửa.
Cả nhà đang ở hậu viện dùng bữa tối thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong cửa hiệu có động tĩnh phát ra.
Tần Thu Uyển buông bát đũa xuống, Tịch Dục cũng đứng dậy theo, dự định ra ngoài phụ giúp một tay.
Khi thấy tình hình bên trong y quán, Tần Thu Uyển hơi ngây người.
Người tới đây đúng là một bệnh nhân cần xem bệnh, nhưng lại không phải bách tính trong thôn chung quanh, mà là một người rất không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
"Trần Tam Bình?"
Nói thật, nếu không phải nhãn lực của Tần Thu Uyển không giống người bên ngoài thì thật sự không thể nhận ra nam nhân bị đánh sưng mặt sưng mũi trước mặt này là hắn.
Trần Tam Bình như bùn nhão nằm rạp trên mặt đất há mồm thở dốc, duỗi cánh tay đã gãy của mình ra: "Mộc Hương, giúp ta băng bó."
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Sao ngươi lại biến thành như này?"
Nghe nàng nói, Trần Tam Bình cười gượng.
Buổi chiều hôm nay, hắn từ y quán ra, đang định tìm một chỗ để ăn cơm... Hôm qua Tề Hoan Ngọc đưa cho hắn mấy chục lượng bạc, trong tay hắn đang dư dả nên đương nhiên không muốn làm khổ cái bụng của mình.
Hơn nữa, Tề Hoan Ngọc cho hắn bạc chính là muốn tạ lỗi với hắn. Hắn nắm được chân tướng chuyện này thì không sợ nàng không nuôi hắn. Mà thực ra hôm nay hắn đi đến đây trực cũng là vì muốn bỏ việc.
Muốn cầm được toàn bộ tiền công thì phải bỏ việc sớm nửa tháng, hắn nghĩ buổi tối đi uống chút rượu rồi ngày mai sẽ xin nghỉ. Sống nửa tháng thật sung sướng, còn phải thừa dịp này chuẩn bị hôn sự, rước Tiểu Oánh vào cửa. Bên cạnh có thêm nữ nhân biết nóng biết lạnh thì mới đúng là cuộc sống…. Trong lòng nghĩ thì tốt mà lúc đi ngang qua ngõ nhỏ, hắn bỗng nhiên bị người ta chụp vào đầu một cái bao tải, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cần cổ đau xót, cái gì cũng không biết nữa.
Sau đó khi trời sáng, hắn đã bị dời ra một con đường nhỏ ở ngoài thành, còn có một đám người vây quanh hắn đấm đá lung tung. Trần Tam Bình giơ tay ra chắn rồi bò dậy chạy trốn, con đường này rất là mạo hiểm, nhiều lần suýt nữa là bị bọn họ đuổi kịp. Cũng may sau đó hắn gặp được một chiếc xe bò, hắn đau khổ cầu khẩn bỏ ra một đống bạc mới nhờ được người lái xe bò đưa mình đến nơi này.
Lúc này Trần Tam Bình toàn thân đau đớn, trong lúc nói chuyện nhiều lần đụng phải vết thương trên người, đau đến mức mặt mũi hắn vô cùng dữ tợn.
Tần Thu Uyển nghe xong câu chuyện của hắn, sờ lên cằm suy nghĩ hồi lâu, hiếu kì hỏi: "Ngươi đắc tội với ai à?"
Trần Tam Bình: "..."
Người duy hắn nhất đắc tội chỉ có Tề Hoan Ngọc.
Nữ nhân này quá hung ác.
Trần Tam Bình cực kỳ phẫn nộ.
Nghe được tiếng hắn mài răng, Tần Thu Uyển hỏi tiếp: "Làm gì có ai lại vô duyên vô cớ đánh ngươi, ngươi đắc tội với ai rồi?"
"Ta đau quá, ngươi trị thương giúp ta trước đi!" Trần Tam Bình chỉ chỉ cánh tay của mình: "Chỗ này cần bó xương."
"Ngươi đắc tội người ta, nếu ta giúp ngươi thì cũng gián tiếp đắc tội với người đánh ngươi. Nếu người kia hẹp hòi thì ta cũng sẽ gặp phiền toái." Tần Thu Uyển đứng bất động: "Dựa vào quan hệ hai chúng ta thì ta thực sự không muốn gánh vác nguy hiểm như vậy vì ngươi."
Trần Tam Bình đau quá, bèn hô hoán lên: "Không có nguy hiểm gì hết. Ngươi mau trị cho ta đi! Chúng ta còn có ba hài tử, ngươi đừng tuyệt tình như vậy."
"Cũng là bởi vì nể tình hài tử, cho nên ta mới không ra tay." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi ở bên ngoài đắc tội người ta mà còn muốn đem tai ương về nhà. Nếu ngươi thật sự quan tâm mấy đứa bé thì không nên về đây."
Sau khi Trần Tam Bình lên xe bò thì không dám về thành nữa mà ý nghĩ đầu tiên chính là về chỗ này.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ Triệu Mộc Hương vậy mà lại khoanh tay đứng nhìn, đã không giúp đỡ trị thương mà thậm chí còn muốn đuổi hắn ra khỏi cửa.
"Nhiều năm phu thê, ngươi..."
Tần Thu Uyển tới gần một bước: "Lúc trước ngươi vì nữ nhân bên ngoài bỏ rơi bọn ta, chỉ bằng những chuyện ngươi làm thì ta không đạp ngươi mấy cước đã là thủ hạ lưu tình rồi. Ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước."
Nàng cười lạnh nói: "Hoặc ngươi có thể nói cho ta tình hình thực tế, sau khi châm chước ta có thể giúp ngươi một tay, hoặc là hiện tại ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Trần Tam Bình đem tất cả bạc trong tay đưa cho xa phu xe bò mới tới được nơi này, nếu như ra ngoài thì cũng sẽ không có người nào giúp hắn chữa bệnh nữa.
Thực ra, đại phu trên trấn cũng không cay nghiệt như vậy, chuyện chữa bệnh lấy thuốc trước rồi mới tính phí bệnh thì y quán nhà ai cũng có. Nhưng Trần Tam Bình làm việc quá bất nhân nghĩa, tất cả mọi người trên trấn đều biết, bọn họ căm ghét hắn như kẻ thù, chỉ hận không thể giẫm hắn mấy cước. Còn người không cảm giác với hắn thì cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.
Cho nên, hắn không thể ra ngoài vào lúc này.
Mắt thấy Triệu Mộc Hương không nói đùa, hắn đành phải nói: "Là nữ nhân Tề Hoan Ngọc kia được Phan lão gia bảo vệ, sợ ta quấy rầy nên mới tìm người đánh ta."
Tần Thu Uyển kinh ngạc nói: "Hai người các ngươi không phải là tình cảm bền chắc, không thể tách rời sao? Sao lại đi tới bước đường này?"
Nếu như Trần Tam Bình sớm biết Tề Hoan Ngọc lừa hắn thì lúc trước dù nói cái gì hắn cũng sẽ không bỏ thê nhi mà đi.
Giờ khắc này, hắn thật sự rất hối hận.
"Mộc Hương, ta sai rồi." Trần Tam Bình thành tâm nói.
Ánh mắt hắn nhìn xéo qua nơi cửa có mấy đứa bé đang trốn nhưng lại không chịu ra gặp mặt, trong lòng càng thêm hối hận.
Vũ nhi không phải nữ nhi của hắn, chỉ có huynh muội ba người này mới là huyết mạch của hắn. Bây giờ đến cả bọn chúng cũng không muốn ở gần hắn... Trần Tam Bình không hiểu làm sao mà đầu óc của mình lại ngu ngốc như vậy, cứ mê mẩn chạy theo ả Tề Hoan Ngọc kia.
Chuyện hôm nay, mặc dù hắn còn chưa điều tra ra nhưng trong lòng cũng đã hiểu rõ, người đánh hắn chắc chắn là Tề Hoan Ngọc tìm đến.
Chuyện tới lúc này, hai người đã không để ý mặt mũi thì hắn cũng không dám hồi phủ thành.
Không thể trở về thì cũng chỉ có thể ở lại trấn.
Mà thanh danh trên trấn của hắn thì lại thối không ngửi được, muốn vãn hồi thì cũng chỉ có con đường hòa hảo lại với Triệu Mộc Hương.
Nghĩ đến chuyện hòa hảo, trong lòng Trần Tam Bình lập tức tràn đầy mong đợi, nhưng có Tịch Dục ở bên cạnh, hắn thức thời không lộ ra ý nghĩ của mình: "Mộc Hương, ta đau lắm, thực sự không chịu nổi."
Trần Tam Bình bị thương đúng là rất thảm, nếu như cứ tiếp tục trì hoãn thì rất có thể hắn sẽ phải mất mạng.
Tần Thu Uyển còn muốn giữ hắn lại để gây thêm phiền phức cho Tề Hoan Ngọc, nên lúc này mới tiến lên giúp hắn băng bó, động tác không ôn nhu lắm.
Trần Tam Bình đau đớn, liên tục kêu thảm.
"Ngậm miệng lại!" Tần Thu Uyển giận dữ mắng: "Tiếng của ngươi thực sự cay lỗ tai, ngươi còn kêu nữa thì cút ra ngoài cho ta!"
Trần Tam Bình vội vàng cho tay phải của mình vào trong miệng cắn, không còn dám phát ra âm thanh gì nữa.
Băng bó xong thì bên ngoài trời đã tối. Tần Thu Uyển không khách khí chút nào đá hắn ra ngoài cửa.
Nằm ở trên đường cái không có một ai, nhận ra được đủ loại ánh mắt từ trong chỗ tối, Trần Tam Bình chỉ có thể cười gượng.
Thật lâu sau, hắn bò dậy, đỡ tường từng bước một đi đến dưới mái hiên.
Không về được phủ thành, hắn chỉ có thể ở lại trên trấn, mà nói thẳng ra thì hắn chỉ có thể trở lại Triệu gia.
Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển biết được tin Trần Tam Bình đêm qua không đi, sáng sớm còn có một phụ nhân nhiệt tâm đến đây tác hợp hai người.
"Triệu đại phu, ta nhìn ngươi lớn lên, cũng nhìn ngươi thành thân sinh con đến tận bây giờ." Phụ nhân tận tình khuyên bảo: "Ngươi đừng trách ta nói chuyện quá thẳng thừng, con người của ta không biết ẩn ý là gì, nếu ngươi nghe lọt thì cứ nghe, nghe không vào thì coi như là ta đánh rắm. Hai ngươi là phu thê, còn là đích thê, Tịch công tử hình như ngày nào cũng tới tìm ngươi, nhưng ta nghe nói nương hắn không đồng ý mối hôn sự của các ngươi. Chuyện đã bị trưởng bối ngăn cản thì hai người các ngươi đi đến sau này cũng sẽ không giải quyết được gì. Nể tình ở hài tử, ngươi hãy thu tâm, an tâm về lại bên cạnh Trần đại phu đi..."
Sáng sớm, Tần Thu Uyển còn tưởng rằng bệnh nhân tới. Không ngờ vừa thấy mặt, phụ nhân này đã nói liên tục không ngừng.
Nàng cười lạnh ngắt lời bà ta: "Ai bảo ngươi tới?"
Phụ nhân sững sờ: "Ta là vì muốn tốt cho ngươi."
"Ngay cả phụ mẫu ta cũng mặc kệ ta, ngươi là cái thá gì?" Tần Thu Uyển hờ hững đáp: "Trần Tam Bình hắn đi ra ngoài tiêu sái, sống cuộc sống xa hoa, đến lúc nghèo đói trở về thì ta phải tiếp nhận hắn sao? Trên đời này nào có đạo lý như vậy? Hắn có thể tái giá, vì sao ta không thể tái giá? Đừng nói vì hài tử, dù ta có tự thân dạy dỗ chỉ vì không muốn hài tử có loại phụ thân như hắn thì ta cũng không thể tha thứ cho hắn."
Phụ nhân cứ tưởng cho dù nàng không nghe thì mình cùng lắm sẽ chỉ mất công một chút. Nhưng không ngờ, Triệu Mộc Hương lại khó chịu như vậy, không nể mặt mũi, làm bà ta buồn bực mặt đỏ tới tận mang tai: "Ngươi..."
Tần Thu Uyển trực tiếp đẩy bà ta ra: "Về sau nếu ai dám tới đây tác hợp ta và Trần Tam Bình thì ta sẽ trực tiếp cầm gậy đuổi người đó đi."
Dưới mái hiên cách đó không xa, Trần Tam Bình vẫn luôn âm thầm chú ý đến động tĩnh ở y quán, chính là vì muốn thấy rõ ràng thái độ của Triệu Mộc Hương đối với những người tới đây giảng hòa.
Trông thấy nàng không chút khách khí đuổi phụ nhân ra cửa, trái tim của Trần Tam Bình lập tức trầm hẳn.
Tần Thu Uyển đuổi người đi xong thì cũng không lập tức vào cửa mà khoanh tay đi tới trước mặt hắn.
"Trần Tam Bình, ngươi muốn về nhà không?"
Trần Tam Bình liên tục gật đầu: "Mộc Hương, ta thật sự biết sai rồi."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Ngươi là một đống cứt chó, ta đạp một lần đã đủ không may. Sao có thể giẫm lại lần hai?"
Vẻ mặt nàng tràn đầy phấn khởi: "Nể tình ngươi là phụ thân hài tử, ta sẽ cho người đưa ngươi về phủ thành. Không cần cám ơn ta."
Trần Tam Bình: "... Ta không đi."
Nếu hắn ở lại trấn thì ở đây hắn còn có ba hài tử, nếu hắn sống quá thê thảm thì sẽ có rất nhiều người thương tình hắn rồi sẽ khuyên hai người hòa hảo. Ví dụ như phụ nhân buổi sáng kia, cho nên, vẫn nên đuổi hắn đi là tốt nhất.
Tần Thu Uyển tìm một chiếc xe ngựa bình thường rồi bảo người ta đưa Trần Tam Bình liên tục phản kháng dời lên.
Nhìn xe ngựa biến mất ở góc đường, Tần Thu Uyển phủi tay, cảm thấy rất là vui vẻ.
*
Buổi chiều ngày hôm đó, lại có một chiếc xe ngựa khung màu xanh đậm dừng ở bên ngoài y quán, sau đó có một vị công tử áo trắng nhã nhặn từ phía trên đi xuống.
Khí chất nho nhã, dung mạo tuấn tú, lúc đi lại dáng người thẳng tắp, khi tiến y quán liền hấp dẫn ánh mắt không ít người. Ở bên trong góc có hai vị cô nương đang xem bệnh nhìn thấy hắn mà đỏ bừng mặt, muốn nhìn lại không dám nhìn.
Trên trấn cho dù là nhà giàu có lắm thì cách ăn mặc cũng không được tinh xảo như vậy. Tần Thu Uyển nhìn lâu một cái rồi nói: "Công tử đến đây xem bệnh sao?"
Công tử áo trắng mở cái quạt xếp ra, mắt phượng chau lên: "Nơi này chính là Triệu gia y quán?"
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Nếu như không phải bệnh bộc phát nặng thì cứ ở bên cạnh chờ một lát."
Công tử áo trắng vô cùng phong độ, cũng không nóng giận mà đứng ở bên cạnh quầy hàng.
Công tử tuổi trẻ thân cao vừa đứng đó thì không chỉ là người bên trong y quán mà đến cả người trên đường cũng không ngừng ló đầu vào hóng hớt.
Công tử nhà ai mà khôi ngô vậy?
Cảnh đẹp ý vui như này có thể nhìn mỗi ngày thì tốt biết bao?
Có một cô nương gan lớn đi vào cửa, còn đi thẳng đến chỗ công tử chỉ vì "bốc thuốc".
Trên mặt công tử áo trắng từ đầu đến cuối mang theo nụ cười thản nhiên, có cô nương mời hắn thì hắn đều nhất nhất làm theo, dường như có sự kiên nhẫn vô tận.
Rất nhanh đã đến phiên hắn xem bệnh, Tần Thu Uyển đang điều chỉnh phương thuốc cho một người phía trước, thuận miệng nói: "Tay phải."
Một cái tay thon dài đặt lên trên mạch chẩm, móng tay gọn gàng sạch sẽ, da thịt trắng nõn, hiện ra màu phấn nhàn nhạt, so với tay nữ tử thì còn dễ nhìn hơn.