Chương 332
Kính trà xong, Tịch phu nhân được đưa về hậu viện.
Tịch nhị gia và Tịch tam gia thấy bầu không khí không đúng lắm thì trong lòng có chút bất an, lập tức cũng muốn chạy đi.
Tịch Dục gọi hai người lại nói: "Lúc trước đã nói sau khi thành hôn sẽ phân gia, thừa dịp hai ngày này ta rảnh rỗi nên đã nhờ quản gia phân cho rồi,"
Hắn gọi quản gia đến, phân cho hai người này ngoại trừ ba phần gia tài của sản nghiệp tổ tiên thì chỉ có bạc, một cửa hiệu cũng không có.
Trong những năm qua, một mình Tịch Dục tuy trẻ tuổi nhưng không ngừng gây dựng gia tài, làm cho Tịch nhị gia và Tịch tam gia thỉnh thoảng hay nằm mơ mấy thứ đồ trong nhà đó đều thuộc về mình.
Bây giờ chỉ cầm được một số nhỏ như thế nên đương nhiên là sẽ không hài lòng.
Tịch Dục cũng mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, trực tiếp mời quản gia tới giúp hai người dọn nhà đi.
Còn muốn đúng vào ngày đó phải đuổi được bọn họ đi.
Tịch nhị gia và Tịch tam gia phẫn nộ tột cùng muốn tìm người lý luận, còn Tịch Dục đã mang theo tân hôn thê tử trở về hậu viện.
Mới vừa vào hậu viện, nha hoàn đã vội vã tiến lên, nhìn thấy hai người thì như nhìn thấy cứu tinh: "Công tử, phu nhân rất đáng sợ, ngài mau đi nhìn xem đi!"
Tịch phu nhân trở về viện tử không lâu thì liền phát hiện mình đã có thể nói chuyện, lúc này đang la hét ầm ĩ, còn muốn tìm đến cái chết. Nha hoàn chỉ có thể ngăn cản chứ không dám động vào, vì sợ bà ta xảy ra chuyện nên lúc này mới chạy tới cầu cứu.
Trong căn phòng bừa bộn, Tịch phu nhân vớ được đồ có thể đập thì đều đập hết.
Tịch Dục bước vào cửa, coi đống bừa bộn trước mặt như vô hình, nói: "Nương, người lại làm gì vậy?"
Tịch phu nhân quay đầu trừng mắt nhìn nhi tử, ánh mắt liếc qua thấy Tần Thu Uyển, lập tức cười lạnh nói: "Cưới một nữ nhân mang theo hài tử, ngươi đúng là có tiền đồ!"
"Nương, những người người tìm cũng không phải là người ta muốn cưới." Sự thật đúng là như thế, Tịch Dục cũng không hề muốn thành thân.
Theo suy nghĩ của hắn thì chờ đến năm hắn ba mươi tuổi, hắn sẽ tìm một nữ tử khỏe mạnh, sau khi sinh con thì một tay bồi dưỡng nó. Đợi đến khi hài tử lớn lên, hắn cũng đến độ tuổi hưởng thụ rồi.
Tịch phu nhân trừng mắt nhìn hắn: "Ta là vì muốn tốt cho ngươi."
Sắc mặt Tịch Dục nhàn nhạt: "Có một chuyện ta quên nói cho người, việc buôn bán bên kia của cữu cữu đã bị ta thu sạch về rồi."
Tịch phu nhân trợn tròn mắt: "Ngươi dám!"
"Người là nương ta, nể tình người, ta rất sẵn lòng nâng đỡ cữu cữu." Tịch Dục lạnh nhạt nói: "Nhưng cữu cữu hại ta thảm như vậy, tự tay xé nát sự tôn trọng ta dành cho hắn. Hơn nữa, hắn thường xuyên lấy hàng hóa từ cửa hiệu, cho dù là đồ rẻ nhất cũng luôn khất nợ. Cho đến này đã thiếu gần mười vạn lượng rồi!"
"Về công về tư thì ta đều xứng đáng với cữu cữu, cũng xứng đáng với người!"
Tịch phu nhân tức giận đến mức ngực phập phồng, nhưng lại không nói nên lời phản bác. Ánh mắt rơi vào người Tần Thu Uyển, vốn định mở miệng.
Thì Tịch Dục đưa tay ra cầm lấy tay Tần Thu Uyển, ngắt lời: "Mộc Hương là thê tử của ta, ta không cần người yêu thương nàng, chỉ hi vọng các người có thể tôn trọng lẫn nhau. Nếu không, ta sẽ đi đòi nợ cữu cữu..."
Tịch phu nhân: "..."
Lời này có ý tứ rất rõ ràng, nếu như bà ta gây phiền phức cho Triệu Mộc Hương thì nhi tử sẽ đi gây phiền phức cho đệ đệ của bà ta.
"Nữ nhân này có chỗ nào tốt?"
Tịch Dục hỏi lại: "Cữu cữu có chỗ nào tốt? Vì bạc mà lục thân không nhận, mà người vẫn luôn che chở hắn. Hắn làm hại ta không thể có dòng dõi, thận hư người yếu mà người mảy may không so đo. So với ta thì cữu cữu mới là người thân nhất của người có đúng không?"
Tịch phu nhân á khẩu không trả lời được.
Nhưng không nói gì cũng không được, giữa mẫu tử đang có một khoảng cách rất xa, bà ta cũng không giúp gì được đệ đệ, vội vàng nói: "Dục nhi, không phải như vậy, con nghe ta giải thích."
Tịch Dục gật đầu một cái: "Người nói đi, ta nghe."
Tịch phu nhân há hốc mồm, nói: "Đó là thân đệ đệ của ta, nếu ta là không quan tâm nó thì ai quan tâm nó?"
Nói đến đây, bà ta cảm giác như bị bức bách đến cực hạn, nước mắt không nhịn được mà tràn mi.
"Bất luận là tình cảm hay là tiền bạc thì cũng không thể để một người trả giá." Sắc mặt Tịch Dục hờ hững: "Người thật tâm đối với hắn, còn hắn chỉ coi người là đồ đần."
"Không đâu." Tịch phu nhân vô thức phủ nhận.
Trong lòng Tịch Dục rõ ràng, Tịch phu nhân tính tình mềm yếu, đầu óc cũng đơn giản, rất dễ dàng bị người ta lợi dụng. Nhất là vị đệ đệ bên nương gia kia, rất dễ dàng sẽ có thể ảnh hưởng đến bà ta.
Bà ta không có ý xấu với nhi tử nên hắn rất khó xử lý. Cho nên muốn bà ta đừng gây thêm phiền nữa thì cách tốt nhất là chặt đứt quan hệ giữa bà ta và nương gia đi.
Trong một viện nhỏ ở ngoại thành, Tịch Dục và Tịch phu nhân ngồi trong phòng, phía trước cửa sổ là Tần Thu Uyển đang đứng.
Bọn họ đều đang chờ.
Chờ đợi được một lát, Tịch phu nhân nhìn sang nhi tức phía cửa sổ, càng nhìn càng không vừa mắt: "Đại phu không phải bận bịu chăm sóc người bị thương sao? Đi theo tới đây làm gì?"
"Ta tình nguyện đến." Tần Thu Uyển không quay đầu lại: "Chính là muốn tới xem một chút, nam nhân có thể khiến ngài cam tâm tình nguyện vì hắn mà ngay cả nhi tử của mình cũng hãm hại rốt cuộc là hạng người gì?"
Tịch phu nhân giải thích: "Ta không cố ý."
"Nhưng ngài thực sự đã hại phu quân của ta." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Bây giờ chàng còn phải uống thuốc bổ thân."
Đến đây Tịch phu nhân không lên tiếng nữa.
Trong căn phòng, không khí trầm mặc, đợi một hồi nữa phía cổng vẫn không có động tĩnh, Tịch phu nhân lại không nhịn được: "Dục nhi, thân thể của con có thể chữa khỏi được không?"
Sắc mặt Tịch Dục không có biểu cảm gì.
Đối diện trước phụ nhân mà hắn không có chút tình mẫu tử nào, hắn thản nhiên nói: "Vẫn chưa biết."
Mặt mũi Tịch phu nhân tràn đầy áy náy: "Ta không cố ý. Ta cũng không biết cữu cữu của con đã cho ta nhiều thuốc hay là như nào... Chính đệ ấy cũng bị người ta lừa, con đừng so đo cùng đệ ấy..."
"Ngậm miệng lại đi." Tịch Dục trầm giọng nói: "Ở trước mặt ta, người đừng nhắc đến hắn. Ta không hiểu được tình cảm tỷ đệ của các người, người nhắc lại thì sẽ chỉ làm cho ta nhớ tới chuyện hắn thiếu bạc ta thôi!"
Tịch phu nhân: "..."
Đệ đệ chắc chắn không trả nổi số nợ kia, tốt nhất không nên nhắc đến nữa.
Bà ta lại nói: "Làm người thì phải luôn nghĩ cho mình đường rút lui, thân thể của con không được điều trị tốt thì con còn phải dựa vào hai thúc thúc của con. Việc phân gia trước đó đúng là con quá cay nghiệt..."
Ánh mắt Tịch Dục càng thêm sắc bén: "Có phải người muốn ta chắp tay đưa toàn bộ Tịch phủ cho bọn họ, để cho bọn họ hầu hạ người thì người mới hài lòng hay không."
Tịch phu nhân: "..." Cũng không đến mức đó.
Bà ta biết nhị phòng và tam phòng không có lòng tốt, nhưng nhi tử không thể có con, mà Tịch phủ thì nhất định phải có người tiếp nhận!
Chẳng lẽ muốn để cho đám con của Triệu Mộc Hương hưởng lợi?
Đang nói chuyện thì bên phía cổng có động tĩnh.
Tiếng đập cửa truyền đến, mấy người mặc áo đen từ đầu đến chân trong viện tiến lên mở cửa.
Vừa mở cổng, hai người gõ cửa lập tức giật mình rồi ngã xuống đất.
"Bạc đâu?"
Người nằm trên đất là thân đệ đệ của Tịch phu nhân Triệu Dương và tùy tùng của hắn.
Sau khi bị ngã, Triệu Dương hô hoán lên, nghe thấy câu tra hỏi thì cũng không dám không đáp: "Tỷ tỷ của ta đâu..."
"Ngươi đưa bạc cho bọn ta, bọn ta tự nhiên sẽ thả người!"
Triệu Dương vội vàng nói: "Thật ra... Ta đến để lấy giải dược..." Hắn run rẩy móc ra một tấm ngân phiếu từ trong ngực đưa lên: "Đây là bạc để đổi giải dược..."
Nhìn thấy ngân phiếu, Tịch phu nhân liền thở dài một hơi.
Ngày hôm trước, bà ta đã đánh cược với nhi tử.
Nhi tử sẽ trói bà ta lại, xem xem Triệu Dương có đến chuộc người hay không.
Tịch phu nhân không thiếu bạc, trước khi thực hiện kế hoạch với nhi tử, bà ta đã lén lút nhờ người đưa cho hắn đầy đủ bạc chuộc thân rồi. Còn giải dược thì... là sợ Triệu Dương không đến nên mới cố ý nói như thế.
"Ở đây chỉ có năm vạn lượng!" Người áo đen tra xét xong thì nói: "Chỉ đủ mua giải dược thôi!"
Nói xong thì đạp Triệu Dương một cước.
Triệu Dương run rẩy kêu đau, lại vội vàng giải thích: "Ta chỉ có nhiêu đây... Các ngươi đưa giải dược cho ta trước...Còn bạc chuộc thân cho tỷ tỷ của ta, các ngươi phải đến hỏi nhi tử của tỷ ấy mới đúng..."
Người áo đen thuận miệng nói: "Tịch công tử tâm ngoan thủ lạt, bọn ta không dám đắc tội với hắn, ngươi lấy bạc ra là được."
"Ta không có!" Triệu Dương ôm đầu: "Ta thật sự không có... Các vị đại ca đưa giải dược cho ta trước đi..."
Trong phòng, mặt mũi Tịch phu nhân trắng bệch.
Mặt Tịch Dục lộ vẻ giễu cợt: "Nương, ngươi đã đưa qua đủ bạc mua mạng thì hắn cũng có thể tiêu hết của người."
Lúc ấy Tịch phu nhân đã đưa qua đó mười hai vạn lượng, ngoại trừ bạc chuộc thân và mua giải dược thì còn thừa hai vạn... Không ngờ, Triệu Dương chỉ mang tới có năm vạn lượng để mua giải dược cho chính hắn.
Tịch Dục đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, mà Tịch phu nhân lại phải chịu đả kích rất lớn.
Ở trước mặt nhi tử, bị đệ đệ mình trước giờ thương yêu phản bội, Tịch phu nhân chỉ cảm thấy thật xấu hổ. Trước nỗi xúc động, bà ta thực sự muốn đi ra ngoài chất vấn.
Tịch Dục kéo người lại: "Nương, bây giờ người ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ nói là đã nhìn thấu mưu kế của chúng ta, cho nên mới không mang bạc tới."
Tịch phu nhân trừng mắt nhìn nhi tử, oán hận hất tay của hắn ra, sải bước ra cửa.
Trong viện Triệu Dương bị giẫm trên mặt đất nhìn thấy tỷ tỷ dưới mái hiên, sau khi sửng sốt, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức vui mừng nói: "Tỷ tỷ, đệ biết đây là nói dối mà. Cho nên đệ mới không mang bạc tới."
Tịch phu nhân: "..."
Đúng là vậy thật.
Hơn nữa, vừa nãy Triệu Dương còn sợ hãi đến mức khóc ròng ròng, rõ ràng là hắn không biết đây là nói dối!