Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 336 - Chương 341

Chương 341
Tần Thu Uyển đặt một ngón tay lên bên môi.

"Họa từ miệng mà ra, không biết có nên nói hay không thì đừng nói."

Nhưng Uông Như không nhịn được. Vừa nãy xuống núi, nàng tìm được cơ hội hàn huyên với nương, nương cũng đồng ý cho nàng đến tìm Vương phi.

"Vương phi, là chuyện liên quan tới Vương gia."

Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Vậy thì càng đừng nói nữa."

Uông Như: "..."

Thật không bình thường!

Nữ nhân bình thường nghe thấy chuyện liên quan đến phu quân của mình thì hẳn là sẽ hỏi tới cùng mới đúng.

Nàng không có chút lòng hiếu kỳ nào sao?

Uông Như đắn đo một chút: "Ta cảm thấy việc này có chút quan trọng, thật sự là không nói ra thì không thoải mái."

Tần Thu Uyển mỉm cười nhìn nàng.

Uông Như tiếp tục nói: "Lúc lên núi, Vương gia vẫn luôn nói chuyện phiếm với Hộ Quốc công phu nhân. Đến cả ngài, ngài ấy cũng không quan tâm, ngài không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì sao?"

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Uông Như cắn răng.

Nàng ta vốn chỉ muốn nói đến đây rồi ngừng lại, bởi vì nói đến đây rồi thì Cam Miên Miên chỉ cần không ngốc cũng có thể đoán được giữa hai người này có chuyện gì.

Nhưng nói cũng đã nói xong, Cam Miên Miên vẫn còn hỏi. Nàng đang giả ngu hay là thật sự không rõ?

Uông Như cảm thấy, Cam Miên Miên xuất thân bình thường, có lẽ không nghe hiểu những lời mịt mờ ám chỉ này. Nàng ta trầm mặc một chút rồi nói: "Ta vẫn luôn nghe nói, Vương gia rất sủng ái ngài. Nhưng hôm nay ngài ấy vì nói chuyện phiếm với Hộ Quốc công phu nhân mà không để ý đến cảm thụ của ngài... Chuyện này. . ."

Sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn nhàn nhạt: "Hộ Quốc công ở quan ngoại đóng quân nhiều năm, che chở toàn bộ biên giới phía bắc, là xương cánh tay của triều đình. Vương gia coi trọng thì là điều nên làm."

Nhìn nàng điềm tĩnh như vậy, Uông Như suýt nữa nghẹn chết.

Trên đường đi như ngồi trên bàn chông, nhiều lần muốn mở miệng nói rõ nhưng lại không dám nói thẳng.

Nếu giữa Vương gia và Hộ Quốc công phu nhân có chuyện thì cũng không nên là do nàng ta nói.

Một đoàn người dừng trước cửa thành. Sau khi Hộ Quốc công phu nhân và mẫu nữ Uông gia rời đi, Phong vương liền tiến vào xe ngựa.

"Hôm nay nàng cố ý đúng không?"

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Vì sao người lại nói thế? Người có thai thì thân thể khó chịu cũng rất bình thường mà, chẳng lẽ người muốn thiếp liều mạng đau bụng để leo lên núi? Đến hài tử người cũng không cần sao?"

Ánh mắt Phong vương nặng nề nhìn nàng.

"Vừa rồi Uông Như đã nói với nàng cái gì?"

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không nói gì, chỉ là cảm khái rằng tình cảm của người đối thiếp cũng chỉ có như thế. Vì một thần phụ mà không để ý đến thiếp. Nhưng mà thiếp cũng đã giải thích với nàng ta, phu thê Hộ Quốc công có công lớn với triều đình, người vốn nên thân cận với họ..."

Sắc mặt Phong vương không tốt lắm, không nói gì thêm.

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn: "Vương gia hình như không vui lắm?"

Phong vương nhắm mắt lại, tựa vào xe bích: "Cam Miên Miên, nàng đừng ép ta."

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Thiếp ép người cái gì? Thiếp có nói gì không đúng sao?"

Phong vương không thèm để ý đến nàng, ngủ thiếp đi.

Sau ngày đó, Phong vương không có động tĩnh gì suốt hai ngày.

Cũng chỉ là hai ngày mà thôi, buổi sáng ngày thứ ba, Tần Thu Uyển còn chưa tỉnh ngủ, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, Phong vương đã tiến vào chính phòng.

"."

Tần Thu Uyển: "..."

Vẫn chưa xong hả?

"Đi đâu?"

Phong vương vén chăn lên, kéo nàng đứng dậy, động tác không ôn nhu lắm.

"Phủ Trần Thượng thư có hỉ tang, chúng ta cũng đi qua xem đi."

Quân vương đời tiếp theo tự thân lên cửa phúng viếng, không sợ hù dọa người ta à.

Tần Thu Uyển hiểu rõ lần này cũng là vì muốn ngẫu nhiên gặp phu thê Hộ Quốc công. Người ngủ không ngon thì cũng có chút nóng nảy, nàng cũng giống vậy. Lúc mặc y phục, nha hoàn đưa lên hai cái khay, theo thứ tự là y sam tím nhạt và xanh nhạt, Tần Thu Uyển liếc nhìn nói: "Nếu đã tới cửa phúng viếng thì những thứ này đều không thích hợp, lấy cho ta một bộ trắng thuần tới đây."

Cam Miên Miên có rất nhiều y sam trắng thuần. Sau khi Tần Thu Uyển mặc vào thì đến bàn trang điểm dùng lại đồ trang sức trước kia Phong vương chuẩn bị cho Cam Miên Miên.

Nàng cố ý chọn mấy bộ Lan Hoa rất là tinh xảo. Trang dung cũng là tự mình vẽ, nàng từng học qua dịch dung, vẽ ra trang dung so với lúc trước Phong vương cố ý tìm người trang điểm còn tinh xảo hơn. Lúc đi ra khỏi cửa phòng, Phong vương đứng ở trong sân đang hơi mất kiên nhẫn lại sững sờ một chút.

"Nàng..."

Tần Thu Uyển xoay một vòng, cười hỏi: "Không đẹp sao?"

Đẹp.

Chỉ là dung mạo vốn có ba phần tương tự, sau khi đổi y sam lại thêm trang dung như vậy thì gần như biến thành chín thành chín rồi.

Phong vương nghĩ đến lát nữa sẽ gặp người, cau mày nói: "Đi thay đi, mấy thứ đồ trang sức này cũng đổi luôn. Bộ hồng bào hai ngày trước mẫu hậu tặng cho nàng cũng không tệ..."

Tần Thu Uyển ngáp một cái: "Ta mệt mỏi lắm, nếu còn giày vò nữa thì không cần ra cửa đâu."

Nói xong thì liền đi ra ngoài, rất nhanh đã đến chỗ xe ngựa trước cửa viện.

Phong vương mím mím môi, đi đến bên cạnh xe ngựa, vén rèm lên, sắc mặt hững hờ: "Nàng về đi."

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Vì sao?"

Phong vương khăng khăng nói: "Thay bộ y sam khác rồi đi."

Tần Thu Uyển không hiểu nổi, quan sát người mình, nói: "Trước đây người thích nhất thiếp ăn mặc như vậy, thiếp nhìn thấy mình rất đẹp, vì sao người lại muốn thay?"

Mặt Phong vương tỏ rõ vẻ bực bội: "Nàng có thể đừng học theo người khác được không?"

Tần Thu Uyển hỏi lại: "Thiếp học theo người nào?"

"Nàng không cảm thấy như vậy rất giống Hộ Quốc công phu nhân sao?" Phong vương nói thằng: "Đường đường là Vương phi lại học theo thần phụ, lát nữa ngoại nhân nhất định sẽ bàn tán."

Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: "Sau khi thiếp và người đính ước thì thiếp đã mặc như vậy, ai học theo nàng ta? Hơn nửa năm trước, thiếp cũng không quen biết nàng ta!"

Nàng hơi nhếch cằm lên: "Hơn nữa, dù nàng ta có công lao cao bao nhiêu thì cũng là thần. Nếu có giống, muốn đổi phải là nàng ta đổi mới đúng."

Quân thần khác biệt, lời này cũng rất có đạo lý, cho nên Phong vương mới không biết nên trả lời thế nào.

Hắn còn muốn nói, Tần Thu Uyển đã không nhịn được: "Rốt cuộc có đi hay không?" Nàng đánh ngáp một cái: "Nếu người không muốn thiếp đi, thiếp có thể đi về ngủ bù."

Phong vương: "..." Bộ dáng này sao có thể xuất hiện trước mặt người khác?

"Nàng trở về đi!"

Tần Thu Uyển lưu loát nhảy xuống mặt đất.

Nàng bây giờ cũng không phải là Cam Miên Miên trước kia bị hạn chế khắp nơi. Nói khó nghe một chút thì Phong vương còn phải cần nàng, mà nàng cũng hoàn toàn không cần tự khiến chính mình ấm ức.

Phong vương nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt dần dần âm trầm xuống.

Phát hiện được ánh mắt sau lưng, Tần Thu Uyển không quay đầu lại. Vừa đi tới dưới hiên, xe ngựa sau lưng đã không còn, nàng cười dặn dò: "Chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đích thân đi đến quý phủ Trần đại nhân phúng viếng."

Có một số việc đã muốn làm thì cũng đừng sợ người khác nói. Hôm nay Tần Thu Uyển nhất định phải ở ngay trước mặt mọi người phơi bày tâm tư của Phong vương.

Cũng không cần làm gì khác, chỉ riêng bộ trang phục này của nàng rồi trực tiếp đi đến phủ Thượng thư. Ngay trước mặt mọi người đứng chung một chỗ với Dương Yên Vũ... Đến lúc đó, tất cả đều không cần nói nữa.

Bầu không khí giữa Vương gia và Vương phi rất khác thường, nếu như Vương phi muốn đi nơi khác, bọn hộ vệ có lẽ còn có chút khó xử. Nhưng nàng lại theo chân Vương gia cùng đi đến Thượng thư phủ, bọn hộ vệ không ngăn cản mà chỉ gọi thêm mấy người cùng tới.

Dưới chân thiên tử, thân phận Cam Miên Miên cũng không phải bình thường nên không có ai không có mắt dám đụng vào nàng. Cho nên rất nhanh nàng cũng đã đến Thượng thư phủ tham gia náo nhiệt.

Vương phi đến đây, Thượng thư phủ không dám thất lễ. Lão phu nhân Thượng thư phủ dẫn theo không ít phu nhân quan lớn đi ra đón tiếp.

Tần Thu Uyển đã lâu không đến đây. Khi lão phu nhân Thượng thư phủ tiến lên chào đón thì nàng mới đưa tay vén rèm lên.

Nàng vừa ra mặt, hô hấp mọi người đều nặng hơn.

Người đứng bên cạnh lão phu nhân chính là Dương Yên Vũ cũng toàn thân áo trắng.

Thượng thư phủ có tang, nhưng lại là lễ mừng thọ của lão phu nhân nên coi như là hỉ tang. Khách đến đây chúc mừng thì đều không mặc đồ đỏ chót mà tất cả mọi người đều mặc đủ loại màu sáng.

Dương Yên Vũ cũng giống vậy.

Nàng đặc biệt yêu thích Lan Hoa, cho nên trên quần áo hôm nay đều thêu một gốc lan hoa tinh xảo.

Mà trùng hợp là Tần Thu Uyển cũng giống vậy.

Dưới ánh mắt mọi người, Tần Thu Uyển chậm rãi xuống xe ngựa, cười nói: "Mọi người đừng lo lắng, đi vào trước đi..."

Lúc nàng mở miệng, mọi người mới đột nhiên hoàn hồn.

Ánh mắt mọi người không nhịn được vừa đi vừa liếc nhìn giữa nàng và Dương Yên Vũ.

Cũng đến lúc này, mọi người mới giật mình nhận ra, tướng mạo hai người cũng rất giống nhau.

Trong trí nhớ của bọn họ, hai người đều thích mặc màu trắng, nhất là bộ trang phục hôm nay thì gần như giống nhau như đúc.

Nếu người không quen thuộc hai người thì có lẽ sẽ không phân ra là ai với ai.

Ánh mắt mọi người đều có sự khác thường, trong lòng cũng tự có suy nghĩ riêng.

Phong vương là khách quý ở tiền viện nghe thấy tin Vương phi đến đây, tính toán ra mới chỉ canh giờ thì trong lòng đã có dự cảm không tốt. Nhanh như vậy đã đến, nàng ta chắc chắn sẽ không thay y phục... Hắn bỗng nhiên đứng dậy, sải bước đi đến tiền viện, nhìn thấy mọi người vây quanh Tần Thu Uyển thì sắc mặt lập tức tái nhợt.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chân đi tới kéo tay Tần Thu Uyển lại: "Chúng ta hồi phủ."

Cổ tay Tần Thu Uyển bị hắn kéo đau nhức, nàng không phản kháng, thuận lực đạo của hắn đi ra ngoài. Rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía chúng nữ quyến: "Quốc Công phu nhân cũng thích mặc màu trắng sao? Ta còn tưởng rằng chỉ có ta thích... Lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp..."

Tiếng nói vừa dứt, hai phu thê đã ra khỏi đại môn.

Tần Thu Uyển bị thô lỗ nhét vào trong xe ngựa.

Nàng trung thực ngồi xuống, ngay sau đó Phong vương cũng lên xe ngựa: "Cam Miên Miên, ngươi đang cố tình gây hấn với ta?"

Tần Thu Uyển sửa sang lại bộ váy có hơi xốc xếch, ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường: "Người sáng sớm đã gọi thiếp dậy, thiếp sửa soạn xong người lại không muốn mang đi cùng. Thiếp cũng không biết mình lại làm sai chỗ nào."

Phong vương trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi cố ý ăn mặc như vậy chạy đến trước mặt mọi người là muốn làm cái gì?"

Tần Thu Uyển hỏi lại: "Không phải người thích nhất thiếp ăn mặc như này sao? Trước kia người thường khen thiếp đẹp mắt, còn cố ý để thiếp vẽ lông mày..." Nàng đưa tay chỉ đuôi lông mày: "Vẽ thành như vậy. Chỉ là có hơi giống với Quốc Công phu nhân mà thôi."

Nàng thu tay về, nói: "Buổi sáng thiếp cũng đã nói rồi, nếu có gì tị huý thì cũng phải là nàng ta tránh thiếp mới đúng."

Nghe được phía sau có không ít tiếng bước chân đuổi theo, hẳn là người của Thượng thư phủ, Tần Thu Uyển cất giọng nói: "Thiếp thích mặc màu trắng, thiếp cũng không muốn giống với người khác, chuyện này sao có thể trách thiếp được?"

Tiếng nàng lớn như vậy, người bên ngoài chắc chắn có thể nghe rõ ràng.

Phong vương nhìn nàng càng nói càng hăng hái, nhưng lại không thể làm gì nữ nhân này, cả giận nói: "Hồi phủ."

Xe ngựa đi xa, mọi người nhìn về phía Dương Yên Vũ, ánh mắt đều không quá đúng.

Dương Yên Vũ miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ta cũng không biết Vương phi thích mặc như vậy, việc này thật là..."

*

Trong xe ngựa, hai người ai cũng không chịu nhường ai.

Sắc mặt Phong vương nặng nề nhìn nữ tử trước mặt: "Cam Miên Miên, ngươi đừng tưởng rằng bây giờ ta bị ngươi quản chế thì ngươi có thể tùy ý làm bậy. Nếu ngươi ép ta... Hừ..."

Tần Thu Uyển lại ngáp một cái, người có thai rất hay mệt mỏi, nàng uể oải tựa vào giường: "Từ lúc gả cho ngươi, ta chưa từng được sống một ngày tốt lành. Nếu ngươi thật sự muốn cùng ta đồng quy vu tận thì ta cũng phụng bồi tới cùng. Vẫn là câu nói kia, có hoàng tử chôn cùng ta thì cả đời này của ta đều đáng giá."

Sắc mặt Phong vương tái xanh.

"Ngươi cố ý đúng không?"

Cố ý cái gì?

Cố ý chọc giận hắn hay là cố ý ăn mặc giống với Dương Yên Vũ rồi xuất hiện ở trước mặt mọi người?

Hai mắt Tần Thu Uyển nhắm nghiền: "Ta không hiểu ý của ngươi."

Phong vương đột nhiên liền nổi giận, tiến lên muốn bóp cổ của nàng.

Tần Thu Uyển lui về sau, đưa tay kéo tay hắn lại: "Vương gia, ngài đừng táo bạo như thế. Trong bụng ta còn có hài tử của ngài đấy."

Ánh mắt Phong vương nhìn nàng lúc này trông vô cùng âm tàn, cứ như nhìn người chết.

Có lẽ không cần cố ý nghe ngóng thì hắn cũng biết, sau ngày hôm nay, trong kinh thành chắc chắn sẽ có lời đồn đại.

 
Bình Luận (0)
Comment