Chương 327
Tiểu Oánh còn muốn nghe ngóng thêm nhưng Tần Thu Uyển lại không chịu nói nữa.
Trên đường trở về, Tiểu Oánh suy nghĩ rất nhiều.
Bôn ba một ngày mà vẫn không tra ra đươc chân tướng, ngược lại còn làm câu chuyện càng thêm khó bề phân biệt. Khi không biết được là ai đã đánh Trần Tam Bình, Tiểu Oánh cũng không dám thành thân với hắn.
Nếu như không phải Triệu Mộc Hương thì chẳng lẽ cũng không phải Tề Hoan Ngọc?
Trần Tam Bình đi đâu mà đắc tội với kẻ thù dám đánh người trên phố như thế?
Lỡ như còn mang tai họa về nhà thì nàng chính là tội nhân rồi.
Trở lại thành, Tiểu Oánh không lập tức trở về nhà. Sau khi trái lo phải nghĩ, nàng lặng lẽ đi đến căn nhà Tề Hoan Ngọc ở.
Trực tiếp tới cửa hỏi thì nàng không dám. Nàng chỉ có thể lề mề cả buổi ở bên ngoài căn nhà, thấy sắc trời đã tối đành trở lại nhà của mình.
Trần Tam Bình ở Điền gia sống cuộc sống an nhàn, áo đến đưa tay cơm tới há miệng. Nhưng cả ngày không nhìn thấy Tiểu Oánh làm hắn khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều, cũng không phải hắn sợ nàng ra ngoài làm việc mà là sợ nàng đi tìm mối hôn sự khác.
Thấy người trở về, hắn lập tức gọi nàng đến trước mặt.
Tiểu Oánh bôn ba một ngày rất là mệt mỏi, lúc ngồi ở bên giường hắn cũng không hào hứng lắm: "Có chuyện gì sao?"
Trần Tam Bình nhìn mặt mày của nàng, hỏi: "Nàng mệt mỏi lắm sao? Nàng đi làm cái gì vậy? Lại đi tìm công việc ư?"
Tiểu Oánh ừ một tiếng.
Trần Tam Bình vẫn tin là thật, sử dụng cái tay phải còn chưa bị gãy kéo nàng lại: "Chờ ta chữa khỏi vết thương thì sẽ bắt đầu làm việc, nàng cũng không cần khổ cực như vậy nữa. Đến lúc đó nàng chỉ việc ở nhà giúp ta giặt quần áo nấu cơm, thuận tiện giúp ta sinh hài tử..."
Đối với bách tính phổ thông mà nói thì sau khi thành thân mà không cần làm việc, cũng không cần hầu hạ cả nhà, trong tay còn không thiếu bạc đã là một mối hôn sự không tệ. Nghe hắn nói đến những thứ này, Tiểu Oánh cũng có hơi mơ ước.
Nhưng chuyện hôm nay đã khiến Tiểu Oánh không còn ngây thơ như vậy nữa. Nàng e dè hỏi: "Vậy chúng ta sẽ ở đâu?"
Nàng nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thấy một cái viện tử không lớn: "Nhà này không nhiều phòng. Chúng ta chen chúc một chút tuy có thể ở lại nhưng làm gì có nữ nhân nào xuất giá rồi còn để nam nhân ở nương gia?"
Nàng cúi đầu: "Hơn nữa, trong nhà còn có phụ thân, có ca ca tẩu tẩu, ở chỗ này sẽ rất là bất tiện. Chàng cũng không được tự tại." Nói đến đây, giọng nàng nhỏ hơn: "Ta đã sớm muốn rời khỏi bọn họ, tự sống cuộc sống của mình."
Gần đây Trần Tam Bình được hầu hạ sung sướng an nhàn, cũng nhận ra được nhà Tiểu Oánh sống rất có tình có nghĩa. Nghe được ngữ khí lo lắng của nàng, hắn bèn nói ngay: "Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để nàng ở lại nương gia. Về sau ta sẽ tìm cách đặt mua một căn nhà chỉ có hai người chúng ta, còn có hài tử của hai chúng ta."
Nghe hắn nói như thế, Tiểu Oánh thả lỏng, hiếu kỳ hỏi: "Trong tay chàng có bao nhiêu bạc?"
Lời hỏi ra đến miệng liền nhận ra ý vị thăm dò quá rõ ràng, mặc dù hai người đã thẳng thắn với nhau, nhưng cũng không phải phu thê chân chính. Nàng vội vàng giải thích: "Ý của ta là ta sẽ nhờ người giúp chàng nghe ngóng chuyện căn nhà."
Nàng nắm chặt tay bên hông: "Tam Bình, không phải ta cố ý thúc giục chàng, nếu như có thể thì ta cũng muốn chúng ta mau chóng thành thân... Ta sợ sẽ có hài tử."đọc truyện miễn phí tại viptruyen full.net
Trần Tam Bình rất tán thành.
Nhưng việc mua nhà cần bàn bạc kỹ hơn.
Hắn chịu một trận đánh, cho tới nay vẫn còn chưa biết rõ ràng là ai ra tay. Nếu như Phan lão gia tìm người thì hắn còn có thể đến gặp Tề Hoan Ngọc nói chuyện.
Lúc trước gặp mặt, Tề Hoan Ngọc trực tiếp cho hắn mấy chục lượng bạc, dựa theo tình hình này thì việc xin nàng bạc mua nhà hoàn toàn có thể thực hiện. Nhưng nếu người gây ra lại chính là Tề Hoan Ngọc, vậy thì phải cân nhắc một chút.
Hắn vuốt vuốt mi tâm: "Nàng để ta suy nghĩ một chút."
Tiểu Oánh cảm thấy càng hoài nghi.
Trong túi mình có bao nhiêu bạc mà cũng cần suy nghĩ sao?
Nhìn điệu bộ này của hắn hình như là không có bạc... Mà cũng không đúng, vừa rồi hắn nói đến việc mua căn nhà, giọng điệu nghe nhẹ nhàng cứ như đi mua rau cải trắng vậy, không giống là không mua nổi.
Tiểu Oánh e dè hỏi: "Thân thể chàng bị tổn thương như vậy, chàng thật sự không muốn đòi Triệu Mộc Hương bồi thường sao?" Nàng tiếp tục nói: "Ta cho rằng, cho dù chàng không báo quan thì cũng nên bảo nàng ta bồi thường chút dược phí. Nếu chàng ngại không muốn tới cửa thì ta sẽ dùng thân phận vị hôn thê của chàng đi đòi..."
Trần Tam Bình: "... Không được!"
Sau chuyến đi này thì hắn coi như không dối gạt được nữa rồi.
Giọng hắn vừa nhanh vừa vội. Tiểu Oánh nghe xong thì vành mắt cũng không nhịn được đỏ ửng cả lên.
Nàng tức không phải là do hắn từ chối, mà là vì bị hắn giấu diếm.
Hai người đều đã thẳng thắn với nhau, nàng còn chứa chấp hắn, giúp hắn trị thương, vậy mà hắn vẫn không chịu nói thật với nàng.
"Vì sao không được?" Tiểu Oánh khóc lóc rất thảm thiết: "Chàng cứ nhượng bộ như vậy, nếu như về sau nàng ta liên tục gây phiền phức cho chàng thì hai chúng ta làm sao mà sống nổi? Theo ta thấy, chàng phải nói rõ ràng với nàng ta."
Trần Tam Bình: "..."
Mắt thấy lừa gạt không được, hắn đỡ trán, vẻ mặt thống khổ: "Ta thấy rất khó chịu, nàng để cho ta nghỉ một lát."
Tiểu Oánh đứng lên nói: "Trần Tam Bình, chàng không đi đòi thì chính ta đi!"
Nói xong thì chạy ra ngoài.
Trần Tam Bình thấy thế, lập tức nói: "Tiểu Oánh, nàng nghe ta nói."
Vừa nãy còn muốn nghỉ một lát, bây giờ lại chịu nói. Trong lòng Tiểu Oánh càng thêm chắc chắn Triệu Mộc Hương không nói dối, mà là Trần Tam Bình lừa gạt nàng.
Tiểu Oánh đứng ở cổng, dáng vẻ như sắp đi ra ngoài không quay đầu lại, chỉ nói: "Chàng nói đi."
Trần Tam Bình không biết nên nói cái gì, nhưng không nói thì không được. Nếu Tiểu Oánh thật sự đi đến chỗ Triệu Mộc Hương thì hắn càng không dễ giải thích.
"Tiểu Oánh, kỳ thật việc ta bị đánh, ta chỉ hoài nghi là Triệu Mộc Hương làm. Nhưng chúng ta nói chuyện hay làm việc thì đều phải có chứng cứ. Ta cũng không dám xác định người là nàng ta tìm, nàng tùy tiện chạy đến nhà người ta như thế thì nàng ta chắc chắn sẽ không thừa nhận, có thể còn trả đũa nói chúng ta nói xấu nàng ta... Hơn nữa, thương thế là Tịch gia tìm người đánh, có lẽ nàng ta không biết chân tướng."
Vậy mà hắn cũng nói được.
Nếu như nàng không tự mình chạy đi tìm Triệu Mộc Hương, mà là nghe hắn nói thì có lẽ sẽ không tin tưởng Triệu Mộc Hương đâu.
Nàng chợt phát hiện, nam nhân này thật sự giỏi bịa chuyện.
"Trần Tam Bình, chàng thành thật nói với ta, ở bên ngoài kia rốt cuộc chàng đã đắc tội bao nhiêu người?"
Trần Tam Bình thấy ngữ khí nàng đột nhiên lạnh đi, nhớ ra hôm nay nàng đã liên tục kêu tên họ của mình hai lần. Mà chuyện này lúc trước chưa hề xảy ra.
"Lời này của nàng là có ý gì?" Hắn không hiểu đáp lại: "Ta không có đắc tội với ai hết!"
"Vậy sao chàng lại bị đánh?" Tiểu Oánh rất mệt mỏi khi cứ phải nghe hắn nói dối, bèn nói thẳng: "Việc chàng bị ăn đòn là sự thật, chúng ta đi báo quan thì đại nhân nhất định sẽ quản."
Trần Tam Bình lập tức nói: "Không được! Ta và Triệu Mộc Hương dù gì cũng là phu thê, phụ thân nàng ta còn có đại ân với ta, nàng ta còn nuôi con của ta..."
"Nàng ta đã không để ý tới tình cảm phu thê thì chàng cũng không cần phải nhượng bộ." Tiểu Oánh thăm dò lâu như vậy mà hắn vẫn không chịu nói thật, nàng thực sự giận rồi: "Ta sẽ đi báo quan ngay bây giờ! Cho dù không tra ra được hung phạm thì ta cũng muốn để người phía sau màn biết chúng ta không phải người dễ bắt nạt!"
Nàng cất bước rời đi.
Lần này, Trần Tam Bình quả thực luống cuống.
Báo quan không tra ra chân tướng còn đỡ, nếu dính dáng đến Phan lão gia, đại nhân nhất định sẽ đào sâu ân oán giữa ba người bọn họ. Đến lúc đó, những chuyện mà hắn và Tề Hoan Ngọc đã tính toán có thể sẽ không dối gạt được nữa.
"Tiểu Oánh, không được đi."
Tiểu Oánh chạy tới dưới mái hiên, nghe vậy cũng không quay đầu lại: "Chàng bị đánh mà cũng không so đo với người ta, chàng có tình có nghĩa lắm nhưng chàng có nghĩ tới ta không? Ta phải hầu hạ chàng, còn phải kiếm bạc mua thuốc cho chàng, còn liên lụy cả ca ca và phụ thân của ta... Trần Tam Bình, nếu chàng không chịu báo quan thì mau rời khỏi nhà ta. Từ nay về sau, cho dù chàng bị người ta đánh chết thì cũng không liên quan gì đến ta!"
.
Trần Tam Bình nghe nàng nói như thế thì vừa tức vừa hoảng.
Hắn tức là vì Tiểu Oánh dám đuổi hắn đi, hoảng sợ chính là vì sợ nàng sẽ thật sự đuổi hắn đi thật.
Hắn thậm chí còn không biết người đánh hắn rốt cuộc là Phan lão gia hay là Tề Hoan Ngọc, đến mức hắn còn không dám xuất hiện ở phủ thành.
Thực sự hắn nghiêng về người sau nhiều hơn, vì Tề Hoan Ngọc đã định vạch mặt hắn. Cho nên, sau khi hắn tiến vào thành cũng không dám lộ diện mà đi thẳng đến nơi này. Nhưng nếu bị đuổi ra rồi... Hắn vừa bị thương, lại không chỗ ở, đặc điểm nhận biết rõ ràng như vậy thì người muốn tìm hắn sẽ càng dễ dàng hơn.
"Tiểu Oánh, ta biết nàng lo lắng cho ta, trong lòng ta cũng rất cảm động." Trần Tam Bình vội vàng trấn an: "Ta cam đoan đây là lần cuối cùng, nếu như nàng ta dám động thủ nữa thì ta tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay."
Tiểu Oánh thực sự muốn gả cho hắn sống một cuộc sống yên bình, nghe hắn nói như vậy, nàng khẽ buông lỏng, lại hỏi: "Chàng vừa mới nói muốn mua một căn nhà... Vậy để ta và ca ca đi thăm dò trước, có được hay không?"
Trần Tam Bình không cự tuyệt: "Vậy thì phiền phức đại ca rồi."
Tiểu Oánh vẫn chưa muốn dừng, tiếp tục hỏi: "Hiện tại chàng có bao nhiêu bạc? Tòa nhà ở những khu vực khác nhau thì giá tiền cũng khác biệt, nội thành lớn như thế, nếu cứ tùy tiện nghe ngóng mà bạc không đủ thì sẽ chỉ làm trò cười."
Trần Tam Bình mất tập trung, thuận miệng nói: "Nàng cứ nghe ngóng chung quanh nơi này thôi, cách nương gia càng gần thì về sau cũng dễ chiếu cố lẫn nhau."
Viện tử chung quanh nơi này không quý lắm, Tiểu Oánh hơi thất vọng, nhưng có thể ở gần nương gia, hắn lại là đại phu thì cũng không tệ lắm.
Đuổi được Tiểu Oánh đi xong, Trần Tam Bình chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Ở lại đây nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy Điền gia gây đến áp lực cho mình.
Hắn muốn kiếm bạc, không chỉ là vì Tiểu Oánh mà cũng là vì chính mình.
Nằm thêm hai ngày, Trần Tam Bình rất rõ ràng đã có thể cảm giác được Tiểu Oánh đã không còn sự nhiệt tình với mình như trước kia nữa. Những người còn lại của Điền gia cũng thường xuyên đến nghe ngóng bạc trong tay hắn.
Bọn họ không trực tiếp hỏi mà chỉ mịt mờ hỏi.
"Ta mới đi qua ngõ Trường An, căn nhà ở đó tinh xảo, vừa vặn hai ngày này có người đang bán nhưng họ nói là phải có bạc trước. Lúc nha bà nói với ta còn ám chỉ là giá tiền này đã rẻ hơn chí ít mười lượng so với giá thị trường. Mua được thì lời rồi!"
Nghe thấy Điền đại ca thao thao bất tuyệt, Trần Tam Bình chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đối diện với ánh mắt mong chờ của Điền đại ca, hắn hỏi: "Cần bao nhiêu bạc?"
"Người ở nhà ngõ Trường An chủ yếu là phú thương có gia tư, hoặc là quản gia của đại hộ nhân gia. Nha bà nói, chủ nhà ra giá một trăm tám mươi hai, nếu như thành tâm thì còn có thể ít hơn một chút..."
Không đợi Trần Tam Bình mở miệng, hắn tiếp tục nói: "Theo ta thấy căn nhà này cực kì có lời. Nhà sát vách nhà chúng ta không tốt lắm đã có giá chín mươi. Bọn họ đúng là dám mở miệng, nếu là ta ta cũng không dám bán như vậy. Nhưng mà ta nghe nói, vậy mà cũng có người hỏi."
Hắn cảm khái hồi lâu rồi nói: "Đệ cảm thấy thế nào?"
Trần Tam Bình không cảm thấy như thế nào cả!
Hắn cũng muốn mua, bởi vì mua xong Điền gia chắc chắn sẽ thiện đãi mình, nhưng vấn đề là bây giờ hắn rất xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch, một đồng cũng không bỏ ra nổi.
Sở dĩ hắn dám mạnh mồm nói muốn mua căn nhà là bởi vì hắn cảm thấy Tề Hoan Ngọc không vạch mặt hắn thì hắn có thể hỏi xin nàng.
Nhưng sự thật rốt cuộc như thế nào, bây giờ hắn nằm ở trên giường nên cũng không thể kiểm chứng được. Lời nói thật thì hắn đương nhiên không thể nói, mà chỉ nói: "Đệ nằm ở trên giường không tiện đi xem..."
Sắc mặt Điền đại ca hơi đổi, không nhiều lời, chỉ trầm mặc đứng dậy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Trần Tam Bình rất là bất an.
Điền đại ca đi ra thì đi thẳng đến trước mặt phụ thân: "Con thấy hắn ta không bỏ ra nổi đâu, hắn ta chỉ mạnh mồm thôi, có lẽ là đã lừa gạt chúng ta rồi."