Chương 333
Tịch phu nhân rất muốn tin tưởng đệ đệ.
Nhưng lý trí nói cho bà ta biết, đệ đệ đang nói láo.
Tịch phu nhân nghĩ thế nào cũng không thông. Hôm qua mình mới cho bạc, nhưng mà chỉ sau một buổi tối, hắn lại không lấy ra.
"Ngươi không mang theo, vậy những ngân phiếu kia ngươi để ở đâu?"
Triệu Dương: "..."
Chuyện đã lộ tẩy, người áo đen không cần thiết phải giả bộ nữa. Việc này liên quan đến phu nhân, bọn họ không tiện nghe nhiều, cho nên rất nhanh sau đó, tất cả hạ nhân trong viện đều lui ra ngoài.
Tịch Dục đứng dưới hiên, sắc mặt nghiêm nghị.
Tần Thu Uyển cũng vậy. Đối với nàng mà nói, bất luận Tịch phu nhân có tha thứ hay không thì nàng cũng giống như Tịch Dục sẽ không quá thương tâm.
Hạ nhân rời đi, Triệu Dương đứng lên, sửa sang lại y phục trên người: "Tỷ tỷ, con của tỷ đã lớn như vậy, sao tỷ còn mặc cho nó làm loạn thế? Trò đùa này thật quá quắt, lỡ như đệ quá nhát gan rồi bị dọa cho chết thì phải làm sao?"
Tịch phu nhân nhìn hắn hỏi: "Ngân phiếu còn lại của ngươi đâu?"
Triệu Dương trầm mặc: "Đệ đã trả nợ hết rồi."
"Ngươi nói dối," Tịch Dục không hề khách khí vạch trần hắn, "Tất cả nợ ngươi thiếu đều là từ Tịch gia ta, ngươi không hề trả nợ ai cả."
Triệu Dương lại trầm mặc.
Nếu lúc trước, khi nhi tử và đệ đệ đối chọi gay gắt thì Tịch phu nhân nhất định sẽ giúp đỡ đệ đệ. Nhưng lần này, bà ta thật sự có chút thương tâm.
"Ngân phiếu ở đâu?"
Giọng nói của bà ta vô cùng sắc nhọn.
Triệu Dương bị bà dọa tới mức run lên một cái.
Tịch phu nhân tiến lên véo lỗ tai của hắn: "Chỉ trong một thời gian ngắn, ngươi không thể nào xài hết được, ngươi để ngân phiếu ở đâu?"
Lỗ tai Triệu Dương bị nắm chặt nên vô cùng đau nhức, vội vàng xin tha. Thấy tỷ tỷ không buông tay, hắn bèn nói: "Đặt ở ngõ Trường An."
Ở ngõ Trường An có rất nhiều quản gia của đại hộ nhân gia sinh sống, nhưng không có Triệu gia. Tịch phu nhân nhíu mày nói: "Tận mấy vạn lượng bạc, sao ngươi có thể đưa cho ngoại nhân?"
Triệu Dương phản bác: "Không phải ngoại nhân, Thiền Thiền có con của đệ."
Tịch phu nhân: "..."
Bà ta còn tưởng là đệ đệ lấy bạc bán mạng mang đi trả nợ hoặc là tiêu hết, lúc ấy trong lòng bà ta đã vô cùng thương tâm.
Nhưng bây giờ biết đệ đệ không trả nợ, cũng không tiêu hết, mà là đem bạc cho một nữ nhân. Hắn vốn dĩ không hề quan tâm đến sự sống chết đến của bà ta!
Nếu như hôm nay không phải diễn trò mà là sự thật, bà ta thật sự bị tên bắt cóc trói lại chờ lấy bạc cứu mạng, Triệu Dương làm như thế thì bà ta chỉ có thể chờ chết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tịch phu nhân vô cùng thất vọng.
Sau khi bà ta được gả vào Tịch phủ, cuộc sống đầy đủ, sung túc. Mặc dù nam nhân đã chết, nhưng nhi tử của bà đã là thiếu niên có thể làm ăn buôn bán. Bà ta vẫn là Tịch phu nhân được sống an nhàn sung sướng, trong tay dư dả, bên ngoài được người người tôn trọng.
Bà ta không thiếu bạc nên đương nhiên là rất hào phóng.
Nhiều năm qua, bà ta đã âm thầm phụ cấp cho nương gia không ít.
Với vị đệ đệ duy nhất này, từ trước đến nay bà ta chưa từng coi hắn là ngoại nhân. Hắn muốn gì cứ lấy, gần như là móc tim móc phổi của bà ta.
Bà ta đối với đệ đệ tốt như vậy, mà hắn thì không có lương tâm sao?
Cả người Tịch phu nhân giống như đã bị rút đi hết sức lực, đôi chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Hạ nhân đều không có ở đây, hai phu thê đứng dưới mái hiên không nhúc nhích, mặc cho bà ta ngồi dưới đất.
Tịch phu nhân nằm sấp dưới đất, thời gian dần qua, hốc mắt bà ta đỏ bừng, miệng há ra rồi khép lại, sau một lúc lâu thì đột nhiên gào lên.
Âm thanh thê lương, người không biết còn tưởng rằng trong nhà có tang sự.
Bà ta nện xuống đất khóc lớn, khóc đến mức toàn thân run rẩy.
Nhìn bà ta thương tâm như vậy, Triệu Dương có chút bất an, e dè tiến lên đưa tay ra đỡ.
Tịch phu nhân hất tay hắn ra, chỉ một ngón tay về phía cổng, giận dữ hét: "Cút, ngươi cút ra ngoài cho ta, cả đời này ta không cần gặp lại thứ Bạch Nhãn Lang là ngươi nữa!"
Ánh mắt bà ta hung ác, âm thanh thê lương. Lúc Triệu Dương định đi lên thì lại bị bà ta dọa cho lui lại.
Tịch Dục lên tiếng nói: "Nương ta đang nổi nóng, ngươi chớ chọc bà tức giận."
Lúc này mặt mũi Tịch phu nhân trông vô cùng điên cuồng, Triệu Dương quả thực có chút sợ. Nghe Tịch Dục nói như vậy, hắn rất nhanh đã biến mất.
Tịch phu nhân nhìn thấy đệ đệ đi thật, đến cả một câu xin lỗi cũng không nói. Tâm giống như bị rỗng một lỗ, khóc lóc cảng thê thảm.
Sắc mặt Tịch Dục vẫn hờ hững: "Nương, người có thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn là chuyện tốt..."
"Ngươi nói nhẹ nhàng quá!" Tịch phu nhân quay đầu lại gầm thét: "Ngươi chưa từng bị người thân phản bội, sao có thể lý giải được tâm tình của ta?"
"Ta có." Tịch Dục nâng cao giọng: "Ta không hề phòng bị người, dù người đút canh cho ta, mà trong đó có nhiều chất độc như vậy, ta cũng không biết... Nương, người làm gia nghiệp của ta không có người kế tục, người thật sự là mẫu thân của ta sao?"
Tịch phu nhân trừng lớn mắt.
Vì nhi tử còn khỏe, nên bà ta cũng dần dần quên lúc trước mình đã từng làm chuyện sai.
Lúc này nghe được thấy nhi tử nhắc lại, bà ta lại nghĩ đến chuyện tức, lập tức chột dạ không thôi.
"Về sau ta sẽ tìm đại phu cao minh trị cho con, nhà chúng ta không thiếu bạc, chỉ cần có đại phu biết phối thuốc, chúng ta cứ hết sức tìm đến là được."
Tịch Dục lắc đầu: "Nương, trên đời này, cuộc sống chia ra đủ loại khác biệt, nhưng có một số việc lão thiên gia vẫn rất công bằng. Thí dụ như "Sinh lão bệnh tử". Đại phu không phải thần tiên, trị không hết chính là trị không hết."
Lúc Tịch phu nhân nói những lời kia, vốn còn ôm theo chút may mắn. Nhưng nhi tử vừa nói, lời nói đó đã hoàn toàn đâm thủng giấc mộng của bà.
Tịch Dục quay lại kéo tay Tần Thu Uyển, cất bước đi ra dưới hiên: "Ta bị mẫu thân phản bội, ta còn thảm hơn so với người. Ta không khóc mà người khóc cái gì?"
Tịch phu nhân: "... Ta không cố ý."
"Sai chính là sai," Tịch Dục cũng không quay đầu lại: "Tựa như là đệ đệ của người, hắn cũng không cố ý."
Tịch phu nhân: "..." Có thể đừng đâm vào lòng ta nữa được không?
Bà ta đúng là không cố ý, mà một lòng vì tốt cho nhi tử, chỉ là bị người khác lợi dụng mà thôi. Thế nhưng Triệu Dương...quả thật không có ý định giúp bà ta chuộc thân, mà trong khi đó còn biết là không chuộc thân thì bà ta sẽ chết.
Sau khi phu thê hai người rời đi, Tịch phu nhân một mình ngồi dưới sân khóc hồi lâu.
Cuộc đời bà ta, phu quân chết sớm, nhi tử không thích, móc tim móc phổi đối đãi nương gia lại nhận lại sự vô tình như vậy... Tịch phu nhân càng nghĩ thì toàn thân càng lạnh.
Sau khi trở lại phủ, Tịch phu nhân trở về căn phòng bị cấm túc lúc trước của mình, chủ động viết kinh thư. Sau đó thì sốt cao, bị bệnh liệt giường.
Có bệnh thì tìm đại phu trị, Tịch Dục có đi qua thăm hai lần, nhưng không hề khuyên bà ta.
Trong lúc đó, Tịch Dục đang bận thu hồi hàng hóa Triệu gia mang đến, lại sai người đi đòi nợ. Nói là nếu không trả thì sẽ tìm đại nhân đòi lại công đạo.
Triệu gia lúc này khổ không thể tả, Triệu Dương lại tới cửa tìm tỷ tỷ muốn cầu tình.
Nhưng mà lần này, hắn không thể đi vào cửa được nữa.
Mà thật ra, Tịch phu nhân cũng không hề biết chuyện đệ đệ tới.
Buổi chiều ngày hôm đó, trong một lúc rảnh rỗi, Tần Thu Uyển đã đến thăm bà ta.
Tịch phu nhân nằm ở trên giường, không thèm nhìn nàng.
Tần Thu Uyển bưng thuốc đặt lên bàn nói: "Ngài nên cảm thấy may mắn vì phu quân không bị người khác lợi dụng, không thêm mấy thứ độc hại vào trong thuốc của ngài."
Nghe nàng nói như thế, Tịch phu nhân quả nhiên quay đầu lại: "Ngươi dám!"
"Ta dám." Tần Thu Uyển nhìn thằng vào mắt của bà ta, thản nhiên nói: "Ta là đại phu, nếu ta thật sự muốn hạ dược thì nhất định có thể thần không biết quỷ không hay. Về sau nếu ngài dám gây khó khăn cho phu quân của ta thì chính là đối nghịch với ta, cẩn thận một chút nhé..."
Tịch phu nhân: "..."
Bà ta trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt: "Ta biết ngay là ngươi không có ý tốt, ta sẽ nói cho Dục nhi biết!"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ngài tự vấn lòng xem, ngài gây hại cho chàng, thậm chí còn hại chàng không thể có con. Mà ta là ý trung nhân của chàng, là thê tử của chàng, chưa từng làm gì có lỗi với chàng, về sau cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với chàng. Có lẽ cho dù chàng biết ta xuống tay với ngài, cũng sẽ không ngăn cản ta..."
Nghe nàng nói như thế, Tịch phu nhân run rẩy toàn thân.
Bà ta nghĩ, đây cũng là chuyện rất có thể xảy ra. Dù sao thì bà ta cũng đã làm hại nhi tử tuyệt hậu, nhi tử hận bà ta là bình thường.
Thật lâu sau, Tịch phu nhân mới phản ứng lại, rũ mắt hỏi: "Những ngày qua ta bệnh, có người nào ở Triệu gia tới không?"
Có thì có, nhưng là tới để cầu tình.
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không."
Tịch phu nhân chán nản nằm lại lên giường, mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, nhanh chóng già nua thêm mười tuổi. Bà ta buông tay áo xuống: "Ngươi yên tâm, về sau ta sẽ không làm chuyện dư thừa nữa. Cứ như vậy đi."
Trải qua trận đả kích này, Tịch phu nhân bệnh một trận. Dù đã khỏi hẳn nhưng cũng không còn muốn gặp người ngoài, thậm chí hầu hết thời gian là sẽ không ra khỏi phòng cửa. Mỗi ngày không cần nha hoàn thúc giục cũng chủ động chép kinh thư. Còn sai người xây một gian thiền phòng, mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng vào đấy.
Triệu Dương thấy không gặp được tỷ tỷ, vì quá sốt ruột nên đã bán sạch gia tài, chạy trốn trong đêm.
Chỉ là vừa mới ra khỏi cửa thành thì đã bị bắt lại.
Tịch Dục mang hắn lên công đường, thu hồi số bạc hắn nợ trước đó.
Những năm gần đây Triệu Dương trắng trợn tiêu xài, lúc này sao có thể trả nổi?
Cuối cùng, sau khi đem tất cả đồ vật Triệu gia ra để trả thì lại bị phán giám mười năm tù.
Triệu Dương vào tù, nữ nhân bên cạnh hắn rất nhanh đã rời đi sống cuộc sống riêng. Từ đó về sau, Triệu nhị gia ăn bám Tịch gia đã không còn xuất hiện nữa.
*
Một bên khác, ân oán giữa Trần Tam Bình và Phan lão gia cuối cùng cũng đã có tiến triển.
Tần Thu Uyển vẫn âm thầm giúp đỡ điều tra, sau đó đã mang những chứng cớ ngoài sáng trong tối đã tra được kia đưa đến công đường, rất nhanh đã biết được chuyện Phan lão gia hai lần tìm người đánh Trần Tam Bình.
Vốn Phan lão gia còn có thể nói dối là quản gia dưới tay mình tự quyết định, nếu như tất cả thuận lợi thì có truy cứu, ông ta nhiều nhất cũng chỉ bị phạt là không biết quản lý hạ nhân.
Nhưng Tần Thu Uyển không cho phép ông ta lấy cớ đào thoát, lén lút thuyết phục vị quản gia xác nhận là ông ta.
Phan lão gia bị hai quản gia xác nhận, không thể biện bạch.
Vì cầu thoát thân, ông ta đương nhiên đã khai ra Tề Hoan Ngọc.
Lúc công đương thẩm tra xử lí vụ án, Tần Thu Uyển cố ý đi đến để dự thính. Bởi vì trong chuyện này, nàng cũng là một trong những nhân chứng.
"Ngày đó ta làm việc trong y quán rất bận bịu, còn Trần Tam Bình thì được một chiếc xe bò đưa đến cổng, cầu mong ta cứu hắn. Vì hai bọn ta có ân oán nên ta không muốn ra tay, nhưng vì nhân tâm thầy thuốc, ta tuy là đã sinh oán hận với hắn, nhưng ta cũng là một đại phu, không thể trơ mắt nhìn có người tổn thương đến chết ở trước mặt ta nên còn giúp hắn băng bó. Ta thực sự rất ghét hắn, liền vứt hắn ra bên ngoài, sau này hắn lập tức có ý đồ quấy rầy ta..." Tần Thu Uyển không thêm mắm dặm muối, chỉ nói những gì mình trải qua: "Người này đặt ở trước mắt thực sự là cay con mắt, ta đã tự bỏ bạc ra, đưa hắn về phủ thành. Còn chuyện về sau, ta cũng không biết. Lúc ta gặp lại hắn thì hắn lại bị thương đến tìm ta cầu xin."
"Nể tình mấy đứa bé, ta mới đưa hắn đến nơi này, cầu xin đại nhân giúp hắn điều tra rõ chân tướng."
Chân tướng chính là Phan lão gia không muốn Trần Tam Bình liên tục quấy rầy Tề Hoan Ngọc nên đã tìm người đánh hắn hai lần.
Mà hai lần đều muốn giết hắn.
Việc này quá mức ác liệt, Phan lão gia lập tức bị giam vào đại lao, phán giám mười năm.
Phan lão gia có nhiều bạc như vậy nên chưa bao giờ ngờ đến việc mình sẽ biến thành tù nhân. Trong nháy mắt đó, ông ta có hơi sụp đổ. Thấy Tề Hoan Ngọc ở yên chỗ, không rên một tiếng, bộ dạng như rất sợ bị liên luỵ, ông ta lập tức giận không có chỗ phát tiết.
Ông ta rơi xuống tình cảnh như này cũng là bởi vì nữ nhân trước mặt.
Mà nàng muốn chỉ lo cho thân mình, nằm mơ đi!
Trước khi Phan lão gia bị kéo xuống, đã hô to là có lời muốn nói.
Trong lòng Tề Hoan Ngọc tỏa ra dự cảm không tốt, muốn ngăn cản nhưng lại không ngăn cản được.
Cuối cùng, chuyện giữa Tề Hoan Ngọc và hai nam nhân đã lan khắp thiên hạ.
Ban đầu, Tề Hoan Ngọc là thanh quan nhân trong Hoa Lâu.
Sau khi quen biết Phan lão gia, được ông ta nuôi một khoảng thời gian. Nhưng mà, số phận Tề Hoan Ngọc không tốt, trong lúc nàng và Phan lão gia như keo như sơn thì chính Phan phu nhân đã phá vỡ hai người.
Phan lão gia từng nghĩ sẽ cho nàng nhập phủ, nhưng Phan phu nhân không đồng ý, thậm chí khi biết nàng tồn tại, còn cưỡng chế Phan lão gia phải cắt đứt quan hệ với nàng.
Cắt thì có cắt, nhưng cũng không cắt sạch sẽ. Không mấy ngày sau, Tề Hoan Ngọc đã phát hiện của mình có bầu.
Phan phu nhân ở bên kia còn theo dõi nàng, Tề Hoan Ngọc rơi vào đường cùng, đành phải chọn tên Trần Tam Bình ngày ngày thường tới thành nhập hàng. Nàng ôn nhu cẩn thận, quan tâm hết mực. Mà Triệu Mộc Hương cả ngày phải trị bệnh cứu người nên không có thời gian để ý đến hắn.
Trần Tam Bình tham mới lạ, lại mừng rỡ.
Nữ nhân hắn cưới là một thê tử luôn luôn cắm mặt làm việc, hắn chưa từng gặp được nữ tử nào ôn nhu như nước giống như Tề Hoan Ngọc. Càng mừng hơn là nữ nhân này còn thích hắn.
Hai người qua lại với nhau. Trần Tam Bình thường xuyên ở lại phủ thành, chưa đến hai ngày đã lên giường cùng Tề Hoan Ngọc. Cuối cùng hai năm sau, lúc hài tử tròn một tuổi, Trần Tam Bình đã giúp nàng mua một căn nhà.
Chỉ là hắn không biết, trong lúc hai người lén lút qua lại thì Tề Hoan Ngọc cũng thường xuyên lấy cớ đi đến cửa hiệu của nàng để đi gặp Phan lão gia.
Sau này Vũ nhi muốn đến biệt viện hoàng tử, Trần Tam Bình đã âm thầm đủ thứ, nhưng thật sự Tề Hoan Ngọc đã sớm có biện pháp.
Sở dĩ nàng không ngăn cản... là bởi vì Phan lão gia muốn nàng làm thế.
Làm gì có nam nhân nào nhẫn nhịn được việc nữ nhân của mình ở bên cạnh một nam nhân khác. Mà cũng bởi vì Phan phu nhân theo dõi rất sát sao nên Phan lão gia không thể bí mật nuôi Tề Hoan Ngọc được. Cho nên ông ta mới muốn Trần Tam Bình sứt đầu mẻ trán, ăn ngủ không yên, dùng chuyện này dể làm mình dễ chịu hơn một chút.
Nghe thấy Phan lão gia và Tề Hoan Ngọc liên tục chỉ trích lần nhau, vẻ mặt Trần Tam Bình hoàn toàn chết lặng.
Thực ra trong lòng của hắn cũng đã hoàn toàn chết lặng.
Hắn bỏ rơi thê nhi chỉ để đổi lấy một màn lừa gạt.
Cuộc sống ân ái đã từng với Tề Hoan Ngọc trước kia đều là giả vờ. Nàng ở trước mặt hắn ẩn ý đưa tình, không biết lúc đó nàng đã ghét bỏ như thế nào.
Tóm lại, trong việc đánh người này, Tề Hoan Ngọc cũng có tội.
Đồng thời, Phan lão gia nói gần nói xa đều là có ý muốn Tề Hoan Ngọc châm ngòi câu chuyện, ngụ ý rằng nàng mới là kẻ cầm đầu.
Cuối cùng, hai người cùng tội.
Tề Hoan Ngọc thông đồng với nam nhân đã thành thân, trong luật pháp bấy giờ thì chưa thể nhập tội. Mà tội danh duy nhất chỉ có tìm người đánh Trần Tam Bình.
Thấy bản thân sắp bị đưa vào đại lao, Tề Hoan Ngọc nào có chịu theo?
Mà thật ra, nàng cũng đã từng đi vào đại lao một lần.
Có một lần, nàng và một thanh quan nhân nữ tử khác lén lút tranh giành với nhau. Nữ tử kia bị rơi vào một vụ kiện cáo, cũng bị phán giám ba năm. Lúc đó, Tề Hoan Ngọc còn có "lòng tốt" đến khuyên bảo.
Trong trí nhớ của nàng, đại lao khắp nơi đều là mấy thứ bẩn thỉu, trong góc tối còn có không ít côn trùng và chuột, không có một chỗ nào là sạch sẽ... Càng nghĩ càng tuyệt vọng, Tề Hoan Ngọc nhìn kẻ cầm đầu hại mình thì rất là oán giận, hô lớn lên: "Đại nhân, ta có chuyện muốn nói."
Nàng không nói gì khác, chỉ nói chuyện Trần Tam Bình vì muốn lấy bạc mà tính toán đích thê.
Thế là chuyện Trịnh Lang hạ độc nương, cả chuyện Trịnh Lang bắt cóc Triệu Miên Miên lên núi vì muốn đòi tiền chuộc, còn có chuyện lúc nửa đêm một tên trộm chui vào y quán cũng đều bị lật ra.
Nam nhân ác ý tính toán đích thê, chuyện quá mức ác liệt. Đại nhân rất tức giận, cũng tống Trần Tam Bình vào nhà giam.
Về phần phán giám bao lâu thì còn phải xem kỹ.
Lúc trước những người biết chuyện này không ít, Tề Hoan Ngọc nói hơn phân nửa là chân tướng sự việc,. Cho nên, chuyện Trần Tam Bình sẽ bị phán giám bao lâu cũng là sớm muộn mà thôi.
Tần Thu Uyển không sốt ruột, hôm nay nàng đến công đường thì đã có dự cảm là Tề Hoan Ngọc có thể sẽ xác nhận Trần Tam Bình... Rất rõ ràng, Tần Thu Uyển làm cho Phan lão gia nhập tội thì Phan lão gia sẽ không thể nào buông tha cho Tề Hoan Ngọc, mà Tề Hoan Ngọc lại không thể buông tha nào cho Trần Tam Bình.
Bọn họ chính là một cái dây leo, chỉ cần tìm được đầu thì sẽ có thể dẫn tới cả một cái cây.
Cho nên lúc tới đây, Tần Thu Uyển còn cố ý mang theo ba hài tử.
Phụ thân là người độc ác như vậy, nàng cũng không nên giấu diếm bọn nhỏ.
Bởi vì Triệu Mộc Hương thực sự cũng không muốn mấy đứa bé đối xử tốt với Trần Tam Bình.
Hai tỷ muội còn đỡ, từ nhỏ đã không thân cận với phụ thân, chỉ có Triệu Đại Mãn là phải chịu đả kích, trên đường trở về còn ấm ức buồn bã.
Tần Thu Uyển thuyết phục: "Đừng dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình. Phụ thân con là thứ súc sinh, con phải nhìn chuyện hắn làm ra để thúc giục bản thân tỉnh táo."
Triệu Đại Mãn lập tức đáp ứng.
Phụ thân rất quá đáng, trong lòng của hắn tuy khó chịu nhưng cũng sợ nương sẽ bởi vậy mà ghét bỏ mình. Nhưng thấy nương đối xử với mình vẫn như trước đây, còn sợ hắn suy nghĩ lung tung mà cố ý tới khuyên bảo hắn giải sầu... Triệu Đại Mãn cũng đã yên lòng hơn.
Chuyện Trần Tam Bình làm ra rất tàn nhẫn. Đại nhân rất nhanh chóng, chỉ sau đó khoảng nửa tháng đã lật ra toàn bộ chuyện hắn vì bạc mà tính toán đích thê.
Trịnh Lang tội càng thêm tội, chuyện thí mẫu cũng rất nghiêm trọng, hắn lập tức cũng bị phán giám bốn mươi năm.
Có lẽ cả đời này cũng không ra được.
Về phần Chu thị, tuổi đã cao còn bị đưa đến công đường. Nhưng đến tận lúc này, bà ta vẫn còn giải vây cho nhi tử, luôn miệng nói mình trúng độc là bởi vì ăn lầm thuốc diệt chuột mà không phải là nhi tử hạ độc.
Nhưng có lời khai của Tề Hoan Ngọc và Trần Tam Bình thì tất cả những lời bà ta nói đều bị coi là bịa đặt. Không chỉ không thể giải vây cho nhi tử mà còn khiến tội của mình nặng thêm một bậc.
Chu thị đã cao tuổi rồi, còn bệnh đã lâu, chỉ còn lại một hơi mà cũng bị nhốt vào đại lao. Trước sau chỉ mấy ngày, bà ta đã tắt thở trong đại lao.
Trần Tam Bình và Tề Hoan Ngọc đều chối tội, liên tục đổ lỗi cho đối phương. Chuyện Trịnh Lang thí mẫu đương nhiên là ác độc, nhưng hai người có thể dụ Trịnh Lang thí mẫu lại càng thêm ác độc.
Vì tư dục của bản thân mà khiến mẫu tử tương tàn, mặc dù chuyện không thành, Chu thị cũng không có vì vậy mà chết, cũng không làm cho Triệu Mộc Hương phải vào tù. Nhưng tất cả đều là ác niệm, cho nên hai người bởi vậy đã bị phán giám ba mươi năm.
Chuyện kết thúc, người trong thành chỉ coi đây là loại chuyện mới mẻ, nghị luận rất lâu.
Đối với người Trịnh gia thôn, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Trịnh Lang lại ác độc như vậy. Đáng hận hơn chính là Chu thị, rõ ràng Triệu đại phu đã cứu mạng bà ta, vậy mà bà ta lại đi oán hận nàng, đúng là không ra gì.
Sau lúc đó không lâu, Tần Thu Uyển còn nhận được tin người Trịnh gia thôn mang đồ tới nhận lỗi.
Đồ nhận lỗi tuy không quý giá, nhưng cầm được những lễ vật này, Triệu Mộc Hương chắc là sẽ rất vui.
*
Lại là một buổi chiều, trong lúc rảnh rỗi, Tần Thu Uyển còn đi đến đại lao một chuyến.
Lúc này, Trần Tam Bình đang nằm ở trong đại lao thoi thóp, hít vào thì nhiều mà thở ra thì không bao nhiêu. Nếu nàng đến muộn hai ngày thì có thể sẽ chỉ thấy một cái xác không.
Nhìn mặt mũi hắn xanh đen, da thịt mất tự nhiên, Tần Thu Uyển lập tức nhận ra là hắn trúng độc.
Trần Tam Bình cũng là đại phu, đương nhiên biết mình đã xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy người đến thăm là thê tử trước kia của mình, hắn như thấy cứu tinh, vội lộn nhào về phía lan can, đưa tay túm lấy váy Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển lui lại một bước: "Có chuyện cứ từ từ nói."
Tên trông coi bên cạnh Tần Thu Uyển thấy thế, giận dữ mắng: "Thu tay lại!"
Nói xong còn vung ra một roi.
Nếu không phải Trần Tam Bình nhanh rút về thì chắc chắn sẽ bị trúng một roi đó.
"Mộc Hương, ngươi mau cứu ta..." Trần Tam Bình khóc ròng ròng, đưa tay ôm bụng: "Ta rất là khó chịu... Có người hạ độc ta... Ngươi phải giúp ta phối thuốc... Coi như ta van xin ngươi... Ngươi cũng không muốn hài tử không có phụ thân, có đúng hay không..."
Tần Thu Uyển chỉ trả lời câu nói sau cùng của hắn: "Ba hài tử đã có phụ thân. Phu quân chúng là một người rất tốt, trong tay cũng không thiếu bạc, còn cho ba đứa nó mỗi đứa một cái viện riêng, rồi mời cho mỗi đứa một phu tử. Đại Mãn thích y thuật, chàng ấy bỏ ra rất nhiều tiền mua đủ các loại sách thuốc, còn xin Võ sư phụ dạy nó cách để cường thân kiện thể. So với thứ khốn nạn như ngươi thì Tịch Dục giống một phụ thân hơn nhiều."
"Ngươi nói đúng, ta chính là đồ khốn nạn." Trần Tam Bình giơ tay ra tự đánh vào mặt mình.
Hắn rất liều, đánh vào mặt liên tục, rất nhanh sau đó khuôn mặt đã sưng đỏ.
"Mộc Hương, nể tình chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nể tình cảm phu thê trước kia, nể tính ba hài tử... Ta cầu xin ngươi mau cứu ta, ta không muốn chết..." Trần Tam Bình càng nói càng hối hận: "Ta không biết Tề Hoan Ngọc gạt ta... Ta cũng là người bị hại..."
Nghe câu nói cuối cùng của hắn, mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy xem thường.
"Tề Hoan Ngọc đúng là cần tìm một phụ thân cho hài tử, nhưng nếu ngươi không chấp nhận nàng ta thì ta cũng không tin nàng ta có thể ép buộc được ngươi."
Tề Hoan Ngọc đúng là cố tình câu dẫn, nhưng Trần Tam Bình cũng không trong trắng gì!
Trần Tam Bình á khẩu không trả lời được.
Nhưng không nói thì cũng không được, hắn tính kế nửa đời, vốn cho rằng sẽ càng ngày càng tốt, ai mà ngờ lại thành ra như vậy, thậm chí đến cả tính mệnh của mình cũng không giữ được.
Đến giờ phút này, lòng hắn thật sự tràn đầy hối hận!
Có câu nói thông minh quá sẽ bị thông minh hại, Trần Tam Bình cho rằng mình chính là người như vậy. Lúc đầu, khi Triệu đại phu nhận đồ đệ, hắn chỉ là đi theo để luyện tay nghề, có cơm ăn là được. Sau này hắn lấy Triệu Mộc Hương, thứ nhất là muốn để Triệu đại phu dạy hắn tận tâm hơn, thứ hai cũng là vì muốn có một nơi đặt chân, sau khi thành thân sinh con, hắn cũng có nhà của mình.
Lúc thành thân, Trần Tam Bình đã thề sẽ toàn tâm toàn ý với Triệu Mộc Hương, khi đó hắn thực sự suy nghĩ như vậy.
Bởi vì hắn cho rằng cả đời sau đó của mình đã có thể chạm được đến cuộc sống tốt nhất, chính là làm tế tử cho Triệu gia.
Sau này gặp được Tề Hoan Ngọc, hắn lập tức động tâm. Không chỉ là bởi vì tướng mạo Tề Hoan Ngọc rất đẹp, lại ái mộ với hắn mà càng bởi vì Tề Hoan Ngọc cũng có một cửa hiệu.
Mà đây còn là cửa hiệu ở phủ thành!
Nếu nói Trần Tam Bình hòa ly là vì Tề Hoan Ngọc thì không bằng nói là vì căn cửa hiệu kia.
Đáng tiếc, Tề Hoan Ngọc không thực tình với hắn mà chỉ lợi dụng hắn.
Giống như hắn với Triệu Mộc Hương, nếu nói là thực tình, không bằng nói là vì lúc đó nàng là lựa chọn tốt nhất.
Vậy đây rõ ràng chính là báo ứng!
Nhìn mặt Trần Tam Bình xám như tro, ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi, nói: "Nể tình hài tử, ta có thể nói chuyện ngươi trúng độc cho đại nhân biết."
Lần này người hạ độc hắn hẳn là Phan lão gia.
Bàn về chuyện này thì bi kịch cả đời của Triệu Mộc Hương cũng có phần của Phan lão gia.
Cho nên, Tần Thu Uyển sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Những ngày qua, đã không ít lần Phan lão gia bị báo quan vì tội khi dễ người khác. Nếu như lại thêm chuyện hạ độc Trần Tam Bình thì Phan lão gia sẽ chỉ chết càng nhanh hơn thôi.
Một bên khác, Tề Hoan Ngọc núp ở nơi hẻo lánh run lẩy bẩy.
Nàng ta thật sự bị bệnh rồi.
Ở trong đại lao này bị dọa cho bệnh luôn.
Lúc nhìn thấy Tần Thu Uyển, Tề Hoan Ngọc cảm giác như mình nhìn thấy mãnh thú, nàng ta run rẩy hỏi: "Sao ngươi còn chưa chết?"
"Ngươi vốn nên chết sớm, còn có cả ba hài tử kia của ngươi nữa..."
Nghe nàng ta nói như thế, Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Ta nên chết, vậy còn ngươi thì sao?"
Mặt mũi Tề Hoan Ngọc tràn đầy ước mơ: "Ta sẽ là ma ma nương của Tam hoàng tử, ở trong viện tử ba cửa rộng rãi nơi kinh thành, người hầu hạ ta chừng trên một trăm..."
Tần Thu Uyển cười nhạo một tiếng: "Bây giờ còn là ban ngày, ngươi bớt mơ mộng hão huyền đi! Đúng rồi, quên nói cho ngươi, hoàng tử đã rời đi rồi. Con gái của ngươi bị bỏ lại biệt viện."
Nếu không bất ngờ thì đời này nàng ta cũng chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường.
Tề Hoan Ngọc nghe vậy thì như điên lên, đưa tay nắm lấy tóc của mình: "Ta không nằm mơ, không nằm mơ!"
Nàng ta nhấn mạnh từng lần từng lần một, nhưng mà nàng ta càng như vậy thì tất cả mọi người càng cảm thấy nàng ta đã điên rồi.
Tần Thu Uyển nói chuyện Trần Tam Bình trúng độc cho đại nhân biết.
Đại nhân tra được, đúng là quản gia bên người Phan lão gia hạ thủ, lại gọi Phan lão gia đến để thẩm vấn.
Mặc dù tội của Phan lão gia đã nặng thêm một bậc, nhưng Trần Tam Bình bởi vì trúng độc quá sâu nên vẫn không thể nào cứu được.
Vào lúc chết, Trần Tam Bình còn dùng máu viết một phong thư sám hối.
Tần Thu Uyển không buồn nhìn.
Tổn thương vẫn ở đó, dù Trần Tam Bình sám hối như thế nào thì cũng không giải quyết được chuyện gì. Dù sao thì những thứ hắn cướp đi của nàng, Tần Thu Uyển cũng đã đòi hết về rồi.
*
Thu đi đông lại, lại qua một năm.
Mỗi khi đến tết, các bằng hữu thân thích đều tặng cho nhau quà lễ.
Tịch phủ cũng giống như vậy.
Chỉ là sau khi phân gia, hai huynh đệ nhà họ Tịch đã mang đến một món quà lễ là hai cái rương lớn do bốn tráng hán giơ lên, nhìn qua cũng thấy là rất có giá trị.
Mà theo Tịch Dục biết thì hai thúc thúc sau khi phân gia cũng sống không tốt lắm.
Hai người xuất thân phú quý nên đã quen vung tay quá trán. Sau khi lấy đống bạc kia xong thì chỉ sau hai tháng tiêu sài thì đã trở nên túng quẫn.
Tới bây giờ thì đã phải dùng tiền bán hạ nhân để sống.
Nhà cửa nghèo đói như vậy thì lấy đâu ra bạc để đặt mua những thứ này?
Tịch Dục tự mình đi lên mở cái rương ra, chỉ thấy Tịch nhị gia với vẻ mặt lấy lòng ở trong đó.
Hắn nhìn về phía cái rương còn lại, không cần mở cũng biết, người ở trong đó hẳn là Tịch tam gia.
"Dục nhi, có ngạc nhiên không?"
Tịch Dục "ngạc nhiên" trong tưởng tượng bọn họ mang theo sắc mặt nhàn nhạt nói: "Chuyện các ngươi dụ dỗ cữu cữu ta làm chuyện đó ta đã biết rồi, cho nên, chỉ cần là lễ vật hai người các ngươi tặng thì ta sẽ không nhận."
Hắn đóng nắp lại: "Người đâu, mang đi cho ta."
Tịch tam gia đáng thương đến cả cái rương cũng không được mở, mà chất tử thì không thèm gặp mặt đã trực tiếp mang ông ta ra khỏi Tịch phủ.
Hai huynh đệ vừa đói vừa mệt, bọn họ lười làm mà chuyện nhẹ nhõm thì lại không đến lượt. Thấy Tịch Dục không chịu tha thứ, hai người làm đủ trò mới đi tìm được Tần Thu Uyển.
Sau khi Tần Thu Uyển đến phủ thành cũng không nhàn rỗi, rất nhanh đã mở một y quán, đồng thời, còn thu nhận rất nhiều đồ đệ.
Vừa phải dạy đồ đệ vừa phải xem bệnh cho người ta, Tần Thu Uyển cả ngày bận tối mày tối mặt.
Ngày hôm đó nàng đang xem bệnh. Sau khi đến phủ thành, thanh danh nàng càng lúc càng vang, rất nhiều người đến đây là vì nghe danh nàng. Dù trong y quán còn có đại phu khác thì cũng có không ít người muốn xếp hàng để được nàng xem bệnh.
Người càng nhiều, Tần Thu Uyển càng loay hoay không xong, cũng không rảnh nhìn xung quanh. Khi có người tới trước mặt, nàng chỉ thuận miệng nói: "Tay phải đặt lên trên mạch chẩm, tay trái cũng..."
"Điệt tức, là ta."
Nghe thấy giọng nam quen thuộc, Tần Thu Uyển lập tức ngẩng lên, trông thấy hai huynh đệ nhà họ Tịch.
Lúc này trên mặt hai người đã không còn vẻ cao cao tại thượng và miệt thị như trước nữa mà mang theo vẻ nịnh hót cười nói: "Điệt tức, hai bọn ta không bị bệnh gì, chỉ là quá lâu rồi chưa gặp phu thê các con nên có hơi nhớ nhung. Dục nhi gần đây vẫn ổn chứ?"
Đã không còn người hãm hại, Tịch Dục đương nhiên sống rất tốt.
"Bọn ta đều rất tốt, không nhọc hai vị hao tâm tổn trí." Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Phía sau còn có không ít bệnh nhân đang chờ, hai vị không có gì thì nên rời đi sớm!"
Hai người thực sự vì hết cách nên mới tìm đến tận đây. Thấy sắp bị đuổi đi, hai người sao có thể cam tâm?
"Bọn ta không vội." Ánh mắt Tịch tam gia thay đổi, lập tức đi ra phía sau cửa nhặt một cái chổi lên bắt đầu quét rác.
Tịch nhị gia học theo tìm một cái khăn rồi lau bàn.
Đây là tuyệt chiêu ăn vạ của bọn họ.
Lúc này có rất nhiều bệnh nhân, Tần Thu Uyển cũng không quan tâm đến việc phải đuổi hai người đó đi nữa, nàng làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục xem bệnh.
Thấy nàng như thế, huynh đệ hai người quả thực thở dài một hơi.
Lúc hoàng hôn, bệnh nhân càng ngày càng ít, Tần Thu Uyển đang định hồi phủ thì xe ngựa của Tịch Dục đã đến.
Nhìn thấy Tịch Dục, hai huynh đệ vất vả làm suốt cả buổi lập tức chạy lên nghênh tiếp.
"Dục nhi, gần đây con có khỏe không?"
Tịch tam gia không cam lòng yếu thế: "Ta rất rảnh, còn giúp điệt tức quét dọn cả buổi..."
"Chuyện quét dọn đã có đồ đệ làm, không cần đến các ngươi." Tịch Dục không hề cảm kích, thậm chí còn có chút ghét bỏ: "Hạng người như các ngươi tay không thể nâng vai không thể nhấc, có tới cũng chỉ thêm phiền."
Tịch tam gia: "..."
Tịch nhị gia: "..."
Bị chê rồi!
Dù gì cũng đã gặp được người, có bị chê thì hai người bọn họ cũng vẫn luôn bày ra khuôn mặt tươi cười.
"Sẽ có thể học mà!" Tịch tam gia phản ứng rất nhanh: "Bắt đầu từ ngày mai, ngày nào ta cũng đến đây làm việc. Dục nhi, ta không cầu gì khác, chỉ cần hai phu thê các con cho ta một miếng ăn là được!"
Tịch nhị gia sợ mình bị bỏ lại, vội vàng mở miệng nói: "Ta và Tam đệ ở cùng một chỗ."
Tịch Dục giống như cười mà không phải cười: "Nể tình thân thích, có một số việc ta vốn đã không muốn so đo. Đáng lẽ sau khi phân gia các ngươi nên tự sống cuộc đời của mình. Nhưng các ngươi lại dám đến trước mặt ta xin xỏ, vậy ta cũng sẽ không khách khí nữa!"
Giọng điệu hiện tại có vẻ sai sai, huynh đệ hai người quay qua nhìn nhau.
Tịch Dục nhìn Tịch nhị gia: "Nhị thúc, ta nhớ Tứ di nương của ngươi là một vị nữ tử lương gia..."
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Tịch nhị gia lập tức biến đổi.
Ông ta thấy người ta đẹp nên muốn tới cửa cầu thân, nhưng kết quả là nhà người ta không đồng ý vì muốn cho nữ nhi làm nương tử. Tịch nhị gia thực sự muốn lấy được giai nhân, liền sử dụng một chút quỷ kế để gạo nấu thành cơm.
Cô nương người ta thất thân nên mới cam tâm nhập phủ.
Chuyện này đã xảy ra một thời gian khác lâu, Tịch nhị gia dùng cách thần không biết quỷ không hay, chỉ cần Tứ di nương không so đo thì trên đời này sẽ không có ai biết hết.
Không ngờ, Tịch Dục vẫn luôn không lên tiếng đã biết hết việc này.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, trước kia tuy Tịch nhị gia từng hãm hại chất tử vài lần nhưng ông ta vẫn luôn ôm lấy một tia may mắn, nghĩ đến việc hai người cùng có chung dòng máu, là người một nhà thì Tịch Dục có thể sẽ nể tình huyết thống mà quên đi những chuyện bọn họ đã từng làm.
Nhưng bây giờ xem ra, Tịch Dục không hề quên.
Không chỉ chưa quên mà hắn còn ngấm ngầm muốn trả thù.
Tịch tam gia nhìn mặt nhị ca mình, lại nhìn chất tử đối diện, sắc mặt rất khó coi.
Hai buynh đệ bọn vừa người sinh ra đã được hưởng phú quý, cho dù chỉ là thứ tử nhưng đi ra bên ngoài vẫn được người người tôn trọng. Lúc trước khi phụ thân còn sống, hai người đã làm không ít chuyện khốn nạn, nếu như Tịch Dục hữu tâm thì nhất định đã tra ra hết những chuyện đó. Hai người bọn họ... cũng không có khả năng thoát thân.
Nghĩ đến đây, Tịch tam gia rất là hối hận vì mình đã đi theo nhị ca đến đây làm loạn. Nếu như ông ta không tới thì Tịch Dục có thể sẽ không so đo, cũng sẽ không truy lại những chuyện trước kia.
"Dục nhi, trong nhà ta còn nhiều chuyện, ngày mai có thể sẽ không tới. Biết phu thê các con sống tốt thì ta cũng yên tâm. Về sau, nếu nhớ ta thì có thể tới tìm ta. Nhưng mà ta biết con bận bịu, nghĩ không ra thì cũng không cần gấp. Tóm lại, nếu có gì cần ta giúp một tay thì cứ tới tìm ta."
Đây chỉ là lời khách khí, thật ra ông ta nghĩ tốt nhất là chất tử cả một đời cũng không nhớ tới mình mới là tốt nhất.
Ý nghĩ lúc này của Tịch nhị gia cũng không kém bao nhiêu.
Sớm biết Tịch Dục thù dài như vậy thì ông ta sẽ không bao giờ đến y quán đâu!
Nói khó nghe một chút thì dù có đi xin cơm, chí ít cũng có thể giữ được tính mạng.
Hai người hết lời ngon ngọt, sau đó thì chạy trối chết.
Tịch Dục không hề muốn buông tha cho hai người. Lúc trước sau khi phân gia, hắn vẫn luôn sai người âm thầm điều tra chuyện xấu của hai huynh đệ bọn họ.
Gần đây đã tra ra gần hết, vốn còn muốn dành thời gian đi một chuyến đến nha môn để nhờ đại nhân xử lý... Vậy mà hôm nay hai người bọn họ lại chạy tới muốn chết, Tịch Dục đương nhiên sẽ thành toàn cho bọn họ.
Chạng vạng tối, y quán đóng cửa, hai phu thê lên xe ngựa trực tiếp đi đến nha môn.
Sau khi huynh đệ nhà họ Tịch rời khỏi y quán thì còn cảm thấy mình chạy nhanh như vậy, Tịch Dục cũng sẽ không so đo nữa.
Đáng tiếc hai người vừa mới trở lại nhà mình thì nha sai đã đến.
Mang đến thẩm vấn xong thì liền bị tống giam.
Cả cuộc đời này, hai người đều không thể rời khỏi đại lao.
*
Tịch Dục là gia chủ trẻ tuổi nhất của Tịch phủ, hai mươi lăm vẫn chưa thành hôn làm cho mọi người suy đoán rất nhiều. Vậy mà bây giờ hắn đã lấy một vị đại phu trên Thanh Thủy trấn.
Mối hôn sự này bất luận là nhìn từ phương diện nào cũng thấy không thích hợp, rất nhiều người đều cho rằng, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình khác.
Sau này có tin tức ngầm truyền ra, Tịch phu nhân bị người ta lợi dụng nên đã hạ thuốc tuyệt tự cho nhi tử... Tịch Dục lấy đại phu cũng là bởi vì đại phu có thể trị hết bệnh ngầm của hắn.
Hắn cũng đúng là đã khỏi hẳn, hai năm sau, vị đại phu kia đã có bầu.
Rất nhiều người đều cho rằng, sau khi Tịch Dục đạt được mục đích thì chắc chắn sẽ vứt bỏ đại phu tìm tân hoan.
Nhưng một năm chưa thấy, hai năm chưa thấy, mười năm vẫn chưa thấy.
Hắn còn đối đãi ba hài tử của Triệu đại phu rất tốt, cho trưởng tử mở một căn y quán lớn nhất phủ thành, hai cô nương cũng có riêng cho mình hai gian cửa hiệu, đối xử như phụ thân thật sự vậy.
Hai người vậy là ở cùng nhau cả đời!
Rất nhiều người đều không tin hai người thực sự ân ái, nhưng vào lúc tám mươi tuổi Triệu đại phu rời đi, Tịch gia chủ cũng lặng yên không còn hơi thở.
Sinh tử gắn bó, tình cảm sâu đậm như vậy thực sự làm cho người ta cảm khái.
Về sau rất nhiều người đã nhắc đến việc này, Tịch gia chủ hai mươi lăm vẫn chưa thành hôn, không phải là vì có ẩn tật mà là bởi vì không gặp gỡ đúng người.
Về phần Triệu đại phu, sau khi chọn sai người thì cuối cùng cũng đã gặp gỡ được một người chân chính thương nàng... Nghe nói cả đời Triệu đại phu cứu chữa không ít người, như vậy có lẽ chính là người tốt thì có hảo báo rồi.