Chương 343
Bản thân Cam Miên Miên chỉ là một nha đầu lớn lên trong thôn, mà nương gia Dương Yên Vũ lại là thế gia truyền thừa trăm năm, theo lý thuyết thì cũng không quá xứng đôi.
Với thân thế của Cam Miên Miên, cho vào cửa làm một nha hoàn còn tạm được, nhưng không ngờ nàng lại được gả tốt như vậy. Bây giờ là Phong vương phi, về sau là Hoàng hậu nương nương. Nếu thật sự nhận làm kết nghĩa, ai chiếm tiện nghi ai còn chưa thể nói chính xác.
Sau khi kịp phản ứng, Dương Yên Vũ thấy hoàng hậu không nói đùa, lập tức tiến lên thân mật cầm tay Tần Thu Uyển: "Muội muội."
Tần Thu Uyển: "..."
Nàng cũng không muốn có tỷ tỷ, nhưng lại không thể cãi lại hoàng hậu. Lúc này chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười: "Việc này Vương gia còn chưa biết."
Muốn cự tuyệt cũng nên là Phong vương mở miệng.
"Nó sẽ đồng ý." Hoàng hậu nói với giọng điệu chắc chắn.
Chuyện định ra, Tần Thu Uyển bị giữ lại trong cung, một lúc sau, Phong vương cũng đến.
Đối diện với nhi tử, hoàng hậu tỏ rõ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngón tay cũng có chút run rẩy: "Trên thế giới này nhiều mỹ nhân như vậy, Dương Yên Vũ có chỗ nào tốt? Giờ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, con làm ra việc này là muốn làm ta tức chết sao? Mẫu tử chúng ta có biết bao kẻ địch trên triều đình, nếu nhược điểm này bị người ta tóm lấy thì con có nghĩ tới hậu quả hay không?"
Bà ta tuôn ra một tràng tiếng mắng chửi, nước bọt cũng phun cả vào mặt Phong vương .
Phong vương cũng biết chuyện mình làm lần này thiếu thỏa đáng, nhưng việc này không thể chỉ trách hắn. Sau khi Cam Miên Miên sửa lại y sam và trang dung của mình thì hai người chỉ có chút giống, ai biết nàng ta lại đột nhiên nổi điên?
Để chuyện này bại lộ cũng chỉ có thể trách Cam Miên Miên!
Nghĩ đến đây, hắn hung hăng trừng mắt nhìn về phía Tần Thu Uyển.
Nhận thấy được ánh mắt của hắn, Tần Thu Uyển ngơ ngác hỏi lại: "Vương gia, thiếp lại làm sai gì rồi sao?"
Lúc này nàng vẫn mặc một thân tố y, dung mạo gần như giống y hệt Dương Yên Vũ.
"Mẫu hậu, chuyện nhận thân vẫn nên bàn bạc kỹ hơn. Chuyện xảy ra ở Thượng thư phủ có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, nếu lúc này nhận thân thì người ta sẽ cảm thấy chúng ta càng che càng lộ."
"Vậy thì cũng phải che!" Hoàng hậu hít thở sâu một hơi, đè xuống nỗi tức giận trong lòng: "Quan viên trên triều đình nhìn thì như là phục con, nhưng lòng người khó dò, ai mà biết trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào? Mấy huynh đệ kia của con cũng đều không phải loại lương thiện, lỡ như bọn họ..."
Càng nói, trong lòng hoàng hậu càng sốt ruột.
Lúc trước, nhi tử thân là Vương gia lại quyết tâm muốn cưới một nha đầu nông thôn, hoàng hậu thực sự rất bực mình. Nhưng đến giờ phút này, bà ta lại thực tình hi vọng nhi tử yêu thích nha đầu nông thôn này chứ không phải thần phụ kia nữa!
Hoàng hậu cho rằng, phải nói chuyện đàng hoàng với nhi tử. Nhưng có một số việc, ở trước mặt người ngoài cũng khá khó nói, bà ta nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Miên Miên, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Tần Thu Uyển đứng dậy thi lễ với hai người, rất mau đã cùng cung nhân lui ra.
Trong điện chỉ còn lại hai mẫu tử, hoàng hậu uống một ngụm trà, nỗi bực dọc trong lòng đã nguôi đi phần nào: "Cho dù là phu thê thì có mấy lời cũng phải giữ ở trong lòng. Con có thích thì... trong lòng yêu thích là được rồi, vì sao lại nói cho Cam Miên Miên?"
Phong vương cũng chỉ là do nhất thời xúc động mới nói cho Cam Miên Miên biết.
Hoặc nói đúng hơn, những ngày qua ở trước mặt Cam Miên Miên, hắn thực sự đã chịu đủ uất ức rồi. Hắn muốn nhìn thấy trên mặt nữ nhân kia nỗi thương tâm hay là thất vọng. Hơn nữa, hai người là châu chấu trên một sợi thừng, cho dù Cam Miên Miên biết thì có thể làm thế nào? Nàng mặc như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người không phải là muốn thăm dò hắn sao?
Chuyện trúng độc, Phong vương còn chưa nói cho hoàng hậu.
Thứ nhất là lúc trước, việc cưới Cam Miên Miên là do hắn khăng khăng mốn làm, hoàng hậu đã khuyên hồi lâu, cũng tức giận hồi lâu. Nếu như biết hắn bị Cam Miên Miên uy hiếp thì chắc chắn sẽ trách cứ. Thứ hai, chuyện trúng độc đã xảy ra, Cam Miên Miên tính tình quật cường, cho dù hoàng hậu có biết thì cũng không thể nào cho hắn giải dược.
Quan trọng nhất là, hắn cho rằng mình đã trưởng thành, trong tay nắm đại quyền chứ không còn là hài tử cứ xảy ra chuyện là đi tìm nương.
"Hôm nay nàng ta hẳn đã lên lòng nghi ngờ nên mới cố ý thăm dò con. Con liền nói cho nàng ta chân tướng, dù sao thì bọn con cũng là phu thê, có vinh cùng vinh. Sau khi nàng ta biết, sẽ còn giúp con giấu diếm."
Sắc mặt hoàng hậu một lời khó nói hết: "Con đó, tuổi còn rất trẻ. Con không hiểu được lòng ghen tuông của nữ nhân đâu. Nếu Miên Miên biết trong lòng con vẫn luôn chứa người khác, nàng ta chỉ là một thế thân... Tức giận thì chắc chắn rồi nhưng sau khi tức giận, nàng ta sẽ nhằm vào Dương Yên Vũ. Hộ Quốc công lập được đại công, nàng ta thân là Vương phi nếu không trấn an cho tốt, ngược lại còn nhằm vào người ta thì con sẽ làm công thần khó chịu đó!"
Lúc này trong lòng Phong vương cũng loạn.
Những thứ tâm tư không thể cho ai biết bỗng nhiên rõ ràng khắp thiên hạ, là chuyện hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Lúc này hắn cũng đang nghĩ cách giải quyết, hoàng hậu càu nhàu những lời kia trong lòng của hắn đều hiểu hết, cũng không cần hoàng hậu nhắc nhở. Cho nên càng nghe sẽ chỉ càng làm hắn thêm bực bội.
"Mẫu hậu, người đừng quá lo lắng, nếu như trên triều đình có biến thì con sẽ lập tức tìm cách."
Chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.
Trước tiên phải quan sát mấy vị huynh đệ và triều thần phản ứng với chuyện này như nào thì mới dễ nghĩ ra cách đối phó.
"Sắc trời không còn sớm, con phải xuất cung rồi." Phong vương đứng lên: "Con sẽ mang Miên Miên về, tự mình quan sát nàng."
Hoàng hậu muốn nói lại thôi.
Nhi tử bận rộn công vụ, làm gì có thời gian quan sát ai?
Hơn nữa, nếu để nàng ta ở cung trong, ngay dưới mí mắt của bà ta thì Cam Miên Miên mới không gây nên nổi sóng gió gì.
Phong vương cũng đã hạ quyết tâm, làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt của hoàng hậu, đứng dậy rời đi.
Trong xe ngựa, hai phu thê nhìn nhau không nói gì.
Sắc mặt Phong vương vô cùng nặng nề, rõ ràng là tâm trạng không tốt lắm.
Còn phía đối diện, tâm trạng Tần Thu Uyển rất là vui vẻ, nàng vén tóc, chống tay lên gò má, hiếu kì hỏi: "Trước kia không phải ngươi thích nhất ta ăn mặc như vậy sao? Sao bây giờ lại không thèm nhìn ta vậy?"
Phong vương liếc nàng một cái: "Bất luận ngươi bắt chước giống như nào thì ngươi vẫn không phải là nàng."
Tần Thu Uyển bật cười: "Trên đời này có nhiều mỹ nhân như vậy, ngươi cần gì phải cố chấp với nàng ta như thế?"
Phong vương nhắm nghiền hai mắt, không muốn nhiều lời.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài cửa cung, lúc này là hoàng hôn, Tần Thu Uyển vừa vén rèm lên liền thấy Ân Thế An được ánh sáng mặt trời chiếu rọi đứng ở bên ngoài.
"Ân đại nhân, ngươi lại đến tìm thái y sao?" Tần Thu Uyển cười dặn dò: "Gần đây thời tiết thay đổi rất nhanh, Ân đại nhân nhớ phải bảo trọng thân thể."
Ân Thế An thi lễ với hai người: "Đa tạ Vương phi quan tâm."
Những lời này rõ ràng không có vấn đề gì, Cam Miên Miên thân là thê tử của trữ quân, dặn dò công thần như thế thì cũng chỉ có thể coi là cố ý lôi kéo mà thôi.
Nhưng Phong vương lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, tóm lấy rèm buông xuống: "Hồi phủ."
Hoàng hậu cũng không nhàn rỗi, rất nhanh đã tới tìm Dương phu nhân.
Dương phu nhân không cự tuyệt, còn hăng hái chuẩn bị lễ nhận thân.
Nhận kết nghĩa có thể chia ra làm mấy loại, nói là nghĩa nữ nhưng thực ra là nuôi nha đầu để lôi kéo các quan viên, còn có người thực sự yêu thương nuôi bên cạnh để giải buồn coi như là một thứ nữ. Còn có một loại, chính là viết tên cô nương lên trên gia phả, xem như là thân thích thực sự.
Dương phu nhân rõ ràng sẽ chọn loại sau.
Đây chính là hoàng hậu tương lai, hoàng hậu xuất từ Dương gia thì đối với Dương gia sẽ là có ích vô hại.
Việc này làm rất nhanh, còn chọn ngày trước ngày Phong vương nạp phi.
Hôm nhận thân vừa đúng vào ngày bảy tháng bảy.
Tần Thu Uyển đang có mang, nói rằng mình không thể làm việc gì mệt nhọc nên chuyện nhận thân được giản lược hết mức có thể.
Dương gia không dám không nghe theo, chỉ tổ chức đi đến từ đường cáo qua tổ tông rồi dâng một ly trà cho phu thê Dương gia là đã kết thúc buổi lễ.
Vào ngày nhận thân, Phong vương đã đi cùng nàng.
Dương gia rất là coi trọng việc này, còn triệu toàn bộ nữ nhân đã gả đi trở về, từ trên xuống dưới cổng có hơn trăm người nghênh đón, vây quanh hai người đi vào trong.
Dương Yên Vũ cũng trong số đó.
Tần Thu Uyển kính trà dưới ánh mắt của vô số người, chỉ còn chờ ăn trưa xong là có thể rời đi.
Trong lúc này, có chút chuyện xảy ra.
Lúc ăn trưa, Phong vương nói dối là đi thay quần áo vẫn chưa trở về, Tần Thu Uyển muốn đi tìm nhưng lại bị người Dương gia ngăn lại. Dương đại nhân tự mình sai người đi tìm, vừa mới đi tới cửa viện thì Phong vương đã trở lại.
Tần Thu Uyển có chú ý thấy, sau khi Phong vương vào cửa không lâu thì Dương Yên Vũ cũng đi theo vào. Đồng thời, nàng nhanh mắt phát hiện, trên lưng Dương Yên Vũ có treo một vòng hoa lớn chừng ngón cái, trông rất là tinh xảo.
Phu thê hai người ngồi ở chủ vị, Tần Thu Uyển hơi nghiêng đầu, xích lại bên tai Phong vương hỏi: "Ngươi tặng vòng hoa cho nàng đấy à?"
Phong vương quay đầu nhìn nàng: "Nhiều món ngon mỹ vị như vậy còn không chặn nổi miệng của ngươi sao?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ngươi tặng hoa vòng cũng không có gì lạ, ta chỉ không ngờ, nàng ta lại dám nhận."
Đúng là một kẻ dám đưa, một kẻ dám nhận.
Phong vương trừng mắt nhìn nàng: "Người ta chỉ coi ta là muội phu."
Tần Thu Uyển nhìn thấy sự vui vẻ giữa lông mày của hắn, lập tức cười lạnh.
Tần Thu Uyển cũng không muốn thân cận với Dương gia, Dương phu nhân biết vậy nên cũng không tiện nói quá nhiều. Từ đầu tới cuối buổi, chỉ khách khí hàn huyên vài câu.
Mà thực ra, hoàng hậu cũng không muốn Tần Thu Uyển và Dương gia thân cận quá sâu. Chuyện kết nghĩa này chỉ để tất cả mọi người đều biết. Mà trước đó, Phong vương đã định cự tuyệt. Nhưng tâm ý hoàng hậu đã quyết nên hắn không thể ngăn cản được.
Sau khi kết thúc buổi lễ, người Dương gia liền tiễn hai người lên xe ngựa.
Nhìn thấy Dương gia cách mình càng ngày càng xa, Tần Thu Uyển buông rèm xuống, nói: "Bây giờ Dương Yên Vũ là tỷ tỷ của thê tử ngươi, ngươi cũng nên khắc chế chút đi."
Nói xong, sắc mặt Phong vương đột nhiên lại khó coi.
Tần Thu Uyển hiếu kì nói: "Nếu ngươi thích nàng ta, vì sao lúc trước không trực tiếp cầu hôn đi?"
Phong vương trầm mặc nói: "Nàng lớn hơn ta hai tuổi, lúc nàng thành thân, phụ hoàng độc sủng Dung phi và nhị ca, tình cảnh của ta không tốt lắm."
Mà thực ra, Phong vương cũng đã lén lút cố gắng rồi.
Vào hôm đính ước, hắn âm thầm đi tìm Dương Yên Vũ, nhưng không thấy người. Phong vương còn đi tìm Dương đại nhân muốn khuyên ông ta hủy bỏ hôn ước, nhưng Dương đại nhân đã lấy lý do hai nhà đã quyết định để cự tuyệt hắn.
Trong lòng Phong vương rõ ràng, Dương gia không thích hắn.
Gả cho một hoàng tử không được sủng ái có thể còn bị giam giữ cả đời. Còn không bằng gả vào phủ Quốc Công làm siêu nhất phẩm Quốc Công phu nhân.
Tần Thu Uyển chậc chậc tán thưởng: "Ngươi nói xem, vì sao Dương Yên Vũ không chờ thêm một chút?"
Phong vương trừng mắt nhìn nàng một cái: "Không liên quan đến Yên Vũ, nàng ấy từ đầu tới cuối chưa bao giờ chấp nhận ta."
Tần Thu Uyển cười nhạo: "Thế mà ngươi cũng tin."
Sắc mặt Phong vương rất khó coi: "Ngươi có ý gì?"
"Không nói những cái khác, chỉ riêng cái ngày chúng ta ở ngoại thành ngẫu nhiên gặp mặt. Hai người các ngươi cùng nhau lên leo núi, vị tỷ tỷ hời kia của ta và ngươi ở chung với nhau hòa thuận như vậy, chỉ có ngươi không phát giác, còn người ngoài bọn ta đều thấy rõ ràng." Tần Thu Uyển gằn từng chữ: "Nàng ta nhất định biết rõ tâm ý của ngươi, đồng thời, cũng không có ý định phân rõ ranh giới."
Nói trắng ra chính là muốn tỏ ý với hắn.
Mặt Phong vương lộ vẻ nghi ngờ: "Rõ ràng như vậy sao?"
Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt: "Uông cô nương trở về tìm ta chính là muốn nói việc này cho ta."
Phong vương hừ lạnh một tiếng: "Tất cả đều là ngươi bịa ra đúng không?"
Hắn nheo mắt lại: "Người còn chưa vào cửa, ngươi đã vội vã nói xấu nàng rồi?"
Tần Thu Uyển cười: "Ngươi muốn nghĩ như vậy thì ta cũng không ngăn cản được, ngươi vui vẻ là được rồi." Nàng lại nhắc nhở: "Mấy ngày nữa chính là hôn kỳ, đến lúc đó, nhị mỹ đồng thời nhập phủ, Vương gia có phúc lớn rồi."
Phong vương: "..." Bực bội!