Chương 346
Theo lẽ thường mà nói thì Cam Miên Miên gả cho Vương gia, tương lai sẽ là thái tử, coi như là một bước lên trời. Cho dù không thể hài lòng thì cũng sẽ không phải sống nơm nớp trong lo sợ.
Phong vương đối xử nàng vốn dĩ không có sự tôn trọng nên có đối với thê tử. Hắn chỉ là Vương gia, nàng đã sống không bằng chết, nếu hắn thật sự làm hoàng đế thì tình cảnh của nàng không những không tốt hơn mà sẽ còn càng kém hơn.
Cho nên, nàng thật sự không cần để bụng đối với chuyện hắn đăng cơ hay không. Tần Thu Uyển cười nhạt: "Tóm lại, phụ mẫu ta tốt thì ngươi mới có thể tốt."
Phong vương im lặng.
Hắn còn muốn dùng chuyện này để thuyết phục Cam Miên Miên, để nàng đưa giải dược cho mình.
Thấy chuyện không thành, Phong vương cẩn thận hồi tưởng lại những gf đã xảy ra giữa hai người. Cảm thấy mình có lẽ…. có lẽ thật sự đã có lỗi với nàng.
"Miên Miên, con người của ta tính khí nóng nảy, đã từng làm một vài chuyện không tốt với ngươi. Ta xin lỗi ngươi."
Tần Thu Uyển kinh ngạc đáp: "Lạ thật đó, ngươi cũng biết sai sao?"
Phong vương thật sự không muốn bị quản chế nữa. Hai ngày trước lúc đến thời điểm ăn giải dược, hắn đã thử không ăn, nhưng suýt nữa thì đã mất đi nửa cái mạng.
Từ đó hắn có thể xác định thêm một lần nữa, giải dược này nhất định phải ăn.
Vì có thể lấy được giải dược, hắn đã suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng đều bị Cam Miên Miên làm hỏng. Cứng không được, còn có thể sẽ chọc giận nàng... Phong vương dứt khoát mềm mỏng, hắn cười khổ nói: "Vẫn còn cần nhờ vào ngươi. Miên Miên, lúc trước ta cưới ngươi đúng là bởi vì dung mạo ngươi giống với Yên Vũ, nhưng một ngày phu thê trăm năm ân ái, hai chúng ta còn có hài tử. Về sau ta đăng cơ làm đế, ngươi chính là hoàng hậu, nếu hài tử trong bụng ngươi là nam hài thì chờ đến khi tròn tuổi, ta sẽ lập nó làm Thái tử." Hắn giơ tay lên: "Ta có thể thề với trời! Bất luận trong lòng ta có ai thì thê tử của ta vẫn luôn là ngươi."
Hắn tỏ rõ vẻ chân thành: "Miên Miên, ngươi phải tin ta."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Cứ vậy đi!"
Nói cách khác là tạm thời vẫn không tin lắm.
Phong vương tức giận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa: "Bệnh của phụ hoàng càng ngày càng nặng, triều đình sự vụ bận rộn, gần đây ta cảm thấy có chút lực bất tòng tâm... Ta cảm giác nguyên nhân là do thuốc của ngươi cho ta, ngươi có thể cho ta thuốc giải hay không?"
"Không phải ta không muốn, mà là ta không cho được." Tần Thu Uyển buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Độc này chỉ cần gieo xuống thì cả một đời đều không thể thoát khỏi giải dược."
Thân thể đang yên ổn bị nàng độc thành như vậy, trong lòng Phong vương cực kỳ phẫn nộ, lại nói: "Gần đây ta thấy ngươi mệt mỏi không chịu nổi, vài ngày trước còn động thai khí. Bụng ngươi càng lúc càng lớn, về sau tinh lực sẽ chỉ càng thêm không tốt. Như vậy đi, ngươi đưa phương thuốc giải dược cho ta, lát nữa ta sẽ bảo đại phu phối nhiều hơn một chút..."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Đây là phù bảo mệnh của ta và phụ mẫu ta, tạm thời không thể cho ngươi. Còn về sau, phải nhìn biểu hiện của ngươi."
Phong vương: "..."
Vậy ra hắn khuyên suốt cả buổi như thế cũng chỉ là nói nhảm thôi sao? Nàng không nghe lọt tai một chữ nào.
"Miên Miên, ngươi không sợ ta tức giận sao?"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Sợ thì có tác dụng gì?"
Cam Miên Miên đã từng rất sợ, nhưng kết quả thì như thế nào?
Cam Miên Miên bị hắn hại chết, Phong vương tính tình ngang ngược, Tần Thu Uyển hạ độc hắn xong cũng không cho rằng giữa hai người còn có khả năng hoà giải.
Hơn nữa, dù nàng muốn giải, Cam Miên Miên cũng không đồng ý!
Hai người đối mặt, một bước cũng không nhường.
Tình cảnh căng thẳng, Tần Thu Uyển thì không bận việc gì, nhưng Phong vương phải đi trấn an hai vị Trắc phi khác nên cuối cùng chỉ đành oán hận rời đi.
Chuyện hai người nói chuyện thì không một ai biết, nhưng lúc rời đi vẻ mặt Phong vương đen như mực thì tất cả hạ nhân đều nhìn thấy.
Người bên cạnh Tần Thu Uyển rất là sốt ruột. Sau khi vị ma ma kia vào cửa, muốn nói lại thôi hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng: "Vương phi, bây giờ ngài đang có mang, lại còn mới có hai tân nương vào cửa. Giờ ngài còn tức giận với Vương gia, như vậy không phải là đẩy người ra phía ngoài sao?"
Ma ma tận tình khuyên bảo: "Đã là nữ nhân, nên mềm thì phải mềm..."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi đang dạy bảo ta à?"
Ma ma hoàn hồn, sau khi đối mặt với nàng, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Nô tỳ không dám, nô tỳ cũng là vì lo lắng cho ngài... Vương gia không để bụng với ngài, phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa... Nhưng ngài bây giờ đang có mang..."
Đến cả cơ hội đấu lại cũng không có, hai vị Trắc phi bên kia thì nhìn chằm chằm, như vậy không phải là đẩy mình vào chỗ chết sao?
Ma ma thân là người bên cạnh của Vương phi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ ở cạnh nàng cả một đời. Cho nên, từ đáy lòng ma ma luôn hi vọng Cam Miên Miên được sủng ái thật dài thật lâu.
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Nếu ngươi không muốn hầu hạ thì có thể đi nơi khác."
Đã là người bên cạnh Vương phi thì còn có thể đi đâu?
Không nói đến việc bên chỗ hai vị Trắc phi không thiếu người mà cho dù có thiếu, bà ta đã hầu hạ Vương phi gần một năm, hai người chỉ cần không ngốc thì đều sẽ không nhận bà ta.
Ma ma tỏ rõ vị chua xót: "Nô tỳ biết sai rồi, về sau sẽ không lắm miệng nữa."
Mắt thấy Vương phi không tiếp lời, ma ma cắn răng, hung hăng tự tát mình hai cái.
Tần Thu Uyển thản nhiên nói: "Ta không muốn nhìn cảnh các ngươi tự hành hạ mình, trở về ngươi hãy cứ ngoan ngoãn hầu hạ. Đừng lắm miệng thì ta sẽ không so đo."
Ma ma đại hỉ, không dám nhiều lời nữa, vội vàng lui ra.
*
Sau khi hai vị Trắc phi vào cửa, mỗi ngày cứ vào sáng trưa tối là sẽ đến thỉnh an Tần Thu Uyển.
Khang Viện Viện nhìn thì ôn hòa, nhưng kỳ thật tính tình cao ngạo, có phần chướng mắt Vương phi là Tần Thu Uyển.
Ngược lại Uông Như, bất luận trong lòng nghĩ như thế nào thì trên mặt đều rất cung kính. Đại khái là bởi vì từng ngẫu nhiên gặp mặt nhiều lần ở ngoại thành nên nàng và Tần Thu Uyển khá thân cận. Bình thường đều là Khang Viện Viện cáo từ trước, mà nàng sẽ ở lại cũng Tần Thu Uyển giải buồn.
Buổi chiều ngày hôm đó, Uông Như giúp Tần Thu Uyển lột quýt, liếc trộm nàng mấy lần, rồi mới e dè hỏi: "Vương phi, có một số việc thiếp thực sự hiếu kì, người có thể giúp thiếp giải đáp không?"
Tần Thu Uyển nhận quýt của nàng, ánh mắt ra hiệu nàng hỏi.
Uông Như ngập ngừng một lúc: "Hỉ tang ngày đó... Người và Hộ Quốc công phu nhân thật sự rất giống nhau sao?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Lá gan của ngươi thật lớn."
Uông Như cúi đầu xuống: "Thiếp chỉ muốn biết chân tướng."
Tần Thu Uyển nhàn nhạt hỏi: "Muốn biết bổn vương phi được sủng ái có phải là nhờ Hộ Quốc công phu nhân hay không chứ gì?"
Đúng là như thế.
Thân là Trắc phi, nếu muốn thân cận với Vương gia thì phải nói nhiều hơn một chút.
Thế nhưng nói nhiều thì dễ nói sai. Bản thân Phong vương ăn nói có ý tứ, nàng nhìn thấy đã căng thẳng. Nếu không biết chân tướng, lại đâm vào chỗ đau của Phong vương... thì về sau nàng phải sống như thế nào?
"Mẫu hậu muốn ta làm muội muội của Dương Yên Vũ." Tần Thu Uyển nói đến đó rồi ngừng: "Tóm lại, ngươi chỉ cần hầu hạ tốt cho Vương gia là được."
Thực tình như nào cũng đừng gò ép.
Sắc mặt Uông Như trắng bệch, ngước mắt nhìn nữ tử mặc một bộ y sam lộng lẫy trước mặt, giật giật môi, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, chỉ có thể hậm hực rời đi.
Chạng vạng tối, Uông Như nhờ người ta đưa vài thứ tới.
Tần Thu Uyển vốn không có ý định nhìn, nhưng nha hoàn mang đồ đến trước cửa lại nói: "Vương phi, lễ vật này đều được chủ tử nhà nô tì tỉ mỉ chọn lựa, ít nhất ngài cũng nên nhìn một cái."
Nha hoàn bình thường không có lá gan lớn như vậy. Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ. Chờ nha hoàn ra cửa, nàng đuổi hạ nhân bên người đi, đi đến bên cạnh bàn. Chợt thấy miếng đệm bày lễ vật hình như có dị dạng, nàng đưa tay ra sờ, là hình dáng một phong thư.
Nàng lấy ra, phát hiện đúng là một phong thư.
Chữ viết trên phong thư tiêu sái phiêu dật, kiểu chữ này trong trí nhớ Cam Miên Miên chưa từng nhìn thấy. Nhưng mà đối với Tần Thu Uyển mà nói thì chữ viết này đặc biệt quen thuộc.
Mở phong thư ra, ở một góc khuất nào đó có một chữ "Ân" nho nhỏ.
Nói nàng rảnh rỗi thì đi đến Huệ An Lâu ở nội thành, hắn sẽ đến để gặp nàng.
Bây giờ Tần Thu Uyển đang có mang, không nên đi lại nhiều. Phong vương bên kia còn ước gì nàng ở một mình, cho nên hiện tại không phải thời điểm tốt để đi ra ngoài.
Nàng viết một phong thư, tìm nha hoàn của Uông Như nói là đáp lễ.
Chủ tử trong miệng nha hoàn này hẳn là chỉ Ân Thế An mới đúng.
Trên đường về, nha hoàn lặng lẽ dấu lá thứ dưới đáy đi. Lúc mang quà về viện tử Trắc phi, đang định vào cửa thì Khang Viện Viện đối diện nhìn thấy được khay trong tay nàng, bỗng nhiên cất bước đi tới tìm Uông Như.
Nàng và nha hoàn chỉ đến sau nhau vài giây, nhìn thấy đáp lễ, Uông Như tiến lên xem xét từng thứ một. Khang Viện Viện không nhịn được cười nhạo: "Chỉ là một nha đầu lớn lên trong thôn, ngươi cần gì phải cẩn thận như vậy? Cho dù chúng ta bất kính, nàng ta cũng có thể làm gì được? Hơn nữa, người trong lòng Vương gia cũng không phải là nàng ta..."
"Khang trắc phi xin hãy nói cẩn thận!" Uông Như đanh mặt lại: "Ta không thích nghe những lời này."
Khang Viện Viện tỏ rõ vẻ xem thường, giễu cợt nói: "Đường đường là nữ nhi nhà quan vậy mà lại đi lấy lòng một nha đầu nông thôn. Đúng là làm mất mặt quý nữ thế gia chúng ta!"
Uông Như nghe lời này nhưng cũng lười khuyên, trực tiếp đuổi người: "Không hài lòng thì Khang trắc phi mời về cho."
Khang Viện Viện sửa sang lại trâm gài tóc trên đầu, cũng không quấy rầy nữa, chậm rãi đứng lên. Lúc đi ra ngoài, còn cười nói: "Ngươi nói hôm nay Vương gia sẽ ngủ lại ở phòng ai?"
Sắc mặt Uông Như tái nhợt.
Thân phận hai người bọn họ không cách nhau là bao, nhưng dung mạo lại khác nhau rất lớn. Uông Như thân hình mượt mà, là tướng mạo và thân hình được trưởng bối yêu thích, nhưng cảm giác mỹ nhân mà nam tử yêu thích thì Khang Viện Viện lại vừa vặn.
Trong lòng Uông Như hiểu rõ, nếu như dựa vào sở thích của Phong vương thì có lẽ hắn sẽ không tới tìm nàng. Nhưng thua người không thua trận, bất luận trong lòng nghĩ như thế nào thì ngoài mặt cũng không thể để bản thân rơi xuống thế hạ phong, nàng bèn cười lạnh nói: "Luận đến mỹ mạo thì ai có thể phong hoa hơn Vương phi?"
Đây cũng là lời nói thật.
Phong thái của Cam Miên Miên, hai người đều nhìn rõ, ngoại trừ thân phận thì không có chỗ nào để chỉ trích. Nhất là dung mạo của nàng, cho dù so sánh với quý nữ trong Kinh thành thì cũng là người nổi bật nhất.
Sắc mặt Khang Viện Viện không tốt lắm, lập tức châm chọc: "Đường đường là một quý nữ vậy mà cam nguyện làm một con chó cho nữ nhân nông gia... Hừ, ta sẽ mở to mắt xem ngươi có thể làm được cái gì!"
Nàng ta phẩy tay áo bỏ đi.
Uông Như ngồi trong phòng, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ.
Phong vương cũng không phải người ưa thích dung mạo, trước khi thành thân bên người hắn cũng chỉ có hai nha đầu. Cam Miên Miên có mỹ mạo thì cũng không đủ tư cách làm Vương phi.
Nàng được làm... chính là nhờ vào dung mạo tương tự với Dương Yên Vũ.
Chỉ giống nhau về dung mạo mà Phong vương đã không nỡ để nàng làm thiếp, cho hẳn chức vị Vương phi. Bởi vậy mới có thể thấy được, trong lòng của hắn coi trọng Dương Yên Vũ đến cỡ nào.
Tình cảm sâu đậm như vậy thì những Trắc phi như các nàng ở trong lòng hắn có lẽ chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Bất luận về sau như thế nào thì chí ít hiện tại người Phong vương coi trọng nhất cũng chỉ có Cam Miên Miên, nàng đi theo Cam Miên Miên chắc chắn là không sai.
Ở một bên khác, Phong vương trăm công ngàn việc xong thì đột nhiên nghe nói có người tới cửa kính cẩn thăm hỏi.
Mà người kính cẩn thăm hỏi hắn chỉ là một hạ nhân.
Dựa vào thân phận bây giờ của hắn, rất nhiều quan viên trong triều đến đây còn không gặp được, một hạ nhân thì dựa vào cái gì?
Nhưng Phong vương sau khi nghe được tên của nha hoàn kia thì lập tức đứng dậy ra cửa.
Trong Duyệt Lai Lâu, Dương Yên Vũ đã ngồi chờ sẵn ở trên lầu.
Phong vương biết nha hoàn kia là người bên cạnh của Dương Yên Vũ. Tuy hoài nghi ở trong đó có ẩn tình, nhưng hắn vẫn không muốn cự tuyệt Dương Yên Vũ. Lỡ như nàng gặp phải chuyện gì khó khăn cần tìm hắn mà hắn lại không đến thì chẳng phải là không giúp được gì cho nàng sao?
Nhưng lúc vào cửa, Phong vương lại có chút hoảng hốt.