Chương 330
Trần Tam Bình còn tưởng lần này thật sự có thể có nhà của mình mà không ngờ lại bị Điền gia lừa cho một hố.
Sở dĩ hắn sảng khoái đưa bạc ra như vậy cũng là bởi vì qua những ngày ở chung kia, hắn cảm thấy người Điền gia rất phúc hậu. Chính hắn cũng thấy rõ, sau khi đến Điền gia, hắn bị trọng thương không bỏ ra nổi một văn tiền mà người Điền gia vẫn bận trước bận sau giúp hắn mời đại phu, còn mua thuốc tới hầu hạ hắn.
Người ta tốt với hắn như vậy, hắn còn hoài nghi gì nữa?
Nhìn khế đất trước mặt, tay Trần Tam Bình đặt ở trong chăn khẽ run. Thật lâu sau, hắn mới thò tay ra nói: "Vẫn nên đổi lại đi."
Hai huynh đệ Điền gia lập tức trầm mặt: "Trước khi muội muội ta gặp ngươi thì còn là một cô nương trong sạch, hiện tại danh tiếng muội ấy đã mất hết, chẳng lẽ ngươi không muốn chăm sóc muội ấy cả đời?"
Cũng không hẳn là vậy.
Trần Tam Bình vội vàng nói: "Ta đương nhiên sẽ lấy nàng ấy."
Điền nhị ca không buông tha cho hắn: "Nếu các ngươi đã quyết định sống hết đời với nhau thì căn nhà này về sau sẽ chỉ cho hài tử hai ngươi ở, vậy viết tên ai thì có gì khác nhau đâu?"
Trần Tam Bình: "..."
Đương nhiên là có khác nhau.
Mặc dù Tiểu Oánh là một cô nương ôn nhu, người Điền gia cũng phúc hậu... Phúc hậu cái rắm, hai ngày trước không những ép buộc hắn đi lấy bạc, mà giờ lấy rồi lại ngấm ngầm đem gần trăm lượng bạc đặt làm danh nghĩa của người nhà, thật quá là gian xảo. Cùng người như vậy ở chung thì có thể không đề phòng sao?
"Đại ca, đây là bạc của ta..." Trần Tam Bình trầm ngâm một lát rồi nói: "Nhưng khế nhà lại không viết tên của ta, các ngươi có thể hiểu được tâm tình của ta không?"
Hắn gục đầu xuống, dáng vẻ tủi thân: "Hồi đầu ta thú thê, nói là lấy thê tử nhưng thật ra là ở rể. Sau này hai bọn ta hòa ly, ta bị người ta đuổi ra khỏi cửa. Sau này ta tái giá, Tề Hoan Ngọc hai lòng lại đuổi ta ra! Ta tầm thường nửa đời, nhưng kết quả đến cả nhà của mình cũng không có..."
Điền đại ca vung tay lên: "Ngươi yên tâm, Tiểu Oánh và các nữ nhân kia khác nhau. Muội ấy sẽ không làm ra mấy chuyện như thế đâu, huynh đệ bọn ta cũng sẽ để ý đến muội ấy."
Đây không phải là chuyện có để ý hay không!
Trần Tam Bình vốn dĩ không muốn lấy nhiều bạc như vậy ra để chắp tay tặng người!
Hắn còn muốn khuyên nhưng huynh đệ Điền gia đã không muốn nghe, chỉ thuận miệng nói: "Trần đại phu, ngươi làm đại phu nhiều năm như vậy chắc là cũng để dành được không ít gia tư, ngươi coi như đây là sính lễ cho Tiểu Oánh đi. Nếu ngươi không nguyện ý thì có thể mua một căn nhà khác. Nói thật, người như ngươi phải ở căn nhà như vậy cũng hơi oan ức cho người."
Điền nhị ca cũng khen: "Đúng vậy, y thuật của ngươi cao minh, hẳn là rất nhanh thôi sẽ có thể mua được căn nhà thứ hai..."
Hai người liên tục khen ngợi, nên Trần Tam Bình cũng khó có thể nói ra là ví tiền bản thân rỗng tuếch.
Đợi đến khi hai người rời đi, Trần Tam Bình đã hiểu rõ, muốn bảo huynh đệ hai người đổi tên thì chắc chắn không được.
Hắn ngoại trừ oán hận người Điền gia gian xảo ra thì cũng không tiếc rẻ lắm.
Dù sao thì số bạc đó cũng không phải do hắn vất vả kiếm được, trong tay hắn vẫn có nhược điểm của Tề Hoan Ngọc, nếu như đến cửa tìm nàng thì cũng không sợ nàng không cho.
Vừa mới lấy được trăm lượng, Trần Tam Bình biết là không nên tới cửa nữa, bèn kiềm chế lại tâm trạng vội vàng của mình. Hai ngày sau hắn lại dựng cây quải trượng của mình nhảy lóc cóc ra cửa, tìm một cái kiệu chở mình đi đến viện của Tề Hoan Ngọc.
Biết được Trần Tam Bình lại tới, lại tiếp tục bám lấy cái cổng không đi, Tề Hoan Ngọc cũng sắp phát điên rồi!
Lần trước sau khi hắn rời đi, Tề Hoan Ngọc đã tìm Phan lão gia, nói chuyện hắn tới cửa uy hiếp mình cho ông ấy biết.
Đương nhiên, việc liên quan tới thân thế nữ nhi, Tề Hoan Ngọc chỉ nói dối là mình cố ý lừa dối Trần Tam Bình, nữ nhi vẫn là thân sinh của Phan lão gia.
Lần nữa gặp mặt, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Trần Tam Bình có chút lo lắng nhưng trên mặt vẫn rất lạnh nhạt: "Ta muốn thành hôn nhưng bạc không quá đủ, ngươi cho ta một chút đi."
Tề Hoan Ngọc nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nói: "Lát nữa Phan lão gia sẽ đến."
Nghe rõ lời này, Trần Tam Bình thật sự muốn co cẳng lên chạy.
Dưới chân hắn giật giật nhưng không co cẳng nổi, thứ nhất là bởi vì bây giờ hắn đang phải chống quải trượng nên không thể chạy nổi. Thứ hai là Phan lão gia có quyền thế hơn người thì cũng không dám đánh người ngay giữa ban ngày.
Nghĩ như vậy, hắn lại trấn định lại.
"Ngươi không sợ ta nói thân thế nữ nhi cho ông ta biết?"
Tề Hoan Ngọc rủ mắt xuống: "Tùy ngươi. Nếu ngươi không muốn sống thì ta cũng không ngăn."
Trần Tam Bình không tin: "Ngươi cam tâm sao?"
Tề Hoan Ngọc hỏi lại: "Ta không cam tâm thì có thể thế nào? Ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao? Dù sao thì nữ nhi cũng không phải là của một mình ta, nó cũng là huyết mạch của ngươi. Ngươi muốn khiến nó cơ khổ không nơi nương tựa thì cứ việc nói cho Phan lão gia chân tướng!"
Nói thật, khi thấy Phan lão gia xuất tiền xuất lực cho nữ nhi, dù Tề Hoan Ngọc nói hắn mới là phụ thân của nó, hắn cũng không quá tin lắm.
Hơn nữa, ba hài tử trên Thanh Thủy trấn mười phần mười là huyết mạch của hắn.
Có bọn chúng rồi thì Vũ nhi có là hài tử của ai cũng không quan trọng.
Có câu sẹo lành quên đau, những tổn thương trên thân Trần Tam Bình vẫn còn chưa khỏi hẳn, nghĩ đến Phan lão gia, vết thương hắn lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
"Ta không muốn gặp ông ta." Trái lo phải nghĩ một lát, Trần Tam Bình vẫn quyết định rời đi, "Ngươi nhớ phải mang bạc đến Điền gia cho ta."
Nghĩ hay lắm.
Tề Hoan Ngọc chân thành nói: "Ngươi có thể xin Phan lão gia, dù sao thì ngươi cũng đã giúp ông ta nuôi lớn nữ nhi, ông ta nên trả cho ngươi thù lao mới đúng."
Lời nói này cũng rất có đạo lý.
Cho tới nay Trần Tam Bình vẫn còn chưa biết người đánh hắn rốt cuộc là ai phái tới, lỡ như không phải Phan lão gia thì sao?
Có câu phú quý hiểm trung cầu, dù sao thì ngay trước mặt kiệu phu, Phan lão gia cũng không thể làm gì hắn... Nên hắn dứt khoát quyết định gặp mặt thăm dò một chút.
Phan lão gia tới rất nhanh, nhìn thấy Trần Tam Bình trong viện, thái độ vẫn khá ôn hòa: "Nghe nói Trần đại phu tìm ta có việc?"
Trần Tam Bình: "..." Không có gì cả.
Nếu có thể thì cả một đời này hắn đều không muốn gặp Phan lão gia.
Hắn lén lút trừng mắt liếc nhìn Tề Hoan Ngọc, trên mặt thì vẫn ôn hòa: "Ta gần đây bị thương nên không đi làm được, nhưng lại gặp được một cô nương tốt... Cho nên muốn hỏi mượn Phan lão gia một chút bạc."
Phan lão gia hiếu kì hỏi: "Cô nương nhà ai vậy?"
Trần Tam Bình cũng không giấu diếm, nói thẳng là Điền gia.
Phan lão gia trầm ngâm: "Theo ta được biết thì cô nương nhà bọn họ đã đính ước rồi mà."
Trần Tam Bình: "..."
Nhìn Phan lão gia nói nghiêm túc như thế, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Nếu như hai người thực sự đính ước thì ta sẽ cho ngươi mượn bạc." Phan lão gia trông lúc này khá hiền hòa: "Ngươi về định ra hôn kỳ trước đi, lát nữa lại tới tìm ta."
Không biết sao, trong lòng Trần Tam Bình lại có chút bất an.
Lúc hắn nhảy lóc cóc trở lại Điền gia, nghe thấy bên trong phát ra một toàn tiếng cười cười nói nói.
Đại môn mở ra, người Điền gia nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt đều biến mất, quan trọng nhất là Tiểu Oánh còn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Chuyện gì mà vui vậy?"
Tiểu Oánh níu lấy tay áo của hắn, thấp giọng nói: "Ta đã đính ước."
Trần Tam Bình: "..." Cái gì?
Hắn ở chỗ này nhiều ngày như vậy nên tất cả mọi người trong ngõ nhỏ đều biết hắn có quan hệ thế nào với Tiểu Oánh. Đã như vậy mà còn có người tới cửa cầu thân?
"Là đại quản sự bên trong cửa hiệu Phan phủ." Điền đại ca thẳng thắn vô tư đáp: "Mặc dù Tiểu Oánh lấy người tái giá, nhưng người trước đó cũng không để lại hài tử, sính lễ cho tám lượng, ta cảm thấy mối hôn sự này rất phù hợp nên đã đáp ứng rồi. Trần đại phu, Tiểu Oánh đã đính ước, ngươi ở lại nhà ta thì không thích hợp lắm, vẫn nên tranh thủ thời gian tìm chỗ khác dọn đi đi!"
Trần Tam Bình choáng váng.
Buổi sáng còn rất tốt, sao mà bây giờ hắn đã bị đuổi đi rồi?
Hơn nữa, bạc của hắn đã bị hắn tiêu hết, hắn còn có thể dọn đi chỗ nào?
Nhìn thấy người Điền gia bày ra vẻ mặt lạnh lùng, Tiểu Oánh thì lại tránh không gặp. Trần Tam Bình đã biết, giữa mình và Phan lão gia bọn họ đã lựa chọn người sau.
Hắn tự nhận không thể so sánh với Phan lão gia nên cũng không muốn dây dưa. Chỉ là trước lúc rời đi, hắn muốn đòi lại số bạc trước đó đưa cho Điền gia.
"Muốn ta đi cũng được, nhưng nếu hôn sự đã không thành thì các ngươi phải trả sính lễ lại cho ta." Trần Tam Bình vươn tay ra: "Đổi khế nhà thành tên của ta, mọi người đều vui vẻ."
Người Điền gia vốn cũng không phải người tham lam, nhưng bắt họ lấy đồ đã nhét vào trong túi ra thì có khác gì xẻo thịt. Dù sao thì người Phan phủ phái tới cũng đã nói không cần quá khách khí đối với hắn làm gì.
Điền đại ca tiến lên một bước, vuốt ve tay hắn: "Trần đại phu, đó không phải là sính lễ mà là bạc ngươi đền bù cho muội muội của ta. Nếu ngươi muốn tính toán thì chúng ta hãy đi lên công đường làm rõ chuyện ngươi dụ dỗ muội muội của ta. Tiểu Oánh cũng đã nói lúc ấy là ngươi ép buộc nó."
Trần Tam Bình: "..."
Hắn trừng lớn mắt nhìn Điền đại ca, hắn nằm mơ cũng không ngờ Điền gia vậy mà còn muốn so đo chuyện lúc trước.
Chuyện lần kia đúng là hắn chủ động. Nghĩ đến Tiểu Oánh lúc ấy, hắn lập tức nói: "Tiểu Oánh cũng nguyện ý."
"Nó sợ ngươi giết người diệt khẩu nên mới nói như vậy." Điền đại ca nói năng hùng hồn: "Tóm lại, căn nhà này là ngươi bồi thường cho nó. Còn số bạc còn lại là thù lao nhà bọn ta hầu hạ ngươi những ngày qua."
Điền nhị ca đã mất kiên nhẫn, đưa tay đẩy Trần Tam Bình: "Sắc trời không còn sớm, Trần đại phu vẫn nên đi ra ngoài tìm nơi đặt chân đi!"
Bị đẩy ra khỏi ngõ nhỏ, Trần Tam Bình vẫn còn hoảng hốt.
Nhưng nếu giờ quay trở về quấy rầy người Điền gia, hắn cũng không dám.
Nếu như Điền gia bị ép, thật sự chạy đi báo quan thì rất có thể hắn sẽ không thoát thân được.
Phan lão gia đúng là khinh người quá đáng!
Đây là muốn ép hắn vào đường cùng mà!
Trần Tam Bình oán hận đấm lên tường viện, tường không nhúc nhích tí nào mà tay hắn thì đau nhức không thôi.
Hắn cắn răng, dự định đi tìm Tề Hoan Ngọc.
Trên đường cái lúc chạng vạng tối, người đi đường thưa thớt, Trần Tam Bình ra khỏi ngõ nhỏ không lâu thì đột nhiên cảm giác được mắt tối sầm lại, lại là một cái bao tải từ trên trời giáng xuống.
Từng trải qua việc này rồi nên lúc này hắn rất là sợ hãi, bèn kêu to: "Cứu mạng..."
Một câu còn chưa hết thì đầu đã bị đánh một cái.
Lực đánh xuống rất mạnh, làm cho đầu óc hắn vang ầm lên một tiếng, thật lâu sau không thể động đậy. Nhưng mà chỉ hai giây sau, hắn lại bị đạp thêm mấy phát lên người, không những đau bụng mà còn có thể đã bị nội thương.
Hắn có thể cảm giác được, lần này bọn họ thật sự sẽ đánh hắn đến chết.
Trong lúc tuyệt vọng, hắn nghe được cách đó không xa có người kêu to: "Mau cứu người... Có người đánh người... Sắp đánh chết người rồi..."
Người qua lại trên đường cái không nhiều, mọi người nghe được động tĩnh xong cũng rối rít chạy tới.
Mấy người úp bao tải muốn chạy trốn, nhưng lại bị mọi người ngăn cản lại.
Trần Tam Bình rất nhanh đã được người ta giải cứu ra, nhìn thấy trời xanh trên đầu, hắn suýt nữa đã khóc lên.
"Ta phải cáo trạng, ta muốn báo quan..."
Chuyện đánh người ngay trên đường thực sự quá là hung ác, người đi đường vây xem nghe hắn nói vậy lập tức có người nhiệt tâm chạy tới nha môn.
Rất nhanh sau đó, nha sai đã tới, mang Trần Tam Bình và hai tên côn đồ còn chưa chạy thoát đi theo.
Hai tên côn đồ sắc mặt trắng bệch, Trần Tam Bình được sống sót sau tai nạn, vừa lên trên công đường đã lập tức tố cáo rằng mình đã bị đánh liên tiếp hai lần.
Đại nhân trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ngươi có kẻ thủ nào không? Hoặc là có người nào khiến ngươi hoài nghi không?"
Trần Tam Bình: "..."
Nghe đại nhân hỏi, hắn thoáng bình tĩnh lại.
Vẫn là câu nói kia, nếu như chuyện này vỡ ra, Tề Hoan Ngọc chắc chắn không chạy được, mà hắn cũng không thoát thân được.