Chương 347
Nữ tử trước mặt rất đẹp.
Phong vương đã sớm biết Dương Yên Vũ là mỹ nhân tuyệt thế hiếm thấy trên đời này.
Nhưng lúc này mỹ nhân mặc một bộ Hồng Y xinh đẹp không gì sánh được này lại không giống bộ dáng trong trí nhớ của hắn. Sau khi nhìn kỹ, hắn cảm thấy người này rất giống kẻ hạ độc ép buộc hắn, chỉ là đã đổi y sam và đồ trang sức - Cam Miên Miên.
Dương Yên Vũ nhìn hắn ngẩn người, hiếu kì hỏi: "Vương gia, người làm sao vậy?"
Phong vương lấy lại tinh thần, cúi đầu nói: "Nàng đẹp quá."
Dương Yên Vũ không nhịn được bật cười, lập tức lại nói: "Ta và Vương phi dung mạo tương tự nhau, người ngày nào cũng nhìn mà còn chưa nhìn đủ sao?"
"Nàng ta không phải nàng." Phong vương lập tức đáp.
Dương Yên Vũ nhìn ra chỗ khác: "Hai vị Trắc phi cũng là mỹ nhân hiếm thấy đương thời, người là Vương gia cao quý, muốn mỹ nhân còn không đơn giản sao? Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, nữ tử khắp thiên hạ này chắc chắn đều nguyện ý bầu bạn ở bên cạnh người..."
Nghe mấy câu này, Phong vương lập tức hoảng hốt: "Yên Vũ, ta..."
Dương Yên Vũ khoát khoát tay: "Ta tìm người là có chính sự."
Phong vương nghiêm mặt: "Nàng nói đi."
"Ta muốn rời khỏi Kinh thành." Dương Yên Vũ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: "Trong kinh thành quá là ngột ngạt, Vương phi có rất nhiều hiểu lầm với ta, nhưng những chuyện này... Nếu như ta đi giải thích thì ngược lại sẽ có vẻ là ta chột dạ. Đã không thể trêu vào, ta vẫn nên né tránh thì hơn!"
Tâm trạng Phong vương phức tạp khó tả.
"Thật xin lỗi."
Nói thật, lúc này trong lòng Phong vương rất là hối hận, hối hận mình lúc trước đã cưới Cam Miên Miên. Nếu không cho nàng ta lên làm Vương phi thì Dương Yên Vũ cũng không cần phải chịu nỗi oan ức này.
Dương Yên Vũ ngoái lại nhìn hắn cười cười: "Không trách người. Chuyện này không liên quan đến người."
Giai nhân khéo hiểu lòng người như thế làm trong lòng Phong vương càng thêm áy náy: "Nàng không cần rời đi, ta sẽ chú ý nàng ta."
"Nhưng ta không muốn để người khó xử." Dương Yên Vũ nói rất nhanh chóng: "Vương phi bây giờ đang có mang, Hoàng hậu nương nương rất là coi trọng cái thai này của nàng ta. Nếu như nàng ta cố tình gây sự, người lại trách cứ nàng ta thì Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ che chở cho nàng ta... Đến lúc đó, mẫu tử các người khó tránh khỏi xảy ra tranh chấp. Ta đi thì Vương phi thoải mái, cũng có thể an tâm dưỡng thai."
Nàng đứng lên, chiếc giày thêu lụa đỏ chót cũng hất lên, toả ra làn gió thơm phức. Nàng phúc thân nói: "Lần từ biệt này, gặp lại có lẽ đã là nhiều năm về sau. Thiếp thân hi vọng Vương gia đạt được ước muốn, bình an khang thái."
Đối với Phong vương mà nói thì Dương Yên Vũ nguyện ý bí mật gặp hắn, còn nói không muốn làm hắn khó xử. Khéo hiểu lòng người như vậy thì tất nhiên là rất quan tâm đến hắn.
Nhìn thấy giai nhân mềm mại nói ra lời chúc phúc, trong lòng của hắn bỗng nhiên xúc động. Hắn tiến lên hai bước, đưa tay nắm chặt tay nàng.
Dương Yên Vũ giống như là bị dọa, lui lại một bước, tỏ rõ vẻ kinh hãi: "Vương gia..."
Phong vương tiến lên một bước: "Yên Vũ, trong lòng nàng cũng có ta, đúng không?"
Dương Yên Vũ lại lui lại một bước, cúi đầu nói: "Vương gia bây giờ chưởng quản triều đình, cầm trong tay tính mệnh bách tính thiên hạ, thần phụ đương nhiên là hi vọng ngài thân khang thể kiện, hài lòng như ý."
Nàng xưng như vậy làm Phong vương đột nhiên nhớ tới nàng vừa mới mới xưng là thiếp thân, trong lòng càng thêm kích động, lại tới gần hai bước: "Yên Vũ, nàng quan tâm ta như vậy không chỉ là bởi vì ta là Phong vương gia, có đúng hay không?"
Dương Yên Vũ cúi đầu không nói lời nào.
Không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận.
Nàng trầm mặc càng lâu thì trong lòng Phong vương càng thêm vui vẻ. Hắn thực sự động lòng rồi, đưa tay muốn ôm người vào lòng.
Dương Yên Vũ lui lại hai bước: "Vương gia, xin tự trọng."
Nàng nói thì nói như thế nhưng gương mặt lại xấu hổ đỏ bừng.
Nàng quay người đi tới cửa, lúc đưa tay mở cửa, Phong vương đã tiến lên một bước đè lại chốt cửa: "Yên Vũ, nàng khoan hãy đi."
Hai hàng thanh lệ của Dương Yên Vũ đáp xuống: "Vương gia, người thả ta đi đi. Chúng ta đã định trước là hữu duyên vô phận, nếu còn gò ép thì sẽ thương tổn rất nhiều người, ta chỉ muốn trở lại quan ngoại làm Hộ Quốc công phu nhân mà thôi."
Nàng nói xong thì quỳ xuống: "Cầu xin Vương gia thành toàn."
Nữ tử mặc bộ váy màu hồng quỳ trên mặt đất, váy trải rộng ra, càng làm nổi bật cơ thể gầy yếu tinh tế của nàng, thanh lệ trên mặt cũng là bất đắc dĩ. Phong vương trong lòng đau khổ, tay để bên người nắm chặt, gằn từng chữ: "Ta thả nàng đi."
Dương Yên Vũ càng khóc nức nở lớn hơn.
Phong vương cảm giác rất khó chịu trong lòng, quay người đưa lưng về phía nàng: "Yên Vũ, nàng chờ ta một chút, ta nhất định..."
"Tuyệt đối đừng!" Dương Yên Vũ khóc đến mức thương tâm: "Nếu như bởi vì ta mà hại danh dự của người, hại người trở thành hôn quân thì ta chính là tội nhân thiên cổ. Chỉ cần người sống tốt thì ta đã rất thỏa mãn rồi."
Tiếng nói vừa dứt, nàng nhanh chóng đứng dậy đẩy chốt cửa ra, rất nhanh đã biến mất ở hành lang.
Phong vương đưa tay ra kéo, nhưng chỉ kịp lướt qua bộ váy của nàng.
Giai nhân rời đi, trong tay vẫn còn lưu lại mùi hương.
Phong vương đứng tại chỗ, sắc mặt dần dần trở nên kiên định, lẩm bẩm nói: "Nếu đã không biết tâm ý của nàng thì có thể bỏ qua, nhưng bây giờ biết nàng cũng có ý với ta, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không buông tha cho nàng."
Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, Hộ Quốc công phu nhân mang theo hộ vệ đánh ngựa rời khỏi Kinh thành.
Lúc đó, Phong vương đang ở Phượng Ninh cung.
Bệnh tình của hoàng thượng đã rất nặng, nhưng nhờ có thái y y thuật cao minh trông coi nên còn có thể kéo dài sự sống thêm một chút.
Nhưng Phong vương đã không muốn chờ nữa rồi: "Mẫu hậu, con muốn đi thăm phụ hoàng."
Hoàng hậu khoát khoát tay: "Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như này, con đừng làm chuyện dư thừa nữa."
Đối với hoàng hậu mà nói, trên triều đình hiện tại đã là nhi tử độc đoán, chỉ cần chờ hoàng thượng băng hà thì tân đế cũng chỉ có thể là nhi tử.
Nhưng nếu nhi tử không chờ nổi làm chuyện dư thừa... Mấy vị hoàng tử còn lại vốn đang nhìn chằm chằm, nếu bị bọn họ biết được, tội danh giết cha đè xuống thì mẫu tử bọn họ đừng nói là đăng đỉnh, sợ là đến lúc đó ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.
Hiểu con không ai bằng mẫu thân.
Hoàng hậu lập tức đã nhìn ra lúc này nhi tử đang rất là vội vàng xao động, sợ hắn làm loạn, bà lại dặn dò: "Con đợi thêm nửa năm nữa! Nếu là đồ của con thì ai cũng không cầm đi được. Vào lúc này, con nhất định phải vững vàng!"
Hoàng thượng tuyệt đối không sống được thêm nửa năm nữa.
Phong vương thở ra một hơi thật dài, mẫu hậu nói đúng, không thể nóng nảy!
Một bên khác, sau khi Tần Thu Uyển biết Phong vương đi vào cung thì đã đi đến Huệ An Lâu.
Nàng xuống xe ngựa, sa khi ra lệnh tất cả mọi người đứng ở bên ngoài thì mới cùng ma ma của mình đi vào.
Ma ma vốn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng ở trong phủ quá chán nên mới ra ngoài giải sầu, thuận tiện thay đổi khẩu vị.
Tiến vào tửu lâu, tiểu nhị đi lên đón khách, trực tiếp đưa các nàng lên lầu.
Phong vương phi ở Kinh thành bây giờ rất được sủng ái, ai cũng không dám đắc tội, tiểu nhị coi bọn họ là khách quý vốn cũng bình thường, ma ma cũng không cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng sau khi đến lầu ba, nhìn thấy tiểu nhị mở ra một căn phòng có một vị nam tử đang ngồi, Vương phi nhà mình một bước bước vào, không những không bất ngờ mà vốn dĩ cũng không có chút ngại ngùng... Bà ta mới thấy chuyện này thật sự không đúng.
Ma ma sửng sốt một lúc, đang định đi theo vào thì cửa đã từ từ đóng lại.
Trước đó, hai người từng ngẫu nhiên gặp mặt mấy lần nhưng đều không kịp chào hỏi đàng hoàng, Tần Thu Uyển cười ngồi xuống cái bàn đối diện, hỏi: "Lần này chàng cũng rất thảm nhỉ?"
Ân Thế An đưa tay ra giúp nàng châm trà: "Không khác với nàng là bao."
Hai người cùng hoàn cảnh nhìn nhau, không nhịn được bật cười.
Lần trước Tần Thu Uyển trở về không nhìn thấy người, không nhịn được hỏi: "Sau khi về nhà chàng ở nơi nào?"
Có mấy lời không thể nói quá thẳng thắn, Ân Thế An mịt mờ nói: "Ta có nhà của mình."
Tần Thu Uyển không nghĩ rằng căn phòng kia lại có thể đi vào, nàng không biết, nhưng có thể người trước mặt lại biết, nàng bèn hiếu kì hỏi: "Vậy ta có thể đi tìm chàng không?"
Ân Thế An đưa tay nắm chặt tay nàng: "Ta đã hỏi rồi, chỉ cần viên mãn là được."
Viên mãn?
Tần Thu Uyển bỗng nhiên nghĩ đến cái bình sứ nhỏ trên bàn trong căn phòng kia, nàng chỉ một ngón tay vào bình hoa bên cạnh: "Ta còn kém nhiều như thế kia."
Ân Thế An bật cười: "Ta còn kém nhiều hơn so với nàng."
Kém bao nhiêu cũng không cần gấp, bây giờ đã thấy được hi vọng, dù sao cũng tốt hơn so với sự mờ mịt ngày trước.
Tâm trạng Tần Thu Uyển vui vẻ vô cùng.
"Đây là tửu lâu ta mở, bên trong này đều là món ăn nàng yêu thích. Ta sẽ sai người đưa tới cho nàng nếm thử."
Thế là ma ma lòng tràn đầy nóng ruột chờ tại cửa ra vào không đợi được Vương phi nhà mình ra, mà lại chờ được tiểu nhị đưa đồ ăn lên.
Bà ta đi theo một bước vào cửa, lo lắng nói: "Vương phi, chúng ta còn có chuyện khác."
Thực ra cũng không có chuyện gì cần làm. Nhưng Vương phi và một nam tử trẻ tuổi bí mật gặp nhau, nếu như bị Vương gia biết thì bà ta còn có thể toàn mạng được không?
"Không sao, chuyện lớn đến mấy cũng phải ăn cơm rồi đi." Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ngươi đi ra ngoài đi!"
Ma ma muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Tần Thu Uyển sắc bén: "Ra ngoài!"
Tình cảm giữa Vương phi và Vương gia vốn không hòa thuận, nhưng muốn trừng trị một ma ma cũng chỉ cần một lời nói. Ma ma dù có không cam tâm cũng chỉ có thể hậm hực rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tần Thu Uyển nghe Ân Thế An nói qua về việc làm lời nói của Phong vương trên triều đình.
Phong vương chính là loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Hơn nữa, hắn đã muốn lôi kéo ai, chỉ cần người đó không theo, hắn chắc chắn sẽ trả thù. Đơn giản mà nói chính là: thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.
Lúc đầu Ân Thế An không muốn đi theo hắn, cho nên mới bị thương, từ đó mắc bệnh không dậy nổi.
Bản thân Ân Thế An là một người vô cùng cương trực, lúc ấy cũng không có nói rõ là cự tuyệt, chỉ nói hoàng thượng sau này hạ chỉ lập ai làm thái tử thì hắn sẽ trung thành với người đó.
Nhưng Phong vương đến cả việc này cũng không chờ được, càng không để ý Ân Thế An đã từng lập hạ công lớn cho quốc gia, biến hắn thành người gần như tàn phế. Sau này khi lên ngôi, còn trực tiếp phái thái y phối thuốc thương thân cho hắn.
Ân Thế An vốn đã chỉ còn nửa cái mạng, vừa uống thuốc kia thì đã trực tiếp qua đời.
Từ hoàn cảnh của Cam Miên Miên, Tần Thu Uyển cũng đã nhìn ra được tác phong của Phong vương, Ân Thế An cũng chính là bằng chứng cho thấy việc Phong vương không từ thủ đoạn như thế nào.
Hai người nói chuyện rất nhanh, sau nửa canh giờ, Tần Thu Uyển đã ra ngoài phòng.
Ma ma ở bên ngoài chờ trong dày vò, nhìn thấy Vương phi nhà mình đi ra thì như được đại xá, vội vàng đỡ người đi xuống. Sợ hai người lại đứng ở cửa hàn huyên bị ngoại nhân nhìn thấy.
Trên đường trở về, có nha hoàn bên cạnh, bên ngoài cũng có xa phu làm ma ma nhiều lần muốn nói lại thôi, lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào, chỉ sợ tai vách mạch rừng.
Về tới vương phủ, ma ma một mình ở lại hầu hạ mới tìm được cơ hội hỏi: "Vương phi, ngài và Ân đại nhân là cố giao hay sao?"
"Không phải." Tần Thu Uyển thay đổi áo ngoài trên người: "Ta nghe nói khoảng thời gian qua Nhị hoàng tử bí mật gặp không ít đại nhân. Vương gia cả ngày bôn ba bên ngoài, ta chỉ muốn giúp đỡ việc khó của hắn."
Ân Thế An là trọng thần triều đình, còn đang lập đại công. Trên triều đình không ít người đều nghe lời hắn giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ma ma thân là người thân cận nhất bên cạnh Vương phi nên cũng lờ mờ nghe nói đến chuyện trên triều đình. Nghe vậy, lập tức thở dài một hơi.
"Nếu là chính sự thì trước khi đi ngài cũng nên nói cho nô tỳ trước chứ." Ma ma sợ hãi vỗ ngực, bà ta thật sự sợ việc Vương phi bí mật gặp nam nhân sẽ bị bại lộ.
Trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, nếu thật sự có chỗ không ổn thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ.
Nếu Vương phi xảy ra chuyện, bà ta là nô tì thiếp thân, chắc chắn cũng không khả quan lắm.
Tần Thu Uyển nhìn thấy vẻ mặt vị ma ma này như vậy thì trong lòng cũng không hề day dứt.
Cái chết của Cam Miên Miên, nếu nói Phong vương là kẻ cầm đầu thì vị ma ma này cũng là đồng lõa.