Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 321 - Chương 326

Chương 326
Không ảnh hưởng được Tịch phu nhân thì sẽ không thể thêm phiền phức cho Tịch Dục.

Tịch Dục quá thông minh. Tuy trước kia bọn họ còn có thể đắc thủ, nhưng gần đây hình như hắn đã trở nên lợi hại hơn, bất luận bọn họ tính toán kiểu gì thì đều có thể bị hắn hóa thành vô hình.

"Dục nhi, đối đãi trưởng bối phải hiếu thuận, con không thể đối xử với nương con như vậy." Tịch nhị gia nghiêm túc nói: "Hơn nữa, con cũng không thể dùng thái độ này khi nói chuyện với chúng ta. Chúng ta dù gì cũng là Nhị thúc và Tam thúc của con, là hai người thân duy nhất trên đời này của con."

"Người thân?" Tịch Dục nhấn mạnh hai chữ, trong giọng nói tràn đầy giễu cợt.

Hắn cũng không phản bác, chỉ nói: "Nếu là phụ mẫu thì không phân biệt. Còn tổ phụ đã sớm không còn nữa, nương thân là trưởng tẩu. Mặc dù nên chăm sóc hai người, nhưng bây giờ sức khỏe bà ấy yếu ớt. lại phải gấp rút cầu phúc nên cũng không chú ý tới được. Như vậy đi, chúng ta chọn một ngày tốt lành phân cái nhà này ra, Đại thúc và Tam thúc cũng sớm ngày dọn ra ngoài tự lập môn hộ đi."

Tịch nhị gia: "..." Ai muốn phân?

Tịch tam gia: "..." Ai muốn dọn đi?

Bọn họ cũng đâu có phân biệt, cũng không muốn dọn đi.

Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được suy nghĩ giống nhau từ trong mắt đối phương, lập tức nói: "Dục nhi, có phải có người đã nói bậy cái gì bên tai con không?"

Tịch tam gia cũng hỏi: "Đúng vậy, đang sống yên lành, vì sao lại phải phân gia?"

Tịch nhị gia lại nói: "Con còn trẻ, nhà cửa chưa lo được. Nếu bọn ta cứ như vậy rời đi thì sẽ không thể yên tâm nổi."

"Ta đã tìm xong bà mối, ngày mai sẽ đi đến Thanh Thủy trấn cầu thân." Tịch Dục thản nhiên nói: "Ta không còn là hài tử không hiểu chuyện nữa, hai vị cứ lo cho cuộc sống của mình trước đi."

Mắt thấy hắn quyết tuyệt như vậy, không chừa chỗ nào để hai người có thể thương lượng. Tịch nhị gia bèn nói: "Vậy thì chờ khi nào con thành thân thì chúng ta sẽ chuyển đi."

Cứ kéo dài về sau là được rồi, dù sao cũng tốt hơn là dọn ra ngoài ngay bây giờ.

Chuyện cầu thân này Tịch phu nhân đương nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng bây giờ bà ấy đang cấm túc nên không ngăn cản được. Những người còn lại của Tịch gia thì không quan tâm đến mấy nên mối hôn sự này coi như là thuận lợi.

Chỉ đính ước thôi mà đã mang theo mười tám kiệu, trùng trùng điệp điệp làm cho người trên trấn đều kinh ngạc.

Nói thật, tuy Tịch Dục cứ ba ngày là có hai ngày đến y quán, qua lại mật thiết với Triệu Mộc Hương, trông cứ như là về sau sẽ kết thân thật nhưng trong lòng mọi người lại không quá coi trọng.

Từ xưa đến nay, việc hôn nhân đại sự chú trọng môn đăng hộ đối, phụ mẫu chi mệnh.

Triệu Mộc Hương và Tịch Dục chắc chắn không môn đăng hộ đối, còn phụ mẫu chi mệnh... Tịch phu nhân cũng không đáp ứng mối hôn sự này!

Không ngờ Tịch Dục lại có thể thuyết phục trưởng bối tới cửa cầu thân, mọi người lại bắt đầu lo lắng, nếu như Triệu Mộc Hương dời khỏi trấn thì về sau cái đầu của bọn họ đau thì bọn họ phải đi tìm ai?

Y thuật của mấy vị đại phu khác đều không bằng nàng, chẳng lẽ về sau cứ bị bệnh là động một tí phải đi đến phủ thành sao?

Bất luận ngoại nhân nghĩ như thế nào thì hôn sự cũng đã được định ra.

Một bên khác, sau khi Trần Tam Bình được đưa về thành đã thừa dịp xa phu dừng xe ngựa ở giao lộ, lặng lẽ lăn xuống dưới. Sau đó chạy vào trong ngõ nhỏ, trốn trốn tránh tránh để đi tìm Tiểu Oánh.

Nhà Tiểu Oánh chỉ có một tiểu viện bình thường, còn có phụ thân và hai người ca ca nên đương nhiên là không dư thừa phòng.

Nhưng mà đối với việc Trần Tam Bình đến đây, nhà bọn họ cũng không bất mãn, còn nhiệt tâm cho hắn phòng ở.

Dù Trần Tam Bình vết thương chằng chịt, nhưng hắn là đại phu! Đối với Tiểu Oánh mà nói, có thể gả cho một vị đại phu đã coi như là một mối hôn sự rất tốt rồi.

Bọn họ không biết vết thương trên người Trần Tam Bình là từ đâu mà ra, chính Trần Tam Bình đã nói dối là Triệu Mộc Hương tìm người đánh.

Chưa đến hai ngày, Trần Tam Bình đã nghe nói đến việc Tịch Dục và Triệu Mộc Hương đính ước, hắn lập tức nói năng hùng hồn: "Tịch Dục vì muốn xả giận cho nàng ta nên mới tìm người đánh ta."

Ca ca Tiểu Oánh rất là bất mãn: "Còn có vương pháp hay không vậy? Đại hộ nhân gia thì có thể tùy tiện đánh người sao? Trần đại phu, việc này không thể để yên như vậy, chúng ta phải đi đến nha môn báo quan, mời đại nhân giúp chúng ta đòi lại công đạo!"

Trần Tam Bình nào dám đi báo quan?

Chuyện xảy ra giữa hắn và Tề Hoan Ngọc thì không nói rõ ai đúng ai sai, nhưng Tề Hoan Ngọc tìm người đánh hắn thì đúng là có lỗi với hắn.

Nhưng lúc trước hai bọn họ vì đưa Vũ nhi đến biệt viện đã lén lút tính kế không ít.

Nếu như quả thật làm loạn lên công đường thì Trần Tam Bình chắc chắn sẽ tìm cách đẩy hết mọi tội danh lên người Tề Hoan Ngọc.

Tề Hoan Ngọc chắc chắn sẽ không cam tâm, đến lúc đó, những tính toán của hai người nói không chừng sẽ bị lật ra.

Trần Tam Bình tính toán hết thảy mục đích là vì để cho mình có thể sống những ngày tốt lành, cũng không phải vì đưa mình vào đại lao.

Cho nên, sau khi trái lo phải nghĩ, hắn vẫn từ bỏ ý nghĩ báo quan. Thêm cả là hắn ở trong viện tử này nhiều ngày như vậy mà bên phía Tề Hoan Ngọc lại không phản ứng chút nào nên hắn càng không muốn giày vò thêm nữa.

Có thể... Tề Hoan Ngọc đánh hắn một trận chỉ là vì để hả giận. Chỉ cần hắn không còn tới tìm nàng phiền phức thì việc này rất có thể sẽ chỉ tính như vậy.

Trần Tam Bình không thể quay về trấn, trên thân lại có vết thương nặng, cho nên vô luận như thế nào thì cũng phải chữa khỏi thương thế đã rồi lại nói.

"Được rồi." Ở trước mặt huynh đệ hai người, Trần Tam Bình bày ra một bộ dáng rất phúc hậu: "Giữa ta và nàng ta dù gì cũng còn có ba hài tử, bất luận nàng ta làm cái gì thì hài tử cũng là vô tội."

Nghe hắn nói đến chuyện nữ nhân cũ của hắn đã sinh hài tử, mà hắn còn bởi vì hài tử mà từ bỏ không truy cứu làm trong lòng huynh muội ba người cũng không quá dễ chịu. Tiểu Oánh ngồi xổm ở bên giường: "Ta cảm thấy, nàng ta rất quá đáng... Chàng đừng nói đỡ cho nàng ta như vậy..."

Nàng khóc không thành tiếng.

Trần Tam Bình vội vàng an ủi.

Tiểu Oánh khóc một trận xong thì xuống phòng bếp nấu thuốc, cầm cây quạt quạt qua quạt lại, tâm tư thì đã trôi dạt đến nơi xa.

Nàng nguyện ý gả cho Trần Tam Bình nhưng lại không nguyện ý vì nữ nhân trước và hài tử của hắn mà làm chính mình oan ức. Tề Hoan Ngọc còn tốt, giữa hai người ầm ĩ rất là khó coi nên không thể nào quay lại được.

Nhưng Triệu Mộc Hương bên kia... Trong lòng Tiểu Oánh dự định hồi lâu, hôm sau trời tờ mờ sáng, nàng đã tìm xe ngựa đi đến Thanh Thủy trấn.

Tần Thu Uyển nhìn thấy nữ tử trước mặt, hiếu kì hỏi: "Ngươi tìm ai?"

Tiểu Oánh dò xét nàng: "Triệu đại phu, ta là vị hôn thê của Trần đại phu."

Chuyện liên quan tới Trần Tam Bình, Tần Thu Uyển vẫn luôn âm thầm chú ý đến. Mặc dù không biết Tiểu Oánh, nhưng nghe nữ tử trước mặt nói như vậy, nàng đã lập tức hiểu rõ. Đây chính là trù nương Tề Hoan Ngọc tìm đến để thoát thân.

"Ngươi tới tìm ta xem bệnh hay là tìm ta có việc?"

Tiểu Oánh mím mím môi: "Chuyện Trần đại phu bị thương ngươi có biết không?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta biết, ta còn giúp hắn băng bó.

Tiểu Oánh lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, nàng ta sửng sốt: "Ngươi băng bó?"

Băng bó cho người mình đả thương, rảnh rỗi quá rồi sao?

Tần Thu Uyển nhìn vẻ mặt của nàng ta, như có điều suy nghĩ. Giọng điệu trong câu nói vừa rồi của Tiểu Oánh nghe rất không cam lòng, lúc biết được mình băng bó thì lại bất ngờ như vậy, nàng hiếu kì hỏi: "Ngươi đã biết là ai đánh Trần Tam Bình rồi sao?"

Tiểu Oánh thốt ra: "Chẳng lẽ không phải là ngươi?"

"Dĩ nhiên không phải ta." Tần Thu Uyển lắc đầu bật cười: "Ta và hắn đã hòa ly lâu như vậy, gần đây ta còn đính ước nên sớm đã quên hắn rồi."

Tiểu Oánh kinh ngạc: "Vậy tổn thương của hắn là từ đâu?"

Tần Thu Uyển nhìn nữ tử trước mặt: "Trần Tam Bình không tốt như ngươi nghĩ đâu, từ việc hắn bỏ rơi thê nhi cũng đã có thể nhìn ra được hắn là một tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Ta khuyên ngươi nên cách hắn xa một chút."

Tiểu Oánh tức giận: "Đừng đi nói người khác. Triệu đại phu, ta thấy phẩm hạnh của ngươi cũng không tốt lành gì!"

Tần Thu Uyển có lòng tốt mới khuyên một câu, thấy nàng ta không nghe thì chỉ khoát tay một cái: "Dù sao cũng không phải ta đánh, hắn nói dối ngươi. Nếu ngươi không tin thì có thể đi đến nha môn báo quan."

Tiểu Oánh nheo mắt lại, uy hiếp nói: "Ta sẽ đi thật đấy?"

Tần Thu Uyển bật cười: "Đi đi."

Tiểu Oánh: "..."

Chẳng lẽ không phải nàng thật sao?

Nhưng nếu không phải nàng thì vì sao Trần Tam Bình lại muốn che chở cho người đánh hắn?

Chẳng lẽ là Tề Hoan Ngọc?

Tiểu Oánh cẩn thận nghĩ lại, Tề Hoan Ngọc bên kia sắp nhập Phan phủ, chẳng lẽ Phan lão gia chướng mắt Trần Tam Bình nên cố ý tìm người đánh hắn một trận?

Hôm nay Tần Thu Uyển rất nhàn rỗi, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian lên mấy người không quan trọng: "Chỗ của ta là y quán, nếu ngươi không đến xem bệnh thì mau rời đi đi!"

Tiểu Oánh bán tín bán nghi: "Thật sự không phải là ngươi?"

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không phải. Nhưng mà ta nghe nói lúc Trần Tam Bình và Tề Hoan Ngọc tách ra đã ầm ĩ một trận không mấy vui vẻ. Theo ta thấy, chuyện này tám chín phần mười là nàng ta làm. Cũng không biết hai người bọn họ đã thành ra như vậy mà Trần Tam Bình vì sao còn muốn che chở cho nàng ta."

Tiểu Oánh cũng có ngờ vực y như vậy.

Nàng luôn cảm thấy trước khi thành thân cần tìm hiểu rõ ràng chân tướng chuyện này.

Nếu không, lỡ như về sau Tề Hoan Ngọc lại tìm người đánh Trần Tam Bình thì cuộc sống nàng sẽ bị ảnh hưởng thế nào?

"Triệu đại phu, ngươi có thể nói cho ta những chuyện mà ngươi biết hay không?"

Tần Thu Uyển lập tức hào hứng nói: "Ta biết nữ nhi mà Tề Hoan Ngọc và hắn sinh được đưa đến biệt viện của hoàng tử, nhưng mà vì sao hai người lại trở mặt thì ta cũng không biết."

Tiểu Oánh lập tức hiểu rõ ý tứ của nàng.

Giữa hai người có một nữ nhi sắp thoát nghèo, hẳn là phải càng thêm thân mật mới đúng. Bây giờ lại còn coi nhau như kẻ thù, rất rõ ràng trong này có ẩn tình!

 
Bình Luận (0)
Comment