Chương 340
Hoàng hậu thì không để ý phương diện kia. Vì đây là Quốc Công phu nhân nên bà ta rất là khách khí. Ban thưởng ghế ngồi rồi sai người dâng trà.
Quốc Công phu nhân Dương Yên Vũ tính tình ôn nhu, sau khi ngồi xuống hai tay đặt ở trên gối, cười nói: "Hoàng hậu nương nương, gần đây ngài vẫn khỏe chứ?"
Hoàng hậu mỉm cười: "Rất tốt, phu thê các ngươi đi đường trở về có thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi, Vương gia sai người nghênh đón thần từ xa hai trăm dặm, thật sự là..." Dương Yên Vũ cười nhẹ nhàng: "Ăn lộc của vua, phu thê chúng thần bảo vệ quốc gia vốn là điều nên làm, Vương gia như thế thì quá khách khí rồi."
Việc này hoàng hậu không biết, nhưng mà nhi tử cũng thông minh, tự có biện pháp, bà ta cười nói: "Các ngươi đi đường trở về vất vả, đây cũng là điều nên làm."
Hai bên ngươi tới ta đi hàn huyên một lúc, nhưng thật ra cũng không nói đến cái gì hữu dụng.
Tần Thu Uyển ngồi ở một bên mỉm cười nhìn từng người cũng không nói nhiều.
Bỗng nhiên, Dương Yên Vũ nhìn lại, hỏi: "Vị này chính là Vương phi sao?"
Nàng ta quay đầu lại: "Lúc ta rời khỏi kinh thành, Vương gia còn chưa đính ước, không ngờ bây giờ đã sắp làm phụ thân rồi."
Tần Thu Uyển mỉm cười đáp lại.
Đúng vào lúc này, Phong vương dậm chân vào cửa. Nhìn thấy tình hình trong điện thì chân hơi dừng một chút.
"Mẫu hậu, con đã chuẩn bị cho Hộ Quốc công ở lại dùng bữa, sắp đặt tại Phượng Ninh cung."
Hoàng hậu hơi bất ngờ, nhưng cũng không ngăn cản.
Ngay sau đó, Hộ Quốc công cũng đến.
Hộ Quốc công chừng ba mươi tuổi, da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, mày rậm mắt to, dung mạo ngay ngắn, đi lại như long hành hổ bộ. Sau khi vào cửa thì thi lễ với hoàng hậu, sau đó cũng không nói gì nhiều.
Hộ Quốc công không thích nói chuyện, nhưng mà, có Dương Yên Vũ ở đây nên bầu không khí vẫn rất thân thiện.
Tần Thu Uyển vẫn luôn vùi đầu vào ăn cũng không nói nhiều. Trong lúc đó, Phong vương không ngừng hỏi thăm tình hình quan ngoại.
Hộ Quốc công không thích nói chuyện, Dương Yên Vũ ôn nhu giải thích. từng cái một.
Đương nhiên, ngay trước nữ quyến hậu cung, hắn cũng chỉ hỏi về vấn đề quan ngoại, thậm chí còn nói đến ngày lễ ở nội thành.
"Có một chuyện rất đặc biệt chính là hàng năm vào bảy tháng bảy, những nam tử chưa lập gia trong thành đều sẽ tặng vòng hoa cho người trong lòng, thậm chí còn vì mấy đóa hoa mà ra tay đánh nhau. Nếu nữ tử tiếp vòng hoa thì tỏ vẻ cũng có ý với nam tử, nam tử sẽ có thể bảo người nhà tới cửa cầu thân."
Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "To gan như vậy sao?"
"Đúng vậy." Dương Yên Vũ mặt mày cong cong cười: "Có nữ tử còn tranh thủ chủ động tỏ tình. Nếu không thành thì cũng sẽ không có người chê cười."
Phong vương đưa tay gắp đồ ăn cho Tần Thu Uyển: "Tranh thủ thời gian ăn đi."
Tần Thu Uyển: "..."
Vậy ra nàng không thể nói chuyện với nữ nhân này luôn sao.
Không cho nàng nói, nàng càng muốn nói.
Tần Thu Uyển bỏ đồ ăn vào trong miệng, lại uống một chén canh sau đó thì buông bát đũa xuống, cầm lấy khăn lau miệng, bưng một ly trà, cười nói: "Quốc Công phu nhân, cuối tháng này Vương phủ có tin mừng, đến lúc đó ngài nhớ phải tới cửa uống chén rượu nhạt, dính chút hỉ khí."
Lời còn chưa dứt đã nhận ra ánh mắt bén nhọn của Phong vương bên cạnh.
Tần Thu Uyển mỉm cười nhìn lại: "Vương gia, người trừng mắt với thiếp làm gì?"
Dương Yên Vũ kinh ngạc nhìn về phía Phong vương, nụ cười trên mặt hơi cứng lại: "Như vậy thì chúc mừng Vương gia."
Phong vương cười khổ: "Đây đều là ý của mẫu hậu."
Hoàng hậu không phát hiện có gì không đúng trong đó, Tần Thu Uyển cười nói tiếp: "Mẫu hậu cũng là vì muốn tốt cho người."
Vừa dứt lời, Phong vương bỗng nhiên đứng dậy: "Bản vương còn có việc, đi trước một bước. Đúng rồi, xe ngựa Hộ Quốc công hình như bị hỏng rồi, bản vương sẽ sai người ta đưa các ngươi một đoạn đường."
Rõ ràng chính là muốn ngăn cách bọn họ.
Cho dù xe ngựa kia không hỏng thì có lời này của hắn nó chắc cũng đã hỏng rồi.
Gần đây Tần Thu Uyển ở trong cung, cách Phong vương cả một thành cung. Cho nên hắn làm chuyện gì nàng đều không biết.
Khi phu thê Hộ Quốc cung rời đi, Tần Thu Uyển mỉm cười đề nghị: "Mẫu hậu, trong vương phủ sắp có hai vị Trắc phi mới, viện tử còn chưa được dọn dẹp, con cũng phải trở về chủ trì việc bếp núc..."
Mục đích hoàng hậu đón nàng vào cung vốn cũng là vì muốn nhi tử đồng ý nạp phi, bây giờ mục đích đạt được nên cũng không ngăn cản nữa.
Cũng là bởi vì lần này Cam Miên Miên đặc biệt nghe lời nên bà ta cũng không còn làm nàng khó xử.
Chạng vạng tối, Tần Thu Uyển về lại Vương phủ.
Phong vương không ở đây.
Tần Thu Uyển cũng không hỏi nhiều, sau khi trở lại sau phòng thì nằm ngủ luôn.
Buổi sáng hôm sau, nàng đang ăn sáng thì Phong vương bỗng nhiên tiến đến nói: "Lát nữa cùng ta ra ngoài."
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoại thành ngắm hoa." Phong vương thấy nàng không nhúc nhích, nhíu mày lại, hơi mất kiên nhẫn: "Nàng đi cùng ta là được rồi."
Tần Thu Uyển sờ lên cằm, nói: "Vương gia, hôm qua thiếp chợt phát hiện có một chuyện."
Phong vương không nhấc mắt, không hiếu kỳ, cũng không truy vấn.
Tần Thu Uyển khẽ nói: "Thiếp phát hiện thiếp và vị phu nhân Hộ Quốc công kia có điểm tương tự, nhất là con mắt và cái cằm, gần như là giống nhau như đúc..."
Phong vương đang thưởng thức ngọc bội trên tay đột nhiên nắm chặt lại, lạnh nhạt nói: "Thiên hạ này lớn như vậy, không thiếu cái lạ, người có điểm tương tự thì có gì ly kỳ?"
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Vương gia nói đúng."
Hai người vừa ra đến trước cửa, Phong vương lại dặn dò: "Chuyện nạp phi cũng chẳng dễ nghe, nàng đừng thấy ai cũng kể."
Tần Thu Uyển lập tức hiểu ra.
Không muốn nhắc đến chuyện này trước mặt Dương Yên Vũ.
Nhưng tại sao nàng phải nghe hắn?
Hắn không cho nói, nàng càng muốn nói.
Hơn nữa, hai người vừa ra cửa hắn đã nói với nàng như vậy, không cần hỏi cũng biết sau đó hẳn là sẽ "ngẫu nhiên gặp" phu thê Hộ Quốc công trên đường.
Quả nhiên, ở ngay chân núi ngoại thành, liền thấy hai phu thê Hộ Quốc công vừa mới tới đây.
Dương Yên Vũ mỉm cười tiến lên: "Thật là trùng hợp."
Hộ Quốc công là siêu nhất phẩm Quốc Công gia, cùng kỳ đồng bậc với Phong vương, nhưng Phong vương là nhi tử của hoàng thượng, cũng là quân vương đời tiếp theo được mọi người ngầm thừa nhận. Cho nên, bất luận là ai thì khi ở trước mặt hắn đều phải thấp hơn một đầu.
Có câu nhiều lễ thì không bị trách, mọi người nhìn thấy Phong vương thì đều nên chủ động hành lễ mới đúng. Hộ Quốc công thì chắp tay thi lễ với Phong vương mà Dương Yên Vũ lại không làm vậy.
Nàng ta một bước tiến lên, còn thân mật kéo tay Tần Thu Uyển: "Đã sớm nghe nói Vương gia và Vương phi kiêm điệp tình thâm, hóa ra là thật."
Sắc mặt Phong vương trong phút chốc không được tự nhiên, Tần Thu Uyển nhìn thấy, bèn giải thích: "Phu nhân hiểu lầm rồi, Vương gia bình thường bề bộn công vụ, ít khi mang ta đi ra ngoài. Bàn về chuyện này thì đây là lần đầu tiên hai người bọn ta đi du lịch sau khi thành thân đó."
Còn là nhờ hồng phúc của ngươi.
Câu cuối cùng, Tần Thu Uyển không nói ra miệng.
Bởi vì tình cảm của Phong vương dành cho Dương Yên Vũ ít có người biết, Cam Miên Miên thì càng không thể biết.
Đã đụng phải thì bốn người chắc chắn sẽ cùng đi với nhau.
Trên đường đi, Phong vương lại hỏi đến chuyện quan ngoại.
Hộ Quốc công không thích nói chuyện, thỉnh thoảng lên tiếng nói cho xong. Trên đường đi đều là Dương Yên Vũ kiên nhẫn giải thích.
Càng đi càng biến thành Dương Yên Vũ và Phong vương đi đằng trước, Tần Thu Uyển đằng sau, Hộ Quốc công cuối cùng.
Dần dần, Tần Thu Uyển càng đi chậm lại.
Hai người trước mặt không nhận ra, cả đoạn đường nói cười yến yến, khoảng cách mấy người càng kéo càng xa.
Hộ Quốc công nhìn thoáng qua hai người đã đi cách hơn mấy trượng, mới lo lắng hỏi: "Vương phi, ngài còn đi được nữa không?"
Tần Thu Uyển ngồi ở trên thềm đá, khoát tay áo: "Không cần phải để ý đến ta, ta ngồi ở chỗ này nghỉ một lát. Thân thể ta yếu ớt, có lẽ không có duyên lên núi ngắm cảnh. Quốc Công gia tự đi đi!"
Hộ Quốc công lo lắng nói: "Có muốn thần nói cho Vương gia không?"
"Không cần." Tần Thu Uyển chỉ chỉ hộ vệ và hạ nhân bên cạnh: "Nhiều người như vậy trông coi nên ta không sao đâu."
Thấy hai người phía trước càng chạy càng xa, Hộ Quốc công nhíu nhíu mày, sải bước đuổi theo.
Nữ tử đang có mang đúng là sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng Tần Thu Uyển không phải người bình thường, cũng không phải thật sự không đi được. Nàng cố ý ở lại đây chính là muốn làm nổi bật lên chuyện Phong vương không chú ý đến nàng.
Trái lại, việc Phong vương vì nói chuyện phiếm với Dương Yên Vũ mà thậm chí còn không để ý tới thê tử có thai, tâm tư như nào ai cũng có thể nghĩ.
Vừa rồi sắc mặt Hộ Quốc công cũng không quá đẹp mắt. Trước đó, chắc hắn cũng không biết chuyện Phong vương thích Dương Yên Vũ.
Hộ vệ tiến lên: "Vương phi, ngài đã hết mệt chưa?"
"Không đi nữa." Tần Thu Uyển đứng dậy, đi vào cái đình cách đó không xa.
Bọn hộ vệ hai mặt nhìn nhau, lại nhìn Vương gia trên núi giờ chỉ còn lại một điểm đen, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
Tần Thu Uyển ngồi bên trong cái đình, ở kinh thành nóng bức, còn ở sườn núi này thì rất là mát mẻ. Nàng ăn điểm tâm, uống nước trà, có chút thanh thản.
Bỗng nhiên, bên dưới lại có người đi lên.
Cách xa quá nên không thấy rõ tướng mạo. Nhưng cả đoàn người cảnh xuân tươi đẹp, đi cũng chậm chạp, hẳn là nữ quyến rồi.
Không bao lâu sau thì đám thuộc hạ đi lên phía trước.
Nói ra đây còn là người quen, chính là mẫu nữ Uông Như.
Nhìn thấy Tần Thu Uyển ngồi trong lương đình, hai người mỉm cười tới chào hỏi.
"Vương phi, thật là trùng hợp."
Tần Thu Uyển mỉm cười: "Các ngươi cũng đi ngắm cảnh?" Nàng chỉ chỉ trên núi: "Vương gia đã đi lên đó rồi, ta đi đến nơi đây thì mệt mỏi không chịu nổi, các ngươi cứ đi đi!"
Nhãn tình hai mẫu tử sáng lên.
Ngay trước mặt Vương phi, Uông Như không tiện thân cận quá với Vương gia. Hai mẫu tử rất nhanh đã cáo từ lên núi. Vương phi không có mặt thì đây chính là cơ hội hiếm thấy!
Gió mát phất phơ thổi tới, Tần Thu Uyển còn ngủ một lúc.
Nàng bị tiếng người từ xa đến gần đánh thức, giương mắt liền thấy một đoàn người xuống núi.
Đi ở đằng trước chính là Phong vương, bên cạnh là Uông Như, sau đó mới đến phu thê Dương Yên Vũ.
Đến bên ngoài đình, Phong vương dừng một chút, chậm rãi đi vào: "Tại sao nàng không đi lên núi?"
Tần Thu Uyển bắt đắc dĩ nói: "Thiếp quá mệt mỏi, sợ động thai khí. Không thấy được phong cảnh cũng không cần phải vội, năm nay nhìn không thấy thì còn có sang năm mà. Thế nào, phong cảnh trên núi được chứ?"
Lúc đối diện với nàng, Phong vương có chút mất kiên nhẫn nhưng rõ ràng là đang kiềm chế: "Vậy thì không bằng về ngự hoa viên, sắc trời không còn sớm, chúng ta về đi!"
Tần Thu Uyển vươn tay về phía hắn.
Thân là phu thê thì nâng nhau dậy cũng rất bình thường.
Phong vương thấy nàng duỗi tay ra, luôn cảm thấy có gì không đúng. Trong trí nhớ của hắn, Cam Miên Miên không có lá gan lớn như vậy, cũng không biết làm nũng như vậy.
Nhưng mà có nhiều người ở đây như vậy, hai người mang tiếng phu thê "tình thâm", nếu hắn cự tuyệt thì đúng là quái dị. Vì vậy hắn bèn im lặng chậm rãi tiến lên, khẽ kéo tay Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển thuận thế đứng dậy, sau khi đứng thẳng còn đưa tay muốn nắm lấy cánh tay hắn.
Phong vương có hơi tránh đi: "Đi thôi!"
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào động tác của hai phu thê. Mẫu nữ Uông Như như có điều suy nghĩ, Hộ Quốc công vẻ mặt hờ hững, Dương Yên Vũ cười nhẹ nhàng, giống như không cảm thấy có cái gì không đúng.
Trên đường đi xuống núi rất trầm mặc, bầu không khí dần dần trở nên cổ quái.
Đến chỗ đỗ xe ngựa, Phong vương chạy tới chỗ con ngựa của mình rồi cưỡi lên ngựa.
Uông Như thấy thế, đi tới bên cạnh xe ngựa: "Vương phi, ta ở cùng ngài, đoạn đường về Kinh thành còn có thể cùng ngài nói chuyện giải buồn."
Tần Thu Uyển không cự tuyệt.
Toa xe rộng rãi, Uông Như ngồi xuống trước mặt nàng, đưa tay rót một ly trà, sau đó muốn nói lại thôi.
Nàng ta nhiều lần nhìn về phía Tần Thu Uyển, dường như có lời gì muốn nói nhưng lại không dám nói.
Tần Thu Uyển cũng không hỏi.
Uông Như đánh bạo lên xe ngựa vốn là vì có lời muốn nói, thấy nàng không hỏi, nàng ta đành phải chủ động mở miệng: "Vương phi, có câu này ta không biết có nên nói hay không."