Chương 339
"Trên bàn này chỉ có hai người chúng ta, thiếp không nhìn người thì nhìn ai?" Mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy vẻ xem thường: "Hơn nữa, người là phu quân của thiếp, thiếp nhìn người lâu thêm vài lần thì có cái gì không được sao?"
Nàng tràn đầy phấn khởi: "Vừa nãy ở cửa ra vào người đọc lá thư xong thì đã có chút không đúng, tin kia là ai đưa cho người vậy?"
Phong vương liếc nhìn nàng một cái, bỗng nhiên đứng dậy rời đi.
Tần Thu Uyển cất giọng gọi lại: "Không phải là người trong lòng của người đấy chứ? Vừa hay gần đây mẫu hậu đang giúp người tuyển Trắc phi, nếu người muốn cưới thì mau đi nói cho mẫu hậu một tiếng đi!"
Phong vương dừng bước chân, muốn quay đầu lý luận với nàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Tần Thu Uyển hiểu rõ, người trong lòng này đối với Phong vương chính là móc tim móc phổi, như châu như bảo.
Cam Miên Miên chỉ là có vẻ ngoài tương tự với nàng, hắn vừa thấy đã không nỡ bỏ, lập tức tìm cách cưới nàng. Mặc dù bình thường hắn thường xuyên làm nhục nàng, nhưng cũng chỉ có hắn mới có thể ức hiếp nàng.
Trong kinh thành truyền ra truyền ngôn Phong vương độc sủng Vương phi cũng là bởi vì Phong vương đã xử trí rất nhiều kẻ lén lút nói huyên thuyên. Những người kia đều không ngoại lệ chính là mấy người nói xấu Cam Miên Miên.
Mấy ngày sau đó, Phong vương rất ít khi hồi phủ.
Tần Thu Uyển bên này cũng không hẳn là tự do, ma ma nhận lệnh hoàng hậu, gần đây đều không cho nàng đi ra ngoài, vì sợ nàng ra cửa sẽ động thai khí.
Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đang ở trong viện phơi nắng, bỗng nhiên có cung nhân vội vã chạy đến: "Hoàng hậu nương nương cho mời."
Nhìn thấy cung nhân đến đây chạy rất nhanh, trên đầu toàn là mồ hôi, Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngài đi thì biết."
Hoàng hậu nương nương đang tức giận, Phong vương quỳ gối trước mặt bà ta, chén đĩa nát bấy trên mặt đất.
Tần Thu Uyển vừa mới bước vào cửa, hoàng hậu đã trầm giọng nói: "Cam Miên Miên, ngươi thật to gan."
Tần Thu Uyển không hiểu làm sao, tiến lên hành lễ thỉnh an.
"Mẫu hậu, cho dù người muốn định tội thì cũng nên để cho con biết, con lại làm sai chuyện gì chứ?"
Hoàng hậu tức giận đến mức trâm vòng trên đầu rung động không thôi: "Trước đó Phong nhi đã đáp ứng là sẽ cưới Trắc phi, hôm nay lại nói sợ ngươi tức giận, động thai khí, cho nên đã tạm hoãn vụ Trắc phi lại..." Bà ta càng nói càng tức: "Cam Miên Miên, ngươi thân là nhi tức Hoàng gia, phu quân của ngươi không thể nào chỉ có một mình ngươi, từ ngày ngươi đính ước, ngươi hẳn nên biết sự thật này. Ngươi có thể cao gả vào Vương phủ đã là mộ tổ bốc lên khói xanh. Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, dành lấy thứ không thuộc về mình."
"Nhi tức Hoàng gia nếu là hồng nhan họa thủy thì ai cũng không gánh nổi ngươi!"
Tần Thu Uyển thật sự oan ức.
Nàng không hiểu đáp: "Mẫu hậu cho rằng việc Vương gia cự hôn là do ý của con?"
"Cho dù không phải ý của ngươi thì cũng là vì ngươi!" Hoàng hậu giận không nhịn nổi: "Cam Miên Miên, nếu ngươi không muốn đươc ban một chén rượu độc thì mau khuyên bảo Phong nhi đi!"
Tần Thu Uyển buông tay: "Vương gia đã ra quyết định, ai cũng không thay đổi được."
"Ngươi có thể. Chỉ cần ngươi mở miệng cầu xin thì nó nhất định sẽ đáp ứng ngươi." Nói xong, hoàng hậu cũng có chút chua xót.
Tỉ mỉ nuôi lớn nhi tử nhưng nó lại không nghe mình, bà ta còn không bằng một ngoại nhân... có thể không thương tâm sao?
Tần Thu Uyển nhìn về phía Phong vương đang quỳ trên mặt đất: "Vương gia, thiếp cầu xin người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nếu không, thiếp sẽ phải uống rượu độc, đến lúc đó..."
Nàng chết rồi thì hắn cũng không sống nổi.
Phong vương lại nói: "Mẫu hậu, Miên Miên tính tình nhu thuận, người đừng thấy nàng vô tâm, vạn sự không để trong lòng. Việc này nếu người không đồng ý thì nàng nhất định sẽ sầu não uất ức... Nàng yếu ớt như vậy, rất có thể sẽ động thai khí..."
Tần Thu Uyển: "..." Còn thay nàng suy nghĩ như vậy sao?
Nói thật, Tần Thu Uyển không chỉ không cảm kích mà ngược lại còn muốn đánh người.
Tay nàng hơi ngứa, siết chặt nắm đấm ở trong tay áo.
"Vương gia, mẫu hậu cũng là vì muốn tốt cho người." Tần Thu Uyển lập tức mở miệng khuyên.
Không còn cách nào khác, ánh mắt hoàng hậu trên kia như hận muốn giết người. Nàng không tỏ thái độ thì sợ là lúc trở về sẽ bị nói là đã "chết bệnh" rồi.
Tên cẩu nam nhân này rõ ràng người trong lòng hắn sắp về kinh, hắn không muốn khiến người ta nghĩ hắn hoa tâm lạm tình mới làm thế, nói đúng hơn thì chính là vì nàng ta mà ra.
Cam Miên Miên khổ tận tám đời mới gặp phải tên khốn nạn như thế này.
Phong vương rũ mắt: "Miên Miên, nàng hẳn phải biết tâm ý của ta. Ta không muốn để nàng chịu oan ức, nàng cũng đừng khuyên ta, ý ta đã quyết!"
Tần Thu Uyển: "..."
Nàng nhìn về phía thượng thủ hoàng hậu: "Mẫu hậu, Vương gia không yên lòng với con. Như vậy đi, kể từ hôm nay, con sẽ ở trong cung, mỗi ngày chăm sóc ngài. Ngài cũng dễ tìm đại phu điều trị thân thể cho con, nếu phát hiện con động thai khí thì cũng sẽ giải quyết."
Nếu không dụng thai khí thì Phong vương vẫn nên trung thực nạp mấy vị Trắc phi vào cửa đi.
Nghe nàng nói như thế, nhãn tình hoàng hậu sáng lên.
Phong vương không phải chỉ lo lắng cho Cam Miên Miên, sợ nàng động thai khí, tổn thương hài tử thôi sao.
Nếu bây giờ để cho bà ta chăm sóc thì chắc chắn sẽ không có sơ xuất. Bà ta âm thầm hạ quyết tâm, cho dù Cam Miên Miên bởi vậy mà buồn bực, bà ta cũng sẽ khuyên cho nàng thoải mái.
Cùng lúc đó, Phong vương bỗng nhiên ngẩng đầu. Hắn nhìn Tần Thu Uyển, ánh mắt vô cùng ngoan lệ, giống y như hoàng hậu ban nãy.
Kẹp ở giữa hai mẫu tử này đúng là một cuộc sống khổ sở, cộng thêm việc Cam Miên Miên không phải thật sự được sủng ái thì càng có cảm giác khổ tận cam lai.
Phong vương trừng thì cứ trừng, Tần Thu Uyển vẫn làm bộ như không nhìn thấy, đưa tay vuốt trán: "Mẫu hậu, ngày nào vào canh giờ này, con cũng cần phải ngủ một lát. Hiện tại con có chút đau đầu..."
Hoàng hậu sợ nhi tử mang người về Vương phủ, lập tức nói: "Người đâu, mau mang Vương phi xuống dưới nghỉ ngơi."
Tần Thu Uyển đã đi ra ngoài đại điện, vẫn còn có thể cảm giác được ánh mắt bén nhọn của Phong vương.
Trừng cái rắm!
Bữa tối, hoàng hậu cố ý sai người tới gọi nàng.
Tần Thu Uyển đến chính điện, phát hiện đã có đại phu chờ sẵn. Nàng vừa vào cửa, đại phu đã lập tức cung kính tiến lên để chẩn mạch.
Hiện tại vào đời trước, người Cam gia đều sinh bệnh, trong vòng ba tháng lần lượt đều chết bệnh. Tất cả đều là do Phong vương ra tay.
Cam Miên Miên đến cuối cùng chỉ còn lại hài tử trong bụng là người thân, nàng rất muốn giữ hài tử lại. Đáng tiếc... Hài tử vừa không còn, mà nàng lại bị Phong vương quản thúc quá dữ dội. Hơn nữa, người bên kia vừa trở về, Phong vương đã hạ ám thủ với nàng. Cam Miên Miên bị đả kích lớn như vậy, rất nhanh đã hương tiêu ngọc vẫn.
Có thể nói, Cam Miên Miên vẫn cho rằng mình đã liên luỵ đến người nhà, hài tử gần như là cọng rơm cuối cùng cứu vớt nàng. Trước khi nàng chết, còn không nhìn thấy con đường phía trước, cũng mất luôn hi vọng sống.
Tần Thu Uyển hữu tâm bảo trụ đứa bé này, cho nên, việc ăn ở bình thường đều rất là cẩn thận. Sau khi có thai, còn cố ý ăn thêm không ít đồ để bồi bổ.
Đại phu bắt mạch xong thì thở dài một hơi.
"Mẫu tử khang kiện, Hoàng hậu nương nương yên tâm, Vương phi nhất định sẽ sinh hạ một hoàng tôn khoẻ mạnh."
Đưa tiễn đại phu xong, hoàng hậu rất là cao hứng: "Ta đã nói là có bầu rồi thì sẽ không dễ động thai khí như vậy. Phong nhi cũng quá cẩn thận rồi."
Người ta không phải là cẩn thận, chỉ là dựa vào đó làm lý do không muốn nạp Trắc phi mà thôi.
Tần Thu Uyển không phản bác, dù sao cũng không được bao lâu nữa, hoàng hậu sẽ có thể biết chân tướng.
Cuộc sống trong cung so với ở Vương phủ còn nhàm chán hơn, trong vườn có đủ lọai phi tần, Tần Thu Uyển ở cùng cũng không phù hợp.
Chỉ chớp mắt đã qua năm ngày, mấy ngày qua, Phong vương còn dành thời gian mấy lần đến thăm nàng, cũng có ý đồ mang nàng trở về Vương phủ, đồng thời còn muốn lấy lý do nàng sẽ động thai khí làm lí do cự tuyệt hôn sự.
Nhưng hoàng hậu lần này đã quyết tâm, hơn nữa, nhi tức đang ở trước mặt, ngày nào cũng có đại phu bắt mạch. Cho nên, không có người nào rõ ràng hơn bà ta về an nguy của hài tử trong bụng nhi tức.
Nhi tức cũng không hề vì vậy mà buồn bực, bà ta thì càng không muốn thay đổi chủ ý.
Lại hai ngày trôi qua, hoàng hậu dẫn theo Tần Thu Uyển đi luyện chữ.
"Luyện chữ chỉ cần tĩnh tâm, thân cư cao vị, không nên thích làm gì thì làm. Nếu tâm trạng buồn bực thì có thể luyện chữ để làm dịu tâm trạng. Ngươi nhớ kỹ, luyện nhiều thêm chữ, cũng ít nói chuyện đi, trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được. Chuyện ngươi nói ra chỉ cần có người thứ hai biết thì sẽ không còn là bí mật nữa..."
Những lời này có hơi thân thiết quá mức.
Hoàng hậu đang dạy bảo nhi tức.
Đạo lý này Tần Thu Uyển cũng hiểu, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn, làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe. Nhưng mà trên thực tế, có lẽ là bởi vì có thai nên nàng càng nghe càng buồn ngủ, còn lặng lẽ ngáp mấy cái.
Bỗng nhiên có cung nhân tiến đến trình báo: "Hộ Quốc công hôm nay về tới Kinh thành, Quốc Công phu nhân cũng vào cung muốn tới thỉnh an ngài."
Tần Thu Uyển nhanh chóng hết cơn buồn ngủ, lập tức ngồi thẳng.
Hoàng hậu kinh ngạc: "Đều tới rồi sao? Ta không nghe thấy tin tức gì."
Hạ nhân thấp giọng nói: "Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ lão Quốc Công, trước đó Hộ Quốc công đã thỉnh cầu được hồi kinh, Vương gia hẳn phải biết việc này."
Chỉ là không nói cho hoàng hậu mà thôi.
Hoàng hậu không tức giận, triều đình sự vụ bận rộn, nhi tử cũng không cần phải nói rõ chi tiết từng chuyện cho bà ta.
"Mời vào đi!"
Nữ tử đi vào trang điểm mỏng nhẹ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt thế. Nhất là bộ váy áo màu xanh nhạt kia, càng làm nổi bật làn da thịt trắng nõn như tuyết của nàng ta.
Nàng ta và Tần Thu Uyển ngồi bên cạnh đúng là giống nhau đến mấy phần.