Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 333 - Chương 338

Chương 338
Tần Thu Uyển nhìn thẳng vào hắn, trong lòng lập tức vui sướng, nhưng sắc mặt phải kiềm chế như thường rồi cúi đầu.

Ân Thế An rất nhanh đã lui qua một bên, xe ngựa lại chạy về tòa nhà. Sau khi buông rèm xuống Phong vương hừ lạnh một tiếng.

"Vương gia không thích Ân đại nhân sao?" Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Ta nghe nói, Ân đại nhân tuổi còn trẻ đã là quan cư nhất phẩm, đạt được không ít đại công. Năm trước chính là hắn phát hiện Hoàng Hà đê đập bất ổn, dốc hết sức mời phụ hoàng trùng tu. Cũng may phụ hoàng đáp ứng để hắn đốc xây, năm ngoái lúc mưa to, Hoàng Hà mới an ổn không có việc gì."

Nàng cảm khái nói: "Nếu Hoàng Hà vỡ đê, hậu quả khó mà lường được. Bên cạnh Hoàng Hà có hơn vạn vạn trăm nhà sợ là cũng sẽ biến thành oan hồn hết."

Phong vương trừng mắt nhìn nàng một cái: "Ngậm miệng."

Tần Thu Uyển âm thầm liếc mắt, nhu thuận ngậm miệng lại.

Bây giờ chuyện hai người ở chung khá là tế nhị, nửa tháng trôi qua rất nhanh. Ngày hôm đó, Chu đại nhân đến xem bệnh, sau khi bắt mạch, bỗng nhiên chắp tay nói.

"Vương phi đại hỉ."

Tần Thu Uyển cũng không ngạc nhiên, Cam Miên Miên đúng là đã từng có thai một lần, Phong vương mặc dù bỏ đói nàng, nhưng hoàng hậu bên kia gây áp lực quá lớn, chính hắn cũng cần một tử tự nên sau đó đã chiếu cố rất tốt. Đáng tiếc... hài tử vẫn không thể bảo trụ.

Cũng như đời trước, Phong vương vừa nhận được tin tức đã chạy tới rất nhanh.

"Thật sự là hỉ mạch sao?"

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Chu đại nhân nói như vậy, thiếp cũng không phải là đại phu."

Thật ra vẫn còn có chút khác biệt. Đời trước lúc Cam Miên Miên phát hiện có thai, bởi vì ăn ngủ không yên, bình thường cũng không ăn được ngon nên vừa phát hiện có thai thì đã bất ổn, lúc giữ thai còn chịu bao nhiêu đau khổ, kết quả vẫn không thể bảo trụ.

Phong vương chắp tay đi qua đi lại trong phòng, nói: "Vương phi, đứa bé này phải được sinh ra." Hắn nghiêm mặt nói: "Lát nữa ta sẽ mời bà đỡ và đại phu tới, nàng phải nghe lời. Đúng rồi, việc phối giải dược cho ta, nàng nên giao cho người khác làm. Một phần thuốc ba phần độc, lỡ như làm bị thương hài tử thì mẫu hậu sẽ rất là tức giận."

Tần Thu Uyển nhàn nhạt đáp: "Vương gia, thiếp đã nói rồi, chuyện phương thuốc sẽ không có người thứ hai nhúng tay vào."

Bầu không khí trong phòng ngưng trệ. Thật lâu sau, Phong vương chất vấn: "Nàng thân là Vương phi, vốn phải có trách nhiệm vì hoàng thất sinh con đẻ cái, bây giờ nàng có bầu thì nên cách dược liệu xa ra một chút."

"Sinh con quan trọng, nhưng tính mạng của thiếp cũng vô cùng quan trọng." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Vương gia, chúng ta đã quen biết gần một năm, mặc dù thiếp không hiểu rõ người, nhưng lại biết cách làm việc của người. Thiếp không muốn chết, cũng không muốn liên lụy người nhà. Cho nên, phương thuốc này... Dù phải liều mạng hài tử, thiếp cũng sẽ không giao cho người."

Phong vương thấy nàng nói với ngữ khí chắc chắn thì cảm thấy càng thêm phiền muộn.

Cuối cùng, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Biết được nhi tức có bầu, hoàng hậu rất là cao hứng, lại sợ nếu gọi nhi tức tiến cung thì sẽ làm nàng động thai khí. Vì vậy còn cố ý ban cho nàng hai ma ma để chăm sóc sinh hoạt thường ngày.

Nói là chăm sóc nhưng kì thực chính là sợ Tần Thu Uyển không ăn cơm lại hại đến hài tử.

Cam Miên Miên không phải không ăn cơm, mà là không có cái để ăn.

Tần Thu Uyển cũng giống vậy, thực ra những ngày gần đây, nàng thích gì thì ăn, thích làm gì thì làm. Có lẽ cũng là bởi vì vậy mà Cam Miên Miên có thai thì lại bất ổn, còn đến chỗ nàng thì biến thành bình thường.

Hai ma ma đã đến, Phong vương chỉ có thể thu liễm lại.

Gần đây hắn lại bắt đầu bận bịu, không thường xuyên hồi phủ.

Tần Thu Uyển mừng rỡ vì được thanh tĩnh, lúc rảnh rỗi còn đi ra ngoài đường, dùng mỹ danh nói là giải sầu.

Kinh thành phồn hoa, cho dù có đi lầm đường thì cũng có không ít đồ mới mẻ. Buổi chiều ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đang ở trong tửu lâu nghe kể chuyện, bỗng nhiên có người đến đây kính cẩn thăm hỏi.

Người tới là phu nhân Hộ bộ thượng thư và nữ nhi của hắn.

Đáng nhắc tới chính là, cho dù Tần Thu Uyển có bầu thì hoàng hậu cũng vẫn định ra Trắc phi, nữ tử Hộ bộ thượng thư chính là một trong số đó.

Người ta đã đến cổng, nếu Tần Thu Uyển tránh mà không gặp thì lát nữa quay đầu không biết sẽ truyền ra lời đồn đại như thế nào. Hơn nữa, thiếp thất của Phong vương cũng không là kẻ địch của nàng.

"Mời tiến vào."

Nữ tử hộ bộ thượng thư Uông Như, thân hình mượt mà, không phải mỹ nhân nhưng khí chất đoan trang, so với nữ tử bình thường còn béo hơn một chút.

Không khó đoán ra, hoàng hậu đã nhìn trúng gia thế của nàng đồng thời còn có cả thân thể đầy phúc khí này của nàng.

"Thỉnh an Vương phi."

Hai mẫu tử đều là người có phúc khí, Tần Thu Uyển mỉm cười nói: "Trùng hợp thật đó."

"Vâng." Uông phu nhân nở nụ cười: "Ta mang theo Như nhi đi trên đường chọn mua đồ vật, đi đường mệt mỏi muốn vào đây uống chén trà. Nhưng vừa ngồi xuống đối diện đã thấy ngài rồi."

Tần Thu Uyển đồng ý: "Đi dạo nhiều cũng tốt, về sau vào Vương phủ rồi thì muốn đi ra ngoài cũng sẽ không thuận tiện như vậy."

Uông Như nhiều lần vụng trộm nhìn nàng, sau đó thì dần dần có hơi uể oải, trở nên buồn bã ỉu xìu.

Uông phu nhân nhìn thấy, còn đạp nàng ta một cái.

Sau này sẽ là người một nhà, không nên nói lời nào không thích hợp. Uông Như hiểu rõ ý tứ của mẫu thân, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Trước kia ta nghe nói Vương phi là một mỹ nhân tuyệt thế, bây giờ thấy một lần, quả nhiên... Ta đã lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy người xinh đẹp như ngài..."

Thân là nhi tức Hoàng gia, mỹ mạo là thứ cực kì không đáng nhắc tới.

Nếu quá mức mỹ mạo thì sẽ biến thành hồng nhan họa thủy, chắc chắn sẽ bị quan viên trên triều đánh dẹp.

Nghe nữ nhi nói như vậy, sắc mặt Uông phu nhân có hơi xấu hổ.

"Như nhi không biết nói chuyện..."

Tần Thu Uyển cười cười khoát tay áo: "So với Uông cô nương xuất thân Thượng thư phủ thì ta chỉ là một nha đầu nông thôn. Nếu nàng không biết nói chuyện thì ta càng không biết nói chuyện."

Đây cũng là sự thật.

Nhưng Uông phu nhân cũng chưa quên, từ khi vị Vương phi này vào phủ thì bên cạnh Vương gia liền không còn những người khác nữa, nàng ta rất được sủng ái.

Có một vị Vương phi như thế, sau khi nữ nhi vào phủ, có thể có được ân sủng nhiều hay ít thì cũng còn chưa biết.

Đang nói chuyện thì ở bên ngoài lại có người tới.

Lần này là ba mẫu nữ là gia quyến của Ngự Sử Khang đại nhân trong triều.

Khang nhị cô nương cũng là một trong những Trắc phi.

Theo ý của Hoàng hậu nương nương thì hai người này đều phải nhập phủ cùng ngày.

Hai nữ tử cùng hầu một phu, dù trên mặt có vẻ ôn nhu hiền lành, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi nghi kị.

Sau khi Khang Viện Viện vào cửa cũng thi lễ với Tần Thu Uyển.

Hàn huyên với nàng xong, rất nhanh đã nhìn về phía Uông Như: "Uông cô nương, về sau cô đi ra ngoài chọn mua có thể gọi ta đi cùng. Rất nhiều đồ vật có quy chế chúng ta cũng không thể mua, việc này ta hiểu hơn so với cô."

Mặc dù là lòng tốt, nhưng giọng điệu này khiến người khác nghe xong đều cảm thấy không đúng lắm.

Uông phu nhân cười: "Làm phiền Khang cô nương hao tâm tổn trí, mỗ gia cố ý mời một vị ma ma xuất cung vinh dưỡng, người xuất cung trước đó là người trong cung Thái hậu nương nương... Có bà ấy chỉ điểm thì hẳn là sẽ không phạm sai lầm đâu."

Không mềm không cứng từ chối.

Khang Viện Viện cũng không tức giận, cười nhẹ nhàng nhìn về phía Tần Thu Uyển không nói một lời: "Cho dù sai cũng không cần gấp, Vương phi nương nương vừa nhìn là biết chính là người thiện lương, chắc chắn sẽ không so đo với chúng ta."

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Các nàng ở trong phủ của mình thì làm gì cũng được, nhưng nếu đã qua cửa rồi còn dùng đồ siêu quy chế, hoặc là nói những lời không thích hợp thì cũng là Cam Miên Miên - người làm Vương phi này không phải.

Khang Viện Viện dám nói lời này, vốn không để Cam Miên Miên ở trong mắt.

Tần Thu Uyển cười: "Vương phủ cái gì cũng có, các ngươi không cần chuẩn bị."

Khang Viện Viện: "..."

Vương phi nói lời này, vậy những đồ vật các nàng chuẩn bị rất có thể sẽ không được mang vào.

Sắc mặt Uông Như trong phút chốc mất tự nhiên.

Hai người chợt phát hiện, Vương phi cũng không dễ nói chuyện như các nàng tưởng. Sau khi liếc nhau thì đã cáo từ rời đi.

Lúc xuống lầu, Tần Thu Uyển lại đụng phải Ân Thế An.

Ân Thế An vẫn mang theo bộ dáng tái nhợt kia, Tần Thu Uyển thấy được, không nhịn được nói: "Bệnh tình của Ân đại nhân còn chưa chuyển biến sao?"

Ân Thế An thi lễ với nàng: "Đa tạ Vương phi lo lắng. Vi thần sắp khỏe lên rồi."

Trước mặt nhiều người, hai người không hợp nhiều lời. Tần Thu Uyển chỉ biết là hắn đã nhận ra chính mình.

Nhưng cứ như vậy rời đi thì nàng lại không cam tâm, đang muốn hàn huyên vài câu thì bên cạnh bỗng có thêm một thân ảnh cao lớn. Ngay sau đó trên thân ấm áp, một chiếc áo choàng màu vàng nhạt bọc quanh người.

Sắc mặt Phong vương nhàn nhạt: "Ân đại nhân còn đang mang bệnh, vẫn nên đi dạo ít thôi. Ta không phải lo lắng cho ngươi, mà là sợ ngươi lây bệnh qua cho người khác."

Thân là quân vương tương lai, mà lại nói lời như vậy với đại thần từng lập công lao cho triều đình kỳ thật rất không thích hợp.

Mà Phong vương cũng chỉ là quân vương tương lai mà thôi.

Cho dù có là hoàng thượng thì cũng không thể răn dạy công thần không có chút nguyên do nào như vậy.

Ân Thế An chắp tay thi lễ: "Rõ. Về sau vi thần nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, về nhà bế môn hối lỗi, chờ khỏi bệnh rồi lại đi ra ngoài."

Nói xong, rất nhanh đã rời đi.

Phong vương vẫn cảm thấy có chút uất ức.

Hắn vốn muốn nói lời quá trớn một chút để làm Ân Thế An tức giận, không ngờ Ân Thế An lại cam chịu như thế.

"Hai người các người quen biết nhau sao?"

Giọng nói bây giờ mang theo vẻ chất vấn.

Sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn như thường: "Chúng ta có quen biết hay không, Vương gia hẳn là rất rõ ràng! Trước khi thiếp và Vương gia chưa định hôn, thiếp chỉ là một tiểu nha đầu trong thôn ở ngoại thành. Quan lớn nhất thiếp biết chính là thôn trưởng trong thôn."

Ánh mắt Phong vương chăm chú nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: "Nàng phải nhớ kỹ thân phận của mình, nàng là Vương phi, không thể làm những chuyện vượt quá thân phận của nàng. Nếu không, ta sẽ không giữ được nàng."

Hắn từng nói như vậy sao?

Tần Thu Uyển hừ lạnh, quay người đi ra ngoài: "Vương gia tới đón thiếp sao?"

Không phải.

Phong vương ở đây gặp hai vị đại nhân, trong lúc vô tình mới phát hiện ở dưới này có hai người đang hàn huyên.

Trong mắt hắn, hai người này trông hài hòa vô cùng. Cho nên, hắn bỏ mặc hai vị đại nhân kia, nổi giận đùng đùng đi xuống.

Nhưng đến trước mặt mới phát hiện hai người cũng không vượt mức, lại còn ở trước mặt mọi người, hình như là do hắn quá khẩn trương rồi.

Phong vương cảm thấy mình như vậy có chút không đúng.

Nhưng hắn tuyệt dối không thừa nhận mình đang ghen tị.

Hắn lấy Cam Miên Miên, thuần túy là bởi vì dung mạo của nàng, chứ không phải là vì thích nàng. Trước kia hắn còn quan tâm Cam Miên Miên, thế nhưng từ khi nàng đổi y sam và cách ăn mặc thì đã không còn bóng hình quen thuộc nữa. Hắn cũng không còn loại tâm trạng như trước kia nữa rồi.

Trên đường trở về, hai người đều rất trầm mặc.

Hôm nay đã có rất nhiều chuyện, hai người vừa tới cửa vương phủ thì tùy tùng bên người Phong vương lại đưa lên một phong thư.

Sau khi Phong vương mở ra, Tần Thu Uyển có chú ý tới, tay của hắn đang run nhè nhẹ, ngay sau đó thì ánh mắt tràn đầy vui mừng.

Nếu đúng thì mấy ngày nữa chính chủ trong lòng Phong vương sẽ đến.

Ngày đó vào lúc dùng bữa tối, Phong vương có hơi mất tập trung, cũng không để ý Tần Thu Uyển đã ăn bao nhiêu, thậm chí còn không nhìn nàng một cái.

Nếu như Cam Miên Miên ở đây thì có lẽ sẽ rất cao hứng.

Nhưng Tần Thu Uyển thì khác, nàng đặc biệt tới đây để làm giảm sự vui mừng của Phong vương.

"Vương gia, có chuyện gì mà cao hứng vậy?"

Phong vương sờ lên mặt mình, nhíu mày hỏi: "Rõ ràng như vậy sao?"

Tần Thu Uyển nhấc cái cằm lên, chỉ vào đồ ăn trên bàn: "Vương gia rất thích Bách Bảo vịt, trước kia đều chỉ ăn ba miếng, hôm nay đã ăn hết một nửa."

Nghe nàng nói như thế, phản ứng đầu tiên của Phong vương là sửng sốt vì mình không cẩn thận, sau đó thì lập tức giận dữ: "Nàng quan sát ta?"

 
Bình Luận (0)
Comment