Chương 334
Triệu Mộc Hương mặc áo vải, sắc mặt tiều tụy nhưng lại tỏa ra ánh sáng, thi lễ với Tần Thu Uyển: "Cuộc đời ta hận nhất có người nói ta là lang băm, như thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh mà tổ tông dành dụm được. Với cả ba hài tử có thể được bình an cả đời cũng đều nhờ có ngươi."
Nàng hóa thành một luồng sương mù tiêu tán, bình sứ trên bàn lại tăng thêm một chút.
Tần Thu Uyển ngắm nhìn bốn phía nhưng không phát hiện có cái gì khác biệt so với trước kia.
Vốn là nàng còn tưởng rằng sau khi trở về sẽ có thể gặp được hắn... Nhưng mà hắn đã có thể nhớ kỹ nàng đã là một chuyện rất tốt rồi.
*
Lần nữa mở mắt ra, Tần Thu Uyển phát hiện mình đang nằm ở trên giường, phát hiện phía đối diện có động tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trong gương đồng phản chiếu một mỹ nhân.
Ngũ quan tinh xảo, băng cơ da tuyết, tư thái linh lung. Thêm phấn thì nhiều, giảm đi thì ít, nữ tử dường như vừa mới khóc, con mắt sưng đỏ. Lúc này bên trong ánh mắt kia còn mang theo chút ngờ vực và đề phòng.
Tần Thu Uyển đưa tay sờ mặt mặt, nữ tử trong kính cũng đưa tay sờ mặt mình.
Nàng ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía.
Đây là một tẩm cư rất lớn, nhất là chiếc giường lớn dưới thân, có khoảng bảy tám người nằm cùng nhau.
Trong phòng ở các góc chia ra mười mấy nha hoàn, lúc này cả đám như có điều gì mà ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào nàng.
Tần Thu Uyển đứng dậy đi đến một gian nhỏ hẻo lánh trong điện, vốn định nhân cơ hội để tiếp thu ký ức. Nhưng nàng vừa mới động thì bốn nha hoàn đã theo sát phía sau.
Tần Thu Uyển: ". . ."
Đến cả đi nhà xí cũng không buông tha, sao có thể không có ý tứ như vậy chứ?
Nàng đi đến một gian nhỏ sau đó lại trở về giường nằm, lén lút quan sát vẻ mặt các nha hoàn. Thấy các nàng chỉ nhìn mình chằm chằm chứ không hề làm gì cả.
Tình cảnh của nguyên thân thật là kỳ quái. Nhưng nếu không có ký ức, nàng cũng không dám nói chuyện. Mấy người này…tuy là người hầu hạ, nhưng lại không giống như có thể sai khiến được.
Thay vì nói là hầu hạ, không bằng nói là bị canh giữ thì đúng hơn.
Nhưng trên bàn trang điểm có rất nhiều đồ trang sức đủ loại kiểu dáng, mấy cái rương đại y ở góc không nói làm gì nhưng chỉ nhìn đồ ngủ trên người nàng cũng thấy là do tơ tằm chế thành, nhìn qua là biết có giá trị không nhỏ.
Có nhiều đồ quý như vậy, lại bị nha hoàn trông giữ. . . Sau khi xác định những nha hoàn kia không làm gì mình, Tần Thu Uyển trở mình, hai mắt nhắm nghiền.
Nguyên thân tên là Cam Miên Miên, sinh ra ở một thôn nằm ở khu vực ngoại thành Kinh thành Lương quốc, nàng từ nhỏ đã có vẻ ngoài vô cùng động lòng người. Chờ đến khi lớn lên, không ít người trong kinh thành đã nghe nói đến mỹ mạo của nàng.
Bản thân Cam gia chỉ có mười mấy mẫu đất, không đại phú đại quý, nhưng cũng không lo ăn mặc, chưa từng nghĩ tới việc dùng nữ nhi để đổi lấy vinh hoa phú quý. Cho nên ở nội thành có không ít người muốn nạp nàng làm thiếp đều bị cự tuyệt.
Theo ý của người Cam gia, họ muốn nữ nhi có thể tìm được một nhà môn đăng hộ đối, làm bách tính phổ thông cả đời.
Dưới chân thiên tử, lại bởi vì Cam Miên Miên có một biểu di thân thích xa là tứ phẩm quan phu nhân nên những kẻ muốn cầu thân người bị cự tuyệt thì cũng không dám quấy rầy nữa.
Người Cam gia cũng biết nữ nhi nhà mình dung mạo hơn người, nên lúc nàng mười bốn tuổi đã định ra hôn sự rồi.
Sau khi Cam Miên Miên đính ước, tất cả mọi người đều đã bỏ đi suy nghĩ đó.
Tất cả đều rất thuận lợi, sau khi Cam Miên Miên đính ước đã vào thành chọn mua cát phục thành thân. Nhưng lúc đứng ở bên ngoài Tú Lâu, y sa trên mặt nàng bị rơi xuống, vừa vặn bị đương kim Tam hoàng tử nhìn thấy.
Ngay sau đó, Tam hoàng tử phái người tới cửa, hung hăng ép Cam gia phải từ hôn. Sau khi đính ước cũng không để ý lễ pháp, trực tiếp đón Cam Miên Miên trở về Vương phủ.
Quốc có quốc pháp, hoàng tử đáng lẽ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nhưng tình hình lúc này đã khác. Hoàng thượng bệnh nặng, quốc sự sớm đã giao cho Tam hoàng tử, khắp triều đình đã biến thành Tam hoàng tử độc đoán. Hắn dựa theo lễ pháp tới cửa cầu thân nên cũng không thể tìm ra sai lầm.
Hơn nữa, sau hai tháng hai người đính ước thì đã đại hôn. Trong mắt ngoại nhân, Cam Miên Miên may mắn được hoàng tử nhìn trúng, quả thực là mộ tổ bốc lên khói xanh. Bất luận là ai cũng đều cảm thấy đây là miếng bánh từ trên trời rớt xuống, một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Nhưng mà trên thực tế, Tam hoàng tử vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Sau khi Cam Miên Miên gả cho hắn thì chưa hề được sống một ngày tốt lành. Người hắn muốn lấy không phải là Cam Miên Miên, hắn chọn nàng là bởi vì dung mạo của nàng tương tự với người trong lòng của hắn.
"Vương phi, đến giờ dùng bữa tối rồi."
Tần Thu Uyển nghe nói như thế thì lập tức hoàn hồn, xoay người ngồi dậy rồi sờ lên bụng nói: "Ta muốn ăn xào rau."
Ma ma khó xử: "Hiện tại là bữa tối."
Tam hoàng tử thụ phong Phong vương, bình thường nói một không hai, nói lời gì làm chuyện gì thì rất ít khi có người dám chất vấn. Hắn cũng rất quy củ đối với chuyện ăn ở của Vương phi.
Món ăn luôn là mấy thứ lặp đi lặp lại, bữa tối chỉ có thể uống canh, buổi sáng chỉ có thể ăn một chút mì, chứ không cho phép ăn cả tô mì hay cháo.
Lúc còn chưa thành thân, Cam Miên Miên nhờ nha hoàn lén đưa cho nàng một bát cháo. Sau khi bị Phong vương phát hiện, nha hoàn kia đã bị dùng trượng đánh chết, còn đuổi cả người nhà ra khỏi Kinh thành.
Cam Miên Miên không ngờ mình chỉ uống một chén cháo mà lại khiến hắn giận dữ như vậy. Từ đó về sau, nàng càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, hắn muốn gì nàng cũng làm theo, chưa từng dám ngỗ nghịch.
Bởi vì cho dù nàng muốn ăn thì người bên cạnh cũng không dám.
Cung nhân đắc lực của Vương phủ và tội nhân bị đuổi ra ngoài khác nhau một trời một vực, ai cũng không muốn vì Vương phi mà đắc tội với chủ tử.
Tần Thu Uyển cũng không miễn cưỡng, sau khi canh đưa tới thì đúng là hương vị thanh đạm giống y như đúc ngày xưa, đến cả muối cũng không nhiều hơn. Bát ăn canh và bát trà cũng là hình Lan Hoa thanh nhã, không có loại hoa khác.
Tần Thu Uyển trải qua nhiều việc, cũng không đến mức ăn nuốt không trôi. Nàng vốn còn muốn uống nhiều hơn, nhưng vừa uống đến chén thứ hai thì người bên cạnh đã bưng số canh còn lại đi.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nàng, ma ma nghiêm mặt nói: "Vương phi, canh cho dù có ngon thì cũng nên uống với số lượng vừa phải."
Vậy ra dù là hương vị không tốt cũng không được bỏ thừa.
Đang nói chuyện thì Phong vương chậm rãi đi vào. Nhìn thấy hai người bên bàn hình như có xảy ra tranh chấp, hắn trầm mặt hỏi: "Chuyện gì?"
Ma ma thi lễ, cung kính nói: "Vương phi muốn uống thêm một chén canh."
Phong vương khoát tay áo: "Các ngươi đi xuống đi!"
Hạ nhân trong phòng nối đuôi nhau mà ra, chỉ trong giây lát đã chỉ còn lại hai phu thê.
Tần Thu Uyển vẫn chưa thỏa mãn đưa tay chỉ vào bên trong bát: "Đường đường là Vương phủ mà đến cả bữa cơm no cũng không được ăn. Thiếp muốn làm vương phi cũng không có tí sức lực nào mà làm."
Nghe vậy, Phong vương hơi kinh ngạc. Trước kia Cam Miên Miên không bao giờ nói ra lời phàn nàn như vậy, ban đầu còn đánh bạo phản kháng một hai lần, sau này bị hắn xử lý thì liền biết điều hơn.
"Vương phi, chúng ta là hoàng thất, bình thường có rất nhiều người theo dõi, nói chuyện làm việc phải có chừng mực, ăn canh cũng giống vậy."
Tần Thu Uyển nhếch miệng, đưa tay châm trà, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.
Nhìn liên tiếp động tác của nàng, Phong vương nhíu mày thật chặt.
"Vương phi, nàng đã gả vào Vương phủ thì không còn là cô nương trong thôn nữa, động tác phải lịch sự, tao nhã, ôn nhu, không được phép thô lỗ như thế."
Tần Thu Uyển nhấc tay hoa lên để chén trà lại trên bàn. Tất cả đều vô cùng tao nhã, nàng cười hỏi: "Như thế này phải không?"
Phong vương híp mắt nhìn nàng, đột nhiên cảm giác nữ tử trước mặt có chút không đúng: "Nàng hôm nay. . ."
"Làm sao?" Tần Thu Uyển không còn khí lực gục xuống bàn: "Có phải cảm thấy thiếp đã thay đổi rồi hay không?"
Nàng thở dài một tiếng: "Nằm ở trên giường cả một ngày, đến cả đi cái nhà xí cũng có mấy người đi theo. Cuộc sống như này quá đáng ghét! Vương gia, thiếp muốn về nương gia."
Trong mắt Phong vương xẹt qua một tia kinh ngạc.
Sau khi Cam Miên Miên bị hắn đón hồi phủ thì nàng cũng đã nói là muốn về nương gia. Chỉ là khi nàng trở về, Cam mẫu đã bị bệnh liệt giường.
Khi quay lại, Cam Miên Miên khóc suốt một đoạn đường.
Lúc đó hắn đã cảnh cáo nàng, nếu như muốn về nương gia thì chỉ có thể trở về để thăm viếng song thân sinh bệnh, hoặc là nhà có đại tang.
Từ đó về sau, Cam Miên Miên không quay về nữa.
Phong vương nói một câu rất có thâm ý: "Vương phi, nàng quên ta đã nói gì với nàng rồi sao?"
Tần Thu Uyển dùng tay chống cằm: "Thiếp chưa. Chỉ là thiếp cho rằng sau khi chúng ta làm phu thê thì người có thể sẽ dễ dàng tha thứ cho thiếp. Hơn nữa, người thú thê, chẳng phải cũng giống như nuôi một con gia tước sao?"
Sắc mặt Phong vương trầm xuống: "Vương phi, lời này của nàng là có ý gì?"
Nói xong, lại tiếp tục nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của vị hôn phu trước của nàng, nàng làm loạn với ta là vì còn không cam tâm sao?"
Tần Thu Uyển biết ngay hắn sẽ nói như vậy, mặt mũi lập tức tràn đầy kinh ngạc: "Thiếp đã là thê tử của người, là Vương phi cao cao tại thượng, tại sao lại còn không cam tâm nữa?"
"Nàng biết vậy là tốt." Phong vương nhìn về phía cửa phòng, dặn dò: "Bày thiện cho ta."
Rất nhanh, trên bàn được bày đầy món ngon.
Trước mặt Tần Thu Uyển là một cái đĩa và một đôi đũa, đối diện với ánh mắt không mấy kiên nhẫn của Phong vương, nàng vẫn im lặng.
Sau khi Phong vương cưới nàng, ngoại trừ thích ép buộc nàng trên giường thì còn có một đam mê đặc biệt chính là hưởng thụ Cam Miên Miên phục thị.
Sau khi Cam Miên Miên về thăm nương bị bệnh, nàng đã hoàn toàn thấy rõ nam nhân này vô tình, bình thường đều tận lượng lấy lòng hắn. Tần Thu Uyển cầm đũa, gắp một đũa rau trộn, để vào trong chén hắn.
Phong vương có chút không vui: "Ta thích ăn thịt."
Trong trí nhớ của Cam Miên Miên, đúng là có chuyện này.
Phong vương đúng là thích ăn thịt, nhưng mỗi bữa đồ ăn của hắn đều sẽ có gần một nửa là thức ăn chay, nhưng hắn lại không đụng vào. . . Chỉ vì cái vị nữ tử có tướng mạo giống như đúc Cam Miên Miên thích ăn như vậy.
Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Thiếp thấy chàng cũng không thích ăn, vì sao lại muốn ăn?"
Phong vương ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn không giương mắt nhìn nàng.
Tần Thu Uyển không có tâm trạng hầu hạ người khácc, cái đũa lập tức rơi xuống. Nàng "A..." lên một tiếng, cất cái đũa vào trong tay: "Xin lỗi..."
Mặt mũi Phong vương đầy vẻ bất mãn: "Nàng thật là vô dụng.”
Tần Thu Uyển lén lườm một cái.
Nếu đã thấy nàng vô dụng thì đừng cưới nữa.
Cam Miên Miên người ta đã có vị hôn phu, hai người ở chung gần một năm, sắp thành thân rồi. Tình cảm hai người không tệ, người bên kia còn bí mật đưa cho nàng không ít lễ vật. . . Nếu không có Phong vương thì hai người cho dù không thể phu thê tình thâm thì cũng có thể tương kính như tân sống cùng nhau cả đời.
Vì không còn hứng thú nên Phong vương cũng không tiếp tục ép nàng hầu hạ nữa, tự mình dùng bữa.
Sau khi dùng thiện, Phong vương vào trong phòng rửa mặt. Ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi, đứng trước bàn trang điểm, dùng nước trà trên bàn và son phấn trộn với một bát canh đỏ đổ lên trên giường.
Không bao lâu sau, Phong vương ra ngoài đi đến bên giường, nhìn thấy trên giường toàn là nước đọng màu đỏ, sắc mặt nhanh như chớp trầm xuống. Nhìn Tần Thu Uyển trước bàn trang điểm, một lúc lâu sau mới kéo cái áo choàng qua, sải bước ra cửa.
Không thể nào cùng giường.
Nếu hắn muốn ở thì cũng đừng trách nàng xuất thủ.
Đương nhiên, người ở cùng dưới mái hiên thì cũng không tất yếu phải làm vậy, Tần Thu Uyển cũng không muốn động thủ.
Lúc gần đi, sắc mặt Phong vương rất khó coi, hạ nhân phục vụ đương nhiên chú ý tới. Hắn vừa ra cửa, ma ma đã lặng lẽ tiến đến, đang muốn hỏi thăm có phải Vương phi đắc tội với Vương gia hay không thì liền nhìn thấy bãi nước đọng màu đỏ trên giường.
Thân là thiếp thân phục vụ bên cạnh Vương phi, ma ma đương nhiên biết thời gian nào nguyệt sự của nàng sẽ đến. Thấy rõ ràng vết tích trên giường, sắc mặt bà ta khẽ biến, bật thốt lên hỏi: "Vương phi, đó không phải của người. . ."
Nói xong thì thò tay ra sờ.
Sau đó, sắc mặt ma ma khó coi vô cùng: "Vương phi, nếu việc này để cho Vương gia biết, ngài chắc chắn sẽ phải chịu phạt."
Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi đi nói với hắn đi!"
Nàng chịu phạt là đương nhiên, nhưng ma ma cũng không trốn thoát được.