Chương 335
Ma ma suýt chút nữa bị ngữ khí nhẹ nhàng này của nàng làm cho tức khóc.
Mà sau đó bà ta cũng khóc thật, vành mắt dần dần đỏ bừng nói: "Vương phi, ngài hiểu rõ ràng tính cách của Vương gia, vì sao lại cứ muốn hạ nhân bọn ta khó xử như này? Làm cho bọn ta cửa nát nhà tan thì ngài có thể an tâm được sao?"
Tần Thu Uyển bất lực: "Người hại nhà các ngươi cửa nát nhà tan cũng không phải là ta."
Rõ ràng là cái người điên Phong vương kia hại, có liên quan gì đến nàng chứ?
Vành mắt ma ma đỏ bừng nói: "Vương phi, ngài không thể ức hiếp người như thế."
Tần Thu Uyển phì cười: "Ta sống như nào, người khác không biết nhưng ngươi thì biết rõ mồn một. Ta ức hiếp ai? Không phải đều là các ngươi ức hiếp ta sao?"
Ma ma á khẩu không trả lời được, nhìn cái giường kia mà phát sầu.
"Giúp ta đổi chăn mền đi, ta muốn đi ngủ sớm một chút."
Ma ma cũng không đi cáo trạng, uất ức thật lâu mới ôm đống chăn mền kia đi, lại sai người trải giường chiếu lại.
Lúc bà ta ôm chăn trở về hậu viện, đã dự định sẽ tự mình tiêu hủy, tuyệt không để người khác nắm được nhược điểm.
Giường chiếu mềm mại như vậy phải một mình ngủ mới gọi là thoải mái dễ chịu. Tần Thu Uyển ngủ một giấc đến hừng đông, vừa mới tỉnh lại, ma ma đã bưng một chén canh thuốc đến.
"Đây là thuốc Vương gia cố ý dặn dò người làm cho ngài, là thứ thuốc đặc biệt cho nữ tử bổ khí huyết. Người mau nhân lúc còn nóng uống đi."
Tần Thu Uyển bưng bát lên uống một hơi cạn sạch.
Thật ra, thân thể Cam Miên Miên không được tốt lắm.
Khi còn bé thì sức khỏe vẫn không tệ, nhưng sau khi đến Vương phủ ba bữa cơm giảm mạnh, trước giờ chưa từng ăn no. Bởi vì khi nàng đói thì dung mạo càng thêm tinh xảo, so với trước kia càng thêm điềm đạm đáng yêu hơn.
Tần Thu Uyển uống thuốc xong, ma ma lại phủ thêm áo choàng cho nàng. Chỉ là, đồ ăn vẫn ít như vậy.
Mỗi ngày Cam Miên Miên đều ăn như thế, nên giờ cũng không cảm thấy đói nữa.
Sau khi ăn cơm xong Tần Thu Uyển chậm rãi ra khỏi phòng, đi ra ngoài viện tản bộ.
Lúc tản bộ, lại lén lút đi về phía cổng.
Vừa mới nhìn thấy cổng vòm, nha hoàn bên cạnh đã tiến lên ngăn nàng lại: "Vương phi, ngài đi dạo trong sân là được rồi. . ." Lời này giống như là quản thúc chủ tử, nha hoàn thấy thế vội sửa lại: "Đây là viện tử có phong cảnh tốt nhất trong Vương phủ, hậu viện còn không đẹp mắt bằng nơi này."
Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng, quay người trở về.
Viện tử rất lớn, phong cảnh cũng không tệ, nhưng nếu mỗi ngày đều nhìn như vậy thì phong cảnh có đẹp đến mấy cũng chỉ có như thế. Nàng đi dạo cả buổi, cuối cùng cũng đến giờ dùng cơm trưa.
Đồ ăn còn chưa lên, đại phu đã đến trước.
Vị đại phu này là viện thủ Chu đại nhân của Thái y viện.
Chu đại nhân am hiểu nhất việc điều trị các chứng bệnh phụ khoa. Sau khi bắt mạch, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc. Giương mắt nhìn Tần Thu Uyển nhiều lần, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Vương phi đã đến nguyệt sự chưa?"
Loại chuyện này không thể lừa gạt được đại phu cao minh, Tần Thu Uyển cũng không nghĩ mình có thể lừa gạt được bao lâu, thản nhiên nói: "Chưa!"
Ánh mắt Chu đại nhân liền chuyển sang tùy tùng hắn dẫn tới.
Tùy tùng rất nhanh đã che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, nói: "Chu đại phu chỉ cần nhìn xem Vương phi có cần điều trị hay không là được rồi."
"Vương phi ăn quá ít, nếu cứ kéo dài như thế thì sẽ bị thương thân." Chu đại nhân lặng lẽ liếc nhìn Tần Thu Uyển, e dè nói: "Ngài có muốn đẹp đến mấy thì cũng không thể để đói như này, lỡ như bệnh căn không dứt thì về sau cũng không dễ điều trị."
Cam Miên Miên không muốn đói bụng.
Tần Thu Uyển cũng không muốn.
Vấn đề là không có để ăn chứ không phải là nàng không ăn.
Chu đại nhân còn muốn lên tiếng, ma ma đã tiến lên: "Làm phiền đại nhân. Ngài mau phối thuốc, sau đó ta sẽ sai người giúp Vương phi uống."
Vừa nói, vừa mời người bên ngoài ra.
Chu đại nhân muốn nói lại thôi, ma ma bên kia lại hỏi đến chuyện hoàng hậu trong cung. Ông ta lập tức che giấu tâm trạng lại, chuyên tâm trả lời ma ma.
Hoàng thượng đang mang bệnh, hoàng hậu thân tử khang kiện, cứ mười ngày thì mấy vị hoàng tử phi lại phải vào cung thỉnh an.
Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, Phong vương từ bên ngoài trở về, khuôn mặt cứng ngắc. Ai nhìn cũng biết là hắn đang tức giận.
Nói khó nghe một chút thì tên Phong vương này quanh năm suốt tháng chẳng cười được mấy lần. Bất luận là ai gặp hắn thì đều sẽ hoài nghi có phải mình thiếu hắn bạc không trả hay không?
Hôm nay sắc mặt hắn còn trầm hơn so với trước kia, sau khi vào cửa còn đuổi hạ nhân ra, đi tới gần bên cạnh bàn Tần Thu Uyển, hỏi: "Hôm qua thứ trên giường là thứ gì?"
Hẳn nghe Chu đại phu nói Vương phi không có nguyệt sự nên đã tức giận.
Tần Thu Uyển không hiểu đáp lại: "Thiếp đổ son phấn ra. . ."
Phong vương: ". . ."
Hắn nheo mắt lại, hỏi: "Nàng cố ý lừa dối ta?"
"Lừa dối người cái gì?" Tần Thu Uyển hỏi lại.
Phong vương đi đến bên cạnh nàng, bỗng nhiên xoay người ôm lấy nàng.
Tần Thu Uyển bị bế lên, nhưng vẫn cố gắng khắc chế mình không đánh hắn.
Rất nhanh, lưng nàng chạm vào giường chiếu mềm mại, Phong vương dùng thân thể che khuất nàng, kéo chiếc dây thừng ở dưới lên trên giường.
Cái tên điên này!
Trước kia lúc ở trên giường, Phong vương thường xuyên trói tay chân Cam Miên Miên lại. Hôm nay lúc Tần Thu Uyển tắm rửa, trông thấy mấy vết xanh xanh tím tím trên người mình, nàng còn bị doạ một trận.
Phong vương làm như thế rõ ràng là lại muốn ngược đãi nàng.
Tần Thu Uyển không muốn bị một nam nhân làm nhục, vào lúc tay mình sắp bị buộc vào sợi dây thừng, cổ tay nàng khẽ xoay chuyển, đổi lại là hắn bị nhét vào.
Phong vương sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, người dưới thân đã linh xảo xoay người đào thoát. Hắn đưa tay kéo lại, nhưng tay đã bị người kia nắm chặt.
Hắn trông thấy một đôi tay mảnh khảnh, nhét tay hắn vào cuộn dây thừng rồi nhanh chóng xiết chặt. Hắn đang muốn chất vấn thì miệng đã bị nhét thêm một cục vải.
Hắn bắt đầu phản kháng, Tần Thu Uyển lại trói một chân hắn lại, lần này thì rất dễ dàng.
Lúc này, Phong vương tựa như là một con cá mất nước không ngừng phản kháng.
Âm thanh va chạm ván giường truyền ra, đám nha hoàn bên ngoài có chút bất an nhưng lại không dám hỏi.
Tần Thu Uyển thò tay vào hốc tối bên dưới giường lấy ra một sợi dây thừng khác.
Ánh mắt Phong vương ác độc trừng về phía nàng.
Tần Thu Uyển cười lạnh: "Nhìn cái gì? Lúc ngươi đánh ta, ta cũng không dám trừng ngươi, ngươi có tin ta giết chết ngươi không!"
Đến đây, giọng nói của nàng nghe vô cùng âm tàn.
Phong vương lập tức giật mình.
Hắn cả đời tính toán không sai sót, xử sự cẩn thận, có nằm mơ cũng không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh như này.
Tần Thu Uyển vung roi xuống.
Chỗ roi đáp xuống, trên người Phong vương liền có thêm một vết đỏ sưng vù lên.
Tần Thu Uyển hung hăng đánh hắn một trận, còn tập trung đánh vào những chỗ đau nhất, đánh đến mức sảng khoái, cuối cùng cũng xả được cơn giận.
Ban đầu Phong vương còn phản kháng, nhưng sau đó liền nhắm mắt lại, cắn răng yên lặng chịu đựng. Trong lòng chỉ nghĩ, nếu mình còn sống thì phải làm gì để xử lý nữ nhân trước mặt này.
Chỉ một khắc đồng hồ sau, Tần Thu Uyển ném cái roi đi, nàng lấy ra viên dược hoàn đã chuẩn bị lúc tắm rửa nhét vào trong miệng Phong vương, sau đó, lại tiếp tục một trận “chào hỏi” lên trên người hắn.
Nhìn như đánh người, nhưng thật ra là đang nhấn vào mấy chỗ huyệt vị trên người hắn.
Ngay sau đó, Phong vương liền cảm thấy phần bụng đau đớn không thôi.
Cảm giác đau đớn từ trong ra ngoài này so với cảm giác mới bị roi đánh lúc này thật sự còn đáng sợ hơn.
Không bao lâu, trên trán Phong vương liền toát ra từng tầng từng tầng mồ hôi lạnh. Ánh mắt nhìn Tần Thu Uyển đã không còn miệt thị mà thay vào đó là nghiêm túc và tàn nhẫn.
Tần Thu Uyển đứng ở bên giường, hai tay ôm lấy ngực, rụt rè nói: "Ngài đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp rất sợ. . ."
Phong vương: ". . ." Nữ nhân này diễn xuất giả tạo quá.
Tần Thu Uyển giả bộ xong, phủi tay nói: "Vương gia, ta muốn có một ngày này để suy nghĩ. Ngươi trúng độc, ta cũng có thể thả lỏng bản thân."
Nàng đưa tay ném miếng vải bố trong miệng hắn ra, lạnh nhạt nói: "Dù sao thì ta cũng chỉ là một nha đầu nông thôn, mạng không đáng tiền. Nếu ngươi muốn giết ta, ta có thể mang cả thái tử đời tiếp theo chôn cùng, ta vẫn khá lời đó."
Miếng vải trong miệng Phong vương bị lấy ra, hắn không la to, cũng không mở miệng, ánh mắt hung dữ trừng nàng. Nửa ngày sau mới nói: "Ngươi không sợ ta động thủ với phụ mẫu và người nhà của ngươi?"
Tần Thu Uyển buông tay: "Ngươi động đi! Nếu bọn họ xảy ra chuyện, ta cũng không sống được."
Có câu chân trần không sợ mang giày.
Bây giờ Tần Thu Uyển chính là cái chân trần kia.
Bây giờ Phong vương ở trên triều đình một tay che trời, chỉ còn chờ hoàng thượng chết đi là hắn có thể đăng cơ làm thiên hạ chi chủ. Dưới tình hình như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép thân thể của mình xuất hiện bất kỳ sơ xuất nào.
Tần Thu Uyển cởi dây thừng ra cho hắn, hỏi: "Không biết Vương gia có hài lòng thiếp thân hầu hạ hay không?"
Phong vương xoa xoa cái cổ tay bủn rủn, nhìn những vết thương trên khắp người mình, ánh mắt càng ngày càng hung ác.
"Ngươi hận ta?"
Tần Thu Uyển ôn tồn hỏi: "Từ ngày hai chúng ta đính ước đã hơn nửa năm, thành thân cũng đã nửa năm, ngươi làm như vậy với ta vô số lần, ta chỉ mới làm có một lần. . ."
Phong vương cười lạnh hỏi: "Ngươi còn muốn có lần sau?"
Bị thương nặng như vậy, hắn không những không kêu lên mà sắc mặt còn hờ hững như thường, chỉ trầm hơn so với ngày trước một chút.
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Công việc này quá mệt mỏi, ta không muốn làm nữa. Nhưng mà chúng ta là phu thê, nếu như ngươi có yêu cầu thì ta vẫn có thể giúp chút sức."
Phong vương đờ người, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tần Thu Uyển đi về phía bàn bên cạnh ngồi xuống, nhìn hắn thay y phục, đột nhiên nói: "Ta thật sự không ăn quen mấy thứ đồ ăn quá nhiều nước này. Thân là Vương phi, ta muốn tự mình gọi món ăn để phòng bếp làm cho ta. Chỉ có chút ít yêu cầu như thế, Vương gia hẳn sẽ không ngăn cản chứ?"
Phong vương còn chưa biết độc trên người mình rốt cuộc như thế nào, vừa nãy trong cơn đau bụng kia, hắn thật sự cho rằng mình sẽ bị đau đến chết.
Dưới tình hình như vậy, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng thì hắn đều sẽ đáp ứng.
"Được!"
Tần Thu Uyển thỏa mãn gật gật đầu: "Còn có, người ta thường nói nữ tử xinh đẹp một tiếng hiếu, ta ngày nào cũng ăn mặc giống như là chịu tang cũng quá là xui xẻo. Lát nữa gọi thêu cục tới, ta phải cắt áo."
Phong vương dừng tay mặc y phục, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được!"
Tần Thu Uyển càng thêm hài lòng, hai tay đặt lên trên gối, hành động nhẹ nhàng nhu mỳ nhưng trong miệng nói ra toàn lời hung ác: "Vương gia, có mấy lời ta phải nói trước. Nếu như ngươi muốn cầm tù ta hoặc là muốn ta nói ra giải dược thì sớm hết hi vọng đi. . . Ta một chữ cũng sẽ không nói, nếu như ngươi muốn hạ thủ người bên cạnh ta thì cả cuộc đời này, ta cũng sẽ không cho ngươi giải dược, cùng lắm thì chúng ta cùng chết."
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên cười: "Có thái tử chết cùng ta, đời ta cũng đáng giá rồi."
Phong vương đúng là đã nghĩ tới việc sẽ giam nàng lại bức cung.
Nhưng mà trước lúc đó hắn phải đi đến Thái y viện, để những đại phu kia nhìn xem độc trên người hắn rốt cuộc có giải được không. Nếu như có thể giải. . . thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này.
Nhìn thấy hắn sắp đi ra ngoài, Tần Thu Uyển nhắc nhở: "Giải dược thuốc của thứ này chỉ có mình ta biết, ngươi sai người đưa dược liệu tới để ta thử phối xem sao."
Thử?
Bức tường trong lòng Phong vương lập tức sụp đổ.
Hắn thân là hoàng tử, đồ vật không tốt đều không được đưa đến trước mặt hắn. Huống chi là thử phối thuốc. . . Lỡ như thuốc kia không đúng thì cái mạng nhỏ này của hắn coi như là cho không rồi.
Nhưng mà nữ tử trước mặt không biết y thuật, không biết nàng ta lấy phương thuốc này từ nơi nào, đúng là trước tiên cần phải thử qua. Nghĩ đến đây, Phong vương liền hạ quyết tâm, lát nữa sẽ bắt mấy người tới thử thuốc. Xác định bọn họ không làm sao thì hắn mới uống, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.