Chương 336
Vừa ra đến trước cửa, Phong vương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Cam Miên Miên, ngươi có nghĩ tới hậu quả khi đắc tội ta không?"
Tần Thu Uyển giả vờ ngây thơ nói: "Tổn thương trên người ta còn chưa khỏi hẳn, vừa rồi ngươi lại còn muốn đánh ta. Ta cũng chỉ vì không thể nhịn được nữa nên mới ra tay. Nói thật, nếu như ngươi không hung tàn như thế thì ta có thể đã chịu đựng được ngươi rồi."
Phong vương nhìn chằm chằm nàng một chút, sau đó mới sải bước rời đi.
Nhìn hắn đi nhanh như vậy, tay chân đã hơi bất ổn, nhưng vẫn không kêu lên tiếng nào, quả thực là một kẻ hung hãn.
Đối đãi với loại người này thì mình phải ác hơn so với hắn, phải mất hết tính người hơn so với hắn.
Người thái y viện nhìn qua một lượt, xác định trên người hắn không có độc. Nhưng Phong vương biết rõ, trận đau đớn từ trong ra ngoài hắn mới trải qua không phải là giả.
Nói cách khác, hắn thực sự trúng độc, chỉ là thái y không nhìn ra mà thôi.
Cam Miên Miên lấy thứ thuốc này từ chỗ nào?
Muốn có giải dược thì không thể chờ nữ nhân kia quá thiện tâm tự lấy ra. Phong vương lén lút tìm người đến dặn dò vài câu.
Lúc chạng vạng tối, tuy không có bất kỳ người nào đụng vào nhưng Phong vương lại bỗng nhiên đau bụng, so với buổi sáng thì đau đớn lại càng kịch liệt hơn.
Bởi vậy, hắn càng thêm chắc chắn là mình đã trúng độc. Lập tức, hắn liền sai người đưa tới không ít dược liệu cho nàng.
Chỉ là mỗi một loại dược liệu đều không có bao nhiêu, nếu như bị Tần Thu Uyển lấy đi thì phân lượng mất đi nhất định sẽ bị Phong vương biết.
Cho nên, nàng đã bỏ đi khá nhiều.
Buổi tối ngày hôm đó, nàng liền đưa mấy viên thuốc đến cho Phong vương.
Nếu hắn muốn tìm người thử độc, nàng theo hắn là được.
Thuốc này chắc chắn không có vấn đề, sau khi thường nhân ăn, đừng nói là trúng độc, đến cả tiêu chảy cũng không bị.
Sau ngày đó, Phong vương đã không bị làm sao trong suốt ba ngày.
Trong ba ngày này, hắn chỉ đến chỗ nàng một lần.
Lại qua mười ngày, Tần Thu Uyển được ma ma mặc cho trang phục lộng lẫy, chuẩn bị đi vào cung thỉnh an hoàng hậu.
Ma ma gần đây cung kính hơn với nàng rất nhiều, không còn tùy ý như trước nữa.
Ngoại nhân không biết nhưng ma ma thân là người cũ của Vương phủ đương nhiên biết rõ tính tình chủ tử nhà mình đặc biệt hung ác. Đã như vậy mà Vương phi còn có thể cứu mình sống sót... thì vị Vương phi này chắc chắn không phải người bình thường.
Lúc Tần Thu Uyển lên xe ngựa, Phong vương cũng chen vào ngồi cùng.
"Vương gia cũng muốn tiến cung sao?"
Phong vương ừ một tiếng, nhắm mắt lại không muốn nhiều lời.
Ánh mắt Tần Thu Uyển tìm kiếm toàn thân trên dưới của hắn, mấy chỗ da thịt lộ ra ngoài đều không còn vết thương, nàng tràn đầy phấn khởi hỏi: "Lúc trước Vương gia lấy dược cao chữa thương từ chỗ ta, hóa ra là dùng cho mình à."
Phong vương: "..."
Hắn mở to mắt, cười lạnh nói: "Cam Miên Miên, nếu ta lấy được giải dược thì ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Ngươi đã từng nói muốn ở cùng ta cả đời. Độc này không có thuốc nào chữa được, chỉ có năm ngày ăn một viên thuốc để làm dịu đi... Như vậy thì đây chẳng phải cũng đúng ý của ngươi sao?"
Phong vương đến cả hừ cũng chẳng muốn hừ, lại không lên tiếng.
Vương phủ cách hoàng cung không xa, nhưng cũng phải đi gần nửa canh giờ mới đến được Phượng Ninh cung của hoàng hậu.
Ngoài Phượng Ninh cung đã có ba vị mỹ nhân cung trang đợi sẵn, nhìn thấy Tần Thu Uyển đến thì mỉm cười nghênh đón.
Vào cung thì phải xuống xe ngựa, nhưng địa vị Phong vương hơn người.
Người khác nên tuân thủ quy củ, nhưng hắn có thể không tuân thủ. Cho nên, Cam Miên Miên cũng được hưởng lây chút lợi ích từ hắn, xưa nay tiến cung thỉnh an cũng không cần đi đường.
Các hoàng tử phi đều xuất thân từ thế gia và trọng thần gia, lại còn là đích nữ. Cam Miên Miên là một cô nương bình thường, xuất thân tầm thường, lại có thể đè ép lên đầu các nàng, các nàng cao hứng mới là lạ.
Nhưng mà bất luận là trong lòng nghĩ như thế nào thì trên mặt các nàng đều rất hiền lành.
"Đệ muội, sao hôm nay lại đến sớm như vậy?"
Tần Thu Uyển cười cười: "Ngủ sớm dậy sớm, về sau muội cũng sẽ đến sớm một chút."
Nàng đến không lâu thì cung nhân trong Phượng Ninh cung đã ra tương thỉnh.
Hoàng hậu cũng không hề thích Cam Miên Miên.
Mấy lần trước, sau khi mấy vị nhi tức khác bái kiến xong, hoàng hậu đều đều giữ Cam Miên Miên lại quở mắng một trận.
Hôm nay cũng giống vậy, hoàng hậu cư xử với ba vị hoàng tử phi còn lại ôn nhu như gió xuân. Ngay trước mặt người khác, bà ta cư xử với Tần Thu Uyển cũng không tệ. Nhưng mà đợi khi ba vị rời đi, mặt của bà ta nhanh chóng trầm xuống.
"Tại sao Phong nhi lại bị thương?"
Tần Thu Uyển ngoan ngoãn đáp lại: "Nhi thần không biết."
Hoàng hậu giận không có chỗ phát tiết, vỗ lên bàn, cả giận nói: "Vậy ngươi biết cái gì? Thân là Vương phi mà ngay cả nam nhân mình bị thương, từ đâu bị thương mà ngươi cũng không biết. Vậy ta cần ngươi làm gì?"
"Phong nhi coi trọng ngươi như vậy, ngươi lại thờ ơ với nó, ngươi có xứng đáng với tâm ý của nó hay không?"
Đương nhiên là xứng đáng.
Tần Thu Uyển cúi đầu: "Vương gia không cho con hỏi đến chuyện của chàng."
Lời này đương nhiên là thật. Hoàng hậu nghe xong thì cũng bớt tức giận, ngược lại nói: "Đã thành thân hơn nửa năm, chuyện dòng dõi phải lưu ý..."
Nói đến đây, bà ta lại nhớ tới thân thể yếu ớt của nhi tức, càng nghĩ càng bực mình. Nhưng mặc kệ thì lại không được, bèn cau mày nói: "Bình thường ăn nhiều đồ một chút, người sống trong hoàng gia luôn phải đề phòng trước sau. Ngươi phải sớm ngày sinh hạ dòng dõi thì mới có thể giữ chắc địa vị của mình."
Nói thật, chức hoàng tử phi này... Tần Thu Uyển không muốn làm chút nào.
Về việc vững chắc, nàng càng không quan tâm. Ai muốn cầm thì cầm.
Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại không thể nói như vậy.
Trước kia mỗi lần Cam Miên Miên tới nơi này thì đều trầm mặc không nói gì. Ban đầu hoàng hậu còn tưởng rằng nàng nhu thuận, sau này mới phát hiện, Cam Miên Miên hoàn toàn coi lời bà nói như gió thoảng bên tai, dù có nghe qua cũng không hề để tâm.
Thí dụ như bà ta từng dặn dò hai người sớm ngày có thai, nói từ lúc thành thân mà đến giờ đã hơn nửa năm, nhưng vẫn không tin tức tốt gì truyền ra. Cái này cũng coi như thôi, vì chuyện dòng dõi dù sao cũng phải xem duyên phận, không phải muốn có là có thể có. Còn một chuyện khác, mỗi lần hoàng hậu nhớ tới là liền tức giận, không xả không được.
Đó chính là sức khỏe của Cam Miên Miên rất là yếu ớt.
Gầy như trang giấy như vậy, cho dù có hài tử thì cũng chưa chắc có thể giữ lại được. Mỗi một lần gặp mặt, bà ta đều dặn dò nàng ăn nhiều một chút, nhưng nàng còn càng ngày càng ngày gầy gò hơn, gần đây thì gầy đến mức chỉ còn lại một bộ xương cốt.
Càng nghĩ càng tức giận, nhìn thấy nhi tức vẫn trầm mặc không lên tiếng giống như ngày xưa. Nhìn thì cứ tưởng nghe lời nhưng kì thực là đang suy nghĩ đến chuyện khác, bà ta càng tức giận hơn.
"Hai tháng sau, nếu ngươi còn không mang thai thì ta sẽ tuyển mấy vị cô nương khác nhập phủ. Đến lúc đó, nếu các nàng có thai trước thì ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi cơ hội."
Tần Thu Uyển trầm mặc nói: "Vương gia sẽ không đáp ứng."
Hoàng hậu: "..."
Đó cũng là tình hình thực tế.
Trước khi Phong vương thành thân, bên cạnh hắn chỉ có hai nha đầu. Sau khi thành thân, vì Cam Miên Miên mà hắn đã đuổi hết hai người kia đi, toàn tâm toàn ý đối với Vương phi.
Nghe nhi tức nói như vậy, hoàng hậu càng thấy là nàng đang khoe khoang.
Khoe khoang nhi tử tình thâm với nàng, không chịu tiếp nhận những người khác. Hoàng hậu giận tái mặt: "Phong nhi thân phận khác biệt, dòng dõi của nó liên quan đến quốc vận quốc phúc, không phải do nó muốn là được! Ngươi thân là thê tử của nó thì không được ghen tị."
Tần Thu Uyển cũng không ghen.
Nàng chân tâm thật ý nói: "Chỉ cần Vương gia đáp ứng thì con tuyệt đối không hai lời. Như vậy đi, lát nữa con sẽ trở về thu dọn Thiên viện, chờ các Trắc phi khác nhập phủ."
Hoàng hậu càng thêm tức giận.
Dưới cái nhìn của bà ta, nhi tức đang ỷ lại có người chống đỡ mà không sợ gì cả. Bởi vì nàng ta chắc chắn nhi tử sẽ không đồng ý nạp Trắc phi, cho nên mới lớn gan như vậy.
"Trở về đi!" Hoàng hậu đỡ trán: "Nhìn ngươi là ta thấy đau đầu."
Tần Thu Uyển chậm rãi rời khỏi đại điện, ngoài Phượng Ninh cung, Đại hoàng tử phi Trần thị đang chờ ở đó. Thấy nàng đi ra, lập tức tiến lên nghênh đón.
"Đệ muội, có phải mẫu hậu lại răn dạy muội hay không?"
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Mẫu hậu cũng là vì muốn tốt cho muội, muội rất cảm kích dụng tâm của người. Chỉ là chuyện dòng dõi thì không gò ép được."
Chuyện hoàng hậu muốn nhi tử sớm ngày sinh hạ hài tử thì người trong cung chỉ cần để bụng một chút là đều nghe nói qua. Chỉ là trước kia Cam Miên Miên không thích nhiều lời với mấy vị tẩu tử đệ muội này.
Trần thị nghe nàng nói như vậy thì có chút bất ngờ, hỏi: "Mẫu hậu thúc giục muội sinh con sao?"
Vẻ bất ngờ này cũng giả quá.
Một kẻ dối trá như vậy, Tần Thu Uyển cũng không muốn trò chuyện nhiều: "Vương gia ở ngoài cung chờ muội, muội phải về sớm một chút."
Nghe nàng nói như thế, Trần thị cũng không giữ lại, chỉ chua xót nói: "Tam hoàng đệ đối xử với muội thật tốt."
Tần Thu Uyển không quay đầu lại, khoát tay áo.
Phu thê bọn họ đều đối với đối phương rất "tốt".
Phong vương đúng là đang chờ ở ngoài cung, nhưng thực ra hắn đến nơi đây cũng không phải là vì đợi thê tử, mà là vì đợi đại phu.
Mấy ngày qua, Phong vương đã đi gặp qua tất cả các danh y khắp cả kinh thành, nhưng từ đầu đến cuối đều không có cách trị chất "độc" trên người hắn.
Người trong ngoài kinh thành đều nghe nói đến thanh danh tàn bạo của Phong vương, chỉ cần một lời không hợp là sẽ giết người. Ai cũng sợ nói nhiều sai nhiều nên ai ai cũng không muốn vì trị cho một người vốn dĩ không hề trúng độc mà bất chấp nguy hiểm cả nhà mình vào.
Tất cả mọi người đều không nhìn ra được, nhưng cơn đau đớn trong bụng hắn lại là sự thực. Trong lúc nhất thời Phong vương chỉ cảm thấy bất lực vô cùng.
Nếu không có được thân thể khoẻ mạnh, cho dù có ngồi được lên hoàng vị thì cũng căn bản không ngồi được mấy ngày.
Hắn vẫn muốn sống.
Về phần Cam Miên Miên, trước tiên phải giữ người lại, mỗi năm ngày đều phải ăn một viên thuốc, không thể để xảy ra sai sót.