Chương 328
Cho đến tận giờ phút này, Điền gia vẫn chưa lấy được chút gì từ chỗ Trần Tam Bình. Ngược lại còn mất cả thân thể trong sạch của cô nương nhà mình.
Bọn họ để ý đến y thuật của Trần Tam Bình, nhưng nếu miệng hắn đầy lời nói dối thì cũng không cần thiết phải kết thân nữa.
Điền phụ tựa vào đầu giường, sắc mặt trắng bệch. Ông ta đã bị bệnh một thời gian dài, gần đây thường uống phương thuốc do chính Trần Tam Bình phối, bệnh tình tuy không còn chuyển biến xấu, nhưng cũng không chuyển biến tốt đẹp lên.
Nghĩ nghĩ, ông ta nói: "Ném hắn ra bên ngoài luôn đi."
Điền đại ca kinh ngạc: "Làm vậy có quá lắm không?"
Điền phụ khoát tay áo: "Nếu như hắn thật sự lấy được bạc ra thì bảo Tam muội con dỗ dành hắn về là được."
Nghĩ kỹ đường lui, Điền đại ca cũng không chần chờ nữa.
Trong lòng Trần Tam Bình đang rất bất an, đột nhiên thấy Điền đại ca đã đi rồi lại quay lại.
Lúc đi vào cửa sắc mặt Điền đại ca rất là khó coi: "Trần đại phu, rốt cuộc ngươi có bỏ được bạc ra mua nhà hay không?"
Hiện tại đương nhiên là không bỏ ra được.
Trần Tam Bình miễn cưỡng nở một nụ cười: "Đương nhiên có thể. Chỉ là cái chuyện này đối với ta... Mua nhà không giống như mua cải trắng, phải suy tính nhiều một chút. Ta muốn tự mình đi xem xét... Dù sao thì mua căn nhà này cũng phải ở cả đời."
Điền đại ca gật gật đầu: "Ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ngươi ở đây lâu như vậy mà bọn ta vẫn chưa thấy trên người ngươi có chút ngân phiếu nào?" Hắn vươn tay ra: "Ngươi đưa ngân phiếu mua nhà cho ta nhìn thì việc này bọn ta sẽ tạm hoãn. Nếu không, ngươi trả nợ hết số tiền người chi tiêu ở nhà ta rồi tự mình rời đi."
Đã nói đến mức này thì không còn là thăm dò nữa, mà là dự định vạch mặt luôn.
Nụ cười trên mặt Trần Tam Bình không duy trì nổi nữa, nhìn về phía cổng: "Tiểu Oánh đâu?"
"Phụ thân ta bệnh, ta là đại ca của nó. Ai cũng nói huynh trưởng như phụ, chuyện của nó đều phải hỏi qua ta." Sắc mặt Điền đại ca nhàn nhạt: "Trần đại phu, nhà chúng ta đã rất thành tâm chứa chấp ngươi, trị thương cho ngươi, nhưng ngươi lại cứ che che lấp lấp... Ta không cần bạc của ngươi nữa, chỉ là muốn xem ngươi có không mà thôi."
Trần Tam Bình thấy không tránh khỏi được nữa, chỉ đành phải nói: "Ta không mang trên người."
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Điền đại ca càng trở nên khó nhìn.
Nói cách khác, trên người Trần Tam Bình không có một xu nào.
Như vậy cũng không ngạc nhiên. Theo hắn biết, hành lý của Trần Tam Bình ở y quán đã bị dời về, mà cái nhà ban đầu hắn ở cũng đã bị Tề Hoan Ngọc thu về.
Vậy hiện tại hắn có cái gì?
Đừng nói là mua nhà, đến cả tiền thuốc cũng không có.
Tính toán như vậy thì Điền gia hắn chẳng phải đã mất tiền oan sao?
Đã mất cả khuê nữ nhà mình, lại mất cả bạc và thanh danh, còn mất cả tinh lực chăm sóc hắn. Nghĩ đến đây, sắc mặt Điền đại ca đen như đáy nồi, cho rằng không thể cứ mơ hồ như thế được, bèn nói: "Vậy ngươi để ngân phiếu ở đâu?"
Trần Tam Bình: "..." Trong túi người khác.
Thấy Trần Tam Bình trầm mặc, Điền đại ca đanh mặt lại: "Trần đại phu, không phải ta cay nghiệt, mà là ngươi làm vậy làm cho ta rất khó tin tưởng ngươi, cũng không yên lòng giao muội muội cho ngươi. Chí ít ngươi cũng phải để ta xem ngươi có ngân phiếu hay không chứ."
Trần Tam Bình không bỏ ra nổi.
Nhưng nhìn điệu bộ này của hắn ta, nếu hắn quả thật không bỏ ra nổi thì cũng không thể khuyên nổi người Điền gia, có lẽ sẽ thật sự bị đuổi ra khỏi cửa.
Trong đầu Trần Tam Bình suy nghĩ rất nhiều, nhưng điều duy nhất hắn có thể xác định là hắn không thể bị đuổi ra ngoài. Lập tức nói: "Chờ ta khỏe lên thì ta sẽ đi lấy cho các ngươi nhìn."
"Ta muốn nhìn ngay bây giờ." Điền đại ca quả quyết nói, hôm nay hắn ta phải biết rõ ràng trong túi Trần Tam Bình rốt cuộc có bạc hay không: "Bạc của ngươi ở đâu? Ta có thể lập tức thuê xe đưa ngươi tới, nếu như muốn đi bộ, ta cũng có thể cõng ngươi."
"Thế thì không cần." Vốn Trần Tam Bình còn dự định sẽ dưỡng thêm mấy ngày mới xuống giường nhưng hiện tại hắn cũng không cần đoái hoài tới nữa, khoát tay áo: "Chúng ta sắp là người một nhà, cũng không có gì không thể cho ngươi nhìn. Sáng sớm ngày mai ta sẽ tự đi lấy."
Điền đại ca giống như cười mà không phải cười: "Ngươi đã bị thương thành như vậy mà còn muốn nhất quyết tự mình đi lấy... Nói là người một nhà, nhưng kỳ thật vẫn đề phòng ta. "
Nếu Trần Tam Bình thật sự có bạc thì đã dẫn hắn ta đi rồi, nhưng vấn đề là hắn không có, lập tức chỉ cười cười xấu hổ.
*
Tối ngày hôm đó, gà gáy ba lần, lúc trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần Tam Bình đã đứng lên.
Hắn cầm quải trượng, nhảy lóc cóc ra cửa.
Động tĩnh tuy nhỏ nhưng vẫn kinh động đến người Điền gia.
Điền đại ca nhìn thấy bóng lưng hắn đi ra, cũng không ngăn cản mà đi đến cửa phòng muội muội nói: "Trần Tam Bình tự đi khỏi nhà. Tiểu Oánh, ta có chút không yên lòng, muội tự mình đi theo dõi đi. Đừng để hắn chạy."
Nếu như Trần Tam Bình muốn đi luôn không trở lại thì trước khi đi cũng phải trả nợ số bạc hắn tiêu xài những ngày qua.
Tiểu Oánh có chút sốt sắng: "Lỡ như muội bị hắn phát hiện thì phải làm sao?"
Điền đại ca trừng mắt: "Muội ngốc à, nếu như bị phát hiện hoặc là thấy tình thế không ổn thì muội cũng có thể nói là không yên lòng nên mới lặng lẽ theo sau hắn."
Điền đại ca nhìn muội muội giống như con thỏ nhát gan, không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Được rồi, ta đi cùng với muội."
Huynh muội hai người lặng lẽ ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn thấy Trần Tam Bình nhảy lóc cóc đi về Phương Nhai.
Khi tới gần Phương Nhai, bọn họ nhìn thấy Trần Tam Bình tìm một người nhấc kiệu cho hắn, đưa hắn đến nhà của Tề Hoan Ngọc.
Điền đại ca không hiểu làm sao: "Đi xa như vậy đến đây, tại sao đến cổng rồi lại còn thuê kiệu?"
Tiểu Oánh cũng không nghĩ ra.
Đại môn mở ra, bà đỡ canh cổng ngáp một cái, nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Trần Tam Bình, bèn nói: "Trời quá sớm, cô nương nhà ta còn đang ngủ."
Trần Tam Bình do thực sự bị ép không còn biện pháp nào khác mới tìm đến đây. Hắn cũng sợ Tề Hoan Ngọc giết hắn diệt khẩu nên mới cố ý tìm hai kiệu phu. Có người bên ngoài nhìn thấy thì Tề Hoan Ngọc có muốn động thủ với hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Ta tìm nàng có việc gấp." Trần Tam Bình cường điệu nói: "Là chuyện rất quan trọng."
Bà đỡ bán tín bán nghi, nhưng lại sợ đuổi hắn đi xong thì chủ tử nhà mình lại trách mắng, bèn nói: "Ta đi xem cô nương đã dậy chưa, ngươi đợi ở chỗ này đi."
Tề Hoan Ngọc sắp được vào làm thiếp Phan phủ. Gần đây nhiều chuyện xảy ra, hôm nay nàng dự định sẽ đi ra ngoài mua chút đồ trang sức cho chính mình, thuận tiện chuẩn bị lễ gặp mặt cho người trong Phan phủ.
Phan phủ có rất nhiều người, nhiều lễ thì sẽ không bị trách, nàng dự định sẽ đưa cho mỗi người một phần.
Tặng lễ cũng phải chú trọng, lễ gặp mặt còn phải đánh vào tâm khảm của người ta mới có thể khiến cho người ta nhớ kỹ.
Buổi tối hôm qua, nàng nằm mơ cũng nghĩ đến việc chuẩn bị lễ vật cho mọi người nên tỉnh cũng rất sớm. Lúc bà đỡ canh cổng bẩm báo cho nha hoàn bên ngoài, nàng nghe thấy rất rõ ràng.
Lúc ấy người được phái đi đã nói Trần Tam Bình bị đánh gần chết, rất có thể đã bỏ mệnh. Thấy hắn nhiều ngày như vậy không xuất hiện, Tề Hoan Ngọc còn cho rằng hắn đã chết, hoặc là đang lay lắt hơi tàn ở một chỗ xó xỉnh nào đó, không ngờ hắn lại còn tìm tới tận đây.
Nghe nói là còn ngồi kiệu tới, Tề Hoan Ngọc nghĩ một lát liền hiểu ra vì sao hắn làm vậy.
"Nói ta chưa tỉnh, không tiện gặp người."
Trần Tam Bình trực tiếp bị cự tuyệt.
Nhưng hắn không cam tâm, hôm nay nếu không gặp được Tề Hoan Ngọc, hai tay trống trơn trở về thì hắn chắc chắn sẽ bị Điền gia đuổi ra khỏi cửa.
Không bỏ ra nổi bạc, Điền gia nhất định sẽ cho rằng hắn là kẻ lừa đảo, cũng sẽ trách hắn vì đã chiếm đoạt thân thể trong sạch của Tiểu Oánh, đến lúc đó nói không chừng còn đánh cho hắn một trận.
Hắn lúc này đã không chịu được bị đánh nữa rồi.
Mắt thấy đại môn sắp đóng lại, Trần Tam Bình vẫn không rời đi, dứt khoát trở về trong kiệu ngồi.
Không phải Tề Hoan Ngọc chưa dậy sao?
Vậy hắn sẽ ở chỗ này chờ đến khi nàng thức dậy, nàng chắc sẽ không nằm trên giường cả ngày đúng chứ?
Lúc Tề Hoan Ngọc đang rửa mặt, biết được người bên ngoài vẫn chưa đi, lập tức tức giận vô cùng.
Phải biết, nàng là một nữ tử sống một mình mà ở bên ngoài nhà lại có một nam nhân trông coi, đúng là nói thì dễ mà nghe thì khó. Lỡ như làm cho Phan phủ hiểu lầm, Phan lão gia có thể còn hiểu được nhưng các trưởng bối Phan gia thì không nhất định.
Còn chưa vào cửa đã làm cho trưởng bối chán ghét, về sau làm sao có thể sống dễ chịu được?
"Mời hắn vào." Tề Hoan Ngọc cực kỳ phẫn nộ.
Trần Tam Bình nhanh chóng vào cửa, đi tới ngồi xuống đối diện Tề Hoan Ngọc, trên đường đi có chút chật vật.
Tề Hoan Ngọc lạnh mắt nhìn hắn, không hỏi, cũng không bảo nha hoàn giúp một tay.
Trần Tam Bình thở hổn hển, sau khi ngồi xuống thì nói thẳng: "Hoan Ngọc, ngươi gần đây sống thế nào? Ta thì không tốt lắm, lúc đi trên đường còn bị người ta chụp bao tải vào đầu đánh cho gần chết, nếu không phải phải ta may mắn gặp được một cái xe bò thì lúc này đã bị người ta đánh chết rồi."
Tề Hoan Ngọc rũ mắt nhìn tay của mình: "Mới sáng sớm đã có chuyện gì?"
Còn không thèm hỏi vì sao hắn bị đánh.
Trần Tam Bình cũng không thất vọng: "Hoan Ngọc, dù gì cũng là phu thê, bây giờ ta thảm như vậy, ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."
Tề Hoan Ngọc phì cười: "Ngươi muốn như thế nào?"
"Vì có nhiều năm tình cảm như vậy nên ta không muốn làm kẻ thù với ngươi, những chuyện đã phát sinh giữa chúng ta đã không nói rõ được là ai đúng ai sai. Ta đi ở trên đường cái vô duyên vô cớ bị người ta đánh một trận, vốn còn muốn đi báo quan..." Nói đến đây, Trần Tam Bình dừng một chút: "Người một nhà rõ ràng chuyện nhà mình, những mưu mô giữa hai chúng ta không tiện truyền ra ngoài, ta không muốn đến công đường, ta tin ngươi cũng không muốn. Như vậy đi, ngươi cho ta một ngàn lượng thì việc bị người đánh ta sẽ không truy cứu nữa, thân thế của Vũ nhi ta cũng nhận. Ta chỉ nghĩ tới cuộc sống an bình, cầm được bạc rồi thì về sau ta sẽ không tới tìm ngươi, ngươi cũng coi như không biết ta, chúng ta có thể an bình mà sống."
Lại muốn bạc?
Trần Tam Bình bị đánh là bởi vì hắn lòng tham không đáy.
Hơn nữa, Phan lão gia cũng không muốn bên cạnh mình có mối uy hiếp lớn như thế.
Thế mà giờ hắn dám trực tiếp tìm tới đây, quả nhiên là không sợ chết.
Mặt mũi Tề Hoan Ngọc tràn đầy vẻ giễu cợt: "Ngươi biết lai lịch của ta rồi đó, cho dù mang ta đi bán thì cũng không lấy nổi tới một ngàn lượng. Ngươi muốn kiện thì tự đi kiện đi!"
Trần Tam Bình nheo mắt lại: "Ngươi đừng ép ta."
"Dù sao ta không tìm người đánh ngươi, những tính toán giữa chúng ta dù nói cho đại nhân nghe, ta chạy không được, ngươi cũng giống vậy." Tề Hoan Ngọc cười lạnh: "Nếu ngươi cam lòng ngồi tù thì ta ngồi cùng ngươi."
Trần Tam Bình không thể tin: "Ngươi cam lòng sao?"
Hắn bây giờ không có gì cả, còn Tề Hoan Ngọc thì khác.
Nữ nhi đã được đưa vào biệt viện của hoàng tử, về sau cho dù không được làm thiếp thất của hoàng tử thì chỉ dựa vào thân phận một nha hoàn cũng có thể giúp nàng sống thoải mái vô cùng.
Trần Tam Bình cũng không tin nàng sẽ cam lòng vứt bỏ hết thảy cùng hắn đồng quy vu tận. Ánh mắt hắn thay đổi, lại có quyết định mới: "Ai nói muốn đi báo quan vậy? Ta chỉ cần đi đến biệt viện nói cho quản gia biết thân phận chân chính của Vũ nhi là được..."
"Ngươi dám!" Tề Hoan Ngọc trợn mắt: "Trần Tam Bình, đó là nữ nhi của ngươi!"
Trần Tam Bình không tin.
Nếu là nữ nhi của hắn thì tên lão gia kia bận trước bận sau xuất tiền xuất lực để làm gì?
Tề Hoan Ngọc nhìn vẻ mặt của hắn, hạ giọng hung ác nói: "Ta cố ý làm cho lão gia nghĩ rằng Vũ nhi là huyết mạch của ông ta."
Nghe vậy, Trần Tam Bình kinh ngạc nói: "Ngươi..."
Tề Hoan Ngọc cười lạnh: "Trần Tam Bình, dùng đầu óc của ngươi suy nghĩ một chút đi. Nếu trước đó ta và Phan lão gia đã có hài tử thì sao ông ta lại vứt bỏ ta?"
Lời này rất có đạo lý.
Nếu như lúc Phan lão gia nuôi nàng, nàng đã có bầu thì chắc chắn nàng sẽ được vào phủ, dù thế nào cũng không thể trở thành một người bị Phan lão gia tùy tiện đuổi đi cùng với một cửa hiệu như vậy được.