Chương 345
Con người càng không có cái gì thì càng muốn cái đó.
Trên đời này có rất nhiều người muốn ngồi ở vị trí cao, càng quý càng tốt. Nhưng hoàng hậu thì khác, thân phận của bà ta đã là tôn quý nhất nên cũng không cho rằng làm Vương phi sẽ tốt hơn làm thôn phụ.
Nếu Cam Miên Miên không nhập hoàng môn mà chỉ là một thôn phụ thì có thể sẽ còn tự tại hơn so với hiện tại.
Suy xét một chút thì Cam Miên Miên cũng là người bị hại.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hoàng hậu càng thêm nhu hòa: "Ngươi ở trong cung, nếu có chỗ không thích thì trực tiếp để cung nhân làm cho, hoặc nói cho ta cũng được, tuyệt đối đừng e ngại. Nếu trong lòng có chỗ không nghĩ ra thì cũng có thể nói với ta, đừng làm tâm trạng buồn bực ảnh hưởng đến hài tử..."
Tần Thu Uyển nghe ra được sự kiên nhẫn của hoàng hậu đối với mình đã tốt hơn nhiều so với trước kia.
Trong nội tâm nàng cũng hiểu, bà ta làm vậy đại khái cũng là bởi vì hài tử trong bụng.
Mấy ngày sau đó, Tần Thu Uyển sống trong cung rất thanh thản. Rất nhanh đã đến ngày nạp phi.
Vương phủ nạp Trắc phi, nàng là Vương phi nếu không xuất hiện thì khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Bây giờ thời buổi rối loạn, hoàng hậu không muốn sinh ra sự cố. Cho nên, trước ngày đại hỉ đã sai người đưa nàng về Vương phủ. Để phòng xảy ra chuyện như lần trước, bà ta còn cho mấy thị vệ đại nội đi theo hộ tống.
Đúng là Phong vương muốn động thủ với Vương phi trên đường trở về, nhưng nhìn thấy có thị vệ, hắn dù có không cam tâm thì cũng chỉ có thể thu lại tâm tư.
Trở lại Vương phủ, Phong vương tự mình tới cửa đón người, Tần Thu Uyển vén rèm lên nhìn thấy hắn thì có chút bất ngờ: "Vương gia?"
Phong vương đưa tay về phía nàng: "Nàng trở lại rồi."
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua người chung quanh: "Chuyện đó xong rồi à?"
Phong vương không có chút kiên nhẫn nào, thấy nàng không chịu đưa tay ra bèn lui về sau một bước: "Đã là phu thê rồi mà nàng còn xấu hổ sao?"
Tần Thu Uyển từ chối cho ý kiến. Bởi vì hai vị Trắc phi được nạp vào đều là nữ nhi nhà quan nên cách bố trí trong vương phủ trông rất là hoan hỉ. Nàng vừa đi vừa thu cảnh trí xung quanh vào trong mắt, cười nói: "Vương gia có lòng rồi."
Sắc mặt Phong vương hờ hững.
Bình tĩnh mà xem xét thì hắn cũng không chờ mong hai vị Trắc phi này, thậm chí còn cảm thấy có chút phiền chán. Nhưng đây không chỉ là nạp hai nữ nhân mà là lôi kéo phụ thân của các nàng.
Phong vương làm những thứ này là vì muốn lấy lòng hai vị đại nhân chứ không phải là vì hai nữ nhân.
Đương nhiên, những tâm sự này không cần thiết phải nói với nữ nhân trước mặt.
Tần Thu Uyển cũng không muốn nghe, sau khi về chính viện bèn nói: "Ngày mai còn phải ứng phó khách nhân, ta phải đi nghỉ sớm. Vương gia cũng vậy, trở về mà nghỉ ngơi đi."
Nghĩ đến cái gì, nàng hiếu kì hỏi: "Không biết Vương gia có suy nghĩ xem ngày mai sẽ đi đến phòng vị Trắc phi nào không?"
Phong vương trừng mắt nhìn nàng: "Cam Miên Miên!"
Tần Thu Uyển móc móc lỗ tai: "Nơi này chỉ có hai ta, ngươi không cần lớn tiếng như vậy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Phong vương tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Hôm sau trời tờ mờ sáng, Vương phủ đã bắt đầu bận rộn.
Tần Thu Uyển không quan tâm, trở mình đi ngủ tiếp.
Có lẽ là vì hoàng hậu đã dặn dò là không để ai đến gọi nàng dậy. Tần Thu Uyển xem giờ rồi tỉnh lại, lúc nàng trang điểm xong thì hai vị Trắc phi đã đi được nửa đường.
Bên trong tiền viện là tiếng người huyên náo, rất nhiều khách nhân đều đến đây. Nhìn thấy Tần Thu Uyển tới, mọi người rối rít hành lễ.
Đáng nhắc tới chính là Dương Yên Vũ cũng ở trong số đó.
Hôm nay nàng ta mặc một bộ y sam màu hồng, trang dung diễm lệ, không còn thanh nhã như đã từng.
Lúc Tần Thu Uyển đi ngang qua nàng ta đã dừng chân lại, dò xét nàng ta một cái rồi cười khen: "Quốc Công phu nhân mặc như vậy thật đẹp."
Nụ cười Dương Yên Vũ vẫn không thay đổi: "Đa tạ Vương phi đã khen. Thần phụ có đẹp cũng không bì kịp được một phần tao nhã của Vương phi."
Hôm nay Tần Thu Uyển ngoại trừ mặc một bộ y sam đỏ chót thì vẫn trang điểm kiểu mộc mạc, dung mạo gần như giống y như đúc với Dương Yên Vũ.
Còn Dương Yên Vũ hôm nay cố ý trang điểm đậm, thay đổi dung mạo của mình.
Tần Thu Uyển tâm trạng vui vẻ đi đến chỗ chủ vị ngồi xuống, không bao lâu sau thì hai vị tân nương lần lượt đi tới, cùng một chỗ đi về phía nàng hành lễ.
Phong vương bên cạnh nở một nụ cười trên mặt rất là hiếm thấy.
Đợi đến khi tân nương được đưa vào động phòng, Tần Thu Uyển cười nói: "Hôm nay Vương gia có vẻ vui nhỉ?"
Phong vương cười nhìn nàng, nhưng lời nói thì lại cực kỳ phẫn nộ: "Vương phi, nàng đừng có chọc ta!"
Tần Thu Uyển cũng đâu có chọc.
Nếu không phải Tần Thu Uyển cẩn thận thì bây giờ hai người đã không nể mặt nhau nữa rồi.
Có nhiều khách nhân ở đây như vậy, Tần Thu Uyển cũng không buồn ứng phó làm gì. Lý do cũng đã có sẵn, bây giờ nàng đang có mang, không tiện làm việc mệt nhọc, phải trở về nghỉ ngơi.
Ngày đó trong đêm, Phong vương đi đến viện tử Uông Như, sau đó lại đi đến chỗ Khang Viện Viện. Trước khi trời sáng thì trở về thư phòng.
Vẫn là câu nói kia, bất luận hắn có nguyện ý hay không thì hai cô nương đã vào phủ thì chính là kết quan hệ thông gia. Không chỉ là ở bản thân các cô nương mà phải nể mặt phụ thân các nàng, không thể sơ sài. Cho nên, nếu ai trong đêm tân hôn không được động phòng thì đúng là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Cho nên, Phong vương chỉ có thể đi lần lượt như thế.
Gần đây Tần Thu Uyển đều dậy rất muộn, vừa mới tỉnh ngủ, ma ma đã đến trước giường: "Vương phi, hai vị Trắc phi đã đến."
Lần này khác biệt so với lần trước chính là hai vị cô nương đã búi tóc lên, quy củ hành lễ với Tần Thu Uyển, bộ dáng rất là nhu thuận.
Tần Thu Uyển cũng không làm khó hai người, cười nhận lấy nước trà, còn đưa lễ gặp mặt.
Hai người vui vẻ đáp ứng, cả hai đều rất yêu thích lễ vật kia. Trong lúc đó, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Đúng vào lúc này, Phong vương một bước bước vào, căn phòng lập tức an tĩnh lại.
Hai vị Trắc phi không kìm được vui mừng, vội vàng tiến lên hành lễ. Tần Thu Uyển ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích: "Vương gia, người nên nghỉ nhiều một chút."
Bên trong lời nói có mang theo chút thâm ý nào đó.
Phong vương: "..."
Nữ nhân này chắc chắn sinh ra để làm hắn khó chịu.
Đến giờ phút này, Phong vương mới thấy hối hận bản thân mình lúc trước đã chọn người này.
Vốn hắn còn tưởng nàng ta chỉ là một nha đầu nông thôn thì khi vào phủ xong chắc chắn sẽ mặc cho mình xoa xoa bóp bóp, chứ không ngờ nàng ta lại khó giải quyết như vậy.
"Hai vị Trắc phi mới đến, về sau Vương phi cần phải để tâm nhiều thêm một chút!"
Nghe hắn nói như thế, ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi: "Vương gia, ta có một số việc bí mật cần nói cho người."
Nghe nàng nói như thế, hai vị Trắc phi liếc nhìn nhau, biết điều mà lui xuống.
Phong vương chắp tay đứng trước bàn: "Có lời cứ nói."
Tần Thu Uyển đặt hai tay lên nhau, hỏi: "Ta đang nghĩ, nếu như ta đắc tội với hai vị Trắc phi thì không biết Uông đại nhân và Khang đại nhân có tức giận hay không?"
Phong vương: "..." Chắc chắn là có rồi!
Nhưng chỉ cần không đẩy người ta vào chỗ chết thì hẳn là sẽ không quá khó xử.
Quan hệ thông gia là một trong những quan hệ vững chắc nhất trên đời này, hai vị đại nhân đã gả nữ nhi cho hắn thì cho dù bọn họ có chạy đi tìm mấy vị hoàng tử khác để quy hàng thì bọn họ cũng không dám tin tưởng hai người.
Phong vương nhíu mày lại: "Cam Miên Miên, chúng ta là phu thê, ta tốt thì ngươi mới có thể tốt. Bất luận tình cảm chúng ta như thế nào thì ta tin ngươi vẫn luôn ngóng trông ngày ta đăng cơ."
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Nếu hết thảy thuận lợi, một ngày nào đó ngươi đạt được ước muốn thì ngươi có thể nào sẽ cho rằng ta đã chiếm vị trí không nên chiếm hay không?"
Tạm thời Phong vương còn chưa nghĩ nhiều như vậy.
Thực ra từ sau khi Dương Yên Vũ xuất giá thì hắn đã vẫn luôn cho rằng, đời này hắn và Dương Yên Vũ chỉ là giấc mộng xa xăm không thể chạm vào.
Bất luận trong lòng hắn nghĩ như thế nào thì vẫn có một số việc hắn không thể làm!
Có lẽ, sau khi lên ngôi thì sẽ khác.
Nhưng trước đó, hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng trong lòng, nhiều nhất chính là tìm cách tới gần. Chỉ thế thôi.
"Cam Miên Miên, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Ta hiểu rồi."
Phong vương: "..." Hắn không nói gì thì nàng hiểu cái gì?
Hắn chợt phát hiện, mình đã bắt đầu không theo kịp đầu óc của nữ nhân này rồi.
Cho dù không hiểu dược thì cũng không thể mặc cho nữ nhân này làm càn. Phong vương bèn nói: "Đã lâu rồi ngươi chưa trở về nương gia, vốn nên trở về thăm viếng một chút. Nhưng bây giờ ngươi đang có mang, không thể bôn ba mệt nhọc. Lát nữa ta sẽ sai người mang một vài lễ vật trở về, cũng coi như là một phần hiếu tâm của ngươi!"
Lúc này đưa lễ vật về... Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Vương gia, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như phụ mẫu ta xảy ra chuyện thì giải dược của ngươi cũng không còn đâu."
Ban đầu, nàng chỉ dựa vào thủ pháp đặc thù để bóp huyệt vị làm hắn đau đớn, cho nên Phong vương vốn dĩ không trúng độc. Chỉ là sau này hắn vì giải độc mà đưa tới không ít dược liệu để Tần Thu Uyển phối chế "giải dược" nên từ sau lúc ăn thuốc, hắn mới thật sự trúng độc.
Hiện tại Phong vương đã trúng độc không nghi ngờ.
Năm ngày một lần giải dược, nếu như để lỡ một lần nào thì chắc chắn hắn sẽ đau đến mức hối hận vì sao mình lại đi đến thế giới này.
Thực ra, Phong vương cũng từng thử không ăn giải dược để xem có thể vượt qua hay không... Nhưng vốn dĩ là không thể!
Phong vương vốn muốn uy hiếp nàng nhưng lại bị nàng uy hiếp lại.
Hai người đối mặt, một bước cũng không nhường!
Sau một hồi lâu, Phong vương chịu thua: "Miên Miên, ngươi là Vương phi. Về sau, ngươi chính là người dưới một người trên vạn người. Bất luận trong lòng ta suy nghĩ gì thì chúng ta cũng là phu thê, không nên đối chọi gay gắt như vậy."
Tần Thu Uyển lập tức cười lạnh.
Nếu không phải nàng đe dọa được hắn thì có lẽ nàng đã chết rồi.
Hoặc cho dù còn sống thì cũng sẽ bị quản chế, thường thường bị hắn làm nhục, vết thương chằng chịt, sống không bằng chết.