Chương 325
Lòng thích cái đẹp thì ai cũng có.
Đôi tay trước mặt và cổ tay đều rất đẹp mắt, Tần Thu Uyển thưởng thức một chút rồi mới đưa tay bắt mạch.
"Công tử có chỗ nào khó chịu?"
Công tử áo trắng cười cười: "Ta không cảm thấy có chỗ nào quá khó chịu cả, chỉ là ta nghe nói Triệu đại phu y thuật cao minh nên muốn đến xem xem có bệnh gì không thôi."
Trong lúc nói chuyện, ngón tay hắn còn vô ý ngoắc ngoắc, cố tình gãi gãi trên lòng bàn tay Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển liếc hắn một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ vai khẽ lộ ra xương quai xanh của hắn, nói: "Công tử bị thận hư, cần bồi bổ. Bình thường phải kiêng kị chuyện phòng the, đừng cảm thấy mình tuổi trẻ là lại tùy ý làm bậy."
Nghe nàng nói như thế, công tử áo trắng sững sờ.
Mọi người lén nhìn xung quanh cũng sững sờ.
Những cô nương vốn hơi ngượng ngùng kia lập tức liền tỉnh táo.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía công tử áo trắng liền đầy thâm ý, hóa ra công tử trẻ tuổi tuấn tú như vậy lại là kẻ háo sắc?
Công tử áo trắng nhận ra được ánh mắt của mọi người xung quanh, nụ cười trên mặt cứng ngắc: "Bên cạnh ta đến cả một nha hoàn cũng không có, có phải là đại phu nhìn lầm rồi hay không?"
Ánh mắt Tần Thu Uyển lạnh nhạt nhìn hắn: "Điều tối kỵ nhất của người chẩn bệnh xong là hoài nghi đại phu, ngươi đã không tin ta thì xin mời đại phu cao minh khác."
Công tử áo trắng: "..."
Hắn rủ mắt xuống: "Có thể là bởi vì vài ngày trước đó ta phải trải qua một trận ốm bệnh nên thân thể mới tổn hại, đại phu hãy giúp ta phối mấy bao thuốc."
Rất nhanh sau đó, nam tử áo trắng liền biến mất khỏi y quán.
Mọi người thấy xe ngựa của hắn biến mất ở góc đường thì đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Nam nhi ưu tú như vậy chắc là cả một đời cũng chỉ được nhìn thấy một lần.
Sau đó mọi việc đều như thường.
Buổi chiều ở trên trấn, người đi đường thưa thớt, Tần Thu Uyển cũng nhàn rỗi. Nàng đang cầm mấy loại thuốc lên xem qua, bỗng nhiên lại có xe ngựa đứng trước y quán.
Xe ngựa rất là quen thuộc, chính là khung xe của công tử áo trắng buổi sáng kia.
Dương tẩu tử đã nghe nói đến vị công tử tuổi trẻ dung mạo gia thế đều tốt này, sau khi buổi sáng bị bỏ lỡ mất bà ta rất là tiếc nuối. Lúc này nhìn thấy xe ngựa màu xanh lam thì đã vội vàng chạy tới.
Công tử áo trắng đi thẳng đến trước mặt Tần Thu Uyển, thi lễ nói: "Đại phu, buổi sáng thuốc ngài phối cho ta bị hạ nhân sơ ý làm đổ, làm phiền ngài giúp ta phối lại mấy bao."
Tần Thu Uyển không hỏi nhiều, quay người đi đến tủ thuốc để bốc thuốc.
Công tử áo trắng sau lưng cũng không ngồi yên, cười hỏi: "Triệu đại phu có y thuật tốt như vậy, vì sao không dời y quán đến phủ thành đi?"
Tần Thu Uyển không quay đầu lại: "Tổ tông nhà ta đều ở đây, không muốn đi."
Đúng vào lúc này, Triệu Đại Mãn từ phía sau bưng khay ra, đặt lên trên bàn rồi pha trà.
"Nương, uống trà ạ."
Công tử áo trắng kinh ngạc: "Triệu đại phu, ngài đã có nhi tử lớn như thế rồi sao?" Hắn dò xét Triệu Đại Mãn: "Ta còn tưởng ngài chưa đến hai mươi tuổi, nghe nói ngài hòa ly, ta còn muốn làm quen ngài..."
Thật là khoa trương.
Lúc Tần Thu Uyển tới đây, Triệu Mộc Hương đã học y nhiều năm.
Nữ tử học y phải phơi dược liệu, bình thường còn phải bào chế dược liệu. Thân là đại phu nên thường xuyên phải trèo đèo lội suối đi cứu người vào nửa đêm nên rất là mệt nhọc.
Triệu Mộc Hương đã thành thân sinh con, bình thường tâm tư đều đặt vào việc cứu người, từ trước đến nay đều không để ý đến cách ăn mặc của mình. Sau khi Tần Thu Uyển đến, đã làm da thịt nhìn sạch sẽ hơn một chút, nhưng cũng không đến mức chưa đến hai mươi.
Chỉ hai lần đối mặt, Tần Thu Uyển đã nhận ra nam nhân này đến đây vì nàng.
Nàng quay đầu, nửa cười nửa không: "Công tử có dung mạo tốt như vậy, còn phải đi làm mấy chuyện đó hả? Đáng tiếc công tử tìm nhầm người rồi, ta đã có ý trung nhân, chẳng bao lâu nữa là sẽ đính ước. Hơn nữa, ta thân là đại phu, biết rất rõ dạng người như các ngươi... không thể chạm vào."
Đụng phải thì sẽ rất dễ nhiễm bệnh.
Lời nói ra ngay thẳng như vậy làm nụ cười trên mặt công tử áo trắng đã không thể gượng nổi nữa.
Dương đại tẩu vẫn luôn hóng hớt bên y quán lập tức sửng sốt, ánh mắt không khống chế nổi dò xét toàn thân trên dưới công tử áo trắng.
Xấu hổ qua đi, công tử áo trắng rất nhanh đã khôi phục vẻ tự nhiên trên mặt: "Triệu đại phu, ta không hiểu ý của ngài. Ta là loại người như nào? Làm chuyện gì?"
Tần Thu Uyển gói thuốc xong bèn nói: "Con người của ta không thích nam nhân quá đào hoa. Người sống nhờ khuôn mặt, nói tới đây thì ta cũng không muốn quá ngay thẳng. Ngươi đừng ép ta."
Nụ cười trên mặt công tử áo trắng dần dần biến mất, hắn đưa tay cầm thuốc, một tay khác đặt dược phí lên bàn, gật đầu nói: "Quấy rầy rồi."
Hắn rất nhanh đã biến mất.
Dương đại tẩu lấy lại tinh thần, tràn đầy phấn khởi tiến lên phía trước hỏi: "Triệu đại phu, ý của ngươi là hắn là người chỗ kia?"
Tần Thu Uyển cười: "Phú gia công tử bình thường sẽ không dễ dàng hạ mình lấy lòng một nữ nhân đã hòa ly còn mang theo ba hài tử đâu."
Lời này làm Dương đại tẩu rất không phục, bà ta nói năng hùng hồn: "Ngươi không thể nói như vậy. Tịch công tử không phải cũng..."
"Hắn và người khác khác biệt." Về phần bất đồng ở chỗ nào, Tần Thu Uyển không giải thích thêm.
Chuyện về thân phận của công tử áo trắng kia, Tần Thu Uyển còn chưa có dịp đi nghe ngóng, buổi chiều lúc Tịch Dục đến thì đã tra rõ.
"Đó là Y Nhiên công tử của Trường Mỹ Lâu." Tịch Dục áy náy nói: "Nương ta mời hắn tới."
Tần Thu Uyển không hề ngạc nhiên.
"Hắn vừa vào đã bày tỏ muốn làm quen với ta, thực sự là rất kì quái." Tần Thu Uyển không phải người sẽ bị sắc đẹp mê đắm làm mê muội đầu óc, kẻ vừa gặp mặt đã thân cận như vậy chắc chắn là có vấn đề.
"Tịch phu nhân đang suy nghĩ cái gì vậy?" Tần Thu Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: "Bà ta có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ."
Để nhi tử tiếp xúc với khuê tú còn có thể nói được, nhưng mắt thấy không ngăn cản được nhi tử lại còn tìm mỹ nhân tới câu dẫn nàng.
"Đúng, cho nên ta đã làm cho bà ấy bận rộn rồi. Kể từ hôm nay, mỗi ngày phải chép mười quyển kinh thư, chép không hết thì không được phép ngủ." Những chuyện trước kia, Tịch Dục đều nhớ rất kỹ.
Nhưng bà ta đã quyết định nhằm vào Tần Thu Uyển thì hắn tuyệt sẽ không nhân nhượng.
Tần Thu Uyển dở khóc dở cười.
Tịch Dục nhìn nụ cười của nàng, đột nhiên nói: "Kỳ thật, nàng cũng rất cuốn hút, được nam tử ái mộ cũng rất bình thường mà."
Nếu không phải hắn chịu khó tới thì chắc chắn sẽ có rất nhiều nam nhân khác xum xoe bên người nàng.
Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng nói: "Chàng cũng rất cuốn hút."
Tịch Dục đưa tay ra nắm chặt tay của nàng: "Ta sợ bên cạnh nàng xuất hiện người khác, chúng ta đính ước luôn đi, có được hay không?"
"Ta cũng sợ bên cạnh chàng có người khác." Đính ước thì đương nhiên có thể, điều duy nhất lo lắng chính là Tịch phu nhân không đồng ý.
Tịch Dục đã đoán được nỗi lo lắng của nàng, bèn nói: "Bên phía nương, ta đã có biện pháp."
*
Tịch phu nhân bị nhi tử nhốt trong phòng chép sách, suýt nữa là tức điên lên rồi. Ban đầu bà ta còn cãi lộn, không nguyện ý viết.
Đến buổi chiều, Tịch phu nhân vừa đói vừa mệt, nhưng lại không có người nào đưa đồ ăn thức uống cho bà ta.
Trước khi Tịch phu nhân xuất giá bà ta là nữ tử phú thương, sau khi xuất giá thì là đương gia chủ mẫu, cho tới bây giờ chưa bao giờ hiểu cảm giác đói bụng là gì. Vậy nên, lúc này liền giận dữ: "Người đâu!"
Nha hoàn thản nhiên nói: "Phu nhân, công tử đã phân phó, nếu như ngài không chép xong hai quyển kinh thư thì sẽ không có cơm trưa."
Tịch phu nhân: "... Gọi cái tên khốn nạn kia đến cho ta."
"Công tử không ở đây." Nha hoàn khẽ bẩm: "Nếu phu nhân đói bụng thì tranh thủ thời gian chép sách đi."
Tịch phu nhân đương nhiên là không muốn chép, mắng to: "Nếu các người không mang thức ăn tới cho ta thì ta sẽ bán hết tất cả các ngươi!"
"Dám để cho ta đói bụng, nguyên một đám các ngươi mượn gan hùm sao?"
"Mấy tên nha hoàn các ngươi có hiểu thân phận của mình hay không vậy?"
...
Tịch phu nhân gào thét ầm ĩ rất mất sức. Bởi vì chưa ăn cơm, cộng thêm nha hoàn bên ngoài từ đầu đến cuối không nói một lời nào nên không bao lâu bà ta đã không chịu được.
Khi Tịch Dục trở về, Tịch phu nhân đã hữu khí vô lực.
Nhưng mà lúc nhìn thấy nhi tử vào cửa, bà ta lập tức điên cuồng nhảy dựng lên: "Tịch Dục, ngươi có ý gì? Ta là nương ngươi mà ngươi lại trừng phạt ta như nha hoàn phạm sai lầm ư? Nếu phụ thân ngươi dưới suối vàng có biết chuyện này thì tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đứa con bất hiếu như ngươi..."
"Nương, có nhân mới có quả." Tịch Dục đi đến trước mặt bà ta rồi ngồi xuống: "Con đã từng rất tôn kính người, nhưng chính người gạt bỏ đi hết sự hiếu tâm và tôn kính của con dành cho người."
"Ta là vì muốn tốt cho con." Tịch phu nhân nói năng hùng hồn.
Tịch Dục lắc đầu: "Nương, chuyện người tìm Y Nhiên công tử đến trấn con đã biết rồi."
Nghe hắn nói như thế, Tịch phu nhân hơi chột dạ quay mặt qua chỗ khác: "Ta không hiểu ý của con."
Tịch Dục gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi: "Lần này là ai ra quyết định cho người?"
Tịch phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta không tìm công tử nào cả, cũng không có ai nghĩ kế cho ta. Nữ nhân Triệu Mộc Hương kia nói huyên thuyên với con đó. Ta nói cho con biết, nàng ta chính là quỷ phá nhà, nếu như vào cửa rồi thì sẽ huyên náo làm cho toàn gia chúng ta đều không được an bình. Dục nhi, con nghe ta, đừng cưới nàng. Trong thành này có nhiều tiểu thư khuê các như vậy, chúng ta chọn một người tốt làm thê tử của con..."
"Nương, Y Nhiên công tử kia có người trong lòng cũng tiếp khách trong hoa lâu giống như hắn, nữ tử kia đã nhiễm tạng bệnh*, mặc dù hắn còn chưa bị làm sao nhưng người trong lâu đã không cho hắn tiếp khách nữa." Tịch Dục gằn từng chữ: "Người lại cho hắn đến tiếp cận nàng. Nếu như hắn thật sự đã bị bệnh, Mộc Hương lại có gì đó với hắn thì người nói xem cái căn bệnh kia có thể nhiễm lên người của con luôn hay không?"
(*: bệnh đường sinh dục)
Tịch phu nhân trừng lớn mắt, thật lâu sau không nói ra lời, chỉ hỏi lại: "Con nói thật chứ?"
Tịch Dục cười lạnh: "Người ra bên ngoài hỏi xem, xem hắn có tiếp khách hay không là biết."
Tịch phu nhân trầm mặc: "Ta không biết..."
"Người cái gì cũng không biết." Tịch Dục ngắt lời bà ta: "Bớt làm ít sai, nhưng người hết lần này tới lần khác nhúng tay vào đủ chuyện. Nương, con không phải hài tử, người đừng quản con nữa, đừng làm phiền con thêm, có được không?"
Đời trước, tuy Tịch Dục chết vì bị nương gián tiếp hãm hại, nhưng bản thân Tịch phu nhân lại không nghĩ là mình đã hại hắn. Nếu như Tịch phu nhân thật sự động thủ với nhi tử thì Tịch Dục đã trực tiếp xử lý bà ta rồi. Nhưng sự thật là không phải, bà ta cũng thương nhi tử, chỉ là thiếu hiểu biết mà thôi.
Cho nên, hắn rất khó hành sự.
Tịch phu nhân á khẩu không trả lời được.
Tịch Dục vừa đi ra khỏi viện tử của mẫu thân liền thấy hai người huynh đệ đứng dưới cái cây cách đó không xa.
Tịch nhị gia nhìn thấy hắn thì giật giật tay áo vị huynh đệ bên cạnh, hai người rất nhanh đã ra chào đón.
"Dục nhi, sao con có thể cấm túc đại tẩu như vậy?" Tịch nhị gia tận tình khuyên bảo: "Con làm vậy là bất hiếu, nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của con sẽ như thế nào? Con là Tịch gia chủ, người bên ngoài nói con không tốt thì cũng sẽ nói Tịch gia không tốt, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán nhà chúng ta. Con mau thả người ra đi!"
Tịch tam gia cũng đồng ý: "Đúng vậy! Đại tẩu dù có làm nhiều điều không phải thì đó cũng là nương của con. Con không thể làm như vậy!"
Tịch Dục nhìn hai người vô cùng nóng ruột trước mặt, nói: "Trước hôm nay vài ngày nương ta mơ thấy phụ thân của ta, bà ấy đang chép kinh cầu phúc cho ông ấy. Cấm túc cái gì, Nhị thúc và Tam thúc nghe được lời đồn đại này từ chỗ nào?"
Hắn trách mắng: "Mấy chuyện như này sao có thể tin? Các ngài đã đến độ tuổi làm tổ phụ, phải có chủ kiến và ý nghĩ riêng của mình!"
Tịch nhị gia: "..."
Tịch tam gia: "..."
Hai người hai mặt nhìn nhau. Bọn họ thật ra cũng không quan tâm chuyện giữa hai mẫu tử bọn họ, nhưng nếu Tịch phu nhân bị giam giữ thì bọn họ sẽ không thể xúi giục bà ta.