Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 332 - Chương 337

Chương 337
Sau ngày đó, tình cảnh của Tần Thu Uyển thay đổi rất nhiều.

Ban đầu ăn ở hạn chế mà bây giờ nàng chỉ cần yêu cầu thì hạ nhân đều sẽ cố gắng làm cho bằng được. Điều duy nhất làm nàng khó chịu chính là, hộ vệ bên cạnh nàng bỗng nhiên nhiều hơn không ít.

Trước kia nàng cũng bị trông giữ, nhưng bây giờ đã có thể thích làm gì thì làm, nói chung là vẫn có sự bất đồng rất lớn.

Trước đó mỗi khi hồi phủ, Phong vương đều sẽ tới thăm nàng trước. Chỉ là không còn bắt nàng hầu hạ nữa, cũng không còn dùng bữa tối cùng với nàng.

Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, lúc Tần Thu Uyển đang dùng bữa tối thì Phong vương lại đến.

Một bước vào cửa, hắn còn tưởng là mình đi nhầm.

Trong phòng toàn là màu sắc rực rỡ, bình phong lan hoa thanh nhã đổi thành một đóa phù dung diễm lệ. Khăn trải bàn cũng đổi thành màu đỏ rực, lúc này người ngồi bên cạnh bàn là một mỹ mạo nữ tử toàn thân đại hồng, trên đầu đeo không ít đồ trang sức, môi sắc diễm lệ, càng làm nổi bật nên làn da thịt như tuyết, xinh đẹp động lòng người của nàng.

Nhận ra ở cửa có người, Tần Thu Uyển giương mắt nhìn lên, nhanh chóng nở một nụ cười, đưa tay quơ quơ, trên tay là bảo giới chỉ màu đỏ đang chói sáng.

Phong vương nhìn thấy, chỉ cảm thấy khắp nơi không hề hài hòa, khác rất xa so với nữ tử lạnh nhạt thanh nhã trong trí nhớ. Bỗng nhiên nhìn lên, cứ như là hai người.

Ngoại trừ nét mặt thì nữ tử trước mặt hắn đã không còn cảm giác quen thuộc như trước nữa. Đến cả dung nhan cũng bị son phấn làm thay đổi rất nhiều. Lúc đầu còn chín phần tương tự, bây giờ chỉ còn lại ba phần.

Sắc mặt Phong vương tái nhợt: "Ai bảo ngươi mặc thành như này?"

Vẻ mặt Tần Thu Uyển đầy vẻ không hiểu: "Là ngươi đã đáp ứng ta để thêu cục làm mấy bộ đồ mới giúp ta. Nếu không nhờ ngươi tự mình hạ lệnh thì thuộc hạ cũng không dám tự tác làm..." Nàng đứng lên, cái váy đỏ chót xoáy ra một độ cong mỹ diệu: "Thế nào, không đẹp ư?"

Bình tĩnh mà nhìn thì rất là đẹp!

Nhưng Phong vương không để ý dòng dõi mà cầu hôn nàng cũng không phải vì mỹ mạo của nàng. Đường đường là Vương gia, đời tiếp theo còn là quân vương, muốn dạng mỹ nhân gì mà không có? Phía cửa sau ngày nào cũng có không ít người lén lút nghe ngóng, muốn đưa mỹ nhân nhập phủ, chỉ là Phong vương không chịu nhận mà thôi.

Sắc mặt hắn rất khó coi: "Ta thích nàng mặc đồ màu trắng."

"Thế à." Tần Thu Uyển thuận miệng ứng phó: "Vậy ngày mai ta sẽ mặc."

Trên thân Phong vương còn có độc nên không dám khăng khăng bắt nàng thay giống như lúc trước, đành phải uất ức ngồi xuống.

Lần ngồi xuống này, hắn mới phát hiện thức ăn trên bàn tất cả đều là đồ mặn.

Tần Thu Uyển chuyển một vòng sau đó mới ngồi xuống, chuyên tâm ăn cơm.

Phong vương nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Canh của nàng đâu?"

Tần Thu Uyển lườm hắn một cái: "Cho dù đồ có tốt đến mấy thì cũng không thể ngày nào cũng ăn. Thỉnh thoảng cũng phải thay đổi khẩu vị."

Nữ tử trước mặt ăn cơm rất nhanh, nhưng cũng không thô lỗ, mà nhìn còn thấy có chút tao nhã. Nhưng trong lòng Phong vương đang không cao hứng nên sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi.

Cuối cùng lúc Tần Thu Uyển thêm nửa bát cơm nữa, hắn cũng không thể nhịn được, đứng dậy rời đi luôn. Nàng nhìn bóng lưng hắn, tâm trạng vui vẻ vô cùng, lại ăn thêm nửa bát.

Tần Thu Uyển chính là cố ý.

Chuyện hắn không muốn nàng làm, nàng đều muốn làm thử. Ví dụ như những y sam diễm lệ này, kỳ thật Tần Thu Uyển cũng không thích lắm, nhưng chỉ cần Phong vương không thích thì nàng rất nguyện ý mặc.

Không chỉ như vậy, hai ngày này Tần Thu Uyển còn bay nhảy bốn phía ở trong phủ. Hôm nay muốn trồng cây hoa, ngày mai câu con cá, ngày mốt còn muốn đi hái ngó sen.

Phong vương mỗi lần nhìn thấy nàng là đều vô cùng tức giận.

Nữ nhân này như muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn, ngày hôm đó khi hồi phủ, hắn mới biết được nàng đã trở về nương gia. Sau khi tức giận, hắn lại phân phó người chuẩn bị ngựa xe, dự định tự mình đi đón tiếp.

Tần Thu Uyển đúng là trở về nương gia.

Cam gia ở trong thôn khu vực ngoại thành, nay là vào một ngày mùa hè, đập vào mắt nàng là một mảng cỏ lớn xanh um tươi tốt.

Nhìn thấy xe ngựa Vương phủ tới, mọi người vừa e ngại mà vừa hiếu kì.

Người Cam gia biết nữ nhi trở về, tất nhiên là không kìm được vui mừng. Cam mẫu còn kéo tay của nàng lại rồi xem đi xem lại khắp người nàng, trên mặt toàn là ý cười.

Bên cạnh Cam phụ cũng không kém là bao, còn không ngớt lời dặn dò hạ nhân đi chuẩn bị thiện.

"Lần trước trở về con đi nhanh như vậy, mà Vương gia hình như cũng không cao hứng lắm, ta còn sợ con..."

Tần Thu Uyển cười ngắt lời Cam mẫu: "Không có chuyện gì đâu ạ. Còn Vương gia, chàng ta thân cư cao vị lâu ngày, từ trước đến nay đều ăn nói có ý tứ, không phải không cao hứng mà là chàng ta bình thường đã như thế. Người đừng lo lắng."

Cam gia thân là bách tính phổ thông, có mượn trời gan cũng không dám đối nghịch với con cháu của Hoàng gia. Cho nên, những chuyện Tần Thu Uyển muốn làm cũng không tiện nói cho bọn họ.

Người một nhà ngồi cùng một chỗ, không khí vui vẻ hòa thuận, mà đúng lúc đó thì xe ngựa Phong vương đã đến.

Tần Thu Uyển dẫn đầu đi ra cửa đón: "Vương gia, thiếp thấy người bận quá nên không tiện quấy rầy người. Thiếp đã tự trở về, người cũng không cần cố ý đi một chuyến tới đón thiếp."

Sắc mặt Phong vương vô cùng âm u.

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Vừa rồi phụ mẫu thiếp còn nói, có phải người không thích thiếp về nương gia hay không? Người biết thiếp đáp thế nào rồi đúng không?"

Ánh mắt Phong vương trầm lãnh.

Tần Thu Uyển giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Thiếp nói, người không cười là bởi vì người không thích cười, chứ không phải giận thiếp. Thực ra, người còn cho phép thiếp cứ mười ngày nửa tháng là có thể trở về nương gia..."

Phong vương: "..." Đây chắc chắn là uy hiếp.

Trên người hắn trúng độc, cứ năm ngày là phải ăn một viên giải dược. Nếu như nàng trở về mười ngày nửa tháng thì giải dược của hắn phải làm sao?

Hắn rũ mắt nhìn nữ tử kiều tiếu trước mặt, nói: "Vương phủ công việc bề bộn, gần đây càng bận hơn, ta tới đón nàng hồi phủ."

Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Vậy hai ngày nữa thiếp sẽ trở lại."

Phong vương vừa đến, người trong viện Cam gia đã nơm nớp lo sợ, ngay cả lời cũng không dám nói. Tần Thu Uyển không muốn hù dọa bọn họ nên dứt khoát dẫn người đi.

Hai phu thê lên cùng một chiếc xe ngựa, Tần Thu Uyển thò đầu ra, chào tạm biệt người Cam gia.

Xe ngựa khẽ động, Phong vương trầm giọng nói: "Ta nhớ ta có nói với nàng, nàng chỉ có thể về nương gia để thăm bệnh, hoặc là tham gia đại tang, nàng chọn cái gì?"

Tần Thu Uyển buông rèm xuống, tự tiếu phi tiếu nói: "Ta không chọn cái nào hết. Dù sao thì nếu phụ mẫu ta xảy ra chuyện, ta sẽ rất thương tâm. Sau khi thương tâm, trí nhớ ta sẽ không tốt. Nếu ta quên đi phương thuốc..."

Phong vương gắt gao trừng mắt nhìn nàng: "Cam Miên Miên, ngươi có nghĩ tới hậu quả khi đối nghịch với ta hay không?"

Nếu không đối nghịch thì sẽ bị hắn nuôi như chim tước, không dám đi sai một bước. Thỉnh thoảng hắn hào hứng lên là sẽ đến làm nhục, hoàng hậu trong cung và mấy vị hoàng tử phi còn lại đều nhằm vào nàng... Cuộc sống như vậy không thể sống nổi.

"Vương gia, chúng ta là phu thê, có vinh cùng vinh. Thiếp thân từ trước đến nay đều không muốn đối nghịch cùng người, thiếp cũng không có lá gan đó!"

Phong vương một chữ cũng không tin.

Nữ nhân này nếu nhu thuận như vậy thì sẽ không dám hạ độc hắn.

Phong vương giơ tay lên, muốn bóp cằm của nàng.

Thân thể Tần Thu Uyển dựa vào phía sau một chút, vừa vặn tránh khỏi tay của hắn.

"Vương gia, khí trời nóng bức, trên người thiếp thân có mồ hôi, không dám làm nóng người ngài."

Phong vương trừng mắt nhìn nàng.

"Cam Miên Miên, ngươi tốt nhất là nên cầu nguyện ta đừng tìm ra phương thuốc giải độc, nếu không... Hừ!"

Hắn dựa lên giường, hai mắt nhắm nghiền.

Tần Thu Uyển sờ lên cằm, trầm tư hồi lâu, nói: "Lúc trước khi tiến cung, mẫu hậu muốn nạp Trắc phi cho người, thiếp đã đồng ý là sau khi hồi phủ sẽ xây viện tử cho Trắc phi. Sau này thiếp giúp người phối dược nên đã quên mất chuyện này, lát nữa chính người tự sai người thu dọn đi!"

Nói xong cũng dựa vào giường, hai mắt nhắm nghiền.

Phong vương bỗng nhiên mở mắt: "Ai muốn nạp Trắc phi?"

Tần Thu Uyển mở mắt ra, thuận miệng nói: "Người đừng nổi giận với thiếp, đây là ý tứ của mẫu hậu. Thiếp thân là nhi tức, sao dám cự tuyệt chứ? Nếu người không thích thì tự mình đi tìm mẫu hậu nói đi."

Đi thì đi.

Phong vương cũng không có ý định nạp Trắc phi, nếu sớm biết việc này thì hắn đã sớm đi vào cung cự tuyệt.

Hắn không hồi phủ, dặn dò xe ngựa trực tiếp đưa hai người đi vào hoàng cung.

Tần Thu Uyển hiểu rõ là hắn cố ý.

Với những chuyện như này, bất luận là phu thê bọn họ ai muốn cự tuyệt thì rơi vào hoàng hậu trong mắt, cũng là Vương phi nàng không nguyện ý tiếp nhận.

Mặc dù còn chưa tiến cung, nhưng nàng cũng đã có thể tưởng tượng ra được sau khi hoàng hậu biết được việc này sẽ tức giận như nào.

Hoàng hậu quả nhiên giận dữ, một tay vỗ lên bàn: "Phong nhi, con là hoàng tử, về sau phải gánh vác trách nhiệm trọng đại. Dòng dõi của con không chỉ là do con quyết định!" Bà ta nói nhỏ xuống: "Còn có mấy vị nhìn chằm chằm vào con, chẳng lẽ con muốn mẫu tử chúng ta biến thành tù nhân sao?"

Bây giờ Phong vương một tay che trời, là thái tử trong mắt của mọi người. Về sau bất luận là ai đăng cơ thì cũng sẽ xem hắn như cái đinh trong mắt. Hơn nữa, Phong vương xử sự tàn nhẫn, nhất là trong mấy tháng này, càng làm cho người trên triều đình bài trừ đối lập, Thái Thị Khẩu ngày nào cũng có người bị giết. Dưới tình hình như vậy thì Phong vương đúng thật là đã có không ít kẻ địch.

Hắn có thể an ổn, thuần túy là vì hắn làm việc cẩn thận, chưa từng để nhược điểm rơi vào tay người khác.

Lập hoàng trữ là việc quan trọng, không chỉ nhìn vào năng lực hoàng tử mà còn phải nhìn rất nhiều phương diện, dòng dõi chỉ là một loại trong đó.

Nhưng cũng là chuyện quan trọng không kém.

Thân là quân vương, nếu dòng dõi quá ít thì sẽ làm cho lòng người lưu động, đất nước phân ly.

Phong vương cũng không lo lắng, chỉ nói: "Mẫu hậu, trong lòng con đã hiểu rõ, người cứ yên tâm đi."

Hoàng hậu có thể yên tâm mới là lạ.

Thấy nhi tử không chịu nạp Trắc phi, ánh mắt bà ta hung dữ trừng mắt nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Độc sủng một người là tối kỵ của quân vương, con yêu thích Vương phi ta có thể hiểu được, nhưng thân phận của con khác biệt, không thể một đời với nàng ta. Phong nhi, thừa dịp bây giờ tình thế vừa vặn, con tranh thủ thời gian tuyển mấy vị Trắc phi xuất thân tốt đẹp, hoàn toàn thu phục mấy vị đại nhân kia đi."

Tần Thu Uyển ngồi ở một bên, không nói một lời.

Phong vương nắm chặt nắm đấm, cằm kéo căng, sắc mặt rất là khó coi.

Thấy hoàng hậu lại trừng mắt nhìn, Tần Thu Uyển đành phải lên tiếng: "Mẫu hậu, người đừng ép Vương gia."

"Ngươi ngậm miệng đi!" Hoàng hậu giận dữ: "Phong nhi, ta nghĩ mãi mà không rõ nữ nhân này có chỗ nào tốt? Con độc sủng một mình nàng thì có thể nói là con tình thâm, nhưng phụ hoàng con nhìn thấy, sẽ chỉ nghĩ con là một hoàng tử bị một nữ nhân nắm thóp không có chút chí lớn nào!"

"Hết thảy đều nghe mẫu hậu sắp đặt." Phong vương nhắm nghiền hai mắt, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Nghe vậy, hoàng hậu đại hỉ, lúc nhìn về phía Tần Thu Uyển, ánh mắt tràn đầy đắc ý.

Sắc mặt Tần Thu Uyển như thường, cũng không bi thương như hoàng hậu tưởng. Sau đó thi lễ cùng Phong vương rồi lui xuống.

Trên đường trở về, mặt Phong vương đen như mực.

Tần Thu Uyển nhìn hắn mấy lần, nói: "Vương gia, người ngày nào cũng ủ rũ như thế thì sẽ rất nhanh già đi."

Phong vương: "..."

Nữ nhân này quả nhiên không hề sợ hắn.

Trong lúc bực bội, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Phong vương lập tức vén rèm lên, chỉ thấy bên đường là một người trẻ tuổi mặc quan bào đứng đấy.

Người trẻ tuổi có làn da hơi tái nhợt, dường như là đang mang bệnh.

Trong trí nhớ của Cam Miên Miên có người này. Tuổi còn trẻ đã là quan cư nhất phẩm, được hoàng thượng rất là coi trọng. Chỉ là sau khi hoàng thượng bệnh nặng thì hắn cũng bị bệnh, rất lâu sau không vào triều đường nữa.

"Ân đại nhân, gần đây có khỏe hơn chút nào chưa?"

Ân Thế An chắp tay thi lễ: "Bái kiến Vương gia."

Phong vương dò xét hắn: "Nhìn ngươi như vậy hẳn là còn chưa khỏi hắn. Lát nữa ta sẽ bảo Chu đại nhân của Thái y viện tới nhìn ngươi một cái."

"Đa tạ Vương gia hao tâm tổn trí." Ân Thế An lại thi lễ.

Lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt hữu ý đảo qua Tần Thu Uyển ngồi trong xe ngựa.

 
Bình Luận (0)
Comment