Chương 342
Dù hắn là Vương gia cao quý, cũng là thái tử được mọi người ngầm thừa nhận thì việc có ý với thần phụ cũng chẳng phải việc dễ nghe gì.
Có thể chuyện này còn khiến các lão già ngoan cố trên triều đình lấy việc đó để ngăn cản việc hắn đăng cơ... Còn cả mấy huynh đệ vốn đang ngo ngoe muốn nhảy lên. Để áp đảo tất cả những thứ đó, chỉ sợ hắn lại phải liều sống liều chết một phen.
Mà tất cả đều là từ nữ nhân trước mặt này.
Ánh mắt Phong vương âm tàn, cười lạnh nói: "Cam Miên Miên, là ta coi thường ngươi."
Tần Thu Uyển đầy vẻ kinh ngạc: "Sao Vương gia lại nói ra lời ấy? Thiếp có làm gì không đúng sao?"
"Ta phải nhắc nhở ngươi, hai chúng ta là phu thê, vinh cùng vinh. Ngươi hủy ta thì cũng chính là hủy ngươi. Trong bụng ngươi còn có hài tử của chúng ta, nếu sau này ta thuận lợi vinh đăng đại bảo thì đứa nhỏ này chính là thái tử về sau..."
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Những lời này ngươi dám nói, ta cũng không dám nghe."
Phong vương cười lạnh: "Ngươi không dám? Trên đời này còn có chuyện ngươi không dám làm sao?"
Tần Thu Uyển nhắm nghiền hai mắt.
Phong vương sợ nàng lại làm ra nhiều chuyện khó coi, bèn khuyên thêm hai câu: "Tóm lại, ta tốt, ngươi mới có thể tốt. Nếu ta không xong thì ngươi cũng đừng mơ có thể lo cho cái thân mình."
"Hai chúng ta bây giờ là châu chấu trên một sợi thừng, ta cũng không sợ nói cho ngươi. Trong những năm qua, người trong lòng ta chính là Yên Vũ. Ta lấy ngươi cũng là bởi vì dung mạo của ngươi giống với nàng. Ngươi có tất cả ưu đãi cũng là nhờ có nàng!"
Hắn chậm rãi tới gần, nói gằn từng chữ: "Cho nên, ngươi phải khách khí với nàng."
Tần Thu Uyển mở mắt ra nhìn thẳng vào hắn, bỗng nhiên nói: "Vậy những y sam và đồ trang sức ngươi cho ta đều làm sở thích của nàng? Bao gồm cả đồ ăn ngươi cho ta ăn và cách bài biện trong phòng trước đó, còn cả những đồ vật đầy Lan Hoa kia..."
"Cũng là bởi vì nàng." Ánh mắt Phong vương nhìn thẳng vào nàng: "Cam Miên Miên, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút."
Tần Thu Uyển nhắm mắt lại: "Ta biết rồi."
Phong vương còn muốn nói tiếp, nhưng thấy nàng đã ngủ, nói cũng chỉ uổng phí môi lưỡi. Hắn đành dựa vào thành xe, trong lòng có hơi uất ức.
Trở lại Vương phủ, sắc trời còn sớm, hai người vốn đang giận nhau nên cũng không trò chuyện nhiều. Tần Thu Uyển rất nhanh đã trở lại phòng để ngủ bù.
Phong vương bình thường sự vụ bận rộn, nhất là gần đây, hắn còn muốn tìm cách để ngẫu nhiên gặp Dương Yên Vũ nên cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi.
Đợi đến khi Tần Thu Uyển tỉnh lại thì Phong vương đã không còn ở Vương phủ nữa rồi.
Mà trong kinh thành, đâu đâu cũng có người nói Phong vương phi và Hộ Quốc công phu nhân có tướng mạo tương tự nhau.
Lúc trước Phong vương khăng khăng cầu hôn một cô nương xuất thân bình thường đã khiến mọi người đồn đoán không thôi.
Cam Miên Miên đúng là có vẻ ngoài mỹ mạo, nhưng đường đường là hoàng tử, chỉ cần hắn muốn thì bên cạnh sẽ không thiếu nữ tử mỹ mạo. Thậm chí hắn cũng có thể đón nàng làm nha đầu, cùng lắm thì làm Trắc phi, cũng không nhất định phải lấy làm thê tử.
Bây giờ xem ra, có lẽ Phong vương yêu mà không được nên đã đi tìm vật thay thế.
Chuyện này được truyền tai không ngừng trong kinh thành, sau khi Tần Thu Uyển tỉnh lại thì người trong cung cũng đã đến.
Hoàng hậu có thể ổn thỏa Trung cung nhiều năm cũng không chỉ nhờ vào một nhi tử tài giỏi.
Lúc Tần Thu Uyển vào Phượng Ninh cung, vừa vặn có gặp được vị phu nhân này. Vị phu nhân này là tẩu tẩu ở nương gia của hoàng hậu, thấy Tần Thu Uyển thì lập tức tiến lên hành lễ.
"Vương phi có bầu nhưng nhất định phải cẩn thận." Hầu phu nhân cười nhẹ nhàng: "Dù sao thì nữ tử chúng ta sau khi thành thân, muốn vững chắc thân phận thì việc dòng dõi ắt không thể thiếu."
Sau khi Cam Miên Miên thành thân, người thiện ý với nàng thì ít, người chướng mắt nàng thì rất nhiều. Ví dụ như vị Hầu phu nhân trước mặt.
Hầu phu nhân vẫn muốn nhén nhóm ý định gả nữ nhi của mình cho Phong vương để mang nó đến cho hoàng hậu dạy bảo. Đáng tiếc lại bị Cam Miên Miên đoạt đi mất, bà ta lại không đành lòng để nữ nhi làm thiếp... Trừ phi Phong vương đăng cơ làm đế, để nàng ta tiến cung làm quý phi còn tạm được.
Nhưng Hoàng thượng mặc dù đã bị bệnh khá lâu, nhưng vẫn còn chút hơi thở. Phong vương không đăng cơ, mà thời kỳ nở hoa của nữ nhi gia cũng mất đi mấy năm. Nếu như chờ đến khi hơn hai mươi tuổi để tiến cung lại không thích hợp.
Tóm lại, Hầu phu nhân vẫn cho rằng chính là Cam Miên Miên đã đoạt đi vị trí của nữ nhi, chậm trễ hôn sự của nữ nhi.
Dưới tình hình như vậy, bà ta có thể có hoà nhã với nàng mới là lạ.
Tần Thu Uyển cười nói: "Đa tạ Hầu phu nhân nhắc nhở."
Hầu phu nhân: "..." Ai nhắc nhở ngươi?
Hoàng hậu chờ gặp người, Hầu phu nhân không dám quấy rầy.
Tần Thu Uyển tiến vào đại điện, đối mặt với ánh mắt nặng nề của hoàng hậu.
"Thỉnh an mẫu hậu."
Hoàng hậu hít sâu hai cái, ngoắc tay nói: "Ngươi qua đây, ta có lời muốn hỏi ngươi."
Tần Thu Uyển chậm rãi tiến lên, vừa mới tới gần đã nghe thấy hoàng hậu hỏi: "Hôm nay ở Thượng thư phủ đã xảy ra chuyện gì?"
"Cũng không có gì ạ, chỉ là Vương gia nổi giận." Tần Thu Uyển ngờ vực đáp: "Về phần nguyên do... Hình như là do con mặc y sam và đồ trang sức mà Vương gia đã từng chuẩn bị cho con, mà đặc biệt còn có thể là vì nó quá mức giống với Hộ Quốc công phu nhân."
Lúc này Tần Thu Uyển đang mặc một bộ y phục đỏ chót.
Hoàng hậu cẩn thận quan sát mặt mày của nàng. Đúng là càng nhìn thì càng thấy giống. Nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt hoàng hậu tái nhợt, trầm giọng phân phó: "Người đâu, tìm một bộ y sam màu trắng... Thêm cả mấy cây trâm đến đây!"
Lại dặn dò Tần Thu Uyển: "Ngươi mặc lại bộ y phục buổi sáng này cho ta nhìn."
Hai nữ tử thân phận cách xa chưa từng được đứng chung một chỗ, trước đó, hoàng hậu chưa từng liên hệ hai người đó với nhau.
Bây giờ đúng là càng nhìn càng giống, trái tim bà ta lập tức chìm xuống đáy. Khi thấy nhi tức đổi mới hoàn toàn đi ra từ phía sau tấm bình phong, bà ta chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang một tiếng, nhanh chóng trống rỗng.
Tay của bà ta có chút run rẩy, đỡ cái bàn thật lâu mới trấn định được: "Ngươi mặc không khác gì như vậy thật sao?"
Như vậy thì không thể nói là tương tự, mà chỉ có thể nói là giống y như đúc.
Nghĩ đến ngày trước, nhi tử không xem trọng mấy quý nữ trong Kinh thành mà nhất định muốn cầu hôn một nữ tử không có chút căn cơ nào... Nếu nói hắn không làm vậy bởi vì Dương Yên Vũ, hoàng hậu cũng không tin.
Tần Thu Uyển gật đầu một cái, nhìn thấy sắc mặt hoàng hậu khó coi, nàng bèn nói: "Thực ra, trên đường trở về, Vương gia đã thừa nhận với con. Việc ngài lấy con cũng là bởi vì con và Hộ Quốc công phu nhân có dung mạo tương tự. Còn nói, những tố y và đồ ăn chuẩn bị cho con trước đó hơn nửa năm cũng là dựa theo sở thích của nàng."
Cổ họng hoàng hậu chợt ngòn ngọt, miệng đầy mùi máu tươi.
Đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc mà lại xảy ra chuyện này, hắn còn có thể thuận lợi đăng cơ nữa không?
Mấu chốt là Dương Yên Vũ không phải thần phụ bình thường, mà là Hộ Quốc công trấn thủ bắc biên giới suốt mấy đời, nhiều lần ngăn cản Man tộc quan ngoại tiến công, có công lớn với đất nước!
Hắn nhìn trúng ai thì cũng không thể nhìn trúng phu nhân đại thần có công với đất nước!
Bây giờ mở miệng, giọng hoàng hậu có hơi run lên: "Đây là sự thực?"
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Người có thể tự mình hỏi Vương gia."
Nói đến đây, trong lòng hoàng hậu cũng không còn tia hi vọng nào nữa. Bà ta chán nản ngồi lên giường, hai tay nắm chặt.
Phải tìm cách thôi.
Không thể để cho nhi tử bị hai nữ nhân hủy hoại được.
Bà quay đầu nhìn Tần Thu Uyển, lại nhìn bụng của nàng. Bỗng nhiên nói: "Mời Hộ Quốc công phu nhân tiến cung."
Hai nữ nhân này tốt nhất không nên cùng xuất hiện ở Kinh thành.
Chí ít là có một người không thể xuất hiện.
Nhi tức có thai, đây là đứa bé đầu tiên của nhi tử, không được để xảy ra sơ xuất. Như vậy, cũng chỉ có thể có lỗi với Dương Yên Vũ.
Dương Yên Vũ tới rất nhanh.
Lần này tiến cung, nàng đổi thành váy áo màu tím nhạt, trang điểm khá dày. Bây giờ chỉ có ba phần tương tự với Tần Thu Uyển.
Nhìn thấy hai người như vậy, hoàng hậu cũng bớt nóng ruột hẳn.
Có lẽ Dương Yên Vũ cũng đã đoán được nguyên do hoàng hậu tìm mình, hành lễ xong thì lập tức thỉnh tội: "Hôm nay ở Thượng thư phủ, thần phụ và Vương phi mặc y sam giống nhau, rất nhiều người đều nói đùa nói hai chúng thần giống như hoa tỷ muội... Tuy là thiện ý, nhưng thần phụ biết, Vương phi tôn quý, thần phụ không thể leo lên. Hoàng hậu nương nương yên tâm, từ nay về sau, thần phụ sẽ không tiếp tục mặc màu trắng, đồng thời cũng sẽ cố gắng để trông không giống với Vương phi... Mấy ngày nữa, thần phụ và phu quân sẽ lên đường tiến về bắc biên giới, chuyến này đi, có lẽ nhiều năm sau cũng không trở về. Thần phụ sợ đến lúc đó lên đường quá mau, không thể chào từ biệt với nương nương, cho nên bồi tội ở nơi này trước. Mong rằng nương nương đại nhân đại lượng, đừng so đo thần phụ thất lễ."
Tổng kết lại chính là: Về sau nàng ta sẽ cố gắng để không giống với Vương phi nữa rồi mấy ngày nữa là sẽ đi.
Nếu như không tất yếu, hoàng hậu cũng không muốn động thủ với thần phụ, nhất là Dương Yên Vũ còn có thân phận khác biệt.
Nghe nàng ta nói xong, sắc mặt hoàng hậu đã bớt nghiêm túc hẳn: "Ta cũng nghe nói chuyện hai người các ngươi giống như hoa tỷ muội. Cho nên ta mới mời ngươi tới, muốn nhìn xem các ngươi giống nhau như nào."
"Người nào cũng có điểm tương tự, không phải chuyện gì lớn, ngươi không cần phải sợ hãi như thế."
Dương Yên Vũ cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ ánh mắt của nàng: "Thần phụ biết nương nương sẽ không so đo nên sẽ không sợ hãi nữa."
Nghe lời này, hoàng hậu cũng cảm thấy được an ủi, nhưng cảm thấy cứ thả người đi như vậy thì cũng không quá ổn thỏa. Suy nghĩ một chút bèn nói: "Người có vẻ ngoài giống nhau cũng là duyên phận. Như vậy đi, lát nữa ta sẽ mời nương ngươi tiến cung, chính thức nhận Miên Miên làm nghĩa nữ. Như thế, các ngươi sẽ thành tỷ muội, tướng mạo có tương tự nhau thì cũng bình thường."
Dương Yên Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tần Thu Uyển cũng không biết nói gì, đây là biện pháp gì vậy chứ?
Nhưng mà chuyện phát triển đến lúc nào, Hoàng hậu dù gì cũng phải giải quyết. Như vậy cũng là hợp tình hợp lý.