Chương 344
Chắc chắn là Cam Miên Miên cố ý.
Phong vương dò xét nữ tử trước mặt: "Ngươi thật sự không sợ ta sao?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Trước kia ta rất sợ. Nhưng mà gần đây ta phát hiện, ngươi cũng như người bình thường, một cái miệng hai con mắt, chẳng có gì ghê gớm. Hơn nữa, ngươi còn phải dựa vào giải dược ta cho để kéo dài tính mạng... Vương gia, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất là khách khí với ta một chút, đừng có hô to gọi nhỏ. Con người của ta nếu bị dọa giật mình thì sẽ lại mắc chứng hay quên, nếu như quên mất phối phương giải dược..."
Phong vương: "..." Đây tuyệt đối là uy hiếp.
Không thể quản chế được người này!
Hắn nhắm nghiền hai mắt, không nói thêm gì nữa.
Tần Thu Uyển đang có mang nên cũng không thích đi ra ngoài. Giữa trưa ngày hôm đó, lúc bà đỡ mang đồ ăn trưa lên, còn cười nói: "Nô tỳ nghe nói trong nội thành có một gánh hát mới tới, buổi diễn bạo mãn nên có rất nhiều phu nhân đều đi nghe."
Sau đó, bà ta liền thao thao bất tuyệt nói về buổi diễn kia.
Tần Thu Uyển làm bộ như không nghe thấy.
Bà đỡ phát hiện chủ tử không hứng thú lắm thì bèn ngừng nói.
Hai ngày sau đó, Tần Thu Uyển thường xuyên nghe thấy nha hoàn bên người nói đến mấy chuyện mới mẻ trong kinh thành, ví dụ như tửu lâu hoặc là ngân lâu mới khai trương. Nàng cũng đã đoán ra mấy người này đang muốn dụ dỗ nàng đi ra ngoài.
Lúc nha hoàn nói trong nội thành có một quán bán Bách Bảo vịt ngon hơn so với Vương phủ làm, nàng bèn nói: "Thật sự tốt như vậy sao?"
"Thật ạ." Nha hoàn hạ giọng: "Nô tỳ nghe nói buổi chiều hôm nay Vương gia còn muốn đến đó nếm thử."
Từ ngày trở về từ Dương gia, hai phu thê đó đã không còn ở riêng với nhau nữa. Còn động phòng, Phong vương sau khi chịu một trận đánh kia thì cũng không còn đi tìm Tần Thu Uyển.
"Ta cũng rất muốn đi, nhưng Vương gia không cho ta đi ra ngoài."
Nghe thấy nàng nói như vậy, nha hoàn vội vàng nói: "Ngài có thể đi hỏi hộ vệ đại ca, lỡ như bọn họ đồng ý thì sao? Dù sao ngài cũng đang có mang, nếu thật sự muốn ra ngoài thì bọn họ cũng không dám cản, họ cũng không thể kéo ngài được mà?"
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của nha hoàn, Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Sau khi ta ra ngoài, Vương gia sẽ không vui, vẫn là không đi thì hơn."
Nha hoàn: "..."
Nàng ta không cam tâm, tiếp tục khuyên: "Nghe nói Bách Bảo vịt kia bên ngoài giòn trong mềm, ngon nhất là lúc mới ra nồi. Ngài mang mang thai nên ăn nhiều một chút. Theo nô tỳ thấy..."
Tần Thu Uyển ngắt lời nàng: "Nếu như Vương gia truy cứu, ta sẽ nói là ngươi khuyên ta ra ngoài!"
Nha hoàn dừng lại, vội vàng thỉnh tội: "Nô tỳ không dám."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Lui xuống."
Sau việc này, đám hạ nhân đã hạn chế hơn.
Buổi chiều hôm sau, Tần Thu Uyển vừa mới ngủ trưa dậy, bà đỡ đã vội vàng tiến đến nói: "A Ngũ theo hầu vương gia đến bẩm bảo, bảo ngài nhanh đến Bảo Hòa Lâu trong thành. Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, ngài mau đi thôi."
Tần Thu Uyển tựa vào đầu giường không động đậy: "Không đi."
Bà đỡ vô cùng nóng ruột, lập tức nhấn mạnh: "Đây là Vương gia dặn dò."
"Thế thì làm sao?" Tần Thu Uyển đưa tay vuốt bụng: "Bụng của ta không được thoải mái, ngươi đi mời Chu đại nhân đến đây."
Mang người ra khỏi phủ quan trọng, nhưng hài tử trong bụng cũng rất quan trọng. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định đi mời Chu đại nhân.
Một bên khác, Phong vương không thấy Vương phi đến. Khi người chạy đến bẩm lại, hắn trầm ngâm một lát rồi trực tiếp tiến cung tìm hoàng hậu.
Một lát sau, người của hoàng hậu đã đến Vương phủ.
"Nương nương nói, thân thể Vương phi khó chịu, vẫn nên để nương nương tự mình chăm sóc cho thỏa đáng."
Xem ra không tránh thoát được rồi.
Tần Thu Uyển có thể không quan tâm đến lời của Phong vương, nhưng lại không thể đối nghịch với hoàng hậu. Nàng ta lập tức đổi y sam, ngồi lên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa ra khỏi Vương phủ, Tần Thu Uyển liền xốc rèm cửa sổ nhỏ lên, nhìn thấy đây không phải là đường đi đến hoàng cung thì cũng không bất ngờ lắm.
Rất rõ ràng, Phong vương không muốn đợi thêm nữa rồi.
"Dừng lại!"
Xa phu làm bộ như không nghe thấy, thậm chí còn đi nhanh hơn một chút.
Tần Thu Uyển nhìn về phía nha hoàn ngồi gần cửa: "Bảo xa phu dừng lại."
Nha hoàn thò đầu ra gọi, xa phu vẫn không ngừng.
Tần Thu Uyển cất giọng kêu lên: "Cứu mạng!"
Một tiếng gào thét vang lên giống như là đòi mạng vậy.
Nàng ngồi xe ngựa đặc hữu của Vương phủ, đi trên đường vốn đã khiến người khác chú ý. Nghe thấy tiếng la của nàng, số lượng người không nhiều đi trên đường và xe ngựa bên đường đều ngừng lại, sau đó thì rối rít đuổi theo.
Xa phu lúc này đã hơi luống cuống, xe ngựa càng chạy càng nhanh, đằng sau là một đám người đuổi theo.
Như vậy thì càng làm cho người khác chú ý.
Không bao lâu sau, xe ngựa bị buộc ngừng lại, Hộ Quốc công cưỡi ngựa ngăn cản ở phía trước: "Không biết Vương phi có ổn không?"
Tần Thu Uyển vén rèm lên: "Đa tạ Quốc Công. Xa phu này cứ như bị điếc vậy, ta hoài nghi hắn muốn làm hại ta. Làm phiền Quốc Công giúp ta mang người này đến chỗ Kinh Triệu Doãn."
Xa phu vội vàng kêu oan.
Nhưng trước mắt bao người, chuyện hắn làm vốn dĩ không hề oan uổng.
Ngay trước mặt mọi người, Tần Thu Uyển lại tìm xa phu khác đưa mình đến hoàng cung.
Nhìn thấy hoàng hậu, nàng không trì hoãn nói ngay chuyện xảy ra trên đường. Hoàng hậu vừa sợ vừa giận, lập tức sai người đi tìm Kinh Triệu Doãn nghiêm tra việc này.
Một lát sau, Phong vương đã đến.
Lúc đó, hai bà tức đang dùng bữa tối.
Nhìn thấy nhi tử, hoàng hậu vẻ mặt sợ hãi nói: "Con nói xem, Miên Miên hơi một tí là động thai khí. Vốn ta còn muốn sai người đón nó đến để dưỡng thai, không ngờ trên đường đi thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện. Sớm biết như thế, còn không bằng để nó ở lại Vương phủ dưỡng thai."
Đây là chuyện tình cở hay là bởi vì Phong vương?
Khuôn mặt Phong vương vẫn bình tĩnh, ánh mắt đầu tiên là nhìn Tần Thu Uyển, sau đó lại nhìn hoàng hậu nói.
"Mẫu hậu, con có chuyện quan trọng phải thương lượng với người."
Thấy vẻ mặt nhi tử thận trọng, hoàng hậu kinh ngạc, nhìn Tần Thu Uyển rồi nói: "Vậy… Miên Miên về trước nghỉ ngơi đi."
Tần Thu Uyển đứng dậy rời đi.
Trong điện, Phong vương đuổi hạ nhân ra, không kịp chờ đợi đã nói: "Mẫu hậu, có phải người đã dặn dò Kinh Triệu Doãn nghiêm tra xa phu hay không?"
Hoàng hậu ngờ vực: "Chuyện này có gì không đúng?"
Phong vương mấy máy môi, hạ thấp thanh âm: "Xa phu làm như vậy đều là bởi vì con sai hắn."
Hoàng hậu: "..."
Vì sao vậy?
"Miên Miên đang có mang, còn dễ động thai khí. Con làm như thế là muốn làm nó phá thai sao?" Hoàng hậu tức giận, vỗ mạnh lên bàn: "Phong nhi, con quả thực liều lĩnh!"
Phong vương lau mặt. Trước khi tiến cung, hắn đã nghĩ kỹ lời giải thích cho mình rồi: "Mẫu hậu, con muốn làm cho nàng kinh hỉ."
Hoàng hậu không tin một chữ nào.
Bà ta cũng không ngốc.
Trước đó, nhi tử vốn không có tình cảm gì với Cam Miên Miên, bây giờ chính chủ còn trở về thì hắn muốn làm cho nàng kinh hỉ cái gì?
"Phong nhi, ta mặc kệ con là bởi vì cái gì. Tóm lại, trước khi hài tử của Cam Miên Miên sinh hạ, ta không cho phép con động thủ vào nó." Hoàng hậu càng nghĩ càng giận: "Con đi ra ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy con."
Thật là phiền lòng.
Phong vương đương nhiên là không đồng ý: "Mẫu hậu, trong lòng con hiểu rõ."
"Trước kia ta quá tín nhiệm con, nghe theo con để con cưới Cam Miên Miên, cho nên mới có nhiều chuyện phiền toái như vậy xảy ra." Hoàng hậu đanh mặt lại: "Phong nhi, con tuy thông minh nhưng cũng rất tùy hứng. Ta là mẫu hậu của con nên ta sẽ không hại con. Bây giờ chính là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, không thể làm chuyện dư thừa. Bây giờ điều khẩn yếu nhất con phải làm chính là nạp hai vị Trắc phi vào cửa!"
Phong vương lau mặt một cái: "Mẫu hậu, con muốn thẩm vấn Cam Miên Miên."
Hoàng hậu kinh ngạc: "Vì sao?"
Phong vương mím môi.
Dù đã đến giờ phút này, hắn cũng không cho rằng mình cần nương giúp một tay. Chỉ cần chế trụ được Cam Miên Miên thì luôn có thể ép nàng lấy ra giải dược.
Thấy nhi tử chần chờ, hoàng hậu không kiên nhẫn vung tay lên: "Vẫn là câu nói kia, Miên Miên đang mang thai. Bất luận là chuyện gì thì cũng đều lui về sau cho ta! Con trở về chuẩn bị hôn sự đi, về phần Miên Miên, sẽ ở trong cung của ta dưỡng thai."
Giải quyết dứt khoát, không cho phép thương lượng.
Phong vương không cam tâm, nhưng vì không khuyên nổi nương nên cũng chỉ có thể hậm hực rời đi.
Vừa ra khỏi đại điện liền thấy Cam Miên Miên đứng dưới gốc cây trong sân.
Nữ tử áo trắng, dung mạo tuyệt thế, đúng là mỹ nhân rung động lòng. Dù Phong vương chán ghét nàng thì cũng không nhịn được mà động tâm.
"Vương gia, ngươi nói xong rồi sao?"
Nghe thấy nàng hỏi, Phong vương lập tức hoàn hồn. Ánh mắt vừa nãy hoà hoãn đã lập tức trở nên tàn nhẫn.
Tần Thu Uyển đoán được tính toán của hắn ngày hôm nay. Chô nên đối diện với ánh mắt của hắn, nàng cũng không ngạc nhiên, chỉ hiếu kì hỏi: "Ngươi đang rất tức giận à? Vì sao vậy?"
Không đợi hắn trả lời, nàng đã giật mình đáp luôn: "Nhất định là vì người phu xe kia, lát nữa ngươi nhất định phải dặn dò Hồ đại nhân để ông ta tra kỹ một chút. Ta hoài nghi phía sau màn còn có người sai khiến!" Nàng hạ giọng, vẻ mặt thần thần bí bí: "Có thể là mấy vị hoàng huynh kia của ngươi."
Phong vương: "..." Hay cho cái dáng vẻ hiểu chuyện của nàng ta.
Nhưng lần này thật sự không phải là do mấy vị huynh đệ ra tay, mà là hắn dặn dò xa phu mang nàng đến chỗ hẻo lánh.
Vốn hắn còn muốn trói Cam Miên Miên lại, dùng thân phận một ngoại nhân hỏi nàng phương thuốc.
Không ngờ, Cam Miên Miên quá nhanh trí, trực tiếp tránh đi.
Bên kia Kinh Triệu Doãn có mẫu hậu dặn dò, chắc chắn sẽ dốc toàn lực truy tra. Cho nên, hắn tìm đến hoàng hậu đúng là vì muốn chủ động thừa nhận, sau đó để mẫu hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tốt nhất là bảo Kinh Triệu Doãn nhẹ nhàng buông tha.
"Vương gia, ngươi đừng bày ra gương mặt lạnh lùng đó nữa. Mấy ngày nữa là hai vị Trắc phi vào cửa rồi, ngươi như vậy sẽ hù dọa các nàng đây." Tần Thu Uyển làm như thật mà nói: "Ngươi phải cười lên."
Phong vương: "..." Cười cái rắm!
Hắn hừ lạnh một tiếng, chắp tay rời đi.
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Tính cách đúng là quá kỳ quái."
Nếu hắn không phải là hoàng tử cao quý thì ai thèm quan tâm hắn?
Cung nhân bên cạnh vội vàng cúi đầu xuống, làm bộ như không nghe thấy.
Sau khi nhi tử rời đi, hoàng hậu ở trong điện càng nghĩ càng không ra.
Vì sao nhi tử muốn thẩm vấn Cam Miên Miên?
Thẩm vấn cái gì?
Có chuyện gì mà bà ta không biết?
Hoàng hậu muốn hỏi, nhưng cũng biết nhi tử sẽ không chịu nói thật. Thế là bà ta đành đi tìm nhi tức.
"Gần đây phu thê các ngươi cãi nhau sao?"
Tần Thu Uyển: "..." Không chỉ cãi nhau mà còn hạ độc nhau, ước gì có thể giết chết đối phương.
Phong vương không nói, nàng đương nhiên sẽ không ngốc mà chủ động nhắc đến.
"Không ạ!" Tần Thu Uyển cúi đầu xuống, giả vờ thất vọng: "Trong lòng Vương gia có người khác lại không thể ở cùng người đó, nên ngài ấy đương nhiên sẽ không vui. Con cũng có thể hiểu được ngài ấy."
Hoàng hậu rất tán thành.
Bà ta cũng phát hiện gần đây nhi tử càng ngày càng không kiên nhẫn, cho dù là đối mặt với mẫu hậu thì cũng không bày ra sắc mặt tốt.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không nói ra. Bà ta vẫn chưa quên, bây giờ nhi tức đang có mang. Nếu như có thể sinh hạ hài tử trước khi hoàng thượng ra đi, làm hoàng thượng cao hứng thì nói không chừng hoàng thượng có thể trực tiếp hạ chỉ lập nhi tử là đế.
Vừa có hài tử vừa làm hoàng đế, thật đúng là dệt hoa trên gấm.
Hoàng hậu chân thành nói: "Triều đình sự vụ bận rộn, ngươi cần phải thông cảm cho nó."
Tần Thu Uyển cúi đầu: "Con biết rồi ạ."
Hoàng hậu càng ngày càng cảm thấy nàng đáng thương, để ý kỹ thì Cam Miên Miên cũng đâu có làm gì sai?
Nàng cũng chỉ bởi vì có vẻ ngoài giống với Dương Yên Vũ mà phải tiếp nhận rất nhiều thứ nàng không nên tiếp nhận.
Người chưa từng làm hoàng hậu có thể sẽ cảm thấy làm Vương phi là một bước lên trời. Nhưng hoàng hậu ngồi ở trên vị trí này, nhất là đã biết những thứ bất đắc dĩ ở trong đó thì thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, nếu như bà ta chỉ là thôn phụ bình thường có thể sẽ còn sống tốt hơn so với hiện tại.