Chương 329
Trần Tam Bình bán tín bán nghi.
Tề Hoan Ngọc tới gần, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: "Hai chúng ta bây giờ là châu chấu trên một sợi thừng, nếu như việc này bị Phan lão gia biết, ta không chạy được, ngươi cũng không chạy được."
Trần Tam Bình: "..." Tai họa từ trên trời rơi xuống đây mà!
Trời đất chứng giám, hắn chưa bao giờ muốn gạt Phan lão gia.
Nhưng nếu như Tề Hoan Ngọc nói thật thì Phan lão gia mà biết chân tướng thì cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Trước đó Trần Tam Bình không sợ đắc tội với Phan lão gia, nhưng sau khi chịu đánh, hắn quả thực đã rất sợ. Phan lão gia không cần làm hết mà chỉ cần thỉnh thoảng lại tìm người tới đánh hắn thì hắn cũng không muốn sống nữa!
Trần Tam Bình trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt: "Tề Hoan Ngọc, ngươi hại ta!"
Tề Hoan Ngọc đứng thẳng người, vuốt vuốt vòng ngọc sáng long lanh trên tay: "Ai bảo ngươi không có bản lĩnh?"
Nàng nhìn về phía Trần Tam Bình đang cố nén giận, nói: "Ta cũng là vì nữ nhi của chúng ta, ngươi cũng đừng trách ta hèn hạ. Xét theo trình độ nào đó mà nói thì hai chúng ta cũng giống nhau thôi, cũng là vì muốn sống cuộc sống tốt hơn mà không từ thủ đoạn. Cho nên, những việc ta làm, nếu như đặt trên người ngươi thì ngươi chắc chắn cũng sẽ lựa chọn giống như ta."
Trong lòng Trần Tam Bình cảm thấy uất ức không thôi.
Sau khi tức giận, hắn lại nghĩ tới ý đồ mà mình đến đây.
Bất luận về sau như thế nào thì trước tiên cũng phải làm cho cuộc sống tốt hơn cái đã. Nếu không về sau lỡ như bị thanh toán, hắn còn chưa được sống một ngày tốt lành, như vậy sẽ rất là thua thiệt.
"Vậy ngươi đưa bạc cho ta đi."
Tề Hoan Ngọc lui về sau một bước: "Ngươi đừng thấy ta sống tốt mà lầm, kỳ thật toàn bộ những thứ này đều là Phan lão gia cho, rất nhiều thứ cũng là đồ ta phải lấy lòng ông ta mới có. Người muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, nhưng bạc thì... không có!"
Trần Tam Bình không tin một chữ nào.
"Hắn có một nữ nhi như Vũ nhi rồi thì chắc chắn sẽ hậu đãi ngươi. Nếu ngươi mở miệng thì làm sao hắn có thể không cho?"
"Nếu hôm nay ngươi không cho ta bạc thì ta sẽ không đi nữa!"
Tề Hoan Ngọc: "..."
"Trần Tam Bình, nếu ngươi làm cho Phan lão gia hoài nghi thì ông ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Ánh mắt Trần Tam Bình thay đổi, cười lạnh nói: "Không cần ông ta hoài nghi, chính ta sẽ đi nói cho ông ta biết."
Nói xong thì nhặt quải trượng bên cạnh lên, lóc cóc đi ra ngoài.
Tề Hoan Ngọc nghe hắn nói vậy, vội vàng đuổi theo: "Ngươi định làm thật à?"
"Ta muốn nói cho ông ta biết chân tướng, đồng thời bày tỏ bản thân mình trong sạch." Trần Tam Bình không quay đầu lại: "Nếu bị Phan lão gia điều tra ra thì ông ta chắc chắn sẽ không tin ta giải thích."
Nếu như chủ động nói thì còn có thể cầu xin ông ta tha thứ.
Tề Hoan Ngọc lập tức hoảng hốt: "Trần Tam Bình, ngươi điên rồi."
Trần Tam Bình cười lạnh một tiếng: "Nếu như ta điên thật rồi thì đó cũng là bị ngươi ép. Tề Hoan Ngọc, bây giờ trong tay ta không có một xu nào còn bị thương nặng như vậy, ta cũng đã cùng đường mạt lộ rồi..."
Tề Hoan Ngọc không muốn ép người quá đáng, nghiến răng nói: "Ngươi chờ đấy."
Trần Tam Bình tựa vào cây cột bên cạnh hành lang chờ đợi.
Không bao lâu, Tề Hoan Ngọc quay lại, cầm trong tay hai tấm ngân phiếu oán hận đập vào người hắn: "Ta chỉ có như vậy, ngươi có muốn hay không!"
Trần Tam Bình rũ mắt nhìn lên, thấy là hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng, hắn cũng không muốn làm quá nên bèn lấy luôn.
"Ta lấy trước để dùng, về sau ngươi nhớ phải giúp ta." Trần Tam Bình cất kỹ ngân phiếu, quay người đi ra ngoài nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Muốn để Phan lão gia tin tưởng hai chúng ta đã không còn quan hệ thì ta phải lấy người khác, nhân tuyển chính là Tiểu Oánh mà trước đó ngươi đã chọn giúp ta... Thú thê phải tốn bạc, ngươi chuẩn bị giúp ta trước, nói không chừng ngày nào đó sẽ cần dùng đến."
Tề Hoan Ngọc: "..."
Nàng còn tưởng rằng đã thoát khỏi nam nhân này, nhưng không ngờ sau khi tách ra, nàng còn phải giúp hắn chuẩn bị bạc để thú thê, vậy về sau khi hắn sinh hài tử, có phải cũng muốn nàng nuôi giúp hay không?
Tề Hoan Ngọc không đuổi theo ra ngoài, tức giận đá một cước vào chậu hoa bên cạnh.
Nhưng bồn hoa không hề động một chút nào, chỉ có chân nàng là đau nhức. Trong nháy mắt đó, trong mắt Tề Hoan Ngọc lập tức tràn ra nước mắt, cũng không biết là đau hay là tức giận.
Trần Tam Bình đã đạt được ước muốn. Hắn ra cửa lên kiệu, để hai người đưa hắn về Điền gia.
Người trong thành ngồi kiệu có rất nhiều, nhưng mà ở trong ngõ nhỏ như Điền gia thì ngồi kiệu cũng là một chuyện rất hiếm. Cỗ kiệu vừa đi ngang qua đã làm mọi người rối rít ghé mắt.
Cỗ kiệu dừng lại ở ngoài cửa Điền gia, sau khi Trần Tam Bình ra ngoài đã bảo hai người kia chờ một lát, còn hắn tiến vào viện tử: "Nhị ca, trên người huynh có bạc vụn không?"
Điền nhị ca nghe thấy động tĩnh phía bên ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nhận được câu hỏi này, lúc này liền trầm mặt xuống.
Trần Tam Bình tiến lên hai bước: "Làm phiền đại ca giúp ta giao tiền kiệu." Dưới ánh mắt âm trầm của Điền nhị ca, hắn lấy ra ngân phiếu từ trong ngực: "Ta không có bạc vụn, lát nữa ta đi đổi ngân phiếu xong thì nhất định sẽ trả cho huynh."
Lời này của hắn là nói thật.
Người Điền gia chăm sóc hắn như tri kỷ, nếu như Trần Tam Bình đã có được ngân phiếu thì hắn rất tình nguyện cho bọn họ một chút, để cho bọn họ thiện đãi mình hơn.
Điền nhị ca không muốn chăm sóc Trần Tam Bình nữa, nhưng vừa nhìn lên thấy được hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng thì lập tức vui mừng.
Lập tức không nhiều lời, bước chân vui sướng đi ra ngoài cửa tiễn hai kiệu phu đi. Sau lại còn tri kỷ đỡ Trần Tam Bình vào nhà, cười nói: "Trần đại phu, đây là bạc ngươi dùng để mua nhà à?"
Trần Tam Bình gật đầu một cái, nói: "Ta đã nghĩ rồi, căn nhà ở ngõ Trường An tuy tốt, nhưng ta vẫn muốn cho Tiểu Oánh ở gần nương gia một chút, huynh hãy giúp ta một chọn căn nhà trong ngõ nhỏ này đi... Ta cho huynh chín mươi lượng, nếu như huynh có thể chốt hạ giá tiền thì bạc dư thừa đều là cho các huynh."
Trong lòng Điền nhị ca rõ ràng nhất, nhà trong con đường nơi bọn họ sống nhiều nhất chỉ bảy mươi hai bạc. Trần Tam Bình ra tay chín mươi bạc thì hắn chí ít có thể lấy được gần hai mươi lượng.
Điều càng làm cho hắn yên tâm chính là Trần Tam Bình sau khi ngồi xuống đã lập tức đưa ngân phiếu cho hắn: "Làm phiền đại ca."
Cầm ngân phiếu, Điền nhị ca chóng mặt đi ra ngoài.
Nhà mình... thật sự nhặt được bảo vật rồi sao!
Hắn bấm vào bắp đùi của mình một cái, đau đớn truyền đến, cho thấy đây không phải là nằm mơ. Điền nhị ca vuốt ve ngân phiếu trong tay, nhìn thoáng qua chỗ phòng của Trần Tam Bình... Đêm dài lắm mộng, hắn phải tranh thủ thời gian mua xong tòa nhà này.
Lúc này hắn chào hỏi qua Điền phụ một tiếng, sau đó lại dặn dò thê tử đi ra ngoài mua gà về hầm cho Trần Tam Bình bổ thân, còn mình thì nhanh chóng ra cửa.
Vừa ra cửa, đã thấy muội muội thất hồn lạc phách và đại ca mặt mũi âm trầm trở về.
“Làm sao vậy?"
Tiểu Oánh bừng tỉnh, nhìn thấy nhị ca vui vẻ trước mặt, bèn hỏi: "Trần Tam Bình đưa ngân phiếu cho huynh?"
Điền nhị ca gật đầu, cười nói: "Muội muội ta vận khí tốt đã chọn đúng người, về sau nhớ phải đề bạt nhị ca đấy." Lại nói với huynh trưởng: "Đại ca, trước kia đệ không hiểu chuyện, tầm nhìn không xa bằng huynh, về sau đệ sẽ nghe theo huynh."
Hai huynh muội lại không cao hứng như hắn, Tiểu Oánh níu lấy tay áo nói: "Hôm nay Trần Tam Bình ra ngoài xong thì trực tiếp đi tìm Tề Hoan Ngọc, sau đó mới trở lại."
Nói cách khác, số ngân phiếu này là Tề Hoan Ngọc cho.
Nghe nàng nói như thế, Điền nhị ca nhăn nhăn lông mày: "Hai người bọn họ vẫn chưa rõ ràng sao?"
Nghĩ đến việc Tề Hoan Ngọc sắp nhập Phan phủ, Điền nhị ca liền cảm thấy kinh hãi: "Chẳng lẽ hai người bọn họ cùng nhau lừa gạt Phan lão gia?"
Qua lại riêng tư với thiếp thất của đại hộ nhân gia, Trần Tam Bình chán sống rồi sao?
Nếu như muội muội thật sự gả cho hắn, về sau hắn mà có xảy ra chuyện thì muội muội cũng chẳng được sống ngày tốt lành, mà còn có thể liên luỵ đến Điền gia.
Trong lúc nhất thời, dù là Điền nhị ca cũng cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết.
"Làm sao bây giờ? Mối hôn sự này có nên tiếp tục hay không?"
Tiểu Oánh cũng không biết, nước mắt nàng ào ào rơi xuống: "Đại ca, hôm qua muội đi tìm Triệu Mộc Hương, nàng ta nói với muội... Tổn thương của Trần Tam Bình không phải là do nàng ta sai người đánh, mà chắc là Tề Hoan Ngọc tìm người đánh... Nhưng hôm nay hắn lại còn có thể đi đến xin bạc của Tề Hoan Ngọc..."
Hai người đã không nể mặt nể mũi nhau mà còn có thể lấy được bạc thì chỉ có một khả năng.
Đó chính là Trần Tam Bình có trong tay nhược điểm của Tề Hoan Ngọc.
Mà Trần Tam Bình có được nhược điểm của thiếp thất Phan lão gia, còn có thể là chuyện tốt nữa không?
Trên đoạn đường này trở về Điền đại ca đã suy nghĩ rất nhiều, cuộc sống phú quý thì ai cũng muốn, nhưng nếu để cho cả nhà gặp tai họa thì không hề lời chút nào. Bàn bạc đến lúc này, hắn lập tức nói: "Mối hôn sự này không thể tiếp tục được!"
Hắn lấy ngân phiếu từ trong tay nhị đệ: "Tòa nhà này coi như là hắn đền bù cho muội!"
Huynh muội ba người không trở về mà trực tiếp đi tìm người môi giới, ngày đó chỉ với bảy mươi hai lượng đã lấy được khế đất.
Chạng vạng tối, huynh muội ba người trở về nhà, Trần Tam Bình cũng rất là chờ mong.
Hắn bận rộn nửa đời mà cho tới bây giờ vẫn không có được căn nhà của mình, vẫn luôn ăn nhờ ở đậu. Bây giờ sắp có chỗ ở rồi, dù nơi này không lớn nhưng cũng phí không ít tâm tư của hắn nên hắn cũng rất chờ mong.
"Mua được chưa?"
Điền đại ca mỉm cười gật đầu, đi đến bên giường ngồi xuống.
Nhìn thấy khế đất kia, Trần Tam Bình vui vẻ đưa tay ra đón: "Ta muốn xem một chút."
Điền đại ca không ngăn cản, còn cầm tờ giấy đó đặt vào trong tay của hắn.
Trần Tam Bình xem xét xong liền nhìn ra có gì đó sai sai. Hắn nhìn phần đề chữ, nhíu mày lại: "Sao lại là tên Tiểu Oánh?"
"Các ngươi là phu thê, viết tên ai cũng thế cả." Điền đại ca nói năng hùng hồn: "Tiểu Oánh vì ngươi mà bất kể danh phận. Không nói những người khác mà chỉ riêng những hàng xóm chung quanh chúng ta cũng đều nói Tiểu Oánh bị ngươi lừa gạt... Bây giờ có thể dùng khế đất vừa vặn vả vào mặt bọn họ!"
Trần Tam Bình: "..." Hắn cũng không muốn vả vào mặt ai cả.