Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 326 - Chương 331

Chương 331
Sau khi tỉnh táo lại, Trần Tam Bình có hơi hối hận vì mình quá xúc động mà đi tới công đường.

Nhưng ngoại trừ tuyệt vọng, hiện tại hắn còn cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Đại nhân mất kiên nhẫn: "Ngươi không hoài nghi ai sao?"

Trần Tam Bình trầm mặc.

Hắn vẫn chưa muốn đồng quy vu tận.

Thế là, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua hai tên côn đồ bên cạnh.

Lúc này hai người kia sợ đến mức trắng bệch cả mặt, quỳ trên mặt đất cúi đầu làm cho người ta không thấy rõ ánh mắt của bọn họ.

Trần Tam Bình suy nghĩ, trước khi Phan lão gia sai người động thủ thì chắc là cũng đã tìm cách thoát thân được rồi. Như vậy, dù đại nhân có thẩm vấn thế nào thì hai tên côn đồ này chắc chắn cũng sẽ không nói ra chân tướng, việc này chắc chắn là sẽ được bỏ qua thôi.

Nghĩ đến đây, Trần Tam Bình lắc đầu.

Về phần sau khi đi ra ngoài, Phan lão gia có thể tìm người tới đánh hắn hay không thì đó là chuyện sau này. Cùng lắm thì về sau hắn luôn đi đến chỗ có người, tuyệt đối sẽ không đi một mình là được!

Quả nhiên đại nhân bắt đầu thẩm vấn hai tên côn đồ.

Hai tên côn đồ đều nói là vì thấy hắn ngứa mắt.

"Nam nhân này vẫn luôn dựa dẫm vào Điền gia, hủy hoại thanh danh của Tiểu Oánh!" Một tên lưu manh trong đó nói năng hùng hồn: "Tiểu Oánh là nữ nhân đại ca ta thích mà lại bị hắn chà đạp, hai huynh đệ bọn ta tức không nhịn nổi nên muốn giáo huấn hắn một trận."

Dù sao cũng chưa đánh chết người ta, tội danh này cũng không nặng lắm.

Trần Tam Bình không có hoài nghi ai, đại nhân liền tin lời hai tên côn đồ, trực tiếp đánh hai người mỗi người mười gậy rồi nhốt vào đại lao.

Vết thương trên người Trần Tam Bình vốn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại bị đánh một trận nên căn bản là không đi ra ngoài được.

Suy nghĩ một lát, hắn cho rằng người phúc hậu nhất bên cạnh mình đại khái cũng chỉ có Triệu Mộc Hương. Lúc này bèn thỉnh cầu: "Đại nhân, bây giờ ta một thân một mình không có nơi đặt chân... Xin nhờ đại nhân tìm người mang ta về Thanh Thủy trấn."

*

Hôn kỳ của Tần Thu Uyển đã gần đến, gần đây vừa phải chuẩn bị hôn sự vừa phải giúp đỡ người trên trấn xem bệnh nên rất là bận rộn.

Lúc nha sai đi ngang qua đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.

Khi Tần Thu Uyển biết được ý đồ nha sai đến đây thì có chút bất lực.

Thực ra, hai người nàng tìm đi theo dõi Trần Tam Bình cũng chính là người hôm nay lúc hắn bị đánh đã giúp hắn hô cứu mạng.

Đồng thời cũng là người chạy đi tới nha môn báo quan.

Không ngờ Trần Tam Bình đã đi lên công đường rồi mà cũng không chịu khai ra là Phan lão gia. Hiện tại còn muốn gây phiền phức cho nàng... Hắn nằm mơ đi!

"Sao ngươi lại nghĩ ta sẽ giữ ngươi lại?" Tần Thu Uyển phì cười.

Trần Tam Bình cầu khẩn nói: "Mộc Hương, ngươi hãy cho ta ở lại đi. Về sau cả một đời ta sẽ chỉ làm tọa đường đại phu cho ngươi... Coi như ta cầu xin ngươi. Ta biết ngươi hận ta, nhưng còn mấy hài tử ở đây..."

"Mấy ngày nữa ta sẽ gả đến Tịch phủ, đến lúc đó, hài tử cũng sẽ có phụ thân khác." Tần Thu Uyển khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn: "Người phụ thân đó mạnh hơn ngươi rất nhiều."

Trần Tam Bình uất ức không thôi: "Vậy ta ở chỗ này trông y quán cho ngươi."

Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Ta sẽ không giữ ngươi lại. Nhưng nể tình cảm ở cùng nhau nhiều năm, ta có thể giúp ngươi môt chuyện."

Nàng nhìn về phía hai vị nha sai đưa Trần Tam Bình tới, nói: "Hai vị đường xa mà đến, uống trước chén trà giải nóng rồi đợi ta thay một bộ y sam, sau đó ta sẽ đi với các ngài một chuyến."

Trần Tam Bình chợt có dự cảm không tốt, vội vàng hỏi: "Ngươi muốn làm thật sao?"

"Ngươi nói không rõ ràng nên ta phải đi mời đại nhân giúp ngươi tra ra." Tần Thu Uyển để lại một câu, trở về hậu viện đổi y sam rồi lại chuyển Trần Tam Bình lên xe ngựa đưa đi về nha môn.

Đến nha môn, Tần Thu Uyển nói thẳng: "Đại nhân, theo ta được biết thì thê tử Tề Hoan Ngọc sau này của Trần Tam Bình đã từng huyên náo một trận với hắn. Ta cho rằng hai tên côn đồ kia chính là Tề Hoan Ngọc phái ra, xin đại nhân minh xét."

Thượng thủ đại nhân nghiêm túc nói: "Không có bằng chứng mà chỉ chứng người khác, nếu là vu cáo thì sẽ bị nhập tội."

Tần Thu Uyển thản nhiên nói: "Hai người bọn ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vì để tìm ra kẻ cầm đầu hại hắn, cho dù có nhập tội thì ta cũng nhận."

Bộ dáng rất có tình có nghĩa.

Trần Tam Bình thì lại hoảng hốt vô cùng.

Điều hắn sợ nhất chính là hắn cùng Tề Hoan Ngọc sẽ bị thẩm vấn trên công đường.

Không bao lâu sau, Tề Hoan Ngọc bị nha sai đón đến, nàng ta không biết nguyên do nên sâu trong đáy lòng rất là bối rối.

Trên công đường, sau khi nhìn thấy hai tên côn đồ, Tề Hoan Ngọc lập tức nhận ra là chuyện đã bị bại lộ, Trần Tam Bình đã khai ra nàng.

"Tề thị, ngươi có quen biết hai người này không?"

Tề Hoan Ngọc lắc đầu: "Không biết."

Hai tên côn đồ cũng không thừa nhận là quen biết nàng.

Tần Thu Uyển bỗng nhiên nói: "Đại nhân, Tề Hoan Ngọc đương nhiên sẽ không chủ động nhận tội, không bằng ngài thử tra xem trong nhà hai người này gần đây có kiếm được khoản tiền lớn hay là đột nhiên có được cơ hội tốt hay không."

Nghe vậy, Tề Hoan Ngọc lập tức trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển mặc kệ nàng ta nhìn.

Điều tra xong, đại nhân lập tức phát hiện không đúng.

Phan lão gia từ trước đến nay đều ra tay rất hào phóng, với cả đây cũng là chuyện liên quan đến tính mệnh, cho ít quá thì có là lưu manh cũng không làm.

Tra xong rồi thì liền biết được trong nhà hai tên lưu manh này đều mới mua không ít đồ quý giá.

Chủ động nhận tội còn có thể được xử lý lại.

Vẫn là câu nói kia, tiền tài động nhân tâm. Nhưng sau khi cầm được thì còn phải có mạng để tiêu mới tốt.

Hai tên côn đồ bị thẩm vấn chưa được bao lâu thì đã nhận tội có một quản gia thu mua bọn họ.

Quản gia và Trần Tam Bình không cừu không oán, có nói dối là có thù hận thì đại nhân cũng không tin.

Việc này dính dáng đến mấy người, lại có mấy kẻ không ngoan ngoãn chịu nhận tội nên có chút phiền phức. Cho nên chỉ có thể tra xét từ từ.

*

Ngày đó Tần Thu Uyển trở về trấn, rất nhanh sau đó đã tới ngày đại hỉ.

Tịch Dục mặc một bộ cát phục đỏ chót, ngồi trên con ngựa cao to trông rất là hăng hái.

Tần Thu Uyển lên kiệu hoa, thuận lợi được đưa đến Tịch phủ.

Mà ở hậu viện Tịch phủ, Tịch phu nhân đang nổi điên.

Vốn dĩ bà ta cũng không biết nhi tử đã định ra hôn kỳ lúc nào, chỉ là hai ngày trước đột nhiên nhìn thấy bên ngoài viện có nha hoàn đang bưng mấy tấm vải lụa đỏ chót đi qua nên mới đoán được.

Lúc ấy bà ta đã tìm nha hoàn tới hòng ngăn cản việc này.

Nhưng không có người nào nghe bà ta, hôm nay nghe thấy ở chỗ tiền viện vô cùng náo nhiệt, lại nhìn thấy nha hoàn bên ngoài viện tới tới đi đi, quần áo trên người đều là màu đỏ hỉ sự. Bà ta liền biết hôm nay là ngay đại hỉ.

Nhi tử thú thê mà mẫu thân là bà ta lại không thể trình diện, nói thế nào cũng không chấp nhận nổi. Nhìn thấy trong viện nhiều người như vậy, bà ta liền la to.

"Tịch Dục... Ngươi là cái đồ khốn nạn... Ngươi sẽ chết không yên lành... Ngươi không hiếu thuận ta... Phụ thân ngươi sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

Gần đây Tịch phu nhân không ăn được nhiều nên người đã gầy gò đi khá nhiều, sức lực cũng không có. Còn chưa hô được vài tiếng thì cuống họng đã nghẹn lại, bà ta chán nản trượt xuống đất khẽ chửi.

Bỗng nhiên có một nha hoàn tiến lên, trong tay bưng y phục, trực tiếp đỡ Tịch phu nhân dưới mặt đất dậy giúp bà ta mặc.

Tịch phu nhân vừa định nói gì thì nha hoàn cầm đầu đã ngắt lời: "Nếu phu nhân muốn đến cao đường thì không cần nói gì nữa."

Tịch phu nhân thật sự không còn dám lên tiếng.

Thay xong y sam, hóa trang xong thì bà ta lại trở thành Tịch phu nhân cao quý uy nghiêm.

Nhìn mình trong gương, Tịch phu nhân âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay ở bữa tiệc hỉ bà ta nhất định phải vạch trần nhi tử không hiếu thuận. Tóm lại, bà ta tuyệt đối sẽ không quay trở lại căn phòng này.

Bỗng nhiên có một nha hoàn bưng khay tới.

Trên khay đặt một bát canh gà nóng hổi, nha hoàn rất là cung kính: "Phu nhân, ngài dùng một chén canh trước, tránh cho lát nữa mất sức."

Tịch phu nhân nghĩ lát nữa mình phải đứng trước mặt mọi người lên án nhi tử, cũng sợ của mình quá tức giận mà té xỉu nên không cự tuyệt, bưng chén canh kia uống một hơi cạn sạch.

Canh uống xong, bà ta hung hăng ném bát canh xuống đất, đỡ tay nha hoàn sải bước đi ra ngoài.

Càng đi về trước viện thì càng thấy được nhiều khách nhân, Tịch phu nhân mỉm cười thăm hỏi, nhưng đang muốn hàn huyên vài câu thì nha hoàn đã thúc giục: "Giờ lành đã đến, phu nhân đừng nên chậm trễ."

Tịch phu nhân cũng cho rằng phải ở ngay trước mặt chúng tân khách mặt vạch trần nhi tử thì mới ổn, thế là liền bỏ đi suy nghĩ hàn huyên, đỡ tay nha hoàn đi về chính đường.

Bên trong chính đường tân khách ngồi đầy, Tịch phu nhân vừa ngồi xuống thì đôi tân lang tân nương đã từ cửa đi vào.

Nhìn hai người chậm rãi tới gần, trong ánh mắt Tịch phu nhân tràn đầy ác ý.

Vào lúc đôi tân lang tân nương hành lễ, Tịch phu nhân bỗng nhiên đứng dậy. Nhi tử đã không hiếu thuận bà ta, bà ta cũng không cần thiết nể mặt nhi tử.

Lúc này ánh mắt mọi người đều rơi vào người đôi tân lang tân nương, nhưng đột nhiên phát hiện phu nhân trên cao đường đứng lên, ánh mắt mọi người đều nhìn sang.

Dưới cái nhìn của chúng nhân, Tịch phu nhân há miệng định nói.

Nhưng vừa há miệng ra liền phát hiện mình không nói được ra tiếng. Bà ta đưa tay sờ cổ của mình, vẻ mặt hoảng sợ.

Tịch Dục đã tiến lên, cười đẩy bà ta ngồi xuống: "Nương, người có vui đến mấy hay yêu thích Mộc Hương đến mấy thì cũng phải chờ bọn con làm lễ xong rồi hẵng nói."

Lớn tiếng nói xong lời này, hắn lại hạ giọng nói: "Nương, người không sợ chết thì cứ việc làm loạn!"

Tịch phu nhân: "..."

Bà ta bỗng nhiên nghĩ đến chén canh gà mình uống lúc ra cửa.

Canh gà kia có độc!

Bà ta trừng mắt nhi tử, ánh mắt tràn đầy oán giận.

Tịch Dục bày ra vẻ mặt vô tội: "Ta chỉ hi vọng người đừng làm ta thêm phiền, nếu đến cả việc này người cũng không làm được, vậy thì ta cũng chỉ có thể để người ít mở miệng hơn, đừng làm gì nữa."

Ba bái kết thúc buổi lễ, hôn sự diễn ra thuận lợi.

Sau khi kết thúc buổi lễ Tịch phu nhân lại bị đưa về viện tử lúc trước, lần này, bà ta thậm chí còn không thể mắng chửi người.

Tịch Dục đã hai mươi lăm tuổi, trước đó vẫn luôn không đồng ý việc thành thân. Thậm chí còn có người hoài nghi hắn có đam mê đồng tính.

Tịch nhị gia và Tịch tam gia vẫn luôn bị quan khách ngăn cản nên cũng không rảnh chú ý đến đôi tân lang tân nương. Bọn họ vốn còn tưởng rằng Tịch phu nhân sẽ không xuất hiện nên định dùng chuyện này lập một mưu đồ lớn. Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, lúc nhìn lên, Tịch phu nhân đã đứng ở phía trên cao đường, mặc dù có chút ngờ vực vì bà ta đột nhiên đứng lên nhưng vì không biết chân tướng nên bọn họ cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Cũng là bởi vì, hai người đều muốn đợi đối phương mở miệng trước.

Phải biết, chỉ cần mở miệng thì bất luận chuyện thành hay không thành cũng sẽ đắc tội với Tịch Dục.

Ai cũng không muốn làm cái người bị ghét bỏ kia!

Mấy ngày nữa đã phải phân gia, nếu không ngăn cản được thì bọn họ có thể được chia bao nhiêu thứ đều phải xem tâm trạng của Tịch Dục. Cho nên trong lúc mấu chốt, hai người đều không muốn sinh thêm sự cố.

Hoặc nói đúng hơn, cả hai đều không muốn làm ác nhân làm cho đối phương được hời.

Đêm tân hôn tất nhiên là phải kiều diễm vô cùng.

Buổi sáng hôm sau, Tịch phu nhân lại bị dời đến chính phòng tiền viện.

Lần này, tất cả người nhà họ Tịch đều ở đây.

Đích chi chỉ còn lại hai mẫu tử bọn họ, cũng khó trách vì sao hai phòng còn lại đều âm thầm tính toán.

Lúc kính trà, Tịch phu nhân vẫn không nói được. Lúc Tần Thu Uyển đưa nước trà lên, bà ta cũng không tiếp.

Tịch Dục tiến lên, thấp giọng nói: "Nương, người đừng bức ta. Người biết rồi đấy, trong lòng ta chỉ có một mình Mộc Hương, ta đã đưa nàng vào cửa thì đã là phu thê, ai làm cho nàng khó xử cũng chính là làm cho ta khó xử. Người có còn muốn mở miệng nói chuyện nữa hay không?"

Nghe hắn nói như thế, Tịch phu nhân tức giận vô cùng.

"Ngày đại hỉ, gương mặt của người tốt nhất vẫn nên mỉm cười chút đi, " Tịch Dục lại thấp giọng nói, "Cái bộ dáng này của người nhìn không ra chút vui vẻ nào đâu."

Tịch phu nhân: "..."

Thật lâu sau, bà ta mới miễn cưỡng nở một nụ cười.

Tịch Dục đã vừa lòng: "Người yên tâm, ta dù gì cũng là nhi tử của người, về sau ta sẽ hiếu thuận với người."

 
Bình Luận (0)
Comment